Mành Chỉ Đỏ

Chương 26: 26 Kết Ái


Khoảng cách từ chân cột lên đến đỉnh cũng phải đến mấy chục trượng, nếu không có khả năng khinh công tốt thì chắc chắn chỉ còn nước bám cột trèo lên mà thôi.

Mà nếu làm như vậy thì ắt hẳn sẽ không đáp ứng được tiêu chí phải thật tao nhã ban đầu.

Thế nhưng cho dù khinh công có tốt đến mấy, nếu không có đà thì cũng rất khó để có thể một cú giậm chân mà lên được đến đỉnh cột, thế nên ở bên cạnh cột chính cũng đã được tinh tế sắp đặt thêm những cây cột khác có độ cao khác nhau, thứ tự từ thấp đến cao.

Nàng đoán rằng nếu bằng vào thân pháp Đạp Vân Bộ trong Tiêu Dao kiếm phổ của nàng, chắc chắn chỉ cần ba bước nhảy là có thể lên được đến đỉnh cột dễ dàng mà không tốn chút sức lực nào.

Thế nhưng bây giờ người đứng trước những cây cột đó không phải nàng, mà là Lục Lâm Nguyên từ trước đến nay chưa hề hiển lộ thực lực cùng với vị Vũ Mặc công tử thâm tàng bất lộ kia.

Cho dù ngoài miệng nàng nói rằng nàng tin tưởng Lục Lâm Nguyên có thể thành công mà lên được đến đỉnh cột, thế nhưng trong lòng không ít thì nhiều cũng có một chút bất an.

Nguyên lai cũng bởi vì những điều nàng biết về Lục Lâm Nguyên vẫn còn rất lờ mờ.

Nàng chỉ biết rằng về khoản y thuật thì Lục Lâm Nguyên có thể được coi là một trong những người tài giỏi nhất Đại Trần Quốc, thế nhưng về khoản võ công của y thì nàng mù tịt, chẳng biết cái gì cả.

Thậm chí khi trước nàng còn tin rằng Lục Lâm Nguyên còn không giết nổi một con gà nữa.

Trái với vẻ lo lắng bất an của nàng, Lục Lâm Nguyên chẳng hề tỏ ra chút gì nao núng, thậm chí còn cười cợt với Vũ Mặc.

“Theo ta thấy có lẽ Vũ công tử nên cẩn thận một chút, không là sẽ làm bẩn bộ y phục công tử đang mặc mất.”
Nàng khẽ đưa tay lên che đi nụ cười trên miệng, thầm bội phục cái miệng thâm độc không thua kém gì Vân Tê của Lục Lâm Nguyên.

Nói vậy cũng có nghĩa là Vũ Mặc có bị làm sao, người chịu thiệt cũng là cái áo mà hắn ta mặc, chứ chẳng phải là cái tên công tử tuấn tú là hắn.

“Lục huynh, làm việc gì cũng phải chừa lại đường lui cho mình.

Nhờ vào câu nói vừa rồi của huynh mà ta quyết định rồi, chỉ cần ta thắng được huynh, ta sẽ cho đóa hoa đang nở kia phải dập nát trước mặt huynh, khiến huynh phải quỳ gối trước ta mà cầu xin cho nàng.”
Trước câu nói đầy tính đe dọa của Vũ Mặc, Lục Lâm Nguyên chỉ nhếch môi đáp lại:
“Chỉ sợ huynh không có đủ bản lĩnh làm việc đó mà thôi.”
Lời vừa dứt, tức thì tiếng kèn báo hiệu cuộc thi bắt đầu vang lên.

Những lời tiền hô hậu ủng cũng theo đó nổi lên như gió giục mây vần.

Hơn chục nam tử thi nhau chạy đến chiếc cột thấp nhất, ai ai cũng nuôi trong lòng khát khao giành được quả cầu đỏ kia để đem về tặng người trong lòng mình, chứng minh cho người ấy thấy được tâm ý của bản thân.

Trái tim nàng run lên theo nhịp trống dồn dập, đôi mắt dán chặt vào thân hình đang không ngừng chuyển động của Lục Lâm Nguyên.

