Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 145: Chuyện xui xẻo nhà Quý Đại Tài

Miêu: beta-ed

Nhà Quý Đại Tài gần đây chuyện xui kéo tới hết cái này tới cái khác, Quý Hòa mà bọn họ coi là sao chổi đuổi ra khỏi cửa chẳng những ngày càng khấm khá, mà còn thành song tế nhà Quốc công, thái độ ngày đó của một nhà Quốc công khiến người trong thôn chậm rãi xa cách bọn họ. Sau đó là tai họa đứa cháu đích tôn chết bất ngờ, dẫn tới chuyện Quý Thuận năm đó hại Quý Thanh bị phanh phui, thanh danh gia đình lại tụt dốc, Phùng thị còn bởi vậy mà trúng gió. Việc này đã khiến nhà Quý Đại Tài luống cuống tay chân, cũng còn may là trong nhà có ít tiền, nếu là nhà bình thường thì đã gấp chết người, khổ nỗi, Quý Tú Nhi cùng Giang Khang lại xảy ra chuyện, ngày lành nhà bọn họ cũng theo đó mà lộn xộn theo.

Giang Khang cùng Quý Tú Nhi đều bị quan sai bắt đi, tội danh là đồng lõa với phản nghịch, mà kẻ phản nghịch kia tự nhiên là Tĩnh vương phủ cùng huyện lệnh Vương chủ bạc.

Vốn Vương chủ bạc chỉ là cha nuôi của Quý Tú Nhi, Vương chủ bạc có chuyện không liên lụy gì tới cô ta, nhưng tai họa lại tới từ trên người Giang Khang, Giang Khang thành con rể của Vương chủ bạc, có tầng quan hệ này nên càng thân cận với Vương chủ bạc, thế mà lại liên hệ với Tĩnh vương phủ. Lần này Trịnh Trạch phụng mệnh điều tra, hắn ta tự nhiên khó trốn khỏi có can hệ, mà Quý Tú Nhi làm vợ hắn ta cũng không thoát khỏi, con gái gả ra ngoài là người nhà khác, chỉ có con dâu mới là người trong nhà.

Thế nên, gần đây nhà Quý Đại Tài như sắp lật trời. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Giang Khang bị bắt đi, nhà họ còn không vội, Quý Tú Nhi xảy ra chuyện bọn họ lại sốt ruột, dù sao cũng là con gái ruột, Phùng thị bị méo miệng, tuy nói chuyện không rõ ràng nhưng ý thì ai cũng hiểu, chính là bảo bọn họ dùng cách gì cũng phải cứu bắng được Quý Tú Nhi ra ngoài.

Nhưng chưa đợi bọn họ nghĩ được cách gì, Quý Hiếu cùng Quý Thuận cũng bị mấy tên quan sai nóng lòng muốn lập công bắt đi nốt, ai bảo bọn gã có quản lí một ít gia nghiệp của Giang Khang cơ chứ?

Người bị bắt đi ngay trong nhà Quý Đại Tài, động tĩnh rất lớn, không ít người trong thôn thấy được.

Phùng thị lúc ấy đã bất tỉnh, nhưng người trong nhà đành mặc kệ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Đại Tài tới huyện nha vài lần đều mất công mà về, liền đi cầu Giang Vạn Quán, tuy rằng lão biết Giang Khang không phải con trai Giang Vạn Quán, chỉ là cháu trai, lại còn ra ở riêng, quan hệ không quá thân cận, nhưng giờ cháu trai gặp chuyện lớn như vậy, Giang Vạn Quán cũng không thể nào mặc kệ chứ? Sâu trong đáy lòng lão còn có một ý tưởng, chính là nhờ Giang Vạn Quán đi cầu Quý Hòa, hiện tại khâm sai xử lý vụ án này là Trịnh Trạch, là anh cả của Trương Tiểu Dư, là anh vợ của Quý Hòa, cầu bọn họ nhất định là được. Nhưng lão không đi, bảo Quý Lam cầu Quý vợ chồng Đại Phát đi cũng được mà, khẳng định còn dễ nói chuyện hơn lão.

