Mảnh Ghép Oan Gia

Chương 3-2

Editor: Hồng Trúc

Vương Miêu hơi hối hận muốn kiểm tra xem thân phận của Cố Lâm là thật hay giả.

Chụp X-quang, mua đống thuốc không nói, lại còn để cho Cố Lâm vào nhà.

Cũng không phải là cô dẫn, là "ba ba" Cố Lâm đưa cô về nhà (editor: chị này cố tình gọi ảnh là baba ^_^), cô nhìn thấy ba mẹ mình đang dạo quanh ở bên ngoài liền thúc giục anh đi nhanh, nhưng anh xem như không nghe thấy thậm chí còn đùa giỡn với cô, gặp phải ba mẹ chỉ có thể lên lầu uống chén trà.

Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất Vương Miêu biết được Cố Lâm có một chiếc xe BMW.

Còn biết được anh cũng có chút thành ý với mình.

Bằng không anh ở bệnh viện nói cái gì "Bệnh nhân" cái gì "yêu đương" là có ý gì, không có gì khác ngoài việc anh có thành ý với cô.

Người ta thường nói trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, chẳng qua là trước đây đối với chuyện yêu đương Vương Miêu đều rất thẳng thắn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể xác định được mối quan hệ. Còn bên này Cố Lâm sống rất kín đáo, lúc đầu thì lịch sự muốn làm bạn, nhưng rõ ràng khi nhìn nhau thấy được rồi liền nhanh chóng chuyển sang phương hướng kết hôn.

Tình cảm thì chưa có bao nhiêu, tình hình kinh tế gia đình cũng đã tìm hiểu xong.

Hẹn hò thật sự là một điều tuyệt vời.

Ví dụ như bạn trai mà cô yêu lâu nhất cũng không biết cô gọi là "Ngạch Nhĩ Hách*", Cố Lâm người này chưa gì đã hỏi "Đồ ngốc" có phải biệt danh ở nhà của cô hay không. 

*Ngạch Nhĩ Hách là tên gọi ở nhà của Vương Miêu.

Con nhà ai lại có tên gọi ở nhà là "Đồ ngốc" hả?!

Vương Miêu trừng anh, Cố Lâm cũng không quan tâm đến cô tự hỏi tự trả lời: "Cố Nhị nhà tôi biệt danh của nó cũng là đồ ngốc."

Cái gì mà "Cũng"?

"Mẹ tôi nói không phải là "đồ ngốc", là Ngạch Nhĩ Hách, là Mãn ngữ." Ba mẹ còn ở phía trước, Vương Miêu nhẫn nại giải thích, "Tôi là người của tộc Mãn."

(Editor: Ngạch Nhĩ Hách là tiếng của tộc người Mãn, Cố Lâm nghe không hiểu nên mới nghe thành Đồ ngốc nhé ^_^)

"À, thì ra là như vậy." Cố Lâm đi theo đọc một lần, "Đúng là khó đọc."

Mẹ Nữu đã mở cửa nhà ra, cảm thấy dường như hai đứa này đang tán gẫu rất vui vẻ, bà cũng đi lại góp vui: "Lúc sinh nó bác cũng lớn tuổi, sợ gặp chuyện không may, cho nên bác đặt cho nó cái tên này, ý là bình an, khỏe mạnh."

Cố Lâm bừng tỉnh hiểu ra, liên tục nói tên này rất hay, khen mà Nữu cái gì mà rất quan tâm Vương Miêu: "Tên của con thì được đặt rất vội vàng, mẹ con nói với con là con sinh khó không đúng ngày, nên tạm thời đặt tên là Cố Lâm." (editor: lâm trong lâm thời bằng nghĩa với tạm thời)

Vương Miêu thiếu chút nữa đã tin, lại nghe anh ta nói mình với mẹ anh ta rất ồn ào, ba cô liền đi tới giải thích cái tên này "Lâm" là chỉ nhìn xuống, ý là từ trên cao nhìn xuống, ba mẹ con mong muốn con trai của mình trở thành một nhân tài luôn đứng đầu, sau đó liền thấy Cố Lâm xúc động "Tấm lòng của cha mẹ lúc nào cũng bao la vô bờ bến."

Vương Miêu vừa mới phát hiện Cố Lâm vậy mà lại có thể nói những lời như vậy, lại nhìn mẹ Nữu, đã nhanh bị lời nói của anh làm cho phát khóc.

Nhanh...khóc...như vậy sao?

