Thời gian nghỉ hè Ngôn Diễm Yên đem toàn bộ tiền kể cả tiền đi vay toàn bộ mua cổ phiếu, cậu dựa vào trí nhớ cứng rắn làm tiền trong sổ tiết kiệm tăng lên vài lần, loại giọng nói buồn bực lại phát tài lớn này làm cậu mạc danh kỳ diệu âm thầm vui sướng.
Ngoại trừ để lại một nửa tiền tiếp tục mua cổ phiếu để tiền lại đẻ ra tiền, số còn lại cậu đều đổ vào việc buôn bán.
Cảm tạ trời xanh cho cậu cơ hội sống lại, cảm tạ đầu óc mình có trí nhớ vô cùng tốt. Ngôn Diễm Yên có thể nhớ rõ những cổ phiếu này đều vì ở đời trước Giản Dực một mực nhắc đi nhắc lại bên tai cậu, lúc ấy vừa tốt nghiệp trung học, thi lên đại học lại không có tiền bạc chi dùng, cậu lại không thể tìm Giản Dực vay tiền, mà Giản Dực cũng biết rõ cá tính của Ngôn Diễm Yên, liền giả bộ như không biết mà ở nơi Ngôn Diễm Yên làm công nhắc đi nhắc lại, Giản Dực một mực dùng phương pháp của chính hắn để đối tốt với Ngôn Diễm Yên. Lại không biết rằng lời nói để giải quyết buồn bực cho Ngôn Diễm Yên này, lại làm cho sau khi Ngôn Diễm Yên trọng sinh có thể phất nhanh trong một đêm.
Đời này Giản Dực cũng giống đời trước, sau khi tốt nghiệp trung học sau liền kiếm một cái đại học báo danh rồi lập tức thừa kế sự nghiệp nhà họ. Chỉ kỳ quái là Giản Dực vẫn ở cái căn hộ nhỏ cạnh nhà Ngôn Diễm Yên. Giản Dực còn nói cho cậu biết, biểu đệ của hắn là Giản Duệ đã mang theo Quý Không cùng nhau đến Italia du học. Thời điểm hỏi tại sao lại là Giản Duệ dẫn đi, Giản Dực chỉ cười cười không trả lời.
Bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, Ngôn Diễm Yên rốt cục ý thức được đã đến khai giảng, cậu mang tâm tình kích động bước vào trường học.
Bởi vì buổi sáng không có tiết, cho nên rất nhiều bạn học đều đi thăm thú quanh trường, vì trường học rất lớn, một ngày không thể thăm hết được, bọn họ cũng không sốt ruột, còn Diễm Yên lại cảm thấy hoa mắt a, đây là đại học, trường đại học trong truyền thuyết a!
Con mắt lóe sáng suy nghĩ, Ngôn Diễm Yên đi vào thư viện đại học.
Thư viện rất lớn, ánh sáng cũng rất đầy đủ, sách vở lấp đầy ba tầng lầu, mỗi tầng đều có ghế để ngồi đọc sách. Đi vào còn cảm thấy mát mẻ vô cùng, bên ngoài thư viện đều không tốt như vậy.
“Ôi chao?” Ngôn Diễm Yên đang chuẩn bị để cho lần sau mới tới đọc sách, cậu đột nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc. Đi tới mới phát hiện mình không nhìn nhầm “Giang Bách Huy?”
Giọng nói Ngôn Diễm Yên rất nhẹ, nhưng là ở trong thư viện yên tĩnh cũng có thể dễ dàng nghe được. Giang Bách Huy nghe được giọng nói của Ngôn Diễm Yên thì mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt ngời sáng hữu thần nhìn chằm chằm vào Ngôn Diễm Yên, mà Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không ngờ là một mực lãnh khốc như Giang Bách Huy sẽ có động tác lớn như vậy, làm hại cậu bất giác lui về sau một bước lại va vào cái ghế bên cạnh làm mất đà, thời điểm sắp ngã xuống thì Giang Bách Huy kéo cậu lại, cái ghế cứ như vậy rơi xuống “Ba” một tiếng phát ra tiếng động thật lớn, may mắn tuần này cũng chưa có người nào, nếu không quấy rầy đến người khác thì thật sự rất ngượng ngùng.