Quý Đại Tài không phải không muốn tự mình tới cửa cầu, nhưng chỉ sợ mình đi lại phản tác dụng, hơn nữa da mặt lão chưa dày đến mức đó, chỉ có thể vòng vèo đi cầu xin người khác.

Giang Vạn Quán ngay cả thấy mặt Quý Đại Tài cũng không muốn, chuyện của Giang Khang cùng Quý Tú Nhi ông ta rõ ràng, Quý Đại Tài thời gian này tìm đến cửa có là kẻ ngốc cũng biết lão tới vì cái gì. Nhưng ông không thể không ra cửa, Quý Đại Tài chặn ngoài cửa, đau khổ cầu xin. Ông ta rất là buồn bực, nghĩ cái người này nhìn mà muốn nổi nóng, cứ như mọi chuyện đều là Phùng thị gây ra, nhưng nếu không phải Quý Đại Tài vẫn luôn dung túng trầm mặc, sao lại đến nông nỗi này?

Giang Vạn Quán nói toạc suy nghĩ trong lòng ra, bảo Quý Đại Tài không cần đi cầu người cứu Giang Khang cùng Quý Tú Nhi, nếu bọn họ không có tội tự nhiên sẽ được thả ra, nếu thật sự tham sự vào chuyện phản nghịch, vậy thì ai cũng không cứu được.

“Quý Đại Tài, đã đến nước này rồi ông còn muốn liên lụy tới Quý Hòa, ông đuối lý có biết không? Giang Khang cho dù không phải con ruột của ta, nhưng ta tự hỏi cũng đối với nó không tệ, cũng có thể dõng dạc nói là không thẹn với lương tâm Nhưng còn lão thì sao? Lão làm cha ruột của Quý Hòa, nhưng đã làm những gì? Nếu còn ít lương tâm, thì đừng quấy rầy cuộc sống của hắn nữa”

Giang Vạn Quán nói, nhìn Quý Đại Tài đỏ mặt, lắc lắc đầu, nghĩ sao lại có một người cha như vậy cơ chứ? Là một người cha thương con trai, ông ta không tài nào hiểu nổi. Ông ra còn không phải cha ruột của Giang Khang cơ, Giang Khang còn từng hại con trai ruột của ông, hiện tại nhìn thấy nó rơi xuống tình cảnh này, kỳ thật trong lòng ông ta cũng thấy tiếc hận thay nó, sao mà Quý Đại Tài có đứa con trai tốt như Quý Hòa lại không biết quý trọng cơ chứ?

Quý Đại Tài bị Giang Vạn Quán nói mà mặt đỏ tai hồng, tâm tư lòng vòng của lão bị người ta nói toạc ra như vậy, lão cũng thấy xấu hổ. Nhưng bị bắt đi là con gái con rể lão đó, nếu không cứu chúng nó ra, cái nhà này còn biết trông cậy vào ai?

Giang Vạn Quán nói với Quý Đại Tài: “Xin khuyên lão một câu, tốt nhất không cần đi tìm Quý Hòa, cho dù không phải là nghĩ cho Quý Hòa thì cũng nên nghĩ cho đứa con gái trong lao của lão, đừng đi, trừ phi lão muốn chọ giận cả nhà Quốc công, đến lúc đó, biết đâu chừng tội sống lại biến thành tội chết”

Quý Đại Tài bị dọa, từ bỏ ý định đi cầu Quý Hòa, lại mặt dày mày dạn đi cầu Quý Đại Phát, bị Trương thị đứng ngay cổng mắng cho xa xả.

“Phi Không biết xấu hổ Con của lão hại con tôi còn định bảo chúng tôi giúp đỡ đi cầu tình cứu con lão? Không đúng, còn muốn nhờ chúng tôi đi cầu A Hòa Tiểu Dư cứu bọn nó? Lão muốn mất sạch mặt mũi phải không, còn nói nữa tôi sẽ báo quan, cho lão cũng vào đại lao mà ngồi”

Trương thị vừa mắng, hàng xóm liền đi ra, nghe bà nói, cũng giúp đỡ nói Quý Đại Tài.

