Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 1



Edit & Beta: Minmin
Đau quá! Đau quá! Thẩm Tiểu Ngư cảm nhận đầu tiên là toàn thân bị xé rách, cảm giác này làm cho cậu thấy đau đớn muốn chết - thật thống khổ mà.

Một lúc sau, cậu đột nhiên bất tỉnh sau khi phun ra một ngụm máu lớn.

Không biết qua bao lâu, chờ hồi phục lại ý thức, câu nhận ra mình đanh bị nước bao vây, cuộn tròn thân thể trong không gian nhỏ bé.

Đem hết chút sức lực còn lại mới có thể cử động tay chân, nhưng đôi mắt không mở ra được, chỉ có thể nghe thấy một tiếng tim đập "dong dong".

Những cảm giác này đều cho thấy có lẽ cậu vẫn còn ở trong bụng mẹ đi! Cậu đột nhiên cảm thấy một chút hoang mang.

What the hell? Cậu nhớ rằng mình đã chết rồi mà, chết bởi Zombie cắn trúng.

A a a! Hình như mình đã được tái sinh lại một lần nữa.

Thẩm Tiểu Ngư vốn là một đứa trẻ mồ côi.

Sau khi cha mẹ đột ngột qua đời lúc cậu đang học trung học, vì không có người thân bên cạnh nên cậu sống một mình trong ngôi nhà cũ ở nông thôn do cha mẹ để lại.

Tốt nghiệp đại học xong, cậu về quê, không tìm việc làm, liền mở một cửa hàng online tại nhà để phụ giúp mọi người bán thổ đặc sản.

Công việc kinh doanh khá tốt.

Ngoài tiền sinh hoạt thì còn dành dụm được ít ỏi.

Đang trải qua những ngày thường, nhưng đột nhiên cả thế giới gặp phải một tai ương.

Một ngày nọ bùng phát dịch cúm, càng ngày càng nhiều người ốm, căn bản là không thể cứu chữa.

Sau khi chết thì trở thành xác chết không hồn biết đi, và những người bị những cái xác đó cắn liền nhiễm bệnh, cuối cùng cũng trở thành Zombie.

Thôn của Tiểu Ngư được coi là ngoại ô thành phố, cho nên người bệnh cơ bản đều được đưa đến bệnh viện trong thành phố.


Trong thôn cũng không có mấy người ở nhà, khi đại dịch Zombie bùng phát, nơi đây đã cấp trú cho những người còn sống.

Tiểu Ngư vì ở nhà của mình nên không có ảnh hưởng gì.

Sau khi Zombie bùng nổ, cậu đã giúp đỡ rất nhiều vì có lương thực dự trữ ở nhà và nhiều thổ đặc sản đã chuyển đến.

Cậu cất chúng ở nhà, để tích trữ lương thực, phòng trường hợp những lúc có người không kiếm được đồ ăn.

Tất cả mọi người tìm kiếm đồ ăn từ thôn họ đến thôn bên cạnh.

Còn hợp thành một đội nhỏ với mấy người có sức khỏe lao động trong thôn đi thu thập vật tư.

Họ cùng nhau đi đến căn cứ an toàn và tìm kiếm đồ ăn ở đó để nuôi sống bản thân.

Cứ như vậy cũng mất 1 năm trôi qua.

Cho đến khi cậu đang dọn một viên gạch,không may bị phần gai gạch đâm vào ngón tay và vô tình một giọt máu rơi trúng vào mặt ngọc dây chuyền mà mẹ cậu để lại, sau đấy liền xuất hiện một không gian.

Có không gian, Thẩm Tiểu Ngư cùng mọi người thu nhập đồ vật rồi nhét hết vào trong đó.

Cũng chính một lần, trong lúc thu nhập đồ vật xong trở về thì trên đường không may gặp Zombie.

Thẩm Tiểu Ngư bị một người bạn ghen ghét vì cậu có không gian, liền đẩy cậu ra trước mặt Zombie và bị cắn chết.

