Trở lại nhà, Quý Hòa đơn giản làm bữa cơm, sau khi ăn xong rồi sắp xếp cái chảo sắt mới mua về, như vậy trong nhà đã có một cái to một cái bé, lúc xào rau nấu nước không cần dùng chung vào một cái nữa. Cất hết khoá kỹ những thứ mới mua, sau đó Quý Hòa cầm đồ ra cửa, đi bờ sông bắt hai con cá to liền vào trong thôn.
Nhà Quý Đại Phát ở phía nam thôn, nhưng không phải ở rìa thôn, Quý Hòa vẫn phải đi vào trong thôn, giờ đúng là lúc buổi trưa cơm nước xong, có không ít người đi lại bên ngoài, một đám người cùng tụ lại nói chuyện, tự nhiên cũng nhìn thấy Quý Hòa.
“Cậu trai Quý Hòa đấy à, cậu định qua nhà bác cả đấy hả? Dời, còn mang theo bánh trái nữa? Còn có cá Con cá này to thật đấy Hiếm lắm mới có hai con cá to thế”
Một phụ nữ có chồng trẻ tuổi nhìn thấy bọc giấy cùng cá trong tay Quý Hòa liền cười hỏi, cô ta lại nhận ra đó là giấy gói bánh trong quán bánh trấn trên, cả nút thắt lẫn dây buộc đều giống. Mà con cá tươi sống kia lại khiến mắt cô ta nhìn đăm đăm. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nhận ra đây là con dâu hai Lý Xuân nhà họ Quách hàng xóm nhà Quý Đại Tài, biết đây cũng là một người thích dệt chuyện, với nguyên chủ cho tới giờ chỉ biết có trào phúng, lúc trước cả nhà Quý Đại Tài diễn kịch đổ tội cho hắn là đẩy ngã Phùng thị, người này còn nói hắn là thằng bất hiếu, phải đuổi hắn ra ở riêng. Đối với người như vậy, Quý Hòa tự nhiên sẽ không cho khuôn mặt tươi cười, chỉ thản nhiên gật đầu, lạnh te tiếp tục đi về phía trước.
Lý Xuân thấy Quý Hòa không để ý tới mình, tự dưng thấy tức nghẹn, nghĩ trước kia Quý Hòa này nhìn thấy mình lúc nào cũng cúi đầu hỏi gì đáp nấy, mình còn sai hắn làm việc cơ mà, hiện tại cư nhiên còn liếc mắt nhìn mình, thật sự là bị đuổi ra thì gan lớn hẳn Cô ta nghe được động tĩnh trong cái giỏ trên lưng Quý Hòa, bước nhanh qua vươn tay muốn mở ra xem, vừa làm vừa nói: “Ai nha, sao trong giỏ của cậu lại động đậy, không phải trong có chuột chứ? Tôi xem cho cậu”
Quý Hòa không nghĩ tới người này lại không biết xấu hổ như vậy mà tự tiện động vào đồ của người khác, mày nhăn lại, nhưng không kịp trốn.
Lý Xuân đã mở giỏ ra, sán mặt vào nhìn, con gà rừng bên trong huỵch cánh lên đánh vào mặt, tay cũng bị gà cào cho một nhát, đau đến mức cô ta hét ầm lên, vừa phủi tay vừa xoa mắt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa trong lòng hết giận, ngoài miệng nói: “Chị dâu hai Quách, chị đấy chưa hỏi han gì đã mở giỏ của tôi ra, may là chỉ có con gà rừng, nếu mà là chuột thật nó lại chả cắn vào mặt chị? Lần sau nhớ kỹ đừng có tự tiện động vào đồ của người khác, lần này chỉ bị xây xước, lần sao nhỡ có làm sao thì khổ.”
Nói xong liền chào hỏi với mấy người vừa tới xem náo nhiệt mấy, ông bà chú bác thím gọi đủ cả.
