Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 29



Edit & Beta: Minmin
Lâm Chính Trạch sau khi ăn cơm xong ở Thẩm gia, ngồi nói chuyện một hồi liền chuẩn bị lên xe ngựa trở về trên trấn.
Thẩm Gia mọi người đều đi ra cửa đưa y lên xe ngựa, Lâm Chính Trạch tươi cười chào tạm biệt bọn họ, mang theo gã người hầu Nguyên Bảo ngồi trên xe ngựa rời đi.

Mọi người đứng lại nhìn xe ngựa không thấy bóng nữa mới quay vào nhà.
Vào đến nhà chính, Tiểu Ngư Nhi liền chạy nhanh đến hỏi phụ thân: "Phụ thân, như thế nào Lâm Chính Trạch lại muốn đến nhà của chúng ta ở một thời gian nha! Hắn là quý công tử có tiền ở trong thành không ở trong khách đi*m mà lại đến nơi nông gia đơn sơ chúng ta ở là sao? Hắn nói như thế nào vậy?"
Thẩm Đại Ngưu nghe cậu hỏi như vậy, liền nói: "Hắn nói là muốn ở cùng chúng ta nơi này, xem nguyên liệu nấu ăn được trồng ra như nào.

Chắc là hắn từ trong thành tới, nhìn thấy trong thôn chúng ta đều mới mẻ nên nghĩ muốn ở lại xem.

Yên tâm đi, hắn khẳng định không ở lâu dài.

Chúng ta nơi này muốn cái gì tốt cũng đều không có, hắn sẽ ở không quen.

Như thế nào? Hôm nay lúc ăn cơm trưa, sao không nghe thấy ngươi nói chuyện vậy.

Không thích hắn sao? Ta xem tiểu tử này cũng không tệ lắm, không giả bộ, tuổi cũng không lớn, người cũng lễ phép nữa."
Tiểu Ngư Nhi cạn kiệt ngôn ngữ, như thế nào lại nhìn ra ta không thích! Chỉ là cảm thấy một người xa là, cả nhà đều tiếp thu quá nhanh chóng.

Ta sẽ mới không nói cho bọn họ biết là nhìn mọi người đều thích người nay, ta có điểm ghen đâu nha! Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, ân! Ta tuy rằng hiện tại là tiểu ca nhi, nhưng tâm nhãn cũng rất lớn nha! Sẽ không bởi vì mấy cái này mà so đo với tiểu tử họ Lâm kia! Hừ! Chỉ là mới đến xem một lát mà đã muốn ở lại, thật là kỳ quái nha! Chả nhẽ là do mình suy nghĩ nhiều hả? Hơn nữa, bây giờ có người ngoài, về sau cậu muốn nhập cư vườn rau dưa trái phép ra ngoài sẽ bị nguy hiểm hơn.


Thật nhức đầu! Ài! Xem ra về sau dùng nước suối không gian tưới vườn rau, cây ăn quả gì đó phải cẩn thận một chút, không thể mạo hiểm được.
Sau khi cùng mọi mọi người dọn dẹp nhà chính và phòng bếp xong, tổ cha đi cho heo ăn, Tiểu Ngư Nhi muốn đi ra sau núi cho đàn gà và mấy con thỏ ăn rồi còn thả chúng ra nữa.

Ăn cơm sáng xong liền bắt đầu bận việc, còn chưa kịp làm mấy, hiện tại buổi trưa cũng trôi qua mau
Lúc Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị lên núi, lại nghĩ lại, liền đi vào phòng bếp lấy một con dao, một cái thớt, một cái bát ăn cơm nhỏ, mấy cái chén lớn cùng vài đôi đũa, lấy thêm một cái thùng gỗ đựng nước, một hồ lô gáo, một cái chậu cùng đá lấy lửa, toàn bộ đều vận chuyển vào nhà bếp trong không gian.

Hôm nay kỳ thật là cậu chưa có ăn no, bữa cơm trưa là vì quá kinh hoàng, mâu quang chăm chú nghe cả nhà nói chuyện, cậu chỉ ăn một bát cơm, uống một chén canh với một chút đồ ăn khác.

Sáng sớm bận bịu vội vàng, trưa ăn không đủ no, hiện tại cảm thấy hơi đói nha! Chờ lát nữa cho đàn gà ăn xong, cậu sẽ vào không gian, làm đồ ăn vặt khoai tây mà cậu đã mơ ước bấy lâu.

Do vườn khoai tây trong nhà chưa có lớn, không thể thu hoạch được, cho nên chỉ có thể chính mình một người ở trong không gian ăn mảnh hoy nha!
Tiểu Ngư Nhi cõng sọt trúc chuyên dụng của mình, lúc lên núi nhặt một ít củi khô, muốn nấu ăn ở trong không gian cũng cần đến củi đốt lửa.

