Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 19



Edit & Beta: Minmin
Gần đến thời điểm ăn cơm chiều, phụ thân bọn họ từ ngoài ruộng trở về và biết sự tình xảy ra ngày hôm nay.

Bất quá bọn họ cảm thấy tiểu hài tử cãi nhau âm ĩ là chuyện bình thường, giữa hài tử với nhau cũng không cần xen vào.

A cha bọn họ cũng ngẫm lại, nhiều nhất nhìn thấy thôn trưởng thì nhắc lại chuyện này là một chút được rồi.
Bất quá, mọi người đều không có nghĩ đến chính là, ăn xong cơm chiều không có bao lâu, thôn trưởng cùng nhi tử ca nhi Thẩm Miêu mang theo tiểu mập mập Vệ Bảo đến nhà bọn họ.

Thôn trưởng vừa tiền vào ngồi xuống liền nói: "Đại Ngưu 1, tiểu tôn tử này trong nhà được a cha hắn cưng chiều.

Hiện tại nó bướng bỉnh thật sự, nghe nói hôm nay ở bờ sông, nó cùng cặp song sinh nhà ngươi đánh nhau, ta đã đều hỏi qua, đứa nhỏ này mặt khác còn tốt, chính là cái tính tham ăn không sửa được.

Vì đồ ăn mà cùng với hai tiểu tử Bình Bình An An động thủ.

Ở nhà đã mắng nó một trận, ta cùng nhi cùng nhi tử liền đem hắn lại đây, để hắn xin lỗi hai đệ đệ."
Thôn trưởng nói xong liền đem kéo Vệ Bảo tới trước mặt: "Mau xin lỗi đệ đệ, về sau phải hảo hảo cùng nhau ở chung"
Vệ Bảo hai mắt đỏ hoe, bị ngoại công của hắn đè lại, cúi đầu đối với Bình Bình An An, nói: "Bình Bình An An, hôm nay là lỗi của ta.

Ta không nên cướp đồ ăn của ngươi, về sau ngươi có dư thừa đồ ăn thì có thể cho thêm ta là được.

Ta về sau tới ngoại công gia, đều muốn tìm các ngươi chơi."
Mọi người đều bị hắn nói làm cho cười, Thẩm Miêu cũng dở khóc dở cười gõ gõ đấu hắn mắng: "Ngươi cái đứa nhỏ này thật không biết xấu hổ.

Nhớ kỹ, về sau cùng đệ đệ hảo hảo ở cùng nhau, không thể lại đánh nhau nữa"
Nói xong với tiểu tử ngốc nhà mình, hắn liền ngượng ngùng nói với một nhà Tiểu Ngư Nhi: "Đại Ngưu ca, ca phu, thật sự là ngại, ta cũng nói lời xin lỗi với các ngươi.


Đứa nhỏ này bị ta chiều đến không biết trời cao đất rộng, gây phiền toái cho các ngươi.

Về sau ta hảo hảo dạy lại hắn, Bình Bình An An thế nào rồi? Có nơi nào không ổn không? Nếu bị thương ta liền đi mời đại phu tới khám"
Phu phu Thẩm Đại Ngưu nhanh chóng nói: "Không có gì to tát, tiểu hài tử đánh nhau là chuyện bình thường, Bình Bình An An cũng không sao, chỉ là trên mặt có mấy vết đỏ tương đối rõ ràng, không cần thỉnh đại phu tới.

Các ngươi cứ yên tâm đi."
Lúc này tổ cha từ trong phòng mang một cái giỏ nhỏ đựng một ít mứt ra, trực tiếp đưa cho Vệ Bảo.

"Tới, cầm lấy đi, nếu thích thì về sau có thể đến nhà chơi, cùng Bình Bình An An chơi đùa, cùng nhau ăn, muốn ăn nhiều ăn ít đều có, không cần phải tranh nhau." Vệ bảo thấy a cha mình gật đầu mới nhận lấy, liền trực tiếp ăn luôn.

Thấy vậy, a cha vội nói: "Cái giỏ này chính là để ngươi mang về, bây giờ nếu muốn ăn thì đến bàn lấy, trên cái đĩa đó vẫn còn"
Tổ phụ bọn họ cũng mời thôn trưởng và Thẩm Miêu ăn thử mứt.

Thôn trưởng ăn xong mấy cái liền nói: "Thể nào hài tử rất thích, cái này xác thực rất ngon.

Ta ngày thường cũng không có thích ăn đồ ngọt, ăn xong liền cảm thấy không tồi.

Mấy lần trước nhà các ngươi mang qua, chính là bị người nhà ăn xong rồi, lần này Miêu ca nhi bọn họ trở về liền không được ăn"
Thẩm Miêu cũng nói: "Nghe nói Cảnh Vinh tửu lâu trên trấn bán mứt chính là nhà các ngươi làm? Lúc ở nhà cũng có mua cho Vệ Bảo ăn, nhưng ta cảm thấy hương vị ở nhà ngươi ăn ngon hơn nhiều.