Quý Đại Tài muốn gặp Quý Đại Phát, rốt cục gặp được, nhưng Quý Đại Phát cũng không chịu giúp đỡ.

Quý Đại Phát lạnh mặt nói: “Xúc phạm luật pháp, nên bị trừng phạt Chẳng lẽ mày không biết chuyện này sao? Mày bảo bọn tao đi cầu tình, chẳng lẽ là muốn khâm sai đại nhân phải nể tình riêng mà làm trái việc chung? Loại chuyện này mà mày cũng nghĩ ra được à?”

Kim Thúy Nương tự dưng nhảy ra, nói: “Bác cả, còn không phải là do chúng cháu đắc tội Quý Hòa cùng Tiểu Dư sao? Chỉ lo có người muốn lấy lòng bọn họ, rõ ràng là nhà cháu không có tội lỗi gì cũng bị định tội đó…”

“Cô bảo chẳng nhẽ thế tử gia cố ý hãm hại nhà cô đấy phỏng?” Quý Đại Phát nhíu mày.

“Cháu không nói như vậy cũng không dám nói như vậy” Kim Thúy Nương vội vàng cười cười, “Ý cháu là có những người bên dưới muốn nịnh bợ cấp trên, giả cũng biến thành thật được ấy chứ, đừng để thế tử bị lừa gạt”

“Nói bậy” Trương thị nhìn Kim Thúy Nương tức giận nói: “Thế tử gia là hạng người gì? Ngay cả án lớn như vậy ngài còn làm được, chẳng nhẽ lại bị vài tên cấp dưới lừa gạt? Cô không biết gì thì đừng nói bậy, nếu không tôi cho người bắt cô lại, xem cô có chứng cớ gì rõ ràng không”

Kim Thúy Nương bị dọa ngậm miệng.

Quý Đại Tài quát lớn con dâu vài câu, sau đó chỉ có thể xám xịt mà dắt Kim Thúy Nương đi về.

Chưa đến nửa ngày, chuyện Quý Đại Tài đi cầu tình liền truyền khắp nơi, có người đồng tình, có người trào phúng, không hẹn mà cùng cách nhà bọn họ xa hơn.

Quý Hòa cũng biết chuyện này, nhưng không để ý, Quý Đại Tài nếu dám tìm tới cửa hắn cũng có biện pháp đối phó, chẳng qua đã định trước đợi là không được Quý Đại Tài tìm đến nhà, người Trịnh gia sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, trực tiếp sai người truyện lời cho nhà Quý Đại Tài, nếu bọn họ dám quấy rầy cuộc sống của Quý Hòa Tiểu Dư, sẽ khiến họ không có kết cục tốt.

“Cái đồ sao chổi Từ khi mày vào cửa, trong nhà liền không có chuyện tốt”

Chu Quế Hoa mắng Đào Hồng, nghe được lời phía Trịnh Quốc công truyền tới, Chu Quế Hoa lấy cớ mắng Đào Hồng, nhìn đứa trẻ trong ngực cô ta mà càng tức đỏ cả mắt, lúc trong nhà không khá giả gì cũng không nghĩ chồng mình sẽ rước đàn bà khác vào cửa. Cuộc sống khấm khá hơn, cô ta có lo lắng vẫn đề phòng, lại không nghĩ tới bên ngoài chồng cô ta đã sớm làm ba cái chuyện mèo mả gà đồng, ngay cả con trai cũng có rồi Lúc trước cô ta chứng kiến chuyện cười của Điền Tiến Đa, không nghĩ tới cuối cùng lại thành chuyện cười nhà mình.

Đào Hồng uất ức mà cúi đầu, dỗ con trai.

Trước đó không lâu, Đào Hồng chịu không nổi cuộc sống cơ khổ cùng Trình Thiên, tìm một cơ hội có mặt người ngoài mà nói con mình là của Điền Tiến Đa, bắt Điền Tiến Đa thu lưu hai mẹ con. Kết quả tự nhiên không thể như ý, mới dùng ít thủ đoạn đã dọa cô ta phải sợ, không dám dính líu gì nữa. Vì nghĩ cho Điền Tiến Đa, Quý Hòa muốn đem chuyện này điều tra cho rõ ràng, lần này lòi thêm một đứa trẻ, liền từ tướng mạo của nó mà truy tìm căn nguyên.

