Nhạc Đồng Đồng giương đầu lên, liền rống to với Dạ Quân Minh đang cười ha ha.
Chết tiệt!
Nàng hiện tại cuối cùng cũng hiểu được.
Dạ Quân Minh vừa rồi cố ý nói như vậy, muốn trêu đùa nàng!
Hiện tại, lại trốn ở phía sau xem nàng làm trò, chết tiệt!
Hỗn đản!
Càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng càng sinh khí, trong lòng một đoàn lửa giận.
Sau cùng, tức giận lấn át lý trí, Nhạc Đồng Đồng cũng không quản trên chân còn có thương tổn, cả người giống như đạn đã vào súng, thẳng tắp đánh tới Dạ Quân Minh.
Song thủ giơ lên, rất có một loại xúc động muốn bóp chết Dạ Quân Minh!
Nhạc Đồng Đồng vừa mới nhảy dựng lên, vẫn chưa chạm vào được góc áo của Dạ Quân Minh, chỉ cảm thấy cổ chân một dòng đau đớn truyền đến. Nhất thời, đau đến ngũ quan nhăn lại, nhe răng nhếch miệng.
Sau cùng, hút một ngụm khí, cả người thẳng tắp xông tới Dạ Quân Minh bên kia.
Dạ Quân Minh nguyên bản đang cười ha ha, không hề biết Nhạc Đồng Đồng đã bị hắn chọc tức đến nhảy dựng, còn không tự lượng sức tấn công hắn.
Khuôn mặt tuấn tú sửng sốt, cũng không né tránh, chỉ thẳng tắp đứng yên ở nơi đó, hai tay theo bản năng mở ra, tiếp được người đang nhào tới phía hắn.
Ngay sau đó, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trước ngực nằng nặng, một dáng người nhỏ xinh thẳng tắp ngã vào trong ngực hắn.
Thiếu niên ở trong lòng, dáng người nhỏ xinh như thế, thân thể mềm mại như thế, nhất điểm cũng không giống các nam tử khác.
Hơn nữa, thời điểm thiếu niên ngã vào trong ngực hắn, Dạ Quân Minh lại ngửi thấy được một trận hương mộc lan nhàn nhạt. . . . . .
Nghe vậy, Dạ Quân Minh chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, tim đập lại lỡ mất mấy nhịp.
Phượng mâu xinh đẹp mang giờ phút này lại càng sững sờ nhìn thiếu niên gục ở trong ngực hắn.
Chỉ thấy thiếu niên trong lòng, bởi vì vừa rồi chạy như điên, tóc hơi hỗn độn, vài sợi tóc mềm mại nghịch ngợm theo gió quét qua gương mặt tuyết trắng của hắn, khiến cho thiếu niên tăng thêm vài phần ôn nhu. . . . . .
Thật sự là nam sinh nữ tương, tuổi còn trẻ đã xinh đẹp như vậy, đợi qua vài năm nữa nhất định là một người phong lưu tiếng tăm lẫy lừng . . . . . .
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Dạ Quân Minh nhìn Nhạc Đồng Đồng lại hơn vài phần kinh diễm mà chính mình cũng không phát hiện. . . . . .
Đối với tâm tư của Dạ Quân Minh, Nhạc Đồng Đồng nhất điểm cũng không biết.
Giờ phút này, Nhạc Đồng Đồng chỉ cảm thấy khó thở.
Nhớ lại vừa rồi nam tử này trêu đùa nàng như vậy, càng nghĩ, Nhạc Đồng Đồng lại càng sinh khí.
Cũng không trông coi mình còn đang ở trong lòng Dạ Quân Minh, liền vung tiểu phấn quyền hướng tới lồng ngực rắn chắc của Dạ Quân Minh mà đánh.
"Hỗn đản! Cho ngươi trêu đùa ta! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Nhạc Đồng Đồng xuất toàn lực đánh, vốn định giáo huấn nam tử trước mắt này một chút.
Nhưng mà, về sau nàng mới biết chính mình hiện tại quả thực là đang tự mình chuốc lấy cực khổ!
Chỉ thấy nàng đã xuất ra toàn lực, nhưng mà, nam tử trước mắt này lại mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn về phía nằng nàng lại mang theo vài phần trêu tức.
"Ngươi cũng chỉ có điểm ấy khí lực ! ?"
"Ngạch. . . . . ."
Nghe được Dạ Quân Minh lời này, Nhạc Đồng Đồng quả thực là tức điên.
Mình đã xuất ra khí lực bú sữa đánh hắn, không thể tưởng được, lực đạo của nàng rơi vào trên người hắn chỉ như gãi ngứa.
Thất bại!
Phi thường thất bại!
Nhạc Đồng Đồng trong lòng ảo não, cũng dừng hành động đánh đấm.