Ông hai Quý cũng vừa lúc ở đây, hỏi: “Quý Hòa à, đi đâu đây?”
Quý Hòa nói: “Ông hai, cháu qua thăm nhà bác cả. Lần này bác cả giúp cháu không ít việc, cháu gặp may bắt được vài con thú hoang trên núi, đưa cho bác ấy một con gà rừng với một thỏ hoang, còn dư thì bán lấy chút tiền, lại mua bao bánh trái với hai con cá mang biếu bác ấy thay quà cảm ơn.”
Ông hai Quý vừa nghe vuốt râu mép gật đầu, nói: “Đúng là phải cám ơn bác cả cháu, nó cũng không dễ dàng, còn chăm lo cho cháu như thế, về sau phải hiếu kính bác cả cháu nhiều hơn biết chưa.”
Quý Hòa nói: “Vâng, bác cả rất tốt với cháu cháu cũng biết. Ông hai chờ cháu có thời gian lại nói chuyện cùng ông, cháu đi trước.”
“Đi đi, đi đi.” Ông hai Quý thấy Quý Hòa đối đáp khéo léo, thái độ tự nhiên hào phóng, khác xa cái bộ dáng cúi đầu ấp úng ngày trước, trong lòng thấy vừa lòng lại có chút thương hại, nghĩ đứa bé này chắc là chịu kích thích dữ lắm mới đổi tính đổi nết, thật không dễ dàng.
Quý Hòa bước nhanh đi mất, nghe ông hai Quý phía sau răn dạy Lý Xuân, cười cười, vứt bọn họ ra sau đầu.
Nhà Quý Đại Phát to không khác nhà Quý Đại Tài là mấy, một cái cửa sơn đen, nước sơn loang lổ, bây giờ là ban ngày, cửa cũng không đóng, hé mở, có thể nhìn vào trong sân.
“Bác gái.” Quý Hòa nhìn thấy trong sân có một bác gái trung niên đang may chăn bông, đối chiếu với hình ảnh bác gái trong trí nhớ, hắn cười gọi một tiếng, thích hợp biểu lộ ra một chút khẩn trương. Dù sao thì bao nhiêu năm không hề đến cửa, hai nhà lại có quan hệ căng thẳng.
Trương thị nhìn thấy Quý Hòa thì hơi ngây người, bà tự nhiên nhớ rõ Quý Hòa, chính là Quý Hòa trong trí nhớ hay thích cúi đầu khom người, giờ Quý Hòa nhìn thấy bà, khóe miệng hơi cong, dưới ánh mắt trời sáng lạn lại thấy được vài phần tuấn tú. Người này và Quý Hòa đau ốm bị người nhà đuổi ra ở riêng mà bà tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau. Nhưng rất nhanh bà đã hồi hồn, ơi một tiếng, kêu hắn mau vào.
Quý Hòa mới vừa vào đã thấy một thiếu niên đi ra từ nhà chính trừng mắt với mình: “Anh tới làm cái gì?”
“Lam nhi” Trương thị gọi Quý Lam một tiếng, sợ cậu ta doạ sợ Quý Hòa.
“Mẹ, con chỉ hỏi anh ta tới làm cái gì thôi mà, mẹ sợ con đánh anh ta chắc? Con mới lười không thèm đánh”
Quý Lam bĩu môi với Trương thị, lại nhìn Quý Hòa, cảm thấy Quý Hòa không giống ngày trước, nghĩ có lẽ đúng như cha nói, anh ta thông suốt? Nếu thật như vậy thì mình về sau có thể đối tốt với anh ta hơn, dù sao ngày trước anh ta cũng ăn nhiều khổ trong cái nhà kia, làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy còn bị đuổi ra ngoài, thật đáng thương.
Quý Hòa nhìn thiếu niên hung dữ này, nghĩ thầm rằng đây cũng là một song nhi đó. Có lẽ có được ký ức của nguyên chủ, hắn đối với song nhi cũng không có gì kỳ quái.