Truyện Teen Hay
Hiện tại Tiểu Ngư Nhi được sống lại lần nữa, bất quá bởi vì cậu chưa được sinh ra nên sức lực trong bụng mẹ có hạn.

Cậu chỉ có thể gắng vận động tay chân khi tỉnh táo, để bản thân khỏe hơn, thời gian còn lại là chăm chú cảm nhận thế giới bên ngoài.
Vừa mới bắt đầu, Tiểu Ngư chỉ có thể cảm giác được có người vuốt ve cậu khắp bụng, vừa nói chuyện vừa sờ sờ mình: "Tiểu bảo bảo, mau mau lớn nhanh.

Khi nào đi ra sẽ thấy phụ thân cùng a cha, ca ca của ngươi..." Chính là giọng nói nhẹ nhàng của nam nhân trẻ tuổi.

Nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì tại sao không phải là tiếng phụ nữ? Cái gì mà phụ thân, a cha? Mẫu thân đâu? Chỉ là mơ hồ hồi lâu, cậu mới có phản ứng.

A a a a a a! Tại sao không có cảm giác như là tiếng Trung vậy? Phát âm thật kì lạ nha, nhưng điều lạ hơn nữa là cậu có thể hiểu được.

Đây không phải ai cũng làm được đâu.

Haha!
Sau một hồi nghe ngóng, cậu cũng biết được một số thông tin cơ bản về dòng họ này, và cho cậu biết rằng mình đã không còn ở Địa Cầu.

Đây là một thế giới không có phụ nữ, chỉ có ca nhi và hán tử.

Tuy ca nhi cùng hán tử đều cùng bộ dạng đàn ông nhưng ca nhi lại gánh vác việc sinh và nuôi dạy con cái.

Gia đình này ở nông thôn, cũng là họ Thẩm, còn có một tổ phụ, tổ cha cùng một tiểu thúc thúc và tiểu thúc cha.

Tiểu thúc thúc Thẩm Nhị Ngưu vừa mới thành thân chưa bao lâu nên chưa có con.

Phụ thân là Thẩm Đại Ngưu cùng a cha và ca ca, cộng với chính mình, tổng cộng là 8 người.

Bình thường, tổ cha cùng a cha đa phần thời gian là ở nhà, còn những người khác đều đi làm ruộng.

Ca ca tên là Thẩm Nhất, và có một biệt danh buồn cười là Mao Mao! Người ta nói rằng những đứa trẻ sinh ra ở nhà người khác đều là tóc thưa, còn ca ca thì nhiều tóc nên gọi là Mao Mao.

Đây là điều mà Thẩm Tiểu Ngư biết khi nghe thấy a cha cùng thúc cha nói chuyện.

Hahaha! Cậu thực sự muốn cười ba lần.

Tiếc là cậu chỉ có thể cười trong lòng.

Tiểu Ngư Nhi đang cố gắng hoạt động và nghe ngóng cùng hiểu được phát triển hoàn cảnh thế giới bên ngoài.

Cuộc sống của cậu cứ thế trôi qua gần hai tháng.


Trong khoảng thời gian này, cậu có thời gian để nghĩ về việc vì sao mình không chết hoàn toàn, và một lần nữa sống lại mang theo những ký ức cũ.

Sau khi suy nghĩ về điều đó, cậu lại nghĩ về không gian của riêng mình.

Ở tận thế, không gian khi đó là mảnh đất 10 mét vuông, bị sương mù bao quanh, không nhìn thấy được, thần thức cũng không thể hiện ra ngoài.

Bản thân lại không vào được không gian nên chỉ có thể cất giữ đồ đạc, may mà nó có thể giữ được tươi, nếu không thì khổ rồi.