Nhìn vào cảnh thi đấu dữ dội trước mắt, nàng chỉ thầm mong sao Lục Lâm Nguyên đừng để bản thân bị thương là được, còn về quả cầu kia có hay không, đối với nàng mà nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bởi tâm ý của Lục Lâm Nguyên không phải đã thể hiện bằng nụ hôn phớt qua trán nàng rồi sao?
Tuy rằng chưa thực sự thừa nhận, thế nhưng nàng cũng đã biết sâu thẳm trong lòng nàng, Lục Lâm Nguyên đã chiếm được một vị trí quan trọng không kém gì so với người đại sư huynh năm xưa của nàng.

Lục Lâm Nguyên dễ dàng nhảy tránh được những đòn tấn công dồn dập của những người cùng thi đấu, nhanh chóng chiếm được những cây cột quan trọng có thể giúp chàng chiến thắng được phần thi này.

Thân ảnh linh hoạt, bộ pháp nhanh nhẹn, tà áo lả lướt, tóc dài lất phất bay theo từng nhịp nhảy, Lục Lâm Nguyên không ngừng thể hiện ra sự phong nhã của mình, khiến cho mấy thiếu nữ đứng bên dưới cũng phải ngơ ngẩn ngắm nhìn, bàn tán.

“Trời ơi, Thần Y thật là soái mà!”
“Cơ tỷ tỷ, không phải tỷ đã thầm thích Thần Y bấy lâu nay hay sao, có khi Thần Y hiểu tâm ý của tỷ mà đích thân lấy cầu đỏ xuống cầu thân tỷ đấy.”
“Hứ, Cơ tỷ tỷ nhà cô nương tuy cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà người Thần Y muốn cầu thân chính là vị cô nương mặc xiêm y màu đỏ kia kìa.”
“Thật sao, cô ta có gì hay ho đâu mà khiến Thần Y phải tốn công tốn sức như thế?”
“Không chỉ mỗi Thần Y đại nhân thôi đâu, ngay cả Vũ Mặc công tử nổi tiếng nhất thành chúng ta cũng vì cô ta mà đi lấy cầu đỏ xuống đấy.

Mau nhìn kìa, Vũ Mặc với Thần Y đang giao chiến với nhau kìa!”
“Ngay cả Vũ Mặc công tử cũng vì một nữ nhân mà tranh giành như thế sao, loạn thật rồi, loạn thật rồi, đúng là hồng nhan họa thủy!”
Nàng méo xệch khuôn miệng nhỏ sau khi nghe mấy lời bàn tán càng bàn càng loạn của đám nữ nhân ồn ào kia.

Nói không chừng bàn thêm lúc nữa có khi nàng không chỉ là hồng nhan họa thủy thôi đâu, mà còn là thứ gớm ghiếc hơn nữa mất.

Nàng thầm lắc đầu một hồi, chẳng ngờ hai tên nam nhân tranh giành nàng mà đánh nhau lại khiến nàng phải chịu mấy lời gièm pha kiểu này, cuối cùng thì người bị làm tình làm tội vẫn là nàng chứ là ai.

“Mau nhìn kìa, những người khác bị loại hết rồi, chỉ còn mỗi Thần Y và Vũ Mặc công tử thôi.”

Nghe thấy vậy, nàng nhanh chóng ngước đầu lên để theo dõi tình hình cuộc thi.

Đúng thật là chỉ còn mỗi Lục Lâm Nguyên và Vũ Mặc đang mặt đối mặt trên hai chiếc cột cao nhì, bộ dáng người nào cũng vô cùng tao nhã, dường như những đối thủ bị loại trước đó không một ai có thể làm tổn hao đến một sợi tóc của cả hai người.

Nàng thích chí vỗ tay, sau đó kích động hét lên:
“Lục Lâm Nguyên, huynh mà để bản cô nương phải làm tiểu thiếp của Vũ Mặc công tử, bản cô nương sẽ vặn cổ huynh đầu tiên.”
Người người há hốc miệng nhìn nàng, chắc chẳng ai có thể ngờ tới được Thần Y cao quý của họ lại bị dọa vặn cổ y hệt một con gà trống chuẩn bị bị làm thịt như thế.

