Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 7-1

Bầu trời buổi chiều giống nhưmột quả cầu lửa thiêu đốt trên đường chân trời.

Xe tải chạy băng băng trên thảo nguyên đầy cát bụi, đất đai khô nứt, nhìn phía xa chỉ thấy một mảnh màu trắng, sau đó xe dừng lại.

Cô và người đồng hành bước xuống xe, đây là một thôn xóm cách xa thành thị, trong có mấy ngôi nhà xây bằng đất, xung quanh yên tĩnh, gà không có, chó cũng có, khắp nơi đều im lặng.

Lâm...

Có người gọi cô, cô xoay người lại, nhóm người đồng hành đang chuyển đồ trên xe xuống, người gọi cô là James, cô đi về phía anh ta đang đi lại bị một mùi hôi gây chú ý, mùi này được truyền tới từ mấy nóc nhà bằng đất kia, cửa căn phòng mở không quá nửa, bên trong có một đứa bé ngồi trên chiếu dựa lưng vào tường, cô dừng lại đưa tay mở cửa rộng ra thêm chút nữa.

Lâm...

Đứa bé kia gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, bụng hơi lồi ra, đôi mắt to đen trống rỗng mờ mịt nhìn cô, bờ môi nó khô nứt, xung quanh ruồi nhặng bay đầy, khi đến gần còn thấy một người phụ nữ gầy gò tàn tật đang nằm gần nó.

" Lâm! Tỉnh tỉnh!"

Khi cô tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt rơi đầy mặt, toàn thân run rẩy, điều duy nhất cô cảm nhận được là hơi ấm trong ngực anh.

Xung quanh tối đen, cảnh tượng trong trí nhớ lại rất rõ nét thậm trí cả mùi hôi cũng rất rõ ràng.

Cô muốn ói.

Cô đẩy anh ra lảo đảo bước xuống giường chạy vội vào nhà tắm quỳ trên sản ghé mặt vào bồn cầu ói thốc ói tháo, trong có những gì cô đều ói ra hết đến mật cũng muốn ói ra nhưng vẫn không có cách nào ngừng nôn khan, cho đến khi ngừng ói cô cũng không có cách nào quên đi cảnh tượng hãi hùng ấy, cô bất lực ngồi co lại trên sàn khóc nức nở, sau đó anh vào.

Cô không muốn thấy anh, không muốn thấy bất kỳ ai cô chỉ muốn một mình.

"Đừng đụng vào tôi.... Tránh ra..." Cô che kín khuôn mặt đầy nước mắt, khàn giọng đuổi người, "Tránh ra..."

Anh không đi ra mà ngồi xổm xuống lấy khăn lông lau mặt cho cô, cô tức giận đẩy anh ra thế nhưng anh lại đi rót nước ép cô súc miệng, sau đó bế cô lên cô không đẩy anh ra nữa để mặc anh ôm mình về giường.

Sau khi đặt cô lên giường anh im lặng quay lại phòng tắm dọn dẹp những thứ cô mới ói ra rồi đi vào phòng tắm lấy cho cô ly sữa nóng lại bỏ chút rượu Brandy vào đó.

Cô nằm trên giường co thành một cục, nước mắt không ngừng rơi, toàn thân run rẩy, cô không nghĩ để ý đến anh, anh ngồi lên giường kéo cô vào lòng, đưa ly sữa đến bên môi cô.

"Uống đi." Anh nói.

Cô im lặng rơi nước mắt, chỉ lắc đầu.

"Một chút thôi cũng được." Anh ôm cô, nhẹ giọng dụ dỗ.

"Em không có cách nào..." Cô vẫn lắc đầu, ngón tay cứng ngắc nắm chặt áo sơ mi đen của anh, vùi đầu vào ngực anh, nghẹn ngào run giọng nói: "Em sẽ ói..."

Anh thấy vậy, không ép cô nữa rồi để ly sữa sang một bên, im lặng ôm cô vào lòng.

Cô giống như đứa trẻ ở trong lòng anh rơi nước mắt nhưng vẫn không khóc ra tiếng. Trước kia anh thấy cô ban đêm khi ngủ thường gặp ác mộng rồi tỉnh, mỗi lần anh ở đối diện nhìn cô co rúc trên giường khóc không ra tiếng anh luôn hy vọng mình có thể an ủi cô, hiện tại anh ở đây nhưng chưa bao giờ cảm thấy vô lực như bây giờ. Anh biết nhất định ác mộng này có liên đến công việc trước kia của cô, cũng không biết được rốt cuộc khi đó cô gặp phải tình huống gì, chết tiệt thậm chí anh không biết trước kia cô làm nghề gì!

