Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 66

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lôi Bằng Phi ngồi trên sô pha nhìn Quả Quảlíu ríu với đám em trai, em gái, trên mặt tươi cười, thấy Quả Quả ở chung với đám em trai, thật khác với bình thường.

“Bằng Phi, ăn chút hoa quả.” Mẹ Thước mang sang mâm trái cây, đặt trên bàn trà.

“Cháu cảm ơn… bà.” Lôi Bằng Phi nhìn mẹ Thước, hơi ngại, tiếng bà này gọi có chút ngượng miệng. Thấy làn da bà trắng như tuyết, tóc đen như mực, năm tháng tựa như chẳng lưu lại chút dấu vết nào trên người bà, chỉ để lại sự thành thục ý nhị, khiến người ta vừa nhìn cứ ngỡ là phụ nữ ba mươi, không đoán được tuổi thật.

Cậu cảm thấy đến nhà Thước Quả khiến cậu gặp quá trời chuyện ngạc nhiên luôn, không nói tới sự giàu có của tứ hợp viện này, cậu cũng chẳng phải người quá để ý vào việc hưởng thụ vật chất, cũng không quá để ý những vật ngoài thân đó. Cậu càng thêm chú ý tới người nhà của Thước Quả, bốn người ông-bà của Thước Quả đều vô cùng trẻ tuổi, nhìn như vẫn ở tuổi trung niên. Mà Thước Quả lại có nhiều em trai, em gái như vậy; vốn cậu còn tưởng em trai, em gái của Thước Quả cũng được nhận nuôi cơ, nhưng thấy những bức ảnh gia đình được phóng to treo trên tường phòng khách của họ lại phát hiện không phải như vậy. Hơn nữa, khi nhìn kỹ, mấy người em trai của cậu trông rất giống nhau. Hai người họ vừa vào phòng, trong nhà lại có thêm hai người trẻ tuổi nữa, một người trong đó chính là người đã thân mật với Quả Quả ở căn cứ, giới thiệu rồi thì hóa ra là sư huynh của Quả Quả. Quan hệ sư huynh đệ này khiến người ta không thể hiểu nổi.

“Cậu là bạn học của Quả Quả? Hai đứa ở cùng phòng ký túc xá?” Lôi Bằng Phi đang ăn hoa quả thì đột nhiên nghe thấy có người nói với cậu.

Quay đầu nhìn sang thì thấy đó là một cô nhóc, vừa rồi Thước Quả giới thiệu cô bé này là em gái cậu ấy, là cô bé duy nhất trong nhà họ.

Cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, cũng không quá xinh đẹp nhưng lại rất đáng yêu, trên mũi còn có lưa thưa vài nốt tàn nhang, trên tay ôm một chú chó Bichon Frisé, lông trên đầu được tết thành vài bím nhỏ, cũng như cô bé, giương mắt nhìn cậu, ánh mắt của một người, một cún vậy mà vô cùng giống nhau.

“Anh và anh Quả Quả của em ở cùng phòng ngủ, nhưng bọn anh không cùng khoa.” Đối diện cô nhóc như vậy, vẻ mặt Lôi Bằng Phi cũng không còn lạnh như băng như trước đó.

Nữu Nữu nghiêng đầu nhìn cậu, đi tới cạnh cậu, ôm Bichon Frisé ngồi lên sô pha, chỉ nhìn cậu mà không nói chuyện, vô cùng đáng yêu.

Lôi Bằng Phi bị cô bé nhìn như vậy đâm ra ngượng, “Em gọi Nữu Nữu sao? Nó tên gì vậy?” Lôi Bằng Phi xoa xoa đầu Bichon Frisé.

“Dạ, nó là tiểu Hùng, bạn tốt của em đó. Khi ba ba đi không dẫn nó theo nên giờ nó chơi với em nè.” Nữu Nữu sờ bộ lông rối mù của tiểu Hùng.

Lôi Bằng Phi nhìn bộ dáng ngây thơ của cô nhóc, thấy rất thích. Em gái Quả Quả đáng yêu quá chừng, cũng không giống đám nhóc sáu, bảy tuổi ầm ĩ bình thường. Cậu lại không biết cô nhóc này do tiểu Hắc biến thành, rất đơn thuần, mặc dù có hơi ngốc nhưng cũng ngoan nhất nhà.

