Ngôn Diễm Yên cảm thấy rất thần kỳ, vì chỗ ngồi của cậu cách đài diễn thuyết khá xa, nếu không phải là thị lực tốt thì có lẽ cậu cũng không thể phát hiện ra là Giang Bách Huy đang nhìn mình. Bất quá sao cậu ta phải nhìn cậu? Ngay khi Ngôn Diễm Yên đang tự hỏi về vấn đề này, Giang Bách Huy đã dùng những lời nói ngắn gọn kết thúc bài diễn thuyết của đại biểu học sinh mới.
“ Cậu, đứng dậy.” Tiếng nói trầm thấp truyền đến bên tai, loại âm thanh này tràn ngập từ tính, làm cho người khác nghe dễ dàng nhũn người ra. Ngôn Diễm Yên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không biết từ khi nào thì Giang Bách Huy đã xuống đài, bây giờ còn đang cùng Lý Hưu Xuyên nói chuyện.
“ Sao phải đứng?!” vẻ mặt Lý Hưu Xuyên đầy khó chịu căm tức nhìn Giang Bách Huy, Giang Bách Huy lại không nhìn hắn mà đem tầm mắt nhìn sang Ngôn Diễm Yên.
“ Ta muốn ngồi cùng bạn học này.” Giang Bách Huy rõ ràng là nói với Lý Hưu Xuyên nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Ngôn Diễm Yên Diễm Yên…
“ … Các ngươi là bạn sao?” Lý Hưu Xuyên một lần nữa biến thành ngoan ngoãn, chậm rãi đứng dậy sau đó ngồi xuống phía sau không lưu luyến. Giang Bách Huy không trả lời câu hỏi của hắn, dừng lại lời nói ngồi xuống cạnh Ngô, con mắt cũng không nhìn chằm chằm vào Ngôn Diễm Yên nữa, làm ra vẻ chăm chú nghe giáo viên nói chuyện bên trên.
Lý Hưu Xuyên thấy Giang Bách Huy không trả lời câu hỏi của hắn thì đem ánh nhìn hướng về phía Ngôn Diễm Yên cũng đang mang đầy nghi hoặc.
“ Ta không nhớ rõ là đã từng quen bạn bè ưu tú như vậy nha?” Ngôn Diễm Yên trả lời Lý Hưu Xuyên như vậy, nếu là người khác nói ra có thể sẽ khiến người nghe cảm thấy hắn đang khoe khoang hay có ý châm chọc, nhưng khi Ngôn Diễm Yên nói ra thì ý nghĩa như mặt chữ, không hề làm người ta nghĩ đến ý gì khác.
Giang Bách Huy liếc nhìn Ngôn Diễm Yên không dấu vết, lại trầm mặc như trước.
Lý Hưu Xuyên chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
Ngôn Diễm Yên nhìn vẻ mặt “ ta không thèm để ý đến ngươi” của Giang Bách Huy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cho nên nói a, người xung quanh đều cảm thấy vô cùng quái dị a, nói muốn ngồi bên ngươi là Giang Bách Huy, nhưng không thèm giải thích cũng là Giang Bách Huy, như vậy xem là xong? Ngôn Diễm Yên ngươi nếu hỏi rõ ràng sẽ chết sao?
Kỳ thật Ngôn Diễm Yên chỉ cảm thấy nếu đã không biết nhau thì cũng không cần chủ động làm quen làm gì, vì cậu cũng không phải là một người quá chủ động…. Được rồi, thực ra là vì cậu có ý thức không muốn chủ động làm quen bạn bè, cũng như bạn bè duy nhất của cậu Giản Dực không phải là cậu chủ động đi làm quen.
Tổng kết: Ngôn Diễm Yên đối với việc làm quen người khác luôn có chút thiếu hụt.
Lễ khai giảng cơ hồ kết thúc trong không khí kỳ quái, khi tất cả về tới phòng học, bọn họ vẫn nhìn về phía Ngôn Diễm Yên, Lý Hưu Xuyên và người vẫn một mực đi theo quan sát Ngôn Diễm Yên – Giang Bách Huy….
“ Xin hỏi, sao cậu cứ nhìn ta như vậy a?” Ngôn Diễm Yên đột nhiên quay đầu hỏi Giang Bách Huy ngồi ngay sau cậu. Giang Bách Huy thật sự không ngờ là Ngôn Diễm Yên sẽ đột nhiên hỏi hắn như vậy, có chút ngẩn người. Mọi người xung quanh cũng dựng lỗ tai lên mong chờ câu trả lời của Giang Bách Huy.
“…” Giang Bách Huy trầm mặc nhìn Ngôn Diễm Yên, đến tận khi chủ nhiện lớp vào phòng học cũng không đưa ra câu trả lời.
Tất cả mọi người đều thất vọng nhún vai, Ngôn Diễm Yên dùng ngón trỏ gãi gãi gò má trắng nõn, cũng không vì Giang Bách Huy không trả lời câu hỏi của mình mà không vui, chỉ là trong lòng cảm thấy người này thật kỳ quái.
Chủ nhiệm lớp bắt đầu nói diễn văn hoan nghênh, sau đó cho từng người đứng lên tự giới thiệu về mình, dựa vào chỗ ngồi, Diễm Yên cùng Giang Bách Huy vừa vặn ngồi cuối cùng, nên cũng là hai người đứng lên cuối cùng. Ngay lúc Ngôn Diễm Yên đang say sưa nghe bạn học khác người thì ngượng ngùng, người hoạt bát tự giới thiệu thì đột nhiên tới lượt cậu.
Đúng vậy, đột nhiên.
“Nói đi bạn học, nói đi bạn học, đến lượt trò.” Bởi vì nghe quá chăm chú nên khi bị thầy giáo nêu tên, mặt liền đỏ bừng chậm rãi đứng lên.
Thiếu niên có khuôn mặt thanh tú ngượng ngùng đáp, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một chút hồng hào, thân thể mảnh mai nhưng không suy nhược làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, biết rõ hoàn cảnh thiếu niên, thầy giáo âm thầm quyết định từ nay về sau sẽ chiếu cố thiếu niên này thật tốt. Ngôn Diễm Yên lại không hề tự giác là mình bị chú ý.
“ Ta tên Ngôn Diễm Yên, trước mắt yêu thích trồng hoa, bán hoa và thích nhất là tiền.”
“….”
“….”
“….”
Lời tự giới thiệu của Ngôn Diễm Yên làm cho cả lớp đều lặng yên.
Thật… thật là lời giới thiệu làm cho người ta cảm thấy mới mẻ. Cái gì mà thích nhất là tiền a? Cho dù có là thật thì cũng không cần nói ra chứ? Nhưng sau khi nhìn biểu tình chân thành, thuần khiết của Ngôn Diễm Yên, cũng không ai nghĩ rằng hắn tục tằn.
“Ta tên Giang Bách Huy.” Ngay sau khi Ngôn Diễm Yên tự giới thiệu xong, Giang Bách Huy đứng lên nói những lời này rồi lại ngồi xuống.
Không còn gì sao? Nói mỗi tên sao?
Được rồi, ai cũng biết ngươi xếp thứ nhất toàn khối.
Ngay tại lúc mọi người không biết nói gì, tiếng chuông chũng rất thức thời vang lên.
“ Như vậy, sau đây các trò hãy đọc sách cho thật tốt. Có vấn đề gì có thể tới văn phòng tìm ta.”
Lấy ra sách giáo khoa tự học, Ngôn Diễm Yên sung sướng nhếch lên khóe miệng.