Trước khi chết cậu chỉ thu thập một số vật liệu linh tinh bên ngoài, một ít hạt gạo, nhưng số lượng tương đối ít, hơn nữa là nhu yếu phẩm hàng ngày, ngoài ra còn có một số quần áo và những thứ khác đã chiếm hơn phân nửa không gian.
Hiện tại, cậu cũng đang tận lực cảm nhận không gian, muốn xem không gian có theo cùng hay không.

Mới đầu thì không có phản ứng gì đến lúc hai tháng qua đi, rốt cục cũng cảm nhận được không gian!
Tuy nhiên sau khi thần thức tiến vào thì phát hiện ra một chuyện.

Không gian cư nhiên mở rộng rất nhiều, nhìn thoáng qua, không thể nhìn thấy phần biên.

Đồ vật được cất giữ trước đây vẫn nằm rải rác trên mặt đất.

Đất đai cũng đã mở rộng ra rất nhiều, khoảng 10 mẫu đất.

Bên cạnh một mảnh đất có một con suối chảy tạo thành một con sông nhỏ chảy qua đất, chảy đi rất xa.

Trên mặt đất, cây cỏ mọc rất tươi tốt.

Không khí trong không gian cũng rất tốt lành.

Cậu cảm nhận được tất cả khí thải đen được thải ra ngoài khi mình thở ra.

Thẩm Tiểu Ngư không biết bản thân có thể tiến vào trong không gian được không, cậu sẽ thử sau khi được sinh ra.

Sau khi thần thức nhìn lại một loạt toàn bộ không gian, liền cảm thấy hơi mệt và đi ra ngoài.

Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, cậu thấy cả người sảng khoái, hoạt bát hơn lúc nãy, cử động tay chân, linh hoạt hơn hẳn.

Hiện tại bên ngoài hẳn là trời sáng, a cha bị tiếng động của mình làm cho tỉnh, phụ thân cũng đã tỉnh lại: "Phu lang, giờ nào rồi? Ngươi đã tỉnh rồi?"
A cha vuốt ve bụng, trả lời: "Phu quân, mới giờ Mão, còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi."
" Như thế nào lại đau bụng? Bảo bảo lại nháo ngươi?"
A cha nhẹ giọng nói: "Ừ! Hắn đang động! Muốn chạm vào bảo bảo không?"
Sau đó Thẩm Tiểu Ngư cảm thấy một lòng bàn tay lớn hơn chạm vào lưng mình qua bụng của cha, cảm giác rất ấm áp.

"Mấy tháng nữa sẽ sinh, ta hi vọng là tiểu ca nhi "
"Ừ, có một tiểu ca nhi thật tốt.

Tiểu tử Mao Mao rất nghịch ngợm, náo loạn" A Cha trả lời.

Thẩm Đại Ngưu thương xót nói với phu lang: "Thân thể của ngươi như thế nào? Còn có thể chống đỡ sao? Ngươi sinh xong đưa bé này về sau không sinh nữa! Thân thể của ngươi đã không tốt rồi, người cũng vì gia đình này gánh nặng mệt nhiều rồi."
Nghe phu quân nói vậy, giọng a cha có chút nghẹn ngào: "Không sao đâu, dạo này ta khá hơn rồi.

Sau khi mang thai đứa nhỏ này, ta không xuống ruộng nhiều lắm, nhưng đệ phu hẳn là mệt mỏi đi.

Hắn vào nhà chúng ta mới nửa năm, đệ ấy phải thường xuyên làm việc dưới ruộng, cũng may tính tình đệ ấy tốt, nếu không gia đình này sẽ bị náo động."
Phụ thân cũng nói: "Ừ, phu lang của đệ đệ cũng tốt, cũng như người thân của gia đình mình vậy.

Khi bọn họ có con, chúng ta có thể giúp đỡ nhiều hơn"
Một lúc sau a cha thúc giục: "Sắp đến giờ rồi, dậy đi.

Ta đi làm cơm sáng, ngươi sau khi ăn xong hãy ra ngoài gieo hạt ngô."
Thẩm Tiểu Ngư nhận thấy sau khi a cha đi được một đoạn thì gặp tổ cha đang bận nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng a cha nói với hắn: " Cha, người dậy sớm thế? Buổi sáng trời còn khá lạnh.