Thấy cậu nói chuyện với Nữu Nữu, người lớn, trẻ nhỏ trong nhà đều âm thầm quan sát cậu. Quả Quả bên kia đã hơi hối hận, trước đó cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ không muốn Lôi Bằng Phi ở một mình vào cuối tuần, hiện tại lại có chút hối hận, dù sao lần này người nhà tề tụ, cậu tới đây lại có chút không tiện. Nhưng tận đáy lòng, cậu lại mong muốn giới thiệu người nhà mình với Lôi Bằng Phi, mà chỉ nghĩ vậy mặt đã đỏ lên.

Khi ăn cơm, bởi vì nhiều người nên làm bốn mâm, Quả Quả, Lôi Bằng Phi ngồi cùng đám sư huynh, mọi người ngồi xuống cũng không có gì quá quy củ, đều ngồi trong phòng vừa ăn vừa nói chuyện, rất náo nhiệt. Quả Quả sợ Lôi Bằng Phi không được tự nhiên nên rất chú ý, nếu nhìn thấy món mà cậu ta thích ăn sẽ gắp cho một chút. Hai người nhìn rất ăn ý, từng cử chỉ đều lộ ra sự thân thiết. Cao Sảng ngồi ở đối diện hai người, mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn lướt qua nhà ăn, không phải chỉ mình hắn chú ý tới. Phải điều tra thử xem Lôi Bằng Phi này có lai lịch ra sao.

“Phòng này ấm thật.” Ăm cơm xong, ông bà nói vài câu rồi đám nhỏ quay về sân của chính mình. Gia Gia cũng được Cao Sảng đưa tới biệt thự của hai cha. Mấy ngày nay Phí Dương thấy nặng nề, Khúc Bình đang bàn giao công việc. Anh đã mời CEO mới về, sau này sẽ quản lý tập đoàn. Những ngày qua, họ ở tại biệt thự cách tổng bộ tập đoàn không xa, thời tiết trở nên lạnh hơn, Khúc Bình bảo con trai tới gặp họ, tránh để Phí Dương phải nặng nhọc đường xa.

“Có địa nhiệt, những ngày trở lạnh sẽ tự cung cấp độ ấm.”

Lôi Bằng Phi nhìn cách bài trí trong căn phòng, “Cậu ở đây sao?” Nhà chính là phòng Khởi Cư, cách bài trí lại không cổ sắc cổ hương như Tam Gian thính trước đó, nơi này mang theo hơi thở hiện đại.

“Ừm, bởi vì Nam ốc là thư phòng, phòng vẽ, tớ ở Bắc ốc. Chúng ta qua Bắc ốc đi.” Quả Quả vươn tay chỉ về cửa ngăn phía Bắc.

Lôi Bằng Phi khẽ gật đầu, theo cậu vào phòng. Dưới cửa sổ ở hướng đông đặt chiếc kháng lớn, ở phía tây có một chiếc giường tủ đặt dựa vào tường, ở giữa có đặt một vách tráo ngăn cách. Tường phía bắc, bắt đầu từ kháng có đặt Đa Bảo cách, Ngũ Đấu quỹ, hoa chỉ*. Trên Đa Bảo cách đặt một vài tượng đất, bình hoa, mang theo hơi thở nghệ thuật. Ngũ Đấu quỹ đặt vài bức ảnh, trên tường cũng treo vài bức. Lôi Bằng Phi nhìn kỹ thì đều là ảnh gia đình. “Đây là ảnh chụp lúc nào vậy?” Trong một khung ảnh ba lớp có ba bức ảnh của Quả Quả, bối cảnh là Khải Hoàn môn, Nhà thờ thánh Maria, còn có sông Seine. Mà thời tiết cũng khác nhau, dáng vẻ cũng không quá giống nhau.

*Đa Bảo cách, Ngũ Đấu quỹ, Hoa chỉ: các loại tủ và giá đựng, lần lượt là:







“Đó là ảnh chụp khi tớ đi Pháp du học. Bức này được chụp khi vừa tới đó, bức này là khi rời đi.”

“Cậu từng du học ở Pháp? Sao lại về?”

“Đi Pháp vì muốn học hội họa, cũng đã sớm quyết định muốn học đại học ở đây nên vẫn phải về thôi, cũng may học hội họa đã gần xong.” Lại nói, tuy rằng cậu cuối cùng không tới Pháp học đại học, nhưng mấy năm ở Pháp kia cũng đã đủ cho cậu học được nền tảng cần thiết từ thầy mình. Hiện trình độ hội họa của cậu đã đạt mức không cần thầy hướng dẫn nữa, tự bản thân cũng có thể định hướng. Nhưng cậu thật sự rất thích Paris, chờ sau khi tốt nghiệp đại học có lẽ sẽ lại đi du học. Không khí nghệ thuật nơi đó tốt hơn trong nước nhiều. Hơn nữa, cậu cũng muốn đi học thêm một vài điều mới mẻ, độc đáo khác nữa.