“Cháu tới thăm bác gái cùng anh Thanh. Đây là bánh anh mua, em cầm ăn đi.” Quý Hòa đưa gói bánh trong tay cho Quý Lam, hắn cảm thấy Quý Lam tuy nói chuyện hơi ngang ngược nhưng không làm người ta ghét, hắn liền coi cậu thành em trai vậy, đối với em trai tất nhiên là phải cho đồ ăn ngon.
Quý Lam thấy hai tay hắn đều xách đồ, mắt nhìn bọc giấy Quý Hòa giơ lên, lại nhìn hai con cá toả sáng dưới ánh mắt trời kia, rốt cục mới cười với Quý Hòa, nhưng rất nhanh đã lại bĩu môi, nói: “Làm như tui thích ăn kẹo không bằng Nhìn anh có tiền quá hả, mới tay trắng ở riêng đã có tiền mua bánh ngọt”
Trương thị vỗ lưng cậu một cái: “Con nói bớt đi Quý Hòa, đến thì đến thôi, còn mang cái gì nữa, hiện tại cháu sống qua ngày còn cần tiền cơ mà. Mau vào nhà ngồi đi Bác cả của cháu đang cuốc đất trồng rau đằng sau nhà. Lam nhi, đi gọi cha con đi.”
Quý Lam xoay người chạy ra sau nhà.
Quý Hòa đưa hai con cá cho Trương thị, nói: “Bác gái, con cá này bác cầm đi, trong giỏ cháu còn một con thỏ cùng một con gà rừng. Bác xem để đâu đây.”
Trương thị vừa nghe còn có đồ nữa, lập tức nói: “Lấy nhiều đồ như vậy làm gì? Cháu tự giữ lại mà ăn đi, thân mình không tốt thì bồi bổ nhiều vào.”
“Cháu giữ lại rồi, mang sang biếu bác ăn mà. Bác gái bác nhất định phải nhận lấy, nếu không về sau cháu sao dám tìm bác cả nhờ vả nữa?” Quý Hòa cố chấp đưa cá cho Trương thị, bà không lấy hắn liền không hạ tay xuống.
Trương thị chỉ có thể nhận con cá, kêu Quý Hòa tí nữa mang thỏ với gà về nhà. Quý Hòa nghe vào tai nhưng lại nghĩ tí nữa sẽ không mang về. Hắn cảm thấy người bác gái này đúng là người tốt, trước đây nhất định là bà oán trách một nhà Quý Đại Tài, thậm chí bởi vì Quý Hòa trước đó hại bọn họ chịu oan còn tốn tiền nên cũng hơi oán Quý Hòa, khi Quý Hòa còn ở cùng nhà với Quý Đại Tài thì không muốn gặp y, giờ thấy Quý Hòa rời khỏi Quý gia, bà cũng đồng tình hắn, cũng không mặt nặng mày nhẹ.
Quý Đại Phát đi ra từ đằng sau nhà, nói với Quý Hòa: “Đến thì đến còn mang cái gì nữa Đừng quên cháu còn đang mang nợ, còn bị người ta giục trả bạc đấy”
Quý Đại Phát là nghe nói buổi sáng Phùng thị ngay mặt người trong thôn mà đòi bạc Quý Hòa, thật là tức chết đứa em dâu này.
Quý Hòa cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lộ vẻ tươi cười nói: “Không có việc gì, cháu sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho bà ấy. Cũng không thiếu quà biếu bác cả được.”
