Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 48: Khảo thí thất bại

Kỳ thi mùa xuân rốt cuộc cũng kết thúc trong bầu không khí khẩn trương, cuối cùng Trần Cảnh của Trần gia cũng thông qua khảo hạch đồng sinh, trở thành một đồng sinh, so với tú tài thì đồng sinh tương đối dễ thi hơn, chỉ cần không phải thật sự quá kém cỏi, người đi học ở học đường đều có thể thông qua khảo hạch đồng sinh.
Lục Trình Ngọc lại lần nữa thất bại.
Tú tài thì rất khó thi, lần này hình như Lục Trình Ngọc đã phải chịu đả kích không nhỏ, trốn ở trong nhà mấy ngày không đi ra cửa.
Lục Trình Ngọc khảo thí thất bại, làm cho tình cảnh Lục gia có một chút bi thảm.
Theo lý mà nói, dù Lục Trình Ngọc không thi đậu tú tài cũng không sao, dù sao tú tài cũng không dễ thi, có cả khối người thi cả đời cũng chỉ dừng ở mức đồng sinh, Lục Trình Ngọc vẫn còn trẻ a.
Thế nhưng Thang thị lại đưa ra cái giá quá cao, năm trước thì tỏ thái độ thà ít chứ không thể sơ sài, cự tuyệt tất cả người đến cầu thân, năm nay, lại lần thứ hai cự tuyệt những người đó, tỏ vẻ nhi tử nhà mình muốn toàn lực tập trung vào khoa khảo, hết thảy chờ khoa khảo xong rồi tính tiếp.
Thanh xuân của con gái nhà người ta cũng có hạn, hơn phân nửa người đến cầu thân trước kia đều đã gả nữ nhi ra ngoài.
Lục Trình Ngọc thi không đậu, những người bị cự tuyệt trước kia, không khỏi vui sướng khi người gặp họa.
Trước mắt, Lục Trình Ngọc đã được tính là nam nhân lớn tuổi, Lục Đồng cũng tới tuổi phải nộp thuế, mắt thấy đã không thể kéo dài thêm được nữa.
Chung thân đại sự của Lục Trình Ngọc và Lục Đồng cứ lưng lửng mà không quyết, làm trong thôn bắt đầu truyền ra lời đồn đãi, không ít người là trào phúng Thang thị nói như rồng leo, làm như mèo mửa*.
*Nơi như rồng leo, làm như mèo mửa: Nói thì hay mà làm chẳng ra gì.
Lâm Tú Nhi thấy Lục Trình Ngọc thi không đậu, lập tức liền bắt đầu oán giận, trước kia Thang thị có thể tự cao tự đại trước mặt Lâm Tú Nhi, nhưng bây giờ Lục Trình Ngọc lại thi không đậu, rốt cuộc cũng có chút chột dạ, hai người cũng thường xuyên khắc khẩu vài câu.
Tuy rằng cũng không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng tóm lại là không thái bình.
Lục Trình Ngọc không thi đậu, Lâm Tú Nhi cũng không nịnh bợ như trước nữa, tuy rằng không nói rõ, nhưng trong lời ngoài lời đều có ý là Lục Trình Ngọc tiêu tốn nhiều tiền trong nhà như vậy mà chỉ có cái danh tú tài thôi cũng thi không đậu.
Lục Trình Ngọc rất sĩ diện, bị Lâm Tú Nhi oán giận như vậy, tuy trên mặt không hiện ra, nhưng tâm tình lại thập phần tối tăm.
Lần này Trần Cảnh thi đậu đồng sinh, nên cực kỳ hưng phấn, Trần Cảnh vẫn luôn chướng mắt với bộ dạng giả tạo của Lục Trình Ngọc, lần này Lục Trình Ngọc không thi đậu tú tài, Trần Cảnh không khỏi vui sướng khi người gặp họa, Trần Cảnh cảm thấy sau này hắn có thể cùng ngồi cùng ăn với Lục Trình Ngọc.
Tuy rằng Lục Trình Ngọc được lão sư coi trọng, nhưng không thi đậu chính là không thi đậu, dù lão sư coi trọng cũng không có tác dụng gì.
...............
Lục gia.
"Tiểu đồng, ngươi mang chỗ y phục này đi giặt sạch đi, cũng sắp đến tuổi gả đi rồi, khi tới nhà chồng cũng không thể chỉ biết ăn mà lười làm." Lâm Tú Nhi lớn tiếng nói.
Lục Đồng nghe thấy Lâm Tú Nhi nói, nhịn không được đỏ mặt.