Đánh đấm hồi lâu, người ta căn bản một chút chuyện cũng không có, trái lại hai tay mình đấm đẻn đỏ bừng. Giờ phút này vẫn nóng rát đau xót!
Cũng không biết nam nhân này làm từ cái gì, thân thể cư nhiên cứng rắn như thế, đau chết nàng!
Nhạc Đồng Đồng tức giận ảo não, miệng nhỏ vẫn còn mím lại, rõ ràng còn đang sinh khí.
Dạ Quân Minh thấy vậy, không khỏi nhếch môi cười, mở miệng nói.
"Không đánh nữa! ?"
"Hừ! Không đánh!"
Đánh vào người hắn, đau là tay thủ, lại vẫn đánh vô nghĩa sao! ?
Nhạc Đồng Đồng thở phì phì nghĩ, cuối cùng, lại vẫn hung hăng trừng nam tử trước người một cái.
Dạ Quân Minh thấy vậy, không khỏi phì cười không thôi.
Chỉ cảm thấy bộ dáng thiếu niên này phồng má trợn mắt thở phì phì, giống như là một con ếch.
Thêm nữa, ánh mắt hắn vừa lớn vừa tròn, thoạt nhìn thật là có điểm giống ếch!
Vừa nghĩ đến đây, Dạ Quân Minh nhịn không được lại cười ha hả.
Thấy Dạ Quân Minh lại cao giọng cười to, mà ánh mắt nhìn nàng lại không có hảo ý, khẳng định trong lòng đang chế nhạo nàng.
Thấy vậy, Nhạc Đồng Đồng lập tức nhăn mày lại, hung hăng chà chà chân, liền mở miệng nói.
"Ngươi cười cái gì! ? Không cho cười !"
"Ha ha, được được, ta không cười, như thế chúng ta hiện tại có thể trở về đi! ?"
Thấy bộ dáng Nhạc Đồng Đồng tức giận đến xù lông, giống như một con mèo bị giẫm lên đuôi.
Dạ Quân Minh biết, mình mà còn tiếp tục cười, thiếu niên này thật sẽ sinh khí.
Kết quả là, cố nén cười ý, sau đó hơi hơi cúi người xuống trước Nhạc Đồng Đồng.
Nhạc Đồng Đồng thấy vậy, biết Dạ Quân Minh muốn làm cái gì.
Bây giờ, Nhạc Đồng Đồng không nói thêm cái gì, liền đem thân thể ghé vào trên lưng Dạ Quân Minh.
Cảm giác được người phía sau thỏa hiệp, hai tay Dạ Quân Minh chỉ nâng đùi Nhạc Đồng Đồng, sau đó đứng lên, cõng Nhạc Đồng Đồng đi về phía trước.
Bởi vì chuyện vừa rồi, Nhạc Đồng Đồng đối với Dạ Quân Minh vẫn còn sinh khí, cho nên dọc theo đường đi, Nhạc Đồng Đồng cũng không mở miệng nói chuyện.
Dạ Quân Minh có lẽ cũng nhận thấy được Nhạc Đồng Đồng còn đang sinh khí, cho nên cũng không nói.
Hơn nữa, hắn vốn là một người kiệm lời ít nói, nhưng hắn lại chưa từng phát hiện, từ thời điểm gặp thiếu niên này, bất tri bất giác, hắn giống như bắt đầu thay đổi. . . . . .
Dọc theo đường đi, hai người cũng không hề nói chuyện.
Đêm đã khuya.
Trên trời Minh Nguyệt treo cao, sao sáng lấp lánh, gió đêm từ từ thổi trúng ngọn cây vang sào sạt.
Nhạc Đồng Đồng liền ghé vào trên người Dạ Quân Minh, nguyên bản trong lòng còn đang tức giận.
Chỉ là, về sau, Nhạc Đồng Đồng lại cảm thấy, phía sau lưng nam tử này lại rộng lớn như thế, ôn hậu, nằm phía trên lại rất thoải mái.
Hơn nữa, được nam tử cõng đi như vậy, Nhạc Đồng Đồng dần dần cảm thấy một cơn buồn ngủ đánh úp lại.
Sau cùng, nhịn không được ngáp một cái, thân thủ dụi dụi mắt, Nhạc Đồng Đồng táp táp miệng liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trên lưng nam tử.
Trong lòng suy nghĩ, trước chợp mắt nghỉ ngơi một chút.
Ai biết, Nhạc Đồng Đồng vừa nhắm mắt lại không bao lâu sau liền đi gặp Chu công.
Dạ Quân Minh đang đi về biệt viện, thời điểm trở lại phòng nàng, liền hơi hơi quay mặt, đối với Nhạc Đồng Đồng phía sau mở miệng nói.
"Đến rồi, xuống đây đi!"
Dạ Quân Minh mở miệng nói, nhưng mà, sau khi hắn nói xong lời này, đổi lấy là một tiếng ngáy nhàn nhạt.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Minh liền sửng sốt, lập tức, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Thật có hắn, cũng có thể ngủ như vậy. . . . . .
