Mành Chỉ Đỏ

Chương 14: 14 Dốc Lòng Tu Luyện


“Tiêu Dao kiếm phổ vốn là một tuyệt học của phái Côn Luân mà chỉ có những đời chưởng môn mới có thể tu luyện.

Tiêu Dao kiếm phổ có tổng cộng mười tám chiêu thức, tất cả đều tập trung tại một chữ “Tiêu Dao”.

Khi đã tu luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, thế kiếm đánh ra sẽ giống như dời núi lấp biển, triền miên vô tận.”
“Lão sư à, người để con nói tiếp câu sau đi.

Không chỉ thế, Tiêu Dao kiếm phổ mặc dù có sức mạnh kinh người, nhưng khi xuất chiêu vẫn có thể giữ được phong phạm tiêu dao tự tại của người cầm kiếm, tạo nên một tư thái không khác nào tiên nhân hạ phàm.

Đó mới là kiếm pháp chân chính của Đạo gia.”
Nghe nàng nói trúng phóc những từ đang chực sẵn ở cửa miệng, Ngọc Bội ho khan một tiếng, bối rối nhìn nàng.

“Người đã nói câu này với đệ tử quá nhiều lần rồi, chẳng lẽ đệ tử lại không thuộc được.”
Nói đoạn, nàng cầm lên thanh kiếm, ra sức tập lại những chiêu thức vừa mới học.

Tuy rằng vẫn chưa thể thành thạo, nhưng so với trước kia, từng đường kiếm của nàng đã dần trở nên sắc bén, nhanh nhạy.

Ngọc Bội chống cằm nhìn từng chiêu thức nàng thi triển, đầu gật liên hồi.

“Được lắm, chiêu vừa rồi không tệ! Hạ thấp cánh tay xuống chút nữa, đừng dùng lực chủ yếu ở cánh tay, phải vận thêm sức vào cổ tay mới phải.

Tốt lắm!”
Cứ thế kẻ tung người hứng, sau khi thi triển một loạt mười tám chiêu thức của Tiêu Dao kiếm phổ, nàng thở lấy hơi, trên chiếc trán trắng mịn đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.

“Lão sư, cảnh giới của con đã đến đâu rồi?”
Ngọc Bội đáp lại ngay lập tức:
“Đột phá Phàm Cảnh, tiến vào Địa Cảnh.

Tất cả chỉ mất vẻn vẹn có một tháng.”
Nghe được câu này, sự mệt nhọc hồi nãy của nàng đã biến đi đâu mất, tiếp tục cầm kiếm lên, chuẩn bị dùng sức thêm lần nữa.

Đột nhiên Ngọc Bội cầm lấy tay nàng, ủ rũ nói:
“Con đã luyện kiếm từ lúc trời còn tờ mờ đến khi mặt trời đã đứng bóng rồi.

Nghỉ một chút đi! Chẳng lẽ con nóng lòng muốn rời xa ta thế sao?”
Nàng mỉm cười nhìn lão.

Từ buổi đêm Ngọc Bội mở lòng với nàng, tình cảm giữa hai người nay lại càng thêm khắng khít.

Thi thoảng lão sẽ nói vài câu hờn dỗi lúc nàng mải mê kiếm pháp đến quên ăn quên ngủ, điều đó làm nàng thấy rằng thì ra lão sư của nàng, không phải, bây giờ người đã là phụ thân của nàng rồi, lại có rất nhiều điểm thú vị.

Buông bỏ thanh kiếm trong tay, nàng cầm lấy cánh tay lão, trêu chọc:
“Phụ thân, con là phận nữ nhi, sớm hay muộn rồi cũng sẽ phải thành thân.

Đến lúc đó chẳng lẽ người còn muốn níu giữ con ở bên cạnh?”
Khi chỉ có hai người với nhau, và lúc không luyện kiếm, nàng sẽ gọi lão một tiếng “phụ thân”.