Vệ Bảo nhà ta chỉ biết ăn, thấy được đồ ăn ngon là ăn không để đâu cho hết"
Thẩm Đại Ngưu đáp lại: "Cái này là làm cho người trong nhà chúng ta ăn, không có bán cho tửu lâu, hương vị ngon hơn rất nhiều.

Mấy tiểu hài tử nhà chúng ta đều rất thích ăn.

Tiểu hài tử có thể ăn được chính là phúc"
Mấy người lớn đều chuyển đề tài nói về hoa màu ruộng đất trong nhà thế nào.

Mà Vệ Bảo đã hòa thuận cùng Bình Bình An An vừa ăn mứt vừa nói chuyện, hiện tại một chút cũng không nhìn ra chuyện ban ngày đã từng đánh nhau đâu.

Thế giới của bọn trẻ nhỏ không thể hiểu được.

Trải qua sau cuộc chiến đầy phong ba này, tiểu mập mập Vệ Bảo đã trở thành khách quen trong nhà.

Hắn thường xuyên mang theo đồ ăn vặt từ nhà ngoại công sang đây cho Bình Bình An An ăn, mỗi lần hắn tới hai nhóc kia cũng phi thường hưng phấn.

Lúc tới thời điểm Vệ bảo cùng a cha trở về nhà trên trấn, bọn nhóc đã trở thành bằng hữu tốt.

Trước khi đi tiểu mập mập còn rất luyến tiếc Bình Bình An An, hai nhóc nhất định phải hứa hẹn ngày sau lên trấn tìm hắn chơi, mới bắt đầu lưu luyến bước chân rời đi.

Về sau không còn tiếng ồn ào ầm ĩ của tiểu Vệ Bảo, trong nhà của Tiểu Ngư Nhi cũng thanh tịnh hơn nhiều.

Tiểu Ngư Nhi mỗi ngày bận rộn cho gà ăn, trồng rau.

Đem lượng mứt trong nhà bán hết, liền suy xúy đi sang các thôn bên cạnh để mua hoa quả.

Nhìn tình hình này, chờ đầu xuân sang năm chờ góp đủ tiền liền mua một ngọn núi nhỏ có trồng cây ăn quả
Vì chuyện thu mua hoa quả này, Thẩm Đại Ngưu cố ý mang theo mứt cùng rau dưa, hơn nữa bắt một con gà sau núi để mang tới nhà thôn trưởng.

Thôn trưởng nghe xong mục đích hắn đến, liền cao hứng vô cùng: "Đậy là chuyện tốt a! Trong thôn trừ bỏ thu hoạch ruộng đất, đến trấn tìm việc thì cũng không tìm được nguồn thu nhập nào khác.

Hiện tại trong nhà ai cũng có mấy cây ăn quả, chỉ là không nhiều lắm, khả năng tính tổng toàn thôn thì số lượng cũng không nhiều.


Giá cả mua vào tính như thế nào?
Thẩm Đại Ngưu nói: "Tận lực thu, trong thôn có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, nhưng là loại tốt, hoa quả bị sâu ăn liền không thể mua, nhất định phải chọn loại tốt mới được.

Chủ yếu là quả đào, ta thấy đào trong thôn mình là nhiều nhất, nếu có những loại quả khác cũng được, đến lúc đó chọn loại tốt có thể đưa đến nhà chúng ta.

Trước tiên thu mua ở trong thôn, nhìn xem có thể có bao nhiêu, nếu không đủ thì sẽ tìm đến ngoại để mua.

Nếu trong nhà có thân thích ở ngoại thôn có hoa quả, cũng có thể nói một tiếng, mang tới bán cũng được.

Nhưng mà giá bán cho nhà cũng ta so với trên trấn sẽ thấp hơn một.

Tựa như quả đào, hiện tại trong trấn bán 6 văn tiền một cân, nhà chúng ta cũng chỉ có thể mua 5 văn tiền.

Trực tiếp đưa đến nhà chúng ta là tốt, miễn cho mọi người mang nặng lên trấn bán, đôi khi bán không được lại mang trở về.

Cho nên cái giá này không sai biệt lắm.

Phiền trưởng thôn nói với bọn họ một tiếng."
Lão thôn trưởng nghe xong lời này cũng cảm thấy không tồi, liền chuẩn bị ngày hôm sau ăn cơm xong, kêu mọi người triệu tập, đem việc này nói.

Phải gấp rút nói chuyện này, hoa quả sắp hết mùa.
Sau khi nghe thôn trưởng nói xong, dân làng lục tục mang hoa quả đến nhà Tiểu Ngư Nhi.

Phụ thân bọn họ dọn dẹp phòng tạp vật ra, đem hoa quả tạm thời để chỗ này.

Tổ phụ còn cố ý làm mấy sọt trúc lớn để đựng cho đủ.

Thẩm Đại Ngưu cùng đệ đệ mang theo Mao Mao ca ca đi kiểm tra hoa quả, cân xong liền kết tiền.

A cha bọn họ cùng Tiểu Ngư Nhi bắt đầu làm mứt.