Lục Lâm Nguyên trên cao cười lớn, hét xuống phía dưới:
“Cô yên tâm, ta mà thắng thì ta cũng sẽ để cho cô vặn cổ.

Nhưng mà trước đó phải để ta cưới cô về đã.”
Thần Y thẳng thắn bày tỏ giữa chốn đông người như thế, nàng nghe rõ mồn một những tiếng thở dài của các thiếu nữ bên cạnh, nhưng tiếng thở dài to nhất chắc phải kể đến vị Cơ tỷ tỷ vừa rồi.

“Không biết tốt xấu, sao huynh trơ trẽn như thế, lời đấy mà cũng nói ra được.”
Nàng thầm mắng y, thế nhưng trong lồng ngực lại lâng lâng lên từng nhịp đập rộn ràng, thích thú.

“Lục huynh, đằng nào cũng bị vặn cổ, thôi thì nhận thua luôn bây giờ đi.”
Vũ Mặc lên giọng chế giễu, thế nhưng Lục Lâm Nguyên chậc lưỡi mấy cái, cười cười đáp lại:
“Được thưởng thức mỹ nhân rồi sung sướng chết đương nhiên là vui hơn việc để mỹ nhân tức giận bóp chết rồi.

Cùng là nam nhân với nhau, chút đạo lý này mà Vũ công tử còn không hiểu hay sao?”
Vũ Mặc cười lớn một hồi, đôi chân đã nhanh nhẹn bay tới chỗ Lục Lâm Nguyên.

“Chớ nhiều lời, những thứ Vũ Mặc ta muốn, ta nhất định phải có!”
Vũ Mặc vừa dứt câu đã tung một chưởng về phía Lục Lâm Nguyên, khiến chàng phải nhảy tránh đi.

Trong lúc né đòn vẫn kịp đáp trả lại câu vừa rồi của Vũ Mặc.

“Còn những điều Lục Lâm Nguyên ta có, ta chưa bao giờ để mất cả!”
Vũ Mặc trong cơn nóng giận đã tung ra rất nhiều sát chiêu với Lục Lâm Nguyên, đôi mắt của một công tử tiêu sái lúc trước đã không còn, thay vào đó là những vằn máu đỏ nổi lên nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Y gằn giọng:
“Chuyện của Tiểu Hoàng, từ trước đến nay ta chưa bao giờ quên!”
Lời vừa rồi giống như một nhát búa nện thẳng vào lồng ngực Lục Lâm Nguyên, khiến chàng sửng sốt nói:
“Đã mấy năm trôi qua, ngươi cũng đã có thêm nhiều Tiểu Hoàng nữa, vậy mà ngươi vẫn chưa chịu buông bỏ chấp niệm đó xuống sao?”
“Không bao giờ, Lục Lâm Nguyên, ta không bao giờ quên được Tiểu Hoàng năm đó, cũng không bao giờ hết hận Lục Lâm Nguyên ngươi! Chính ngươi đã giết Tiểu Hoàng của ta, chính ngươi đã giết Tiểu Hoàng của ta!”
Vũ Mặc thét lớn lên một tiếng, vòng chân đá thật mạnh vào ngực Lục Lâm Nguyên.

Quá bất ngờ với cơn phẫn nộ của Vũ Mặc, Lục Lâm Nguyên trúng phải cú đá đó, miệng phun ra ngụm máu tươi, sau đó rơi xuống từ độ cao hơn hai chục trượng.

“Lục Lâm Nguyên!”
Nàng hét lớn lên, sau đó chạy như bay đến điểm rơi nhằm đỡ lấy thân hình đang rơi tự do kia.

Cho dù biết rằng hành động đó lúc này là dại dột vô cùng, bởi nàng không có võ công, đương nhiên không thể dùng nội lực để đỡ lấy sức nặng ngàn cân đang vùn vụt rơi với tốc độ chóng mặt kia.