Ngọc Bội suy tư hồi lâu, sau đó lão đặt hai tay lên vai nàng, trầm giọng, nói:
“Người làm phụ mẫu, ai mà không hạnh phúc khi được nhìn thấy nữ nhi của mình mặc giá y, trùm lên trên đầu mạng che mặt tân nương.

Nhưng nghĩ đến việc từ nay đôi đường cách biệt, làm sao có thể không buồn? Uyển Nhi, sau này dù có thế nào đi chăng nữa, con phải lấy được một nam nhân con yêu thật lòng, và y cũng thật lòng yêu con, chỉ cần như vậy, phụ thân chắc chắn sẽ tác thành.”

Nghe lời vừa rồi, trong đầu nàng liền hiện lên một bóng lưng rắn rỏi, vững chắc, đó là tình yêu nàng vẫn luôn chôn kín tận đáy lòng.

Chua chát nghĩ đến hiện thực, nàng nở một nụ cười nửa môi, nhẹ giọng, nói:
“Nếu nữ nhi không thích lấy ai hết, cứ muốn ở vậy một mình, tiêu dao tự tại một cuộc đời, liệu phụ thân có đồng ý không?”
Lão cười lớn, gõ nhẹ vào trán nàng.

“Được, phụ thân chấp nhận.

Nữ nhi xinh đẹp của ta sẽ không thuộc về bất cứ ai hết!”
Trò chuyện một hồi, nàng liếc mắt ra đằng sau liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang lạch bạch chạy đến, trên tay còn cầm một chậu nước.

“Sư phụ, sư tỷ, hai người mau rửa mặt đi.

Sư nương nói hôm nay người muốn tự tay vào bếp chiêu đãi mọi người, còn cẩn thận dặn dò sư phụ xuống núi mua rượu đem lên đây làm chút men đưa miệng.”
Nghe thấy câu vừa rồi, nàng thì tươi cười hớn hở, Ngọc Bội lại xanh xao mặt mày.

Trông thấy vẻ mặt của Ngọc Bội, nàng cười hỏi:
“Lão sư, hình như sắc mặt người không được tốt lắm.

Chi bằng người để đệ tử và Ngân Như xuống núi mua rượu, còn người nghỉ ngơi lấy sức một lát.”
Ngọc Bội lắc đầu, đáp lại:
“Không cần đâu, ta vẫn ổn, chỉ là…”
Trước vẻ mặt khó hiểu của nàng, lão dúi vào tay nàng một lọ thuốc, nói nhỏ:
“Trước khi ăn đồ Vân Tê làm, con với Ngân Như uống sẵn một viên, chờ ta về sẽ lại tùy cơ ứng biến.”
Nàng chưa kịp tiêu hóa lời vừa rồi của lão, Vân Tê đã đứng dựa lưng vào bệ cửa, một tay cầm đôi đũa dài ngạo nghễ đặt lên vai, tay kia ngạo mạn chống nạnh, hất cằm nhìn nàng:
“Uyển Nhi, hắn lại nói xấu gì sư nương đúng không? Đợi đến lúc hắn về, sư nương phải cho hắn bài học thích đáng!”
Nàng cười khan, kéo tay Ngân Như, đi đến bên xoa dịu tính tình vừa nóng vừa lạnh đột ngột của Vân Tê.

“Sư nương nghĩ nhiều quá rồi.

Lão sư người nào dám có ý định nói xấu sư nương cơ chứ! Đúng rồi, sư nương hôm nay sẽ thiết đãi Thanh Uyển và Ngân sư muội mỹ vị nào thế?”
Vân Tê nhếch môi, thầm khen nàng thật khéo biết đổi chủ đề.

Thôi vậy, nàng đã không muốn nói, nếu còn gặng hỏi, chẳng phải nàng sẽ cho rằng vị sư nương này thật nhỏ nhen sao?
Nghĩ thầm một hồi, Vân Tê nở nụ cười đẹp đến mê hoặc chúng sinh, đon đả nói:
“Chỉ là một vài món đơn giản năm xưa lão sư con đã dạy ta làm mà thôi.