Bởi vì hoa quả nhiều, bếp ở trong nhà liền không đủ, phụ thân liền dựng tạm một cái lều, dùng đá xây tạm hai cái bếp, đặt hai cái nồi lên, Tiểu Ngư Nhi cùng mọi người thay nhau đun.

Hiện trong sân nhà Tiểu Ngư Nhi đều có một cỗ mùi ngọt ngào, từ xa hàng xóm đi ngang qua cũng có thể ngửi thấy.

Một đợt hoa quả này làm được 300 cân mứt.

Chủng loại cũng đa dạng, nhiều nhất là mứt đào, còn có một ít mứt mận, mơ cùng dâu rượu.

Hiện đã sang mùa thu, hoa quả cũng chỉ có thể thu hoạch lúc này đây.

Sơn tra, quả hạnh và một số loại khác vẫn chưa chín nên phải chờ.

Giờ bán hết đợt mứt này, phải đợi nửa tháng nữa mới làm được tiếp
Sau khi làm xong mẻ mứt đào cuối cùng, Tiểu Ngư Nhi liền đem tinh lực chuyển qua đám gà con sau núi cùng vườn rau.

Gần đây vội vàng làm mứt, nên đã bỏ quên bọn chúng.

Cậu mang theo ca ca cùng Hứa Bách đi dọn dẹp chuồng gà.

Dọn xong thì cậu bỏ thêm một ít nước suối cho đám gà uống, thuận tiện còn tưới một ít cho cho vườn cải thìa
Qua một đoạn thời gian, rau dưa cũng đã lớn.


Hôm nay sau khi ăn sáng xong, cậu cùng cả nhà bắt đầu đến vườn rau để hái.

Hôm nay cũng là ngày tửu lâu đến lấy rau cùng mứt.

Tiểu Ngư Nhi cùng phụ thân bọn họ đi lên trấn một chuyến, lần này đa số mọi người trong nhà đều đi, chủ yếu là do đợt này mọi người đều vất vả nên muốn nghỉ ngơi.

Sau đấy còn chuẩn bị bận rộn thu hoạch hoa màu.

Cho nên liền mang theo bọn nhỏ lên trấn đi dạo, Bình Bình An An từ khi sinh ra cũng không có được đi lên trấn.

Tiểu nhị tửu lâu vội vàng đánh xe đến, mọi người đều mang mứt và rau dưa ra ngoài cửa.

Phụ thân bọn họ giúp đỡ tiểu nâng mấy sọt rau lên xe, phu phu tổ phụ ở lại coi nhà, những người khác chuẩn bị đi lên trấn.

Bởi xe của tửu lâu chứa nhiều đồ nên không nhiều người ngồi được.

Cuối cùng Thẩm Đại Ngưu mang theo Tiểu Ngư Nhi ngồi xe ngựa tửu lâu, Thẩm Nhị ngưu cùng với những người khác ngồi nhờ xe bò nhà Thẩm Ninh.

Lần này, phụ thân mang theo Tiểu Ngư Nhi lần này đến tửu lâu để kết toán tiền, qua một thời gian nữa, trong nhà bận rộn thu hoạch mùa màng, không có thời gian lên trấn
Xe ngựa chạy nhanh hơn xe bò, Tiểu Ngư Nhi bọn họ bỏ lại xe bò ở phía sau, rất nhanh đã đến trấn.

Xe ngựa trực tiếp đi cửa sau của tửu lâu tiến vào hậu viện, chưởng quầy đã đứng sẵn ở đó chờ.

Kiểm tra xong mọi thứ rồi kết toán tiền, cậu cùng phụ thân chuẩn bị rời đi, chưởng quầy vội vàng ngăn bọn họ lại nói: "Thiếu đông gia của chúng ta hôm nay vừa lúc tới kiểm toan, nghe nói gần đây tửu lâu có rau dưa cùng mứt rất ngon, liền muốn nêm thử hương vị.

Ăn xong cảm thấy không tồi, muốn gặp mặt các ngươi một chút.

Các người đi theo ta vào nhã gian nói chuyện.

Biết các ngươi hôm nay sẽ đến, ta trước tiên cùng thiếu đông gia đã nói qua.

Chỉ là hiện tại hắn đang có khách, các ngươi hãy ngồi trước, đợi một lát.
Nói xong liền đem bọn họ lên lầu, vào một nhã gian, chưởng quầy mời bọn họ ngồi xuống, kêu tiểu nhị mang mấy đĩa điểm tâm cùng nước trà, cùng bọn họ ngồi nói chuyện.

Thẩm Đại ngưu cũng nhân cơ hội này nói luôn, mứt quả đào năm nay đây là đợt bán cuối cùng, hiện tại đã hết mua, tuy cũng có loại quả khác nhưng chưa chín, nhưng đến lúc đó số lượng cũng không nhiều.

Đương nhiên, rau dưa vẫn thường xuyên cung cấp được.

Chưởng quầy nghe xong cũng đồng ý nói: "Không sao, chờ một chút cùng thiếu đông gia chúng ta nói chuyện.

Có lẽ còn có một số chuyện thiếu đông gia muốn nói cụ thể với các ngươi.".