Thế nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Lục Lâm Nguyên chết trước mắt nàng, nàng không làm nổi, và cũng chẳng có đủ dũng khí để làm.

Nàng cược, cược vào tạo hóa của bản thân, cược vào nam nhân đang ngày ngày chiếm cứ lấy trái tim nàng.

May sao Lục Lâm Nguyên vẫn lấy lại được tỉnh táo, khẽ đạp chân vào cây cột gần đó, lấy đà nhảy lại lên những cây cột cao hơn.

“Lục Lâm Nguyên, ta phải giày vò cô ta trước mặt ngươi, ta phải khiến cô ta sống không bằng chết.

Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể hiểu được cảm xúc của ta khi ấy!”
Trên cây cột cao nhì, Vũ Mặc thét lớn lên, dường như là trút toàn bộ nỗi thống hận bấy lâu nay ra bên ngoài, sau đó đôi chân giậm một cái, tức thì thân người đã vọt lên phía cây cột đựng cầu đỏ.

“Tên điên khùng nhà ngươi! Ta không giết Tiểu Hoàng của ngươi, số cô bé đã tận, dù ta là Thần Y cũng vô phương cứu chữa!”
“Im miệng, là ngươi bỏ mặc Tiểu Hoàng chết trước mắt ngươi, ngươi là kẻ vô tình, tàn nhẫn nhất trên đời này! Lục Lâm Nguyên, hôm nay ta sẽ thay Tiểu Hoàng trên trời cao báo thù!”
Dứt câu, Vũ Mặc đã ở trên cây cột đỏ, xé rách những dải lụa buộc lấy quả cầu, mãnh liệt, cuồng bạo giống như một con thú hoang dại.

Lục Lâm Nguyên cứng đờ người trên chiếc cột cao nhì, chàng không tin rằng mối hận đó lại có thể bén rễ ăn sâu vào trong lòng Vũ Mặc đến như vậy, khiến y thậm chí còn dang tâm muốn hành hạ nàng, một người chẳng có can hệ gì đến chuyện năm ấy để báo thù cho Tiểu Hoàng.


“Vũ Mặc công tử lấy được cầu đỏ rồi sao, vậy thì cô nương ta chết chắc rồi còn gì nữa.”
“Tiểu Hoàng trong lời Vũ Mặc công tử nói đến là ai thế, muội muội của ngài ấy chăng?”
“Vũ gia chỉ có duy nhất một vị công tử là Vũ Mặc công tử mà thôi, ta trước giờ chưa từng nghe nói đến Vũ Mặc công tử có muội muội.”
Nàng thở dài nhìn một màn này, lòng lại càng rối như tơ vò.

Đôi chân lảo đảo sắp ngã, nếu không phải gần đấy có một chiếc cột dựa, nàng đã ngã từ lúc nào rồi.

Vậy là… kết thúc rồi sao?
Vũ Mặc trên cây cột đỏ thét xuống phía dưới:
“Cầu đỏ đã bị ta lấy rồi, còn không mau thông báo kết quả đi!”
Vị chủ trì cuộc thi nhanh chóng gõ trống báo hiệu kết thúc, sau đó dõng dạc nói trong sự bàng hoàng của tất cả những người nơi đây:
“Cuộc thi kết thúc.

Người thắng cuộc màn “Tranh cầu đỏ” năm nay chính là Lục Lâm Nguyên.”
Không khí chợt im ắng như tờ.

Sau đó bùng nổ lên những lời bàn tán, nhốn nháo không ngớt.

“Sao lại thế, không phải Vũ Mặc công tử mới là người lấy được cầu đỏ ư, tại sao bây giờ lại là Thần Y thắng rồi.”
“Chẳng lẽ tên kia say rượu xong lú lẫn rồi.”
Vũ Mặc tức giận nhảy xuống, tóm lấy cổ áo của người chủ trì.

“Rốt cuộc là thế nào, ngươi không mau nói lại, ta sẽ bóp chết ngươi!”
Người chủ trì chẳng hề tỏ vẻ nao núng, đưa tay gạt bàn tay thô bạo của Vũ Mặc đi.