Dạ Quân Minh bất đắc dĩ, lập tức, liền từ từ xoay người, đem Nhạc Đồng Đồng đang ngủ say phía sau đặt ở trên giường.
Hành động của Dạ Quân Minh dịu dàng như thế, giống như sợ làm thiếu niên trên giường thức giấc.
Sau khi đặt thiếu niên ở trên giường, Dạ Quân Minh thân thủ bỏ đi vớ giày của thiếu niên, sau đó lấy chăn đơn nhẹ nhàng đắp lên cho thiếu niên.
Sau khi xem xét lại mọi thứ, Dạ Quân Minh lại không lập tức xoay người ly khai. Mà đứng ở bên giường, nương theo ánh sáng mờ nhạt, từ từ dừng ở thiếu niên trên giường.
Chỉ thấy thiếu niên giờ phút này đang ngủ say, đôi mắt đẹp nhắm chặt, lông mi thon dài, khiến cho ngũ quan càng thêm ôn nhu.
Không biết thiếu niên ở trong mộng có phải mơ thấy được ăn gì đó hay không, miệng thỉnh thoảng táp ba, ngẫu nhiên lại “ưm” vài tiếng.
Bộ dáng kia, nhìn vừa đáng yêu, vừa chọc người thương tiếc.
Gió lạnh nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc trên mặt thiếu niên.
Chỉ thấy tóc nhẹ nhàng quét qua trước mũi thiếu niên, làm cho thiếu niên không khỏi nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, lập tức theo bản năng nâng tay xoa xoa, tiếp theo ngủ tiếp.
Thấy vậy, Dạ Quân Minh không khỏi cười nhẹ một tiếng, lập tức vươn bàn tay thon dài, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên mặt thiếu niên ra sau tai.
Nhưng mà, thời điểm đầu ngón tay Dạ Quân Minh vô tình chạm tới mặt thiếu niên, nhất thời, một cỗ điện lưu tê dại từ trên mặt thiếu niên nhanh chóng truyền tới, nhanh chóng lan ra khắp tứ chi. . . . . .
Trong lòng sợ hãi!
Một cỗ xa lạ khác thường, lại nhanh chóng xuất hiện trong lòng Dạ Quân Minh.
Ngay sau đó tim đập lại đột nhiên gia tốc.
Tim đập rất nhanh, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhận thấy được khác thường trên người, làm cho Dạ Quân Minh nhanh chóng thu hồi ngón tay, phượng mâu mở lớn, trong mắt tất cả đều là vẻ rung động nghi hoặc.
Đại thủ nhẹ nhàng xoa trước ngực, cảm giác tim đập vẫn mãnh liệt như cũ, Dạ Quân Minh mày kiếm cau chặt, mâu trung tất cả vẻ nghi hoặc.
"Này tới cùng là làm sao vậy! ?"
. . . . . .
"Nhạc Đồng, ngày hôm qua không phải ta đã nói với ngươi sao! ? Ban đêm rừng cây phi thường nguy hiểm, ngươi như thế nào lại vẫn đi vào rừng cây bên kia ! ? May mắn hiện tại không có gì trở ngại, bằng không, ta thật không biết làm sao bây giờ! ?"
Sáng sớm, Dạ Quân Lăng đã tìm đến Nhạc Đồng Đồng.
Khi thấy trên chân Nhạc Đồng Đồng băng bó, rõ ràng cho thấy bị thương, lập tức truy vấn.
Trong lòng Nhạc Đồng Đồng biết chuyện đêm qua không giấu diếm được mọi người, cho nên cũng chỉ có thể nói ra chuyện tối ngày hôm qua.
Đương nhiên, nàng giấu kín chuyện đã xảy ra trong ôn tuyền đêm qua.
Chỉ cùng Dạ Quân Lăng nói, nàng đêm qua không ngủ được liền ra ngoài đi dạo, ai biết đi tới đi lui liền lạc đường, sau cùng lại gặp dã lang, đang lúc chạy trốn lại gặp Dạ Quân Minh, được Dạ Quân Minh cứu.
Sau đó nàng lại không cẩn thận bị độc xà cắn, là Dạ Quân Minh cõng nàng trở về.
Nghe Nhạc Đồng Đồng nói xong, Dạ Quân Lăng lập tức lo lắng không thôi, cằn nhằn niệm niệm không yên, rất giống tiểu lão thái bà, làm cho Nhạc Đồng Đồng phì cười không thôi.
Thấy mình lo lắng cho Nhạc Đồng Đồng, Nhạc Đồng Đồng lại vẫn một mực cười, Dạ Quân Lăng không khỏi ảo não nói.
"Ngươi cười xong chưa! May mắn tối hôm qua gặp ca ca, bằng không, ngươi còn có thể ngồi ở chỗ này cười sao! ?"