Anh vô duyên vô cớ lại cảm thấy bực mình.

Ngoài cửa sổ mưa phùn bay lất phất, trên thủy tinh đọng lại nước mưa như trên mặt cô.

Nước mắt cô thấm ướt lồng ngực anh, giống như lửa thiêu đốt con tim anh, anh nôn nóng lại ảo não không biết nên làm gì với cô, chỉ có thể ôm cô vào lòng, im lặng ôm cô, hy vọng cô cảm thất dễ chịu hơn.

Phương tức đè nén, khóc không ra tiếngkhiến anh cực kỳ hoảng sợ, cô khóc nột lúc lâu mới từ từ thở lại bình thường.

Sau đó anh thấy chú chó kia gác đầu lên giường nhìn họ với ánh mắt đau thương mới phát hiện mình quên đóng cửa, anh vẫn ôm cô, nhưng lại không khống chế được cả người căng cứng, mặc dù biết con chó này rất hiểu chuyện nhưng anh vẫn sợ nó đột nhiên nhảy lên giường bây giờ căn bản anh không có biện pháp tránh nó.

Adam trợn mắt lên nhìn nó, con chó kia lại bày ra vẻ mặt vô tội sau đó linh hoạt nhảy lên giường, anh cứng người vốn định ra lệnh cho nó đi xuống, nó lại đến gần Đường Lâm dùng mũi cọ cọ mặt cô.

Đường Lâm ngẩng đầu thấy nó, nó hơi nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi đen tuyền lộ ra ánh mắt khó hiểu, sau đó le lưỡi liếm liếm mặt cô giống như muốn an ủi cô.

Cô buồn cười kéo nó ra nhưng lại không cười nổi, chỉ có thể đưa tay sờ đầu nó, nó thấy vậy liền nằm sấp xuống giường, đầu gác lên đùi anh.

Toàn thân anh cững ngắc, rất muốn đuổi nó ra ngoài nhưng lại không có lý do để anh làm vậy, còn cô vẫn tiếp tục gãi đầu nó.

Không lâu sao, anh phát hiện con chó kia rõ ràng có tác dụng trấn an tâm trạng cô, tuy cô vẫn còn khổ sở nhưng đã bình tĩnh lại, không khóc nữa.

Được rồi, vì điều này anh đành nhẫn nại...

Tựa vào ngực anh, Đường Lâm xoa xoa đầu Kiều Khả, hít mũi một cái nói giọng khàn khàn: "Xin lỗi..."

"Tại sao?" Anh nhíu mày.

"Anh không thích chó." Cô nói.

Thì ra cô vẫn chú ý thấy người anh cững ngắc, anh tưởng cô đã quên chuyện này rồi.

Trừng con chó đang gối đầu trên chân anh còn lười biếng ngáp một cái nữa chứ, lại thấy cô khóc đến đỏ mắt, Adam nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Chỉ là không quá thích."

Cô im lặng một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: "Có thể nói cho em biết tại sao anh không thích ra ngoài không?"

Nhìn cái đầu màu đen nhỏ bé đang tựa vào ngực mình, lại nhìn con chó đang sảng khoái nằm trên đùi mình, nừa ngày cũng không kêu lên một tiếng, thật lâu sau anh mới xoa xoa cái cổ, ấp úng: "Muốn anh nói cũng được, nhưng em phải nói cho anh biết ác mộng của em."

Đường Lâm cứng người, hốc mắt hồn hồng ngẩng đầu thấy anh mím môi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám.

Cô thấy trên mặt anh cảm xúc rất phức tạp.

Anh tưởng rằng cô sẽ từ chối, nhưng cô im lặng một lúc lâu sau đó khàn giọng nói: "Được."

Trong lòng Adam ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn) lẫn lộn, anh hít sâu một hơi khàn khàn nói, "Lúc anh còn nhỏ... Không có kinh nghiệm."

"Có liên quan đến chó sao?" Cô lại dựa vào lòng anh, lẩm bẩm hỏi.

"Không khác mấy."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Anh hơi nheo mắt lại không muốn nhớ lại chuyện lúc đó, nhưng chần chờ một lúc lâu anh vẫn nói" "Lúc đó anh ba tuổi, mẹ mang theo anh tái hôn, cha kế anh có ba người con nên thêm anh nữa cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng đối với Alex và Hawke mà nói thì đó là vấn đề lớn."

"Vì vậy họ ăn hiếp anh?" Cô cầm lấy bàn tay to của anh.