Vương Miêu bắt đầu nghĩ lại chính mình, tại sao bình thường chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình, muốn bay nóc nhà của mẹ Nữu, bây giờ vẻ mặt người phụ nữ trung niên hiền hậu, dễ dàng cảm động này là ai?

Bọn họ đang nói chuyện, cửa thư phòng mở ra, Vương Hi Văn tò mò đi ra nhìn Cố Lâm, lễ phép chào: "Con chào chú."

Một tiếng "chú" này làm cho Cố Lâm hơi sững sờ, lại khiến cho Vương Miêu sảng khoái. Cô còn nhớ rõ Cố Lâm bảo con chó nhà anh kêu cô là "Dì Vương"!

Một lúc sau, Cố Lâm mới hiểu ra được đây là con gái của anh hai Vương Miêu sống ở nhà của Vương Miêu, nắm lấy tay Vương Miêu, khiến cho Vương Hi Văn giật mình.

Vương Miêu xuống phòng bếp pha trà, lúc bưng trà đi ra thấy Cố Lâm đang trò chuyện cùng ba mẹ và cháu gái cô rất vui vẻ.

Điều này làm cho Vương Miêu hơi hoang mang, cô cảm thấy mấy lúc Cố Lâm ở cùng cô cũng không nói nhiều như thế, có đôi khi cùng trò chuyện với cô nhưng cũng tự hỏi rồi một chút lại tự trả lời, trông có vẻ rất thận trọng.

Là bởi vì muốn dụ dỗ người già vui vẻ nên mới đổi tính ngồi tán dóc như vậy sao?

Vương Miêu đang tự hỏi người đàn ông này có phải là người mới vừa nãy đưa cô về hay không bởi vì khi cô vừa mới hỏi đến chuyện của bạn gái cũ người đàn ông đó liền u buồn, cô đơn như không muốn chia sẻ nhiều.

Cố Lâm đang nói gì đó, thì nhìn thấy Vương Miêu đang bưng trà lại chỗ ghế salon, liền đứng dậy đi lại nhận lấy mâm trà: "Để tôi."

Vương Miêu liền cho anh cơ hội để anh có thể biểu hiện, cầm theo chiếc ghế đi theo sau lưng anh ngồi vào bên cạnh bàn trà.

Uống trà, tán gẫu một chút, Cố Lâm như muốn ra về. Vương Miêu cảm thấy anh sợ xấu hổ không dám xin phép về, liền nói: "Đã trễ thế này rồi, anh mau về đi, còn có thể ghé tiệm cơm ăn chút gì đó."

Mẹ Nữu nghe thấy hai đứa này còn chưa ăn cơm, lập tức trách Vương Miêu không hiểu chuyện, lại không nói sớm, còn tính đuổi Cố Lâm đi ăn cơm tiệm.

"Cố Lâm con đừng đi, ngồi đây đợi, lát nữa chiêm ngưỡng tài nấu nướng của bác trai."

"Vậy thì phiền quá, bác gái ơi, con về nhà ăn là được, trong nhà còn đồ ăn."

"Đứa nhỏ ngốc, cơm thừa thì có cái gì là ngon, ở đây nếm thử tay nghề đầu bếp cung đình của bác trai." Mẹ Nữu mở miệng nói đùa ba Vương Miêu, lại hỏi: "Mấy đứa ăn món gì?"

Vương Miêu giành trả lời: "Đậu cô-ve kho thịt."

Vương Hi Văn cũng nhất trí: "Con cũng muốn!"

Cố Lâm đưa mắt nhìn Vương Miêu, "Vậy ăn đậu cô-ve kho thịt đi, làm phiền bác trai quá."

Vương Miêu cảm thấy vừa rồi Cố Lâm đưa mắt nhìn cô có cái gì đó cưng chiều, trong lòng cô hơi nhộn nhạo, lại không muốn bị Cố Lâm nhìn ra, vì thế quay đầu nhỏ giọng thì thầm nói chuyện phiếm với Vương Hi Văn, hù dọa cô bé ăn nhiều như vậy sẽ tăng cân.

Vương Hi Văn biện minh cho rằng cơ thể mình cao, hơn nữa mỗi ngày học trên trường về còn phải làm bài tập rất mệt mỏi.

Vương Miêu liền phản bác lại: "Cô thấy con nãy giờ rảnh rỗi ngồi đây tán gẫu, không thấy con làm bài tập gì cả."