Để ta làm cho "
"Không sao đâu.

Thức dậy rồi thì không ngủ được.

Cháo nấu xong rồi, ngươi đi kêu Mao Mao dậy đi.


Ta thấy đệ đệ và đệ phu của ngươi cũng dậy rồi.

Ăn cơm xong rồi.

Hôm nay, có rất nhiều việc để làm."
A cha giúp bưng cháo ra phòng bếp đặt ở trên bàn, tổ cha tiếp tục nấu cháo trứng đã đặc biệt chuẩn bị cho a cha bồi dưỡng thân thể, cả nhà bận rộn sau bữa sáng.

Mao Mao ca ca trước sau như một sờ vào bụng a cha như mọi khi để nói chuyện với đệ đệ mình một lúc trước khi hắn ra ngoài tìm tiểu đồng bọn để đi chơi.

A cha vừa nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi vừa làm quần áo nhỏ, lúc này Tiểu Ngư Nhi rất yên lặng nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cha, cậu cảm thấy chưa bao giờ yên bình như vậy, trong lòng có cảm giác bình lặng.

Năm tháng cứ thế trôi qua, cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

A! Thẩm Tiểu Ngư thấy mình rất may mắn khi gặp được một gia đình như vậy.

Có một tổ phụ cùng tổ cha yêu thương, phụ thân hơi nghiêm khắc chút, một người a cha ôn nhu cùng một tiểu thúc thúc tao nhã và tiểu thúc cha hoạt bát.

Gia đình tuy không giàu, cũng không nghèo lắm và nghe họ nói cứ một khoảng thời gian sẽ ăn thịt heo.

Gia đình làm việc chăm chỉ để cho các con lớn lên khỏe mạnh.

Họ đã được coi là những người tốt hơn trong thôn.

Kỳ thật, Thẩm Tiểu Ngư gần đây hy vọng càng sớm càng tốt sinh ra đời! Hiện tại không thể làm gì, nhiều nhất chỉ có thể dùng tay chân biểu hiện cảm giác tồn tại, quá bị bó buộc.

Sinh ra rồi thì có thể nhìn không gian.

Biết rõ ràng tính huống không gian thì có thể yên tâm an cư lạc nghiệp.

Sau này, gia đình sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Nếu không, sợ rằng gặp phải một số thiên tai ở nơi cổ đại này thì người một nhà liền không sống sót được.

Nếu tất cả không gian được sử dụng, sẽ là một nơi an toàn để trú ngụ.

Cuộc sống cứ thanh bình yên ả như vậy, sau hai tháng cũng gần đến ngày Tiểu Ngư Nhi được sinh ra.

Hôm nay, a cha đi dạo trong sân.

Bởi vì hắn sắp sinh, cái bụng của hắn khá to, đi lại khó khăn.

Liền lấy tay đỡ bụng, không may vô tình đạp phải một hòn đá, cơ thể khó giữ thăng bằng.

Hoàn hảo, hắn dùng tay làm chống đỡ mặt đất, không có ngã xuống mặt đất, chính là bị dọa sợ nên động thai khí.

Bụng bắt đầu đau.

Bạn học Thẩm Tiểu Ngư cảm thấy có một lực đang siết chặt mình sau một cú sốc lớn, cảm giác sắp chào đời.

Bên ngoài, cậu nghe thấy âm thanh của phụ thân chạy ra khỏi nhà để mời cha sinh cùng âm thanh tiếng bước chân của tổ cha đỡ a cha nằm lên giường.

Tổ cha liền bảo tiểu thúc cha đi đun nước nóng, và thậm chí Mao Mao Ca Ca cũng chạy đôn chạy đáo.

Cả nhà đang bận rộn tiếp ứng ngóng trông Tiểu Bảo Bảo.