Ngay lập tức Vũ Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó run rẩy ôm lấy bàn tay vừa tóm lấy cổ áo của người chủ trì.

“Ngay từ đầu ta đã nói rồi, cuộc thi này quan trọng hơn hết đó chính là sự tao nhã.

Ngươi xem những hành động cuối cùng trong phần thi của ngươi nào có khác gì dã thú không? Ngược lại là Thần Y đại nhân dù trong hiểm cảnh cũng không đánh mất sự bình tĩnh, nhẹ nhàng phi thân lại lên những cây cột vừa bị rớt xuống.

Đó mới chính là hành động của một quân tử.”
“Ngươi… ngươi…”
Đúng lúc Vũ Mặc định tiến tới, người chủ trì nheo đôi mắt, nhẹ nói:
“Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta, nếu còn dám tiến thêm bước nữa, ta sẽ đánh ngươi đến độ Vũ Sở Nghi cũng không nhận ra con trai của hắn nữa đấy.”
Vũ Mặc chợt khựng lại.

Vũ gia là một trong hai gia tộc lớn ở Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành, chẳng ai có thể đắc tội nổi, ấy thế mà người chủ trì này lại có thể phun ra tên của phụ thân hắn một cách khinh thường như vậy, chứng tỏ y tự tin rằng thế lực sau lưng hoàn toàn có thể khống chế được Vũ gia.

Tuy rằng không đành lòng, thế nhưng Vũ Mặc cũng chỉ đành vứt cầu đỏ trên tay xuống, phỉ nhổ một cái rồi tức giận bước đi.

Ở bên kia, nàng đỡ lấy Lục Lâm Nguyên đang ôm ngực đau đớn, lo lắng hỏi han:
“Huynh không sao chứ, cú ra chân vừa nãy của tên họ Vũ kia rõ ràng là muốn đẩy huynh vào chỗ chết mà.”
Lục Lâm Nguyên lau đi giọt máu nơi khóe môi, lắc đầu đáp lại:
“Không sao cả, chỉ là hơi đau một chút thôi.

Ta vẫn kịp chặn được cú đá đó của y, thế nhưng không ngờ rằng y lại nổi sát tâm ngay lúc đó.”
Nàng thương xót vuốt lưng cho Lục Lâm Nguyên, thầm cảm thấy có lỗi vì đã gián tiếp khiến chàng bị thương như thế này.

Nếu khi đó nàng không nói rằng nàng thích quả cầu đó, có lẽ chàng sẽ không bị thương.

Nếu khi đó nàng kịp ngăn cản Vũ Mặc thách đấu chàng, có lẽ chàng sẽ chẳng phải chịu cơn đau đớn xé nát lồng ngực thế này.

Suy cho cùng, mọi sự đều là do nàng mà ra cả.

Đột nhiên Lục Lâm Nguyên vuốt lên sống mũi nàng một cái, cười nói:
“Đồ ngốc này, đừng tự trách bản thân nữa, lỗi đâu phải là ở cô đâu.”
Nàng không biết sao Lục Lâm Nguyên lại có thể đoán được suy nghĩ của nàng nữa, thế nhưng nàng cũng chẳng thắc mắc, bởi nàng biết Lục Lâm Nguyên là người thấu hiểu nàng hơn ai hết.


“Nhưng… nhưng…”
“Không nhưng gì hết, đi, mau theo ta.”
Dứt câu, Lục Lâm Nguyên chẳng còn ôm lấy khuôn ngực đau đớn, mà tay chàng cầm lấy tay nàng, dắt nàng theo sau chàng.

Nàng chẳng buồn nghĩ ngợi, để mặc chàng kéo đi, bởi nàng biết chàng sẽ dắt nàng đến những nơi luôn đem đến cho nàng niềm vui và sự yêu thích.

Vì chàng là Lục Lâm Nguyên, một Thần Y vô lại, một Thần Y trơ trẽn, một Thần Y lúc nào cũng nghĩ ra đủ trò để khiến nàng phải tức giận mắng nhiếc.