Đừng nói Quý Đại Phát cùng Trương thị, mà ngay cả Quý Lam nhìn hắn cúi đầu lại ngẩng đầu đều cảm thấy vừa rồi là hắn khổ sở, lại đồng tình với hắn thêm một phần. Quý Lam nhếch miệng, nói: “Vào nhà ngồi đi, tui mang anh đi thăm anh tui, anh tui mấy ngày nay cũng nhắc tới anh, nhưng không cho anh chọc anh ấy tức giận, anh tui mà tức thì tui không tha cho anh đâu”
Quý Hòa cười gật đầu, đối với mấy lời Quý Lam nói căn bản không thèm để ý, trong mắt của hắn Quý Lam chính là một thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch, lại bởi vì là song nhi, nên hơi ngang ngược chút, không có ý xấu xa gì, cũng không khiến người ta ghét, còn hơi khiến người ta thấy đáng yêu. Hắn cảm thấy có một đứa em trai như vậy cũng được, đời trước cha mẹ không có thân thích gì, hắn lại là con trai độc nhất, vẫn luôn muốn có anh chị em, đáng tiếc trước khi sinh hắn không có anh chị, mà sau cha mẹ có cố gắng cũng không cho hắn em trai em gái gì được, bọn họ trước khi qua đời không chỉ một lần lo lắng hắn sống cô độc ngày sau.
Nhìn Quý Lam, Quý Hòa nghĩ có lẽ có em trai sẽ giống như thế này.
Quý Lam bị Quý Hòa nhìn mà thấy hơi sợ, nghĩ Quý Hòa này vốn nhát gan khiến người ta chán ghét, sao giờ gan to dữ vậy, kỳ quái mà Cậu ta trừng Quý Hòa một cái, nói là đi báo cho anh trai một tiếng, xoay người bước đi mất.
Quý Đại Phát cùng Quý Hòa nói chuyện, biết hắn gặp may bắt được nhiều thú hoang như vậy cũng rất vui, nói hắn phải biết tiết kiệm mà sống qua ngày, ông cùng Điền Tiến Đa nghĩ giống nhau, vận may này không thể có mãi được. Quý Hòa nghe xong gật đầu, bác cả vì muốn tốt cho hắn, hắn tự nhiên sẽ nghe, dù sao về sau hắn vẫn cứ gặp mày thì bác cả sẽ không nói gì nữa.
Trương thị rót nước cho Quý Hòa, nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy Quý Hòa quả thật khác với trước kia, nghĩ hắn lúc này mới sống tốt một chút đã nghĩ tới thăm bọn họ, trong lòng vui mừng, bà sinh hai đứa con, một đứa thân thể yếu đuối, một đứa là song nhi phải gả ra ngoài, thật sự rất hy vọng về sau bọn nó có thêm anh em giúp đỡ. Tuy kết thù với nhà Quý Đại Tài, nhưng là nói cho cùng một giọt máu đào hơn ao nước lã, Quý Hòa có thể vừa không dính dáng gì tới nhà Quý Đại Tài lại qua lại gần gũi với nhà bọn họ thì không thể tốt hơn. Chỉ hy vọng đứa nhỏ này thể trạng rắn chắc một chút, đừng có giống con trai cả của bà.
Nghĩ đến Quý Thanh, trong lòng Trương thị lại có chút khó chịu. Mà lúc này tiếng ho khan của Quý Thanh lại vang lên. Bà vội vàng chạy tới.
Quý Hòa nhìn Quý Đại Phát một cái, nói: “Bác cả, cháu đi xem anh Thanh.”
Quý Đại Phát thở dài một tiếng nói: “Chờ một chút, chờ nó đỡ hơn hãy vào.”
Tiếng ho khan duy trì một đoạn thời gian, Quý Hòa nghe tiếng ho như muốn nổ phổi kia mà thấy khổ thay cho Quý Thanh, hắn nghĩ một người mà cứ ho khan thế này, ngày ngày mệt mỏi khổ sở biết bao nhiêu, mà người kia còn có thể mới vừa ho khan xong liền an ủi người nhà mình, nhất định rất tốt tính, còn chưa gặp mặt, hắn đã có hảo cảm với Quý Thanh.