Khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sổ Adam hí mắt nhìn người đàn ông cùng về với Đường Lâm, ngực cảm thấy buồn bực.
Hình như cô nói chuyện với người đàn ông kia rất vui vẻ, bọn họ còn đứng trước cửa nói chuyện hơn mười phút hơn nữa còn cười liên tục.
Không biết vì sao anh lại cảm thấy khó chịu.
Thậm chí khi cô đã vào nhà tên kia còn đứng ở đó một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.
Người đàn ông kia có ý với cô, cách sáu tầng lầu anh cũng thấy được điều đó.
Vốn là anh thắc mắc sao hôm nay cô còn chưa mang bữa sáng đến cho nên mới ra cửa sổ nhìn xem, ai ngời lại nhìn thấy cô và tên khốn khiếp kia vừa nói vừa cười lại còn quên bữa sáng của anh.
Rốt cuộc tên đầu heo kia từ đâu chui ra vậy?
Nửa tiếng sau cô mang bữa sáng đến nhưng chỉ có một phần.
"Jonathan nói với em thủ tục của Kiều Khả đã làm xong rồi, vết thương của nó cũng đã khỏi, em phải đến đó đón nó về." Cô đưa bữa sáng cho anh.
"Jonathan?" Anh hơi híp mắt lại.
"Bác sỹ thú y." Nhớ mình chưa bao giờ nhắc với anh, cô mỉm cười bổ sung, "Vừa rồi ở trên đường em gặp được anh ấy."
Thì ra tên kia là Jonathan? Cô thân thiết đến nỗi gọi tên anh ta.
"Chân Kiều Khả chưa bình phục hoàn toàn, Jonathan đã đồng ý giúp em đón Kiều Khả về, nhưng còn chưa đến một tiếng nữa phòng khám của anh ấy phải mở cửa rồi, cho nên em phải nhanh đi qua đó."
Chó! Đáng chết!
"Hôm nay em sẽ bận vì chuyện của Kiều Khả cho nên anh có chuyện gìthì gọi điện cho em nha!" Cô hôn lên má anh một cái, mỉm cười, xoay người rời đi.
Cả ngày? Bận lo cho con chó kia?
"Từ từ..." Anh để bữa sáng xuống bàn, cầm áo khoác lên, đi về phía cô. "Anh và em cùng đi."
"Anh muốn đi?" Cô ngây ra một lúc, đứng im tại chỗ, hoài nghi vừa rồi mình nghe lầm.
"Anh có xe." Anh nói, kéo cô đi về hướng thang máy.
Cô không tìm ra lý do để từ chối chỉ là anh luôn luôn không ra khỏi cửa huống chi là ban ngày, hôm nay cũng không phải thứ sáu,
"Anh xác định muốn đi?" Vào thang máy với anh, cô hoài nghi hỏi lại.
Anh im lặng nhìn cửa thang máy đóng lại, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt hỏi lại, "Em không muốn anh đi?"
"Không phải vậy?" Đường Lâm liếc trộm anh, anh vẫn nhìn phía trước không quay đầu lại cô chợt nhíu màybỏ hai tay vào túi áo khoác, nhún vai mỉm cười nói: "Anh nguyện ý giúp em, đương nhiên em phải vui rồi!"
Cửa thang máy mở ra, anh đi ra ngoài mở cửa lên xe, cô đi phía sau anh cũng lên xe, anh dùng điều khiển từ xa mở cửa nhà xe ra, khởi động xe lái đi.
Cô giới thiệu anh với Jonathan, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước còn Jonathan thì vẫn duy trì nụ cười trên môi. Tuy nhiên hai người đàn ông này cùng cô mua thức ăn cho chó sau đó đem ra xe, không biết tại sao không khí lại cứng ngắc.
Kiều Khả thấy cô đến liền vẫy đuôi, Jonathan mở lồng thả nó ra vừa nói cho cô biết những điều phải chú ý.
"Kiều Khả bị thương nên phải quay lại đây kiểm tra định kỳ, hiện tại có gắng đừng để nó vận động mạnh, hàng năm phải chích ngừa cho nó. Không có nhiều chó ngoan lại thông minh, đặc biệt là loại đã huấn luyện như Kiều Khả, chẳng qua nếu có vấn đề gì muốn hỏi cô có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào." Anh vừa nói vừa đưa cho cô một tấm danh thiếp. "Trên đó có số di động của tôi, bất luận là vấn đề nhỏ nhặt gì cô cũng có thể gọi điện đến hỏi, cho dù là nửa đêm cũng không sao, không cần cảm thấy ngại."
"Cám ơn." Đường Lâm mỉm cười nhận danh thiếp. "Anh yên tâm, nếu tôi có thắc mắc gì nhất định sẽ gọi điện đến hỏi."
"Không khách khí." Jonathan vẫy vẫy tay với cô, "Đi đường cẩn thận."
"Bye." Một tay cô dắt Kiều Khả nói tạm biệt với anh, vừa quay người phát hiện Adam đã đứng ở cạnh cửa, anh chỉ gật đầu với Jonathan xem như chào hỏi, sau đó xoay người mở cửa, sau khi thấy cô dắt Kiều Khả đi rất xa anh mới đi theo cô ra xe.
Cô để Kiều Khả ngồi phía sau, nó tương đương nghe lời mặc dù cái đuôi vẫn vẫy, nhưng vẫn nghe lời cô ngồi ở phía sau.
Không biết tại sao hình như Adam rất để ý Kiều Khả, cô thấy anh luôn nhìn kính chiếu hậu xem Kiều Khả ngồi ở ghế sau. Nhưng anh chưa từng chủ động hỏi về tình trạng bị thương của Kiều Khả, từ lúcKiều Khả được thả ra từ lồng tre cho đến khi họ về đến nhà cô anh đều không đến gần nó.
Ở trong phòng bếp lấy thức ăn cho chó, khi cô cầm chén thức ăn đi ra phòng khách thì thấy anh đứng ở mép ban công, chỉ thiếu chút nữa anh liền muốn lùi về sát ban công, Kiều Khả ngồi trước mặt anh lắc mạnh đuôi, thế nhưng anh chỉ trừng nó, hai tay đút vào túi áo khoác, cũng không nhúc nhích.
"Nó thích anh." Cô nhìn anh rồi nói: "Nó hy vọng anh vuốt ve nó."
Anh vẫn không động, môi mỏng mím chặt.
"Ngày đó anh cứu nó." Cô ngồi xuống bên cạnh Kiều Khả, sau đó đặt thức ăn xuống để nó ăn rồi đứng dậy nhìn anh nói: "Em nghĩ nó vẫn nhớ mùi của anh."
Anh nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng cũng mở miệng, "Người cứu nó là em."
"Nếu không có anh giúp đỡ, em cũng không đưa nó đến phòng khám được." Cô nói.
Anh nhíu mày, vẻ mặt giống như lão đại khó chịu.
Thấy bộ dáng này của anh, trong lòng cô bỗng dưng lo lắng, nhớ đến phản ứng của anh từ khi gặp Kiều Khả đến giờ liền bật thốt lên: "Chẳng lẽ anh sợ chó?"
Anh im lặng thật lâu sau đó sắc mặt khó coi tung ra mấy chữ: "Không phải sợ mà là không thích."