Lục Đồng nhìn một đống y phục thối hoắc, nhịn không được lùi lại một bước.
Lâm Tú Nhi nhìn vẻ mặt chán ghét của Lục Đồng, bĩu môi, nói: "Nhanh lên a! Trong thôn có mấy nữ hài như ngươi chứ, chọn nhẹ sợ nặng, cái này cũng sợ, cái kia cũng ghét bỏ, cũng không phải thật sự là đại tiểu thư."
Trước kia, hai mắt Thang thị chỉ biết nhìn lên trời, chỉ chờ Lục Trình Ngọc thi đậu tú tài, liền gả Lục Đồng vào thành, với tình hình trước mắt chỉ sợ là không có khả năng, có không ít người muốn cưới Lục Đồng, bất quá, Thang thị người này cũng coi thường, người kia cũng ghét bỏ, đều đắc tội với mấy bà mối.
Khoảng thời gian trước, chuyện Lục Đồng xông vào nhà tứ phòng bọn họ, cướp đồ ăn của Lục Tùng Thạch, Lâm Tú Nhi vẫn luôn nhớ kỹ.
"Tứ thẩm, không phải ngươi cũng không có việc gì làm sao? Sao lại muốn ta giặc?" Lục Đồng rầu rĩ nói.
Lâm Tú Nhi lập tức nổi giận, "Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, ta còn phải nấu cơm nấu nước a! Chỗ nào nhàn nhã như ngươi, trong nhà nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên học làm chút việc đi chứ, cái gì cũng không làm, vậy sao này đến nhà chồng thì làm sao mà tốt được! Phải hiếu kính mẹ chồng, nhưng không có ai dạy ngươi."
"Có chuyện gì vậy?" Vương thị đi ra.
Lâm Tú Nhi liếc mắt nhìn Vương thị một cái, nói: "Ta cũng không thể lo hết quá nhiều việc, nên để Tiểu Đồng đi làm chút việc nhà, cũng phải gả cho người ta, nếu cái gì cũng không biết làm, sau này tới nhà chồng làm sao lập được chỗ đứng a!" Lâm Tú Nhi thở dài, "Cũng đã lâu như vậy, mà không có ai tới cửa cầu hôn, nếu kéo dài thêm sẽ phải nộp thuế."
Lục Đồng nghe khẩu khí của Lâm Tú Nhi, tâm cũng có chút khẩn trương.
Lục Đồng luôn tự cho mình là cao quý, thấy Lâm Tú Nhi nói như nàng sắp gả không được, trong lòng sao có thể thoải mái được.
Vương thị có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn Lục Đồng, lão thái thái cũng rất chú ý tới hôn sự của Lục Đồng, gần đây người đến cầu hôn đều là người chân chạm đất*, mấy bà mối tới cửa đều giới thiệu người chân chạm đất, nói người Lục gia không cần lựa chọn quá mức, chỉ sợ nếu chọn quá mức, sẽ trở thành khuê nữ gả không được.
*Chân chạm đất: người nông dân nghèo.
Vương thị và Thang thị giống nhau, cũng là trông cậy vào cháu gái có thể gả vào nhà giàu, nhưng người đến cầu hôn, so với mong muốn của lão thái thái khác biệt quá lớn, theo cách nói của mấy bà mối, ngay từ đầu lão thái thái là phẫn nộ, dần dần lại có chút tán đồng, lão thái thái dần dần cảm thấy có lẽ Lục Đồng cũng không ưu tú như bà tưởng.
"Nãi nãi, ta rất nhanh sẽ xuất giá, sao có thể xuất đầu lộ diện đi giặt quần áo chứ."
"Mấy nha đầu trong thôn có đứa nào mà chưa từng giặc qua y phục chứ! Nhưng nếu ngươi chưa từng giặc qua, không tránh khỏi sẽ bị người ta ghét bỏ vì lười a." Lâm Tú Nhi cao giọng phản bác.
Vương thị chán ghét nhìn Lục Đồng, nói: "Việc trong nhà nhiều như vậy, người cả ngày cũng không động móng tay, mau mang y phục đi giặt sạch đi."
Lục Đồng thấy nãi nãi đứng về phe tứ thẩm, tuy rằng trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng không thể làm được cái gì.
Lục Đồng rầu rĩ không vui ôm quần áo đi giặc, trong lòng lại hung hăng mắng Lâm Tú Nhi một hồi.
Trong lòng Lục Đồng cũng có chút oán trách ca ca mình, luôn không thi đậu tú tài, hại nàng cũng không tìm được nhà chồng tốt, còn phải ở nhà bị tứ thẩm châm chọc mỉa mai.