Thế nhưng trước giờ nàng đâu có mắng chàng thật lòng, nàng đang mắng cái bản tính lúc nào cũng thấu hiểu nàng của chàng, khiến cho lúc nào trước mặt chàng, nàng lại cảm thấy bản thân giống như một con mèo nhỏ giận lẫy, để mặc chàng tùy ý tiêu khiển trên tay.

Lục Lâm Nguyên nhặt lên quả cầu đỏ vừa rồi, mỉm cười yêu chiều rồi đưa cho nàng.

“Quả cầu đỏ này, giờ đây là của cô rồi đấy.”
Nàng cầm lấy quả cầu, trước ánh mắt kinh ngạc của những người đứng xem, nàng đưa tay vứt quả cầu đó đi.

“Vì thứ đồ xấu xí này mà huynh bị thương, thế nên ta không thích nữa.”
Chẳng ngờ Lục Lâm Nguyên lại gật đầu, đáp:
“Vứt là đúng, ta cũng chẳng thích quả cầu đó tẹo nào.”
Nói rồi, Lục Lâm Nguyên lại nắm lấy tay nàng, chẳng màng đến vết thương còn đang âm ỉ đau trong ngực, dắt nàng đi.

“Lâm Nguyên, huynh định dẫn ta đi đâu đây?”
Chàng lặp lại cái câu mà lúc trước chàng từng nói với nàng lúc dắt nàng đến cây cột đỏ.

“Ta sẽ dẫn cô đến một chỗ này, khẳng định là cô sẽ rất thích cho mà xem.”
Người trên người dưới cùng bước, có lẽ là do vết thương, thế nên bước chân của Lục Lâm Nguyên có phần hơi chậm, chỉ qua mấy bước mà nàng đã bắt kịp để sóng vai với chàng.

“Sắc mặt huynh không được tốt lắm, hay là thôi, chúng ta đi về xem vết thương của huynh thế nào rồi hẵng hay?”
Lục Lâm Nguyên vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, cười đáp lại nàng:
“Ta đường đường là Thần Y đó, cô không cần phải lo lắng cho ta.”
“Cho dù là Thần Y Lục Lâm Nguyên, hay là Dược Vương Lý Thường Sinh trên đỉnh Côn Luân thì đều chỉ là người trần mắt thịt mà thôi, ta không tin huynh bị tên Vũ Mặc kia đánh đến như thế mà lại không có việc gì.”
Lời nàng vừa dứt, tức thì nàng thấy ánh mắt của Lục Lâm Nguyên chợt khác trước rất nhiều.

Trong đôi mắt sáng ấy chợt hiện lên vô vàn những xúc cảm khiến nàng không thể giải thích được, có lẽ có yêu chiều, có âu yếm, có ưu tư… có lẽ có cả thứ tình cảm mà từ bấy lâu nay nàng luôn che giấu dưới đáy lòng.

“Nàng… nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Nàng khẽ tránh đi ánh mắt của chàng, thân người lại càng gần với chàng hơn, nhẹ giọng đáp lại:
“Huynh là một người rất quan trọng với ta, và cả với Tiểu Bắc, thế nên ta không muốn huynh vì ta mà gặp phải chuyện gì bất trắc.”
“Ta là một người rất quan trọng với nàng sao?”
Lục Lâm Nguyên ghé sát tai nàng, phả vào mũi nàng hương thơm dìu dịu ấm áp của chàng, khiến nàng đỏ bừng mặt lên, những lời thùy mị đang chực trào nơi cổ họng bỗng tuột hết xuống dạ dày.

“Đương… đương nhiên rồi! Huynh mà có mệnh hệ gì thì lấy ai khôi phục võ công cho ta nữa.

Thế nên bây giờ huynh phải yên phận mà sống cho tốt vào, đến lúc ta khỏi hẳn rồi thì huynh muốn ra sao thì ra, ta không quản.”
Lục Lâm Nguyên bật cười, yêu chiều vuốt cánh mũi nàng.

“Đây mới đúng là Thanh Uyển mà ta biết chứ!”
Từ trước đến nay luôn là như vậy, Lục Lâm Nguyên có thể hoàn toàn điều khiển được cảm xúc lẫn hành vi của nàng, quay cuồng nàng trong một quỹ đạo của riêng chàng, khiến nàng nhiều khi không hiểu là do Lục Lâm Nguyên thông minh hơn người hay là do nàng quá dễ đoán nữa.