Củi trong nhà không cần lấy, vừa lúc muốn lên núi, tuy rằng chỗ kia không có nhiều, nhưng vẫn đủ để mình cậu nấu một bữa ăn.
Khi Tiểu Ngư Nhi đã chuẩn bị xong, nói một tiếng với a cha đang tách hạt ngô, rồi đi ra ngoài.
Tiểu Ngư Nhi trước tiên thả gà và thỏ ra khỏi chuồng gỗ, cho chúng ăn một ít thức ăn và nước uống, sau đó thả chúng trên núi.

Cậu đi đến mấy cây gần đó để tìm cành khô, thuận tiện gom thêm một ít lá khô để nhóm lửa.

Bây giờ đang là mùa thu, nơi này nơi nơi đều là núi, hơn nữa cành khô nhỏ gì đó, mọi người rất ít lấy.

Như này liền tiện nghi cho Tiểu Ngư Nhi, cậu cố ý nhặt nhiều thêm một ít, mang hết vào trong không gian, đỡ phải mỗi lần muốn đốt củi lại phải lên núi nhặt.
Tiểu Ngư Nhi đi vào trong không gian liền trực tiếp nhóm lửa, vừa bước vào không gian liền cảm thấy cả người thư thái.

Thời tiết bên ngoài nóng như vậy, cả người cậu một thân đổ mồ hôi, hiện tại cảm thấy nhiệt độ trong không gian phi thường vừa vặn, rất thoải mái.

Cậu đặt một ít củi vào trong nhà bếp, số còn lại để ở bên ngoài cửa của tiểu viện.
Sau khi đặt cái sọt nhỏ trên lưng xuống đổ củi ra, Tiểu Ngư Nhi xách theo cái thùng đến dòng nước suối, múc lên nửa thùng nước, trước dùng gáo múc nước để rửa mặt và tay, mát mẻ một chút.

Sau lại đổ đầy một thùng nước, chậm rãi xách về nhà bếp nhỏ.
Múc nước xong, cậu lại đeo sọt nhỏ trên lưng, cầm cuốc nhỏ chuẩn bị đào khoai tây.

Cậu không nhổ cả cây lên, chỉ bới ở trong đất lấy củ ra, tận lực không làm hỏng rễ của nó.

Dù sao một mình Ngư Nhi cũng ăn không bao nhiêu, cậu nghĩ khoai tây trong không gian nếu để giống, khẳng định sẽ tốt hơn bên ngoài.

Chờ cậu có thời gian rảnh sẽ vào trong không gian đem khoai tây đào hết lên, lại cắt thành từng miếng để ươm mầm, cứ như vậy sẽ có rất nhiều giống khoai tây.

Đến lúc đó sẽ thay thế giống trong không gian mang ra ngoài trồng.
Tiểu Ngư Nhi sau khi đào được mười mấy củ khoai tây liền dừng lại, nhân tiện nhổ một ít hành lá, một ít cà chua, nhặt mấy quả trứng gà, sau đó mang khoai tây trở lại nhà bếp, đem khoai tây rửa sạch.

Lại đem nổi tẩy sạch, đem khoai tây đặt vào trong rồi đổ nước lên, đậy nắp lại rồi bắt đầu nhóm lửa.

Khoai tây sau khi luộc chín, cậu gắp chúng ra cái chén lớn, đem nước trong nồi còn thừa đổ đi.

Tiểu Ngư Nhi thái khoai tây thành từng phiến nhỏ để lát chiên.

Nồi sau khi đã được tẩy xong, cậu đem gia vị, dầu cùng muối ở trong bếp lại đây.

Mang cà chua cùng hành lá đi thái mỏng, đem trứng gà đánh tan.

Chuẩn bị tốt mọi thứ, liền bắt đầu nhóm lửa, trước làm món canh trứng cà chua, sau đấy mới chiên khoai tây.

Sau khi chín hết, liền nhanh chóng nhập cuộc.
Lại một lần nữa được ăn khoai tây mình thích, cảm giác thật sự quá hạnh phúc gì đâu!
Bởi vì lượng canh và khoai tây chiên tương đối ít nên cậu ăn một lát là xong rồi.

Ăn thêm hai củ khoai tây luộc nữa mới căng bụng.
Sau khi ăn xong, cậu dọn dẹp phòng bếp rửa sạch nồi cùng chén đũa.

Liền mang chén đi xem vại rượu, cậu muốn nếm thử rượu trong không gian.
Cậu dùng một cái giỏ trúc đựng một cái chén lớn và một cái nhỏ trong đó rồi đi vào vườn cây ăn quả.