Tuy không phải cao lương mỹ vị gì, nhưng để lấp đầy cái bụng cũng không tệ.”
Thấy Vân Tê không chấp nhặt chuyện kia nữa, nàng thở phào một hơi, cảm giác như có ai vừa nhấc tảng đá nặng ngàn cân khỏi lồng ngực.

Thức ăn trên bàn đã được bày biện gọn gàng, trang trí vô cùng bắt mắt.

Ngân Như trước kia làm tạp dịch ở thanh lâu, sớm đã học qua rất nhiều kiểu bài trí đồ ăn tuyệt đỉnh, nhưng đứng trước tay nghề của Vân Tê, nha đầu không khỏi tự thẹn với lòng.

Nàng mỉm cười nhìn lọ thuốc trong tay, lòng thầm nghĩ phụ thân thật quá mức cẩn trọng rồi.

Bao năm qua đi, phụ thân chắc chẳng ngờ tới việc Vân Tê lại có khả năng nấu nướng xuất thần nhập hóa như thế.

Cất lọ thuốc còn y nguyên vào trong túi, nàng chậm rãi ngồi xuống cạnh Vân Tê.

“Sư nương, khi nào rảnh rỗi, người nhớ dạy Thanh Uyển nấu nướng nhé! Thanh Uyển rất muốn được khéo tay như sư nương.”

Ngân Như đang sầu não bên cạnh cũng chen miệng vào:
“Người dạy cho cả đệ tử nữa! Hừ, cái đám đầu bếp ở Ngọc Hương lầu luôn tự nhận mình cái gì mà đệ nhất đầu bếp kinh thành, còn ngạo mạn mặc nhận đồ ăn trong cung cũng chẳng bằng nữa chứ.

Theo đệ tử thấy, chỉ riêng phần bài trí của sư nương cũng đủ ăn đứt cái đám đó rồi!”
Vân Tê hứng thú nhìn Ngân Như, hỏi:
“Trước đây ngươi là người của Ngọc Hương lầu sao? Chẳng trách món mì trước đây ngươi làm khiến ta cảm thấy có chút quen thuộc.”
Ngân Như xoa xoa đầu, đáp lại:
“Sư nương biết đến Ngọc Hương lầu, vậy chắc người cũng từng nghe qua A Âm cô nương?”
Nụ cười trên gương mặt Vân Tê chợt cứng ngắc lại, dù rằng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng vẻ gượng gạo vừa rồi nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng.

“Có, đương nhiên là ta biết.

Năm xưa A Âm cùng với một người nữa được mệnh danh là lưỡng cầm Đại Trần Quốc, tiếng đàn của nàng đã từng khiến Hoàng đế Tiêu Nhược Cẩn phải mê đắm suốt một khoảng thời gian dài.

Ta còn từng nghe lời đồn rằng Hoàng đế nhiều lần cho vời A Âm hầu hạ, nhưng nàng nhất quyết không chịu, thành ra mới phải lưu đày vào chốn lầu xanh.”
Ngừng một chút, Vân Tê quay đầu hỏi Ngân Như:
“Đã lâu lắm rồi ta chưa gặp được nàng ấy, nàng vẫn sống tốt chứ, có đợi được tên nam nhân khốn kiếp kia không?”
Đến cả việc A Âm thầm chờ đợi một nam tử đến đón nàng mà Vân Tê cũng biết, có thể khẳng định rằng hai người ngày xưa có mối giao tình cũng không đến nỗi nào, nàng thầm nghĩ.

Ngân Như thở dài một hơi, cái chết đau thương của nàng kỹ nữ đó thật không muốn kể lại chút nào.

Tại vì trong suốt khoảng thời gian còn tại Ngọc Hương lầu, A Âm chính là người thân duy nhất của Ngân Như, thế nên khi nói về chuyện này, hẳn là trong lòng nha đầu lại một lần nữa rỉ máu.