“Được rồi, đừng cúi gằm mặt như chim cú thế, mau ngẩng lên đi.”
Nàng bất giác ngẩng mặt lên, nhìn theo hướng tay chỉ của Lục Lâm Nguyên.

Cây cầu Ô Thước bắc ngang qua hồ Bích Nguyệt, nơi chốn phong cảnh nổi tiếng nhất của Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành đang hiện lên thật rõ ràng trong mắt nàng.

Vầng trăng tròn vành vạnh in trên mặt hồ, tỏa ánh sáng bàng bạc khắp tầng không, phản chiếu lên cây cầu Ô Thước sắc màu của những vì tinh tú trên bầu trời Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành.

Lung linh mà trang nhã, diễm lệ mà thanh tao.

Đôi mắt lưu ly của nàng bừng sáng, khuôn miệng xinh đẹp khẽ thốt lên:
“Đẹp quá! Ánh trăng ở đây thậm chí còn đẹp hơn khi ta còn ở trên đỉnh Tuyết Vân Sơn.”
Lục Lâm Nguyên nắm chặt lấy tay nàng, chỉ lên bầu trời đêm cao vời vợi, dịu dàng lên tiếng:
“Nàng có biết những vì sao kia có gì khác ta và nàng hay không?”
Lần đầu tiên Lục Lâm Nguyên gọi nàng là “nàng” với giọng điệu âu yếm như vậy, thế nên trong một thoáng cổ họng nàng như nghẹn lại, lời muốn nói ra cứ ứ đọng mãi chẳng thể nói lên lời.

“Nàng thấy đấy, trên bầu trời kia có rất nhiều vì sao, thế nhưng ngôi sao nào cũng lẻ loi đứng riêng trong một khoảng trời của chúng, dường như là chẳng có chút liên hệ gì với những vì sao khác.

Còn ta và nàng, không giống chúng…”
Chàng tự hỏi, chàng tự trả lời.

Giọng của chàng đêm nay thật khác lạ, thật mê hồn, giống như là một cơn mộng mị kéo dài mãi trăm năm, muốn dứt ra nhưng lại chẳng đành lòng.

Đôi tay chàng khẽ động, chàng cầm lấy bàn tay nõn nà của nàng, đưa lên trước mắt chàng, âu yếm nói:

“Cầu đỏ nàng không nhận, thế nhưng ta có chỉ đỏ, nàng liệu có nhận không?”
Nói đoạn, chàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng tay được đan vô cùng tinh tế bằng những sợi chỉ đỏ.

Chỉ đỏ kết nút tình ái.

Chỉ đỏ thắt chặt những mối tương tư trong lòng.

Chỉ đỏ buộc lại những sợi tình cảm vấn vương suốt bấy lâu nay.

Chỉ đỏ gói gọn nỗi niềm mong ước nhỏ nhoi của chàng.

Chàng đưa nàng chỉ đỏ, nàng đưa chàng tấm chân tình.

Chàng dùng tấm chân tình dệt nên mành chỉ đỏ, nàng dùng những sợi chỉ đỏ thêu nên mối tình đằm thắm uyên ương.

Vòng đeo lên cổ tay, tô điểm cho làn da trắng như tuyết của nàng một sắc màu diễm lệ đến tột cùng, phác họa lên trong mắt chàng dáng hình người con gái mang tên Ngọc Thanh Uyển, người con gái mà từ lần đầu gặp gỡ chàng đã không ngừng thổn thức, yêu mến.

Chàng say mê nụ cười của nàng, say mê sóng mắt buồn buồn như hồ nước mùa thu của nàng, say mê khuôn mặt đỏ bừng của nàng những lúc bị chàng trêu chọc, say mê tất cả những điều liên quan đến người con gái ấy.

