Mang Theo Không Gian Sống Lại

Chương 22: Chuyện sau đó

Sau khi cậu bé bán hoa nói lời mở đầu trên sân khấu, Giang Bách Huy liền bắt đầu tấu nhạc trên Piano, Ngôn Diễm Yên khoác vải vóc rách rưới đi lên, tuy rằng chật vật nhưng lại làm người ta thấy thương tiếc, lạ là không ai phát hiện cậu là nam sinh.

Sau đó bởi vì Ngôn Diễm Yên liên tục sắm vai mấy nhân vật, cho nên rất nhiều người liền nhận ra đứa bé này chỉ là thay đổi tóc giả trên đầu và quần áo rách nát, tăng thêm phối âm siêu cấp buồn cười nên Ngôn Diễm Yên lập tức nổi tiếng.

“ Cái đó, nữ sinh diễn vai công chúa trên sân khấu là ai vậy?”

“ Không biết rõ a.”

Người bên dưới bắt đầu thảo luận Ngôn Diễm Yên là ai, nhưng Ngôn Diễm Yên đang hoàn toàn chìm đắm vào vở kịch không hề phát hiện ra. Đương nhiên cũng không phải là vì quá nhập tâm diễn, mà chỉ vì Lý Hưu Xuyên kì dị phối âm làm cho cậu không thể không tập trung diễn, bỏ qua kỹ thuật diễn xuất non kém của cậu thì tổng thể mà nói, vở kịch này vẫn như cũ ngấm ngầm gây cười.

Khi chào cảm ơn, bọn họ nhận được rất nhiều tràng pháo tay, Ngôn Diễm Yên đứng ở một bên lau mồ hôi, một người diễn nhiều vai, thật sự mà mệt chết cậu mà.

“ A Yên! Cậu làm tốt lắm!” Lý Hưu Xuyên cười xán lạn, Ngôn Diễm Yên nhìn nhìn xong cũng nghiêng đầu cười ngây ngô.

Cậu làm được rồi sao?

“ Tìm được rồi…” nhóm người Trần Hồng không cần lên sân khấu thở phì phò về tới hậu trường, đi theo đằng sau là mấy nữ sinh diễn vai chính, các nàng đều có vẻ mặt thê thảm.

“ Quá xui xẻo, ta vừa ra khỏi kí túc xá đã bị người ta trói!”

“ Ta chỉ vừa đi nhà vệ sinh liền bị người khóa trái cửa, làm ta sợ muốn chết TMD!”

….

Moyer đẩy kính mắt, đợi mọi người bình tĩnh lại, hắn mới mở miệng:” Hẳn là phải điều tra chuyện này là ai làm. Xem tình hình, rất có thể là do một nhóm người tạo ra.”

“ Có thể là do học sinh trường khác không?” Ngôn Diễm Yên có rất nhiều ảo tưởng tốt đẹp với A trung liền nhẹ nhàng đưa ra đánh giá, tháo tóc giả, lột đi trang phục rách rưới, trên mặt cậu còn có một lớp mồ hôi mỏng, làn da bóng loáng lòe lòe tỏa sáng ( ái chà)

“ Rất có khả năng!” Moyer không bị ảnh hưởng nói, nhưng những người khác liền nhìn đến ngây người.

Vì sao mà chỉ lên sân khấu biểu diễn một lúc thôi mà Ngôn Diễm Yên liền trở nên quyến rũ như vậy? Chẳng lẽ cậu bị nhân vật mình đóng cải tạo sao?

Giang Bách Huy nâng lên hạ xuống con mắt, lại gục đầu xuống, cũng không quay người rời đi giống mọi khi… Phải nói là từ khi hắn dần dần hòa nhập với lớp này, hắn liền không còn yên lặng một mình bỏ đi nữa. A, tuy nhiên vẫn giống như cũ trầm mặc. = =

“ Đi đem camera giám sát nhìn thử xem.” Moyer đưa tay xoa cái lưng có chút mỏi, khôi phục bộ dạng lười biếng, sau đó liền đi phòng giám sát, ngoài Lý Hưu Xuyên đi cùng hắn, những người khác đều ở lại dọn dẹp một đống rách nát.

“ Hazz.” Ngôn Diễm Yên có chút tiếc nuối nhìn đạo cụ trên tay, những đạo cụ này cũng là dùng tiền mua a, tiền a tiền a…

“ Yên,” Một thanh âm trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên mơ màng nhìn ra xem…

“ Cố Thần?” Làm sao đột nhiêu chỉ gọi cậu là “ Yên”?

Chỉ thấy Cố Thần cầm một bó hoa hỗn hợp cả hoa hồng và hoa bách hợp, như có như không mỉm cười ấm áp, trên người là tây trang mặc làm việc, hắn anh tuấn mà cao ngất chậm rãi đi tới chỗ Ngôn Diễm Yên, đem bó hoa đưa cho cậu “ Cậu diễn không tệ”.

“ … Nha, cảm ơn.” Rốt cục phản ứng kịp thời, Ngôn Diễm Yên đón lấy bó hoa không biết vì sao mà cậu thấy thật quen mắt. “ Sao anh lại ở chỗ này?”

Cố Thần vừa nghe Ngôn Diễm Yên hỏi, nở nụ cười: “ ta nghe nói A trung tổ chứ lễ hội văn hóa, mỗi lớp đều có tiết mục cố định nên tới xem một chút.” Cố Thần ôm cằm ý vị thâm trường nói “ Không ngờ là cậu lại đóng vai công chúa nha.”

“…” Ngôn Diễm Yên lặng yên. Biểu diễn nhân vật nữ cũng không phải là điều cậu muốn mà…

Giang Bách Huy nhìn thấy Cố Thần và Ngôn Diễm Yên đứng rất gần nhau, bước chân không tự giác đi đến bên cạnh Ngôn Diễm Yên.

“…. Vị này là ai?” Cố Thần hơi hơi che dấu ý cười, cùng Giang Bách Huy giằng co, xung quanh hai người tỏa ra hàn khí dày đặc, khiến cho người khác bất tri bất giác liền rời xa ra chỗ khác, ba người liền tạo ra một khu vực vắng vẻ.

“ Giang Bách Huy, chính là người vừa đánh đàn trên sân khấu.” Ngôn Diễm Yên lại hoàn toàn không cảm giác được có điều không ổn, vẫn híp mắt chỉ tay giới thiệu.

“ Ân, xin chào, ta là Cố Thần.” Cố Thần vươn tay, mỉm cười ôn hòa nói, nhưng mà Giang Bách Huy ngay cả nhìn cũng không thèm, cầm tay Ngôn Diễm Yên kéo đi, Cố Thần cũng không để ý thái độ thiếu lịch sự của Giang Bách Huy, tay tự nhiên buông xuống.

“ Yên, gặp lại sau nhé. Sắp tới ta muốn đi công tác a.”     Cố Thần nói với Ngôn Diễm Yên đang bị cứng rắn lôi đi, Ngôn Diễm Yên giơ tay cầm hoa lên.

“ Liên lạc qua điện thoại.” Lời nói của Ngôn Diễm Yên làm cho mặt Giang Bách Huy đen lại…

“ Được.” Cố Thần cười cười, sau đó cũng rời đi, hoàn toàn không quan tâm đến các bạn học sinh nhỏ đang xì xào bàn tán.

Còn rất nhiều thời gian không phải sao.