Sau khi nghe xong số kiếp bất hạnh của A Âm, Vân Tê ủ dột nói:
“Lần cuối gặp nhau trên hồ Hoa Thanh, chẳng ngờ chưa kịp tương phùng đã lại là âm dương cách biệt.

Tên nam nhân kia có ân hận cả một đời cũng chẳng thể trả nợ cho nàng.”
“Sư nương, người có biết A Âm cô nương chờ đợi ai không? Hắn ta là người như thế nào?”
Vân Tê nhìn nàng, suy tư một hồi, cuối cùng mới nói:
“Dung mạo anh tuấn, khí chất lẫm liệt, có thể nói là thiếu niên anh hùng.”
“Vậy còn tên của y?”
“Liệt Kính.”
Ngân Như lắc đầu:
“Chưa nghe qua cái tên này bao giờ, có lẽ là một kẻ vô danh.”
Vân Tê nhếch môi, đưa tay rút cây trâm cài trên mái tóc, buông thả làn tóc trắng dài như thác đổ.

“Ta đã từng gặp qua hắn, đúng thật là một trang quân tử.

Tiếc rằng võ công y không cao, nhưng lại một lòng cầu võ đạo.

Biết rằng con đường lăn lộn trong giang hồ chẳng bao giờ bằng phẳng, thế nên y mới để A Âm ở lại Ngọc Hương lầu, chờ ngày y trở về.”
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó mới nói:
“Nếu Liệt Kính thật lòng yêu A Âm, há lại có thể để nàng ở lại thanh lâu làm thú vui tiêu khiển cho người khác? Con nghĩ trong chuyện này còn có uẩn khúc.”
Vân Tê thầm khen nàng, đưa tay vuốt theo miệng chén, âm trầm nói:
“Quả thực ta cũng thấy điều bất thường trong việc này, nhưng có hỏi thế nào A Âm cũng chẳng chịu nói quá hai câu, thành ra đến giờ ta cũng chỉ biết có như vậy mà thôi.”
Không khí trong phòng chợt im ắng như tờ, nàng khẽ ho một tiếng, sau đó mới mở lời:
“Sư nương có nghe chuyện một đệ tử trong Đường bị mất tích không?”
Người nàng đang hỏi đến là Hạo Khang, từ sau ngày hôm ấy đến bây giờ, cho dù Ngọc Bội đích thân đi tìm cũng chẳng có nổi chút tung tích của y, giống như y đã biến mất khỏi thế gian, chưa từng tồn tại vậy.


Sau khi nàng tỉnh dậy khỏi cơn kiệt quệ, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Vân Tê, thế nên nàng có thể khẳng định rằng việc Hạo Khang biến mất hoàn toàn có liên quan đến người phụ nữ xinh đẹp này.

Chẳng ngờ Vân Tê lại lắc đầu phủ nhận:
“Ý con là cái kẻ tên Hạo Khang sao? Hôm đó sư nương chỉ đánh cho hắn một chưởng mà thôi.

Với thực lực của y, một chưởng đó cùng lắm là bị thương nhẹ, không thể nguy hiểm đến tính mạng được.

Theo ta thấy, có lẽ y sợ tội mà bỏ trốn rồi.”
Nàng chán nản gật đầu.

Thù này còn chưa trả được, thật khiến nàng cảm thấy khó chịu, bức bối.

Vân Tê vỗ tay, rất nhanh chóng lấy lại được nụ cười luôn thường trực trên môi.

“Không nói những chuyện như này nữa.

Hôm nay là ngày vui Thanh Uyển của chúng ta bước vào Địa Cảnh, mọi người phải ăn uống thật no say đấy!”
Vừa dứt câu, bỗng chốc một cơn gió ùa vào, Ngọc Bội trên tay cầm lỉnh kỉnh mấy vò rượu, tươi cười bước vào:
“Dưới chân núi không có rượu, may mà ta đi mãi cuối cùng cũng tìm được một đôi vợ chồng già ủ rượu, lúc ta hỏi mua, đại nương còn không lấy tiền, còn nói rằng đây là rượu tặng, sau đó liền đưa cho ta mấy vò rượu này.”
Cặp mắt Vân Tê từ khi lão trở về đã luôn dán vào mấy vò rượu óc ách kia.