Lôi Bằng Phi nhìn Quả Quả thật sâu, nhìn bức ảnh, khi đó Quả Quả cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp tiểu học mà thôi, nhỏ như vậy đã đi du học, thật sự là người kiên cường mà.

“Cậu đừng nhìn tớ như vậy, cũng đâu phải tớ đi một mình, ông bà cũng theo mà. Người Pháp đều rất nhiệt tình, bạn học cũng tốt lắm, tớ chẳng chịu khổ chút nào, học tập còn thoải mái hơn khi ở trong nước nữa.” Nghĩ tới kiếp sống du học, cậu cũng rất nhớ. Nhưng còn có song bào thai Lý gia đến cùng cậu, cũng không phải không quen. Chẳng qua hai người kia vừa lên trung học đã bỏ rơi cậu, đi Leon, không biết hiện họ ra sao nữa? Họ đã hai, ba tháng không liên lạc.

“Còn nữa không?” Lôi Bằng Phi đột nhiên muốn hiểu thêm về cậu.

Quả Quả cười, “Còn, chỗ tớ còn rất nhiều ảnh tự chụp, người, cảnh đều có cả, rất đẹp đó.” Nói xong thì ra ngoài, lấy từ trong không gian của mình ra hai tập ảnh, một tập là ảnh chụp mình, còn lại là ảnh mình chụp.

Lôi Bằng Phi mở tập ảnh chụp Quả Quả ra, được đặt theo tuổi, trước năm tuổi có rất ít ảnh chụp mà mặt cậu cũng không hề thay đổi, ánh mắt vô thần. Sau năm tuổi thì tốt hơn, mà có rất nhiều ảnh được chụp cùng với một người trẻ tuổi khoảng mười tám, mười chín tuổi, Quả Quả nhìn rất vui vẻ. Cậu biết người đó chính là ba ba Quả Quả. Một người nữa thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong ảnh là lão ba của Quả Quả, thoạt nhìn tình cảm giữa họ rất tốt.

Lật qua vài bức liền xuất hiện ảnh chụp Quả Quả ôm một đứa bé. Quả Quả mếu máo, quần ướt nhẹp, đứa bé thì cười vui vẻ khiến cậu không khỏi bật cười.

Quả Quả cầm hộp điểm tâm, mở nắp, ngồi cạnh cậu, thấy bức ảnh này cũng cười, “Đây là ảnh chụp khi Kỳ Kỳ được trăm ngày, tớ vừa ôm nó đã bị tè đầy người, nó cũng không khóc mà cười rất vui, khi đó đã biết nó là thằng nhóc nghịch ngợm.” Cậu vẫn còn nhớ khi đó lão ba tham gia tuyển chọn Cục Đặc vụ, ba ba rất buồn rầu, Kỳ Kỳ như biết hết những chuyện này, chỉ cười vui vẻ, thằng nhóc rất ít khi khóc, khi đó cũng an ủi họ rất nhiều. Lúc đó cậu cũng rất sợ, chỉ sợ lão ba không về nữa, nếu vậy, cậu cũng sẽ bị dẫn đi mất. Đừng thấy đó là chuyện đã trôi qua rất lâu nhưng cảm giác sợ hãi đó, vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu.

“Tình cảm của cậu với em trai, em gái rất tốt.” Ảnh chụp ở đây đều có ảnh khi mỗi đứa nhỏ được sinh ra, một đứa hai đứa ba đứa, Quả Quả ngày càng có dáng anh trai, cậu cũng từ nhóc hạt đậu trở thành thiếu niên.

“Tất nhiên rồi.” Quả Quả rất tự hào về chuyện này. Tình cảm của đám nhóc họ đây rất tốt mà.

Lôi Bằng Phi thấy cậu như vậy, cũng cười theo, không nhịn được vươn tay véo mặt cậu, mềm mại, trơn nhẵn còn có chút mập mạp.

Quả Quả bị làm cho sững sờ, tiếp theo đỏ mặt cúi đầu.

Khụ khụ– Lôi Bằng Phi cảm thấy mình cũng thật quá bừa bãi, không rõ sao mình lại làm vậy. Cảm xúc kia cũng quá tuyệt vời, nghĩ vậy, tay không tự giác lại vuốt ve, lại càng khiến cho Quả Quả đỏ mặt hơn.

Hai người không nhắc lại chuyện này, Quả Quả cũng không rời đi, hai người ngồi song song, mỗi người một suy nghĩ, trong phòng có chút ái muội.