Mẹ Nữu nghe hai người bọn họ cãi vả, còn giải thích cho Cố Lâm, "Hai đứa nó lớn lên cùng nhau, lúc nào cũng ồn ào nhốn nháo như thế đấy, nhưng lại rất yêu quý nhau."

Vương Miêu thấy Cố Lâm cười gật đầu, còn nói thêm câu "Rất hồn nhiên", không biết là nói mình hay là nói Vương Hi Văn.

Ăn xong rồi, ba Vương Miêu đúng là đầu bếp cung đình, mẹ Nữu thì liên tục dặn đi dặn lại khi anh rời đi: "Nếu rảnh thì con cứ qua đây chơi."

Vương Miêu cảm thấy mẹ cô quá nhiệt tình, không nhịn được oán trách vài câu, "Mẹ có thể đừng làm như con không có ai để ý được không?"

"Không biết gì hết! Tôi như vậy là vì ai! Điều kiện tốt như thế, nếu con để vụt mất thì ở đâu có thể tìm được người nào tốt hơn! Hơn nữa công việc của nó rất tốt, chắc chắn là rất được hoan nghênh, con không thích như vậy thì cứ đứng ở nhà dưới. Mẹ đây sẽ cố gắng để cho nó cảm nhận được người nhà con ủng hộ, để cho nó không cần phải lo ý kiến của các bậc trưởng bối." Mẹ Nữu vừa nói vừa có phần hơi xúc động, đại khái là vừa nãy đang kiềm chế cảm xúc, vào lúc này lại ấp ủ suy nghĩ dường như muốn bật khóc: "Con xem người ta Cố Lâm nó còn biết cảm ơn mẹ nó sinh  nó không dễ dàng, còn con? Mẹ lớn tuổi như vậy còn phải lo lắng sợ hãi sinh con ra, con một chút cũng không biết đau lòng cho mẹ!"

Vương Miêu nghĩ thầm, người phụ nữ này đã lớn tuổi còn sinh mình ra chính là do ba mình tạo nghiệt, người sinh con ra cũng không thương lượng với con, bây giờ tìm con tính sổ như vậy có phải là bất hợp lí hay không?

Cô nghĩ thì nghĩ, cũng không dám nói thật ra, nhìn mẹ Nữu như muốn bật khóc lên, cô chỉ có thể vội vàng vỗ về. "Đúng, đúng, mẹ nói rất đúng, là con không hiểu chuyện."

"Con cũng không phải là không hiểu chuyện, con nói con cũng hai mươi bảy, chớp mắt liền tới ba mươi, con không nắm lấy cơ hội này gả đi..." Mẹ Nữu lại bắt đầu giảng đạo lí cho cô, Vương Miêu vào tai trái nhưng cũng ra tai phải, đợi lúc mẹ cô miếng nước nghỉ ngơi liền chạy về phòng ngủ.

Mẹ Nữu vẫn chưa yên tâm dặn dò cô, "Nhớ đó phải gả được cho bác sĩ Cố!"

"Được, được, con biết rồi." Vương Miêu chạy trối chết.

Cô không biết mình có phải là do bị mẹ Nữu nhắc đi nhắc lại mãi mà bây giờ trong lòng bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Mở máy tính ra để xem email, lại là quảng cáo của trang web thời trang: "Áo đầm đẹp dành cho phụ nữ từ 28 đến 45 tuổi!"

Vương Miêu tức giận, thở dài.

Cô ngồi trên mép giường nhìn trời đêm bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy lầu đối diện có mấy gia đình còn sáng đèn, còn vai trần của người đàn ông trung niên đang thay áo ra."

Những người khác lúc nào cũng ghen tị với cô là người ở đây, có nhà hộ khẩu, cuộc sống ổn định, công việc an nhàn.

Nhưng cô cũng rất ghen tị với Đào Đào được sống xa gia đình, luôn dốc sức làm việc, cô thích đứng ở ban công của nhà Đào Đào nhìn xuống dưới lầu tấp nập, nhìn ánh đèn neon óng ánh.

Vương Hi Văn lén lút chạy vào phòng Vương Miêu, khóa trái cửa lại.

Vương Miêu ngồi xuống giường, liếc cô bé: "Có chuyện gì à? Có phải lại kêu cô đi họp phụ huynh nữa phải không?"

"Hì hì, lần này kết quả thi không tốt lắm, con sợ ông nội bà nội đi sẽ bị cao áp, bị tim cái gì đó." Vương Hi Văn chắp tay xá lạy: "Đi nha cô."