Thân hình khẽ động, tay ngọc đã bắt được một vò, thản nhiên đưa lên miệng.

Khà một tiếng thỏa mãn, Vân Tê bắt đầu trở thành một “Vân Tê” thực sự.

“Nào, mọi người mau ngồi xuống đi.

Tiệc mừng bây giờ mới bắt đầu mà thôi.

À, ta quên mất một người, Thập Thất đâu, sao không rủ hắn đến đây luôn?”
Nàng vừa giúp Ngọc Bội cởi áo ngoài, vừa đáp lại:
“Huynh ấy đang dùng bữa với những đệ tử khác, con sợ đến đó sẽ làm phiền huynh ấy.”
Vân Tê cười lớn, tay đặt lên bả vai nàng, vuốt ve gò má mịn màng của nàng.

“Bà nội nhỏ của ta ơi, con ngây thơ thật hay giả vờ vậy? Thập Thất có tình ý sâu đậm với con như thế, dù con có bảo hắn nhảy vào núi đao biển lửa, có khi hắn cũng vui vẻ đồng ý, nói gì đến việc rủ ăn một bữa cơm.”
Nàng ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, lí nhí nói:
“Thanh Uyển nào có điểm gì đáng để huynh ấy nhảy vào núi đao biển lửa, tất cả đều là do sư nương nghĩ nhiều quá mà thôi!”
“Ta lại thấy con có rất nhiều thứ để người ta phải yêu thích đấy chứ! Ví dụ như là xinh đẹp chẳng hạn!”
Tuy đây không phải lần đầu tiên nàng được khen xinh đẹp, nhưng được từ miệng một mỹ nhân như Vân Tê nói ra, bảo nàng không cảm thấy ngượng ngập sao được.

Vân Tê vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, hai tay ôm lấy má nàng, xoa xoa như cầm hai cái bánh bao.

“Và cả cái gương mặt ngượng ngùng này nữa, phàm là nam nhân, làm sao có thể chống cự được mị lực của tiểu cô nương này cơ chứ!”
Nếu bây giờ thả nàng vào nồi nước sôi, có khi nàng sẽ khẳng định rằng mình không bị luộc chín, mà thậm chí còn vỗ ngực hiên ngang tuyên bố bản thân đang cấp nhiệt cho nồi nước đó khỏi nguội không chừng.

Ngọc Bội nhàn nhã xem cuộc vui được một lúc mới cất giọng giải vây cho nàng.

“Được rồi, sư muội mau ngồi xuống bàn đi.

Thức ăn cũng sắp nguội hết rồi.”
Đợi Vân Tê yên vị, Ngọc Bội thì thầm vào tai nàng:
“Lọ thuốc vừa nãy ta đưa đã dùng rồi chứ?”
Nàng mỉm cười nhìn lão, sau đó lắc đầu.

“Phụ thân lo nghĩ nhiều quá rồi, người nhìn thức ăn trên bàn trông ngon mắt như vậy, sao lại phải uống đan dược chứ?”
Ngọc Bội tái mét mặt nhìn nàng, bất chợt bắt được ánh lườm của Vân Tê, lão cúi đầu thầm than vắn thở dài.

Vân Tê gắp thức ăn vào bát Ngân Như, đon đả mời mọc.


Nha đầu bụng đã sôi réo lên từ lâu, chẳng đợi đến câu thứ hai đã gấp miếng thịt óng ả đưa vào miệng.

Nàng cũng gắp thức ăn cho lão, sau đó mới bắt đầu thưởng thức.

Miếng thịt trong miệng bỗng chốc đắng nghét, vị cay nồng, hung hăng xộc lên tận mũi.

Mắt nàng đỏ hoe, rưng rưng như sắp khóc.

Khó nuốt, thực sự là khó nuốt!
Ngân Như ngồi đối diện nàng còn tệ hại hơn, nha đầu lè lưỡi, nhả miếng thịt ra, ho lấy ho để, nàng cảm giác như nha đầu sắp ho đến khản cả cổ họng rồi.