Người ta thường nói chàng là Thần Y cứng nhắc, dù đã bao bà mối đến mai cho chàng những cô nương xinh đẹp, thế nhưng chàng chẳng bao giờ để mắt tới, chỉ một lòng làm đại y tế thế, cứu giúp dân lành.

Dường như chàng đã quên đi thân phận thực sự của chàng, quên đi cái trách nhiệm mà từ trước khi đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt thành chàng phải mang theo.

Trước khi gặp nàng, chàng lưu luyến cái danh Thần Y.

Giờ đây gặp nàng, chàng lưu luyến thứ ái tình mà chàng vốn không nên động chạm tới.

Dẫu biết yêu nàng là khiến nàng và bản thân chịu đau khổ, nhưng chàng vẫn muốn yêu nàng, yêu nàng đến chết cũng chẳng rời.

Cho dù mành chỉ đỏ chàng dệt nên có đứt vụn, cho dù mối nhân duyên bị đất trời can ngăn, chàng cũng chẳng màng, bởi chàng biết chàng không chỉ có một mình.

Chàng còn có nàng, cùng nhau bước qua những bước đường khó khăn để đi đến đoạn kết của những mối lương duyên.

Bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.

“Lâm Nguyên… huynh…”
Nàng bàng hoàng nhận lấy chiếc vòng đỏ, đôi mắt lưu ly nôn nao không hiểu sao chàng lại khóc.

Chàng khóc, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống bàn tay nàng, thấm lên chiếc vòng đan một màu đen thẫm.

“Uyển Nhi… ta yêu nàng…”
Câu nói còn chưa dứt, chàng đã ôm lấy nàng, nghẹn ngào thừa nhận những cảm xúc chân thật nhất trong lòng chàng lúc này.

Chàng ôm nàng thật chặt, mùi hương dịu nhẹ của chàng chiếm trọn lấy cánh mũi nàng, khiến nàng chẳng còn ngửi được gì khác ngoài hương thơm khó cưỡng ấy.

Vòng tay mạnh mẽ mà không kém phần dịu dàng bao quanh lấy vòng eo nàng, bờ vai nàng, gửi gắm lên người nàng những ký thác của tình yêu, những cơn sóng trào mãnh liệt của cảm xúc.

Tiếng đàn êm đềm giữa đêm trăng sáng lại càng kích động đến những xúc cảm mềm yếu của cả hai người.

Những con chim quyên đã thôi không còn hót vang mời gọi tình nhân, đàn bươm bướm đủ sắc màu cũng chẳng còn đập cánh chao liệng trước những bông hoa đang ở khoảnh khắc cuối cùng của sự diễm lệ.

Dường như cả đất trời cũng đang lắng nhịp lại, rơi vào khoảng không tĩnh lặng giữa hồ Bích Nguyệt ngập tràn ánh trăng.

Nàng lặng người cảm nhận những cơn sóng trào tình cảm mà chàng đang dành cho nàng.

Sau một hồi do dự, cuối cùng nàng chầm chậm nâng lên cánh tay, khẽ khàng ôm lấy người chàng.

Thấy nàng đáp lại, chàng vui sướng như muốn khóc điên lên, thế nhưng biết tính nàng dễ ngượng ngùng, chàng chỉ đành kìm nén dòng thủy triều chuẩn bị tràn sang phần sau của khoái cảm.

Đến khi thời gian đã qua đủ lâu, cảm nhận được hơi thở của mình đang có phần dồn dập, chàng mới tiếc nuối buông nàng ra, lòng hận rằng không thể mãi mãi ôm nàng như vậy.

Chỉ cần có nàng bên cạnh chàng, cho dù là biển lửa núi đao, hay là vực sâu băng mỏng, chàng cũng chẳng quan tâm.

Bởi nàng là ý niệm duy nhất của chàng lúc này.

“Uyển Nhi…”
Đôi mắt nàng khẽ cụp xuống, nhỏ giọng đáp lại lời mời gọi âu yếm, mê người của chàng:
“Chàng gọi ta… là… Uyển Nhi…”
“Phải, ta gọi nàng là Uyển Nhi, vậy nàng gọi ta là gì?”
“Ta gọi chàng… là Lục lang…”