Tới dưới gốc cây, Tiểu Ngư Nhi đem cái nắp vại sành mở ra, vừa mở ra liền có một cỗ mùi hương tinh khiết và thơm mùi rượu bay thẳng vào mũi.

Tiểu Ngư Nhi hít thật sâu một hơi, cảm thấy chưa uống đã say mùi rượu rồi! Từ thời tận thế đến bây giờ, cậu chưa có ngửi qua mùi vị rượu nào tốt đến như vậy.

Uống hẳn là càng say mê.

Tiểu Ngư Nhi gấp đến chờ không nổi, dùng cái một cái chén nhỏ múc ra, nhấp một ngụm nhỏ.

Không có lập tức nuốt vào, mà là dùng đầu lưỡi cảm nhận một chút mới chậm rãi nuốt xuống cổ.

Uống xong một lúc mà vẫn còn cảm thấy hương vị.

Cái rượu này thật là cực phẩm gì đâu, thanh hương, hơi ngọt, không cay nồng, hơn nữa cảm giác rất êm dịu, không đơn điệu, dự vị kéo dài lâu.

Cậu lập tức mê mẩn, liền bắt đầu uống xong một ngụm, lại một ngụm rồi một ngụm, cứ như vậy uống không dừng được.
Bởi vì uống quá ngon, cậu liền không quản được miệng mình, cũng không có ý thức được mình không phải là Thẩm Tiểu Ngư đã thành niên, mà chỉ là một tiểu ca nhi 10 tuổi đầu.

Cho nên, cậu liền đánh giá cao tửu lượng hiện tại của mình, bất tri bất giác uống quá nhiều.

Uống được một lúc, cậu liền có cảm giác đau đầu, mới phản ứng lại, đây là dấu hiệu say.

Cậu quên mất là chính mình đã uống quá nhiều rượu.


Cậu nhanh chóng đậy nắp vại sành lại, lảo đảo đi về tiểu viện.

Đi tới phòng ngủ nhỏ nghỉ một lát cho bớt đau đầu.
Tiểu Ngư Nhi ngủ một giấc thật ngon.

Tỉnh lại liền cảm thấy sảng khoái.

Cũng không còn di chứng uống rượu trước đó.

Không biết là do uống rượu ngon hay là ngủ say trong không gian.
Cậu rời giường, nhanh chóng đi lấy nước rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài, sắc trời trong không gian vẫn như cũ, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Tiểu Ngư Nhi ra không gian nhìn sắc trời, thấy không sao cả, mặt trời vẫn còn khá cao, hẳn là thời gian cậu ngốc trong không gian không lâu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu sợ về nhà quá muộn sẽ khiến a cha bọn họ lo lắng.
Sau khi ra khỏi tiểu viện, thấy hoa cúc trồng trước cửa đã nở rất đẹp và vàng rực rỡ.

Cậu dùng giỏ trúc nhỏ hái một giỏ hoa cúc mang về để pha nước hoa cúc uống, hoa cúc trong nhà đã uống gần hết rồi.

Hái hoa cúc xong, cậu mang sọt trúc trên lưng, lại đi nhắt một ít củi khô mang về, không thể có chuyện mang sọt trúc đi lại mang sọt không trở về được.
Khi Tiểu Ngư Nhi về đến nhà, mọi người trong gia đình đều đang ngồi dưới mái hiên bóc vỏ ngô, thấy trong sân có một đống ngô vàng đã được bóc vỏ, liền thấy nhiều người làm thì công việc nhanh chóng hơn.

Cậu một mình bóc nửa ngày cũng không được bao nhiêu.
Tiểu Ngư Nhi chào hỏi mọi người, rồi cõng sọt trên lưng đi thẳng vào trong bếp.

Cạu đặt củi khô sang một bên, lại lấy dao, thớt trong không gian ra đặt lại chỗ cũ, mấy thứ này không thể nhập cư trái phép vào trong không gian được.
Tiểu Ngư Nhi cất đồ đi, lại đi đun một nồi nước sôi, chuẩn bị ngâm hoa cúc vào nước, hiện tại cả nhà đều thích uống.

Chỉ là hoa cúc dại lần trước cậu hái đã không còn mấy, nên cậu lấy hoa cúc trong không gian ra dùng.
Tiểu Ngư Nhi pha nước trà hoa cúc xong, liền bưng ra sân, mang cho mọi người uống giải khát.

Cậu cũng ngồi xuống giúp đỡ tách hạt.

Cái công việc này, phải cùng đại gia đình làm mấy ngày mới xong được..