Nàng nhìn lão cầu cứu, Ngọc Bội buồn rầu thở dài, có lẽ lão đang thầm trách nàng không tin lão.

Ngọc Bội đưa tay chỉ vào túi áo nàng, như nhớ ra điều gì, nàng mở lọ thuốc ra dốc một viên vào miệng.

Cái hương vị thảm họa kia bỗng chốc tiêu tán, nàng cảm giác như vị giác nàng đã biến mất rồi.

Vân Tê vuốt vuốt lưng Ngân Như, lo lắng nói:
“Nha đầu này, dù đồ ta làm có ngon thế nào cũng phải chậm rãi thưởng thức chứ, sao lại để nghẹn ra như thế!”
Ngân Như dường như muốn khóc thét lên.

Trần đời từ khi sinh ra đến giờ, có lẽ nha đầu chưa một lần phải ăn món nào có hương vị tệ như đồ Vân Tê làm.

Vân Tê quay sang nàng, dịu dàng hỏi:
“Được chứ? Không tệ đúng không?”
Nàng cười mà như mếu đáp lại:
“Ngon… ngon lắm.

Sư nương quả thực khéo tay, lần sau người có thể…”
Vế “đừng làm nữa được không” đang còn ở trong miệng bỗng chốc nghẹn lại.

Nàng gắp thêm một miếng nữa đưa lên miệng, tỏ vẻ thích thú.

“Ừm, đúng là mỹ vị.”
Ngân Như há hốc miệng nhìn nàng, nha đầu làm sao biết được lúc này nàng đâu còn có vị giác nữa, ăn cái gì cũng như nhau mà thôi.

Bữa tiệc kết thúc sau khi những đĩa thức ăn đẹp đẽ đã hết sạch, Vân Tê nở nụ cười mãn nguyện, ba người kia thì thở phào an ủi bản thân rằng sóng gió đã qua đi.

Nàng rút ra được một câu nói mang tính chiêm nghiệm vô cùng cao sau bữa ăn đáng nhớ này: “Phàm là việc gì cũng không được đánh giá qua vẻ bề ngoài, nhất là đối với những người phụ nữ xinh đẹp.”
Hài lòng với suy nghĩ này, nàng chẳng để bản thân ngơi nghỉ quá vài canh giờ, lại tiếp tục cầm lên thanh kiếm, say sưa tu luyện.

Ngọc Bội trong khoảng thời gian này lại càng sát sao với nàng hơn.

Kiếm quyết không hiểu, lão sẽ tận tình chỉ bảo nàng, nhưng ngộ tính của nàng rất cao, những lần như vậy còn chưa quá một bàn tay.

Ngân Như thấy nàng mải mê kiếm pháp, trong lòng mặc dù chẳng vui vẻ gì, nhưng nha đầu vẫn ân cần chăm sóc, chuẩn bị cho nàng từng li từng tí một.

Nàng biết rằng bản thân có lỗi khi dạo này chẳng còn cùng Ngân Như vui đùa như trước kia, nhưng mỗi khi nghĩ đến Hàn Trọng, tưởng tượng về những ngày được trùng phùng, nàng liền gác lại suy nghĩ đó, dụng tâm hơn vào từng đường kiếm.

Chẳng mấy chốc mùa Đông lại về, những bông tuyết rơi rụng xuống nền đất như những đóa hoa mai nở rộ.

Nàng đã không còn thẫn thờ ngồi nhìn vào khoảng không xa mờ vô tận, mà nay nàng mang trong mình một niềm hi vọng tràn đầy, một khát khao về cuộc sống phía trước.

Mùa Xuân đã qua, nhưng lòng người nào đã bao giờ thôi mong ước về những ngày đằm thắm của những sắc hoa muôn hồng nghìn tía.

Mùa Đông chỉ thực sự đến khi lòng người giá lạnh, lẻ loi mà thôi.