Quý Hòa sở dĩ lần theo tướng mạo đứa trẻ mà đi tìm người năm đó khi nhục Đào Hồng, là bởi vì tướng mạo đứa nhỏ cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, đứa nhỏ này lớn lên giống Quý Hiếu. Cuối cùng hắn bảo Đào Hồng đi lừa Quý Hiếu, Đào Hồng cũng còn cách nào, cô ta chỉ muốn tìm một người dựa dẫm sống cuộc sống áo cơm không lo, cho dù người kia có là cha ruột của đứa con, kẻ mà cô ghét nhất cũng không sao, cho nên cô ta đi, còn lừa được thật.

Liền cứ như vậy, chuyện lúc trước Quý Hiếu chính là người lúc trước khi nhục Đào Hồng rốt cục bị mọi người biết (đoạn Đào Hồng trôi sông rồi bị Tiến Đa bắt gặp ấy, sau Quý Thuận, Quý Hiếu lại khiến cho người trong nhà bị hàng xóm láng giềng thóa mạ khinh bỉ. Đào Hồng cũng vào nhà Quý Đại Tài, cùng vào còn có con trai cô.

Đào Hồng rất uất ức, cô ta còn chưa qua được mấy ngày lành, kết quả nhà Quý Đại Tài lại gặp chuyện này, ông trời chẳng nhẽ căm ghét mình đến vậy sao? VÌ sao cô luôn là người phải xui xẻo?

“Chị à, chị không thể nói em thế được, em mà là sao chổi thì đâu giúp Quý gia sinh con trai? Em chưa vào cửa thì cái nhà này đã đủ đen đủi rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới em cơ chứ?”

“Sao lại không liên quan, mày đi tìm tên họ Trình nương tựa, giờ hắn thành cái dạng gì rồi? Mày là cái đồ khắc phu, lấy ai khắc người đó” Chu Quế Hoa mắng.

Kim Thúy Nương nói: “Thôi, hai người đừng cái nhau nữa, chị cả, không phải chị nói trong người khó chịu sao? Em thấy chị có *** thần lắm chứ, không bằng qua chăm mẹ đi, mấy ngày nay chị cũng không tẫn hiếu với mẹ rồi.”

Chu Quế Hoa nói: “Ai nói tôi không khó chịu? Tôi bị con tiện nhân đấy chọc tức nhức cả đầu”

Kim Thúy Nương nhìn thấy Chu Quế Hoa che đầu, giả bộ choáng váng để Quý Tiểu Ngọc đỡ vào nhà, tức trợn trừng mắt.

Đào Hồng nói: “Chị, chị đừng nóng giận, em vào với mẹ, chị đi nấu cơm đi.”

“Tiện nhân Không phải chỉ sinh được thằng con trai thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người”

Kim Thúy Nương thấy Đào Hồng ôm con vào phòng Phùng thị, nhỏ giọng mắng, tuy rằng nhìn thấy chị dâu bị Đào Hồng chọc tức thì thấy rất hả giận, nhưng không có nghĩa là cô ta về phe Đào Hồng. Cách Đào Hòng bước vào cái nhà này không rạng rỡ gì cho cam, khiến cho cả nhà mất mặt, cô đi ra ngoài đã bị người ta chỉ trỏ, nay vì chuyện của Đào Hồng mà càng không dám đi ra ngoài. Khiến cô ta thấy chướng mắt là Đào Hồng còn dẫn theo con trai, Quý Đại Sơn vừa mới chết, ngọn núi trên đầu mình mới dọn đi, nay lại thêm một ngọn nữa, nghĩ đến ánh mắt đầy bất mãn của Quý Thuận sau khi thấy Quý Hiếu có con trai ôm, Kim Thúy Nương sao có thể không ghét Đào Hồng cơ chứ?