Từ lúc cô bé bước vào cửa Vương Miêu đã nhìn thấu được tâm tư của nó, "Cô có thể đi, nhưng nếu cuối kì này không cố gắng vươn lên thì đợi bà nội đánh con đi."

Vương Hi Văn mừng rỡ luôn miệng khen cô, cuối cùng đột nhiên hỏi Vương Miêu: "Tiểu cô, cô thích chú Cố sao?"

"Con muốn nói cái gì?"

"Con cảm thấy chú ấy tốt vô cùng, khiến người khác vừa nhìn đã thích." Vương Hi Văn nhìn tay mình,  "Chú ấy còn nắm tay con! Lần đầu tiên có người lớn nắm tay con." 

Vương Miêu nhìn Vương Hi Văn đã sớm trưởng thành, dở khóc dở cười, "Con thật đúng là! Người ta vừa nắm tay liền bán tiểu cô sao?"

Vẻ mặt Vương Hi Văn trở nên nghiêm túc, "Nếu cô không thích chú Thúc thì hãy nói liền với chú để chú đợi thêm hai năm, chờ đến lúc con hai mươi tuổi sẽ thay cô kết hôn!"

Không đợi Vương Miêu đá cô, Vương Hi Văn đã sớm che mông chạy trốn.

Vương Miêu im lặng cười, không nghĩ tới sức hấp dẫn của Cố Lâm quả thực là rất lớn, ngay cả cô cháu gái nhỏ của cô cũng bị cám dỗ.

Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông vai trần đã áo khoác lên người chiếc áo thun, đem quần áo mới vừa giặt treo trên lan can.

Đây chính là cuộc sống. Mười bảy tuổi cô đã muốn ra ngoài kiếm sống nhưng không làm được, tốt nghiệp xong rồi du học hai năm lại trở về chỗ ở quen thuộc này. Có lẽ sau này cô sẽ đến một nơi như nhà của Đào Đào vậy, cúi đầu là có thể nhìn thấy những chiếc xe đang chạy, chồng của cô cũng sẽ giống như người đàn ông trên lầu đối diện phơi khô quần áo.

Bỗng nhiên cô nghĩ đến thân hình trần trụi của Cố Lâm đứng ngoài ban công, lại có chút buồn cười.

Hai mươi bảy tuổi Vương Miêu mới chợt hiểu ra cuộc sống này, ngày hôm sau qua nhà Đào Đào chơi, ban đêm còn có vài người bạn, nói là tổ chức một buổi tiệc từ biệt độc thân.

Nửa đêm bọn họ chạy xe ra ngoài, những chiếc xe gắn máy chạy băng băng trên đường lớn. Lần đầu tiên Vương Miêu đi xe máy đến nơi, tháo nón bảo hiểm ra nhìn những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời, gỡ bỏ tâm trạng nặng nề: "Lão nương nhất định sẽ kết hôn!"

Đào Đào vốn chỉ cho rằng cô đang tìm bạn trai mới, nghe thấy những lời này cùng Đại Bân hai mặt nhìn nhau, không biết nên hỏi gì.

Vương Miêu nhìn bạn bè cầm đèn pin huýt sáo ồn ào, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ thật là trẻ con, đột nhiên nghĩ tới Cố Lâm nhẹ nhàng yên lặng ngồi trong quán cà phê quả thực là không giống nhau, hay người đàn ông thành thục vui vẻ ngồi trò chuyện ở nhà cô càng không giống Cố Lâm.

Cô xuống xe máy, cầm điện thoại đứng ven đường gọi cho Cố Lâm.

Đã trễ thế này, thế nhưng Cố Lâm bắt máy rất nhanh, nói cho cô biết mình đang trực đêm.

Vương Miêu hỏi anh: "Anh cảm thấy tôi như thế nào?"

"Cô..." Cố Lâm không nói ra một từ có thể hình dung cụ thể, không biết có phải khách khí hay không trả lời: "Rất tốt."

Vương Miêu xoay nón bảo hiểm: "Tôi thấy anh cũng rất tốt."

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Hai người trầm mặt một lát, Cố Lâm lại hỏi: "Trễ như vậy còn chưa ngủ sao?"

Vương Miêu dừng xoay nón: "Nếu anh cảm thấy tôi rất tốt, tôi cũng cảm thấy anh rất tốt, anh xem chúng ta có thể thử làm người yêu hẹn hò được không?

"Được." 

~Hết chương 3~