“ Thư viện phải giữ im lặng.” Lại thêm sau đó Giang Bách Huy lại ghé vào lỗ tai cậu nói như vậy làm Ngôn Diễm Yên càng cảm thấy mình quá không cẩn thận.
“ Sao cậu lại ở trong này?” Giang Bách Huy buông Ngôn Diễm Yên ra lại thuận tiện đem cái ghế dựng lên, Ngôn Diễm Yên khẽ nói cảm ơn rồi một lát sau hỏi.
“ Ta ở trong trường này.” Giang Bách Huy nhàn nhạt trả lời, mặc dù không giống trước kia không phản ứng gì với người khác, nhưng ít ra cũng sẽ không không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của người khác.
“ Cậu cũng học ở đây?” Ngôn Diễm Yên có chút vui vẻ, thì ra cái tin tức nộp giấy trắng là giả a.
“Ngô.” Giang Bách Huy dùng giọng mũi “Ngô” một tiếng, cũng không biết là có ý gì, mà Ngôn Diễm Yên lại lập tức hiểu rằng đó là “Ân”
“ Cậu ở hệ nào?”
“Hệ tài chính.”
“ Cùng ta giống nhau a.” Ngôn Diễm Yên trợn tròn mắt nói ra, nhưng mà tại sao cậu ở hệ tài chính báo danh lại không thấy tên hắn a?
Giang Bách Huy chỉ gật gật đầu, dừng xuống móc ra điện thoại đang không ngừng rung lên, sau vài tiếng “ Ân” “Nha” “ Đã biết” “Ta tới liền”, Giang Bách Huy chào tạm biệt Ngôn Diễm Yên xong liền đi, Ngôn Diễm Yên vẫn không rõ ràng tình huống, chỉ nghĩ hắn bận rộn nhiều việc.
“ Biết gì chưa? Giáo sư của chúng ta hình như là có một người mới 18 tuổi nha! Tiến sĩ trẻ tuổi nhất a!”
“ Cáp? Thật không? Là nam hay nữ?”
“ Nam, nghe nói lớn lên bộ dáng cũng không tệ lắm!”
“ Tin này có tin được không vậy? Cậu nghe ai nói?”
Sau khi đến phòng học, Ngôn Diễm Yên nghe hai nữ sinh bàn bên cạnh thảo luận về giáo sư của tiết học này, Ngôn Diễm Yên liền cảm thấy hâm mộ, giáo sư như vậy nhất định có chỉ số thông minh rất cao a, đáng tiếc chỉ số thông minh của cậu chỉ rất bình thường mà thôi, mọi khi đều dựa vào sự chăm chỉ.
Lấy ra sách giáo khoa nhìn mấy lần, những người xung quanh đều yên tĩnh lại, Ngôn Diễm Yên ngẩng đầu nhìn, choáng váng.
Chỉ thấy Giang Bách Huy cầm giáo án đi tới trên bục, con mắt lạnh quét toàn lớp xong nói “Ta là thầy giáo môn kinh tế của các bạn, Giang Bách Huy, không cần cho rằng tôi và các bạn không hơn kém nhau tuổi mà có thể tùy ý vui đùa ầm ĩ, vô luận là trên lớp học hay là đã ra khỏi lớp các bạn đều phải gọi ta là thầy giáo Giang.”
Ngôn Diễm Yên cũng là lần đầu tiên nghe Giang Bách Huy nói một câu dài như vậy, nhưng mà tiến sĩ?
Giang Bách Huy khi nào trở thành tiến sĩ? Chẳng lẽ là thi vào kỳ nghỉ hè? Không thể nào đâu.
“ Hiện tại bắt đầu học.”
Ngôn Diễm Yên rối rắm suy nghĩ vài giây sau liền nghĩ, quả nhiên là người không cùng một thế giới, Giang Bách Huy thật sự là thiên tài. Không hề rối rắm suy nghĩ những thứ này nữa, Ngôn Diễm Yên chăm chỉ bắt đầu chép bài. Mà Giang Bách Huy híp mắt đảo qua Ngôn Diễm Yên đang chăm chỉ chép bài sau đó con mắt liền hiện lên không rõ ý tứ hàm xúc.