Mãnh Long Thiên Y

Chương 20: Đã thấy đưowjc hi vọng ở đây.

Trong lòng Lý Cảnh Thiên cảm thấy rất khó chịu.

Lại là Hạ Hầu Thanh!

Sao đi đâu anh cũng gặp cô gái đáng ghét này vậy?

Thượng Quan Nhược Hoa cười duyên dáng nói: “Thanh Thanh, là tớ dẫn anh ấy về, tạm thời anh ấy cũng sẽ ở lại nhà tớ. Tớ biết biết trước đây hai người có chút hiểu lầm, nhưng vì nể mặt tớ, Thanh Thanh, sau này cậu không được nói anh Cảnh Thiên như vậy. nữa nhé”

Hạ Hầu Thanh có chút buồn bực!

“Rốt cuộc cậu theo phe ai? Rõ ràng anh ta là người."

“Được rồi! Thanh Thanh, bây giờ anh Cảnh Thiên là khách của tớ, chuyên môn trị liệu cho tớ. Nếu cậu còn tiếp tục như vậy thì tớ sẽ tức giận”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của Thượng Quan Nhược Hoa, Hạ Hầu Thanh bất lực.

“Được rồi, tớ sẽ cố gắng kiềm chế”

Tuy nói như vậy nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn vô tình nhìn về phía Lý Cảnh Thiên - người đang nhìn quanh biệt thự với ánh mắt sáng ngời!

Trong lòng Hạ Hầu Thanh khinh thường trợn mắt

Hừ! Đúng là một kẻ nhà quê chưa bao giờ nhìn thấy thế giới!

Lý Cảnh Thiên quả thực bị chấn động nhưng không phải vì sự xa hoa của căn biệt thự này.

Mà bởi vì vừa mới bước vào trung tâm khu biệt thự, anh liền cảm nhận được linh lực cường đại!

Biệt thự của Thượng Quan gia có rất nhiều linh. khít

Anh có thể cảm nhận được rằng càng đến trung tâm khu biệt thự thì linh khí càng mãnh liệt!

Đây là một nơi tuyệt vời để tu luyện!

Quả Nhi cũng cảm nhận được sự biến hoá của linh khí, kinh ngạc nhìn về phía Lý Cảnh Thiên!

Chân nguyên ban đầu đã áp chế rất nhiều công pháp, nếu không phá vỡ, anh sẽ không thể trở thành Lý Cảnh Thiên chân chính.

Những năm gần đây, anh đã cố gắng hấp thu linh lực và tu luyện để hoá giải sự áp chế chân nguyên của ý thức thứ nhất, nhưng vì linh lực mỏng manh nên anh chưa bao giờ thành công.

Cuối cùng! Đã có thể thấy được hy vọng ở đây!

Quả Nhi hưng phấn quan sát từng ngóc ngách trong biệt thự, buột miệng nói: “Sư huynh, nếu chúng ta có thể ở luôn ở đây thì tốt quá!”

Hai mắt của Lý Cảnh Thiên cũng xoay chuyển: " Anh cũng đang nghĩ như vậy!"

Nhưng trong mắt Hạ Hầu Thanh, họ chính là hai tên quê mùa đang mơ mộng viển vông!

“Mấy người còn muốn ở trong nhà Nhược Hoa sao?!" ô ấy không hề che giấu sự chán ghét trong mắt:

“Tôi cảnh cáo mấy người, mặc dù Nhược Hoa đưa mấy người về, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc mấy người có thể một bước lên mãi

Lý Cảnh Thiên lười nói nhảm với Hạ Hầu Thanh, không thèm để ý tới cô ấy.

“Chúng tôi sống ở đâu?”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!