Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 47: Chương 47


Mười giờ tối mọi người mới tan làm trở về, Mạnh Khả Mẫn khen Lâm Niệm một trận, đối với chuyện nhờ có Lâm Niệm mà được một hộp dưa muối cũng cao hứng không thôi.

Lưu Hân không cảm thấy quá hứng thú với hộp dưa muối này, nhưng cũng gật đầu muốn một ít dưa muối.

Đổng Phúc Ny thì sợ một mình Lâm Niệm không đủ để ăn, sợ sau đó mỗi buổi sáng cô đều ra ngoài, không ăn được đồ ăn nóng.

Lâm Niệm chỉ cười tỏ vẻ dưa muối còn có rất nhiều, hoàn toàn đủ ăn, còn đưa cho Đổng Phúc Ny một hộp cơm chứa đầy dưa muối ở bên trong.

Sau một trận náo nhiệt trong ký túc xá thì cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

Lâm Niệm đã sớm lên giường nghỉ ngơi, ba người khác đều bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài.


Sau khi rửa mặt xong, lúc trở về cũng đều thả nhẹ bước chân.

Lúc này thật ra Lâm Niệm vẫn còn chưa ngủ, nhưng cô cũng không mở mắt, chỉ cảm thấy ấm áp ở trong lòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn còn tờ mờ sáng, cô liền mở mắt ra, bởi vì không biết thời gian vào lúc này là mấy giờ, cô giật mình trong chốc lát, nhưng vẫn rất nhanh bò dậy.

Sau khi rửa mặt xong, cô lặng lẽ xách túi đựng hộp cơm đi về phía bếp.

Mua sắm chủ yếu cũng là mua đồ cần dùng trong nhà bếp, cho nên buổi sáng phải tập hợp ở nhà bếp.

Lúc Lâm Niệm đi tới, theo bản năng ngáp một cái, trong ánh mắt đều mang theo lệ ý mông lung, nhưng mà khi nhìn thấy người đứng ở phía sau bếp, cô vẫn sửng sốt thật lâu.

“Cô Hồ? Cháu tới trễ sao?” Lâm Niệm nhìn Hồ Vịnh Mai, trong lòng cả kinh, vội vàng nhìn trái nhìn phải, mua sắm phải tập hợp vào lúc sáu giờ sáng, mà bữa sáng của nhà hàng là vào bảy giờ sáng, bình thường Hồ Vịnh Mai đến vào khoảng bảy giờ sáng là được.

“Không, là tôi đến sớm.

” Hồ Vịnh Mai cười nói, “Hôm qua vào lúc rất khuya tôi mới nghe nói về chuyện đổi công việc tạm thời, chưa kịp nói cái gì, cái này cô cầm đi, tôi vừa mới hâm nóng xong đấy.

”Lâm Niệm cúi đầu, nhìn túi bánh trong ngực, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng lên: “Thật xin lỗi, lại để cô Hồ dậy sớm như vậy.

”"Dù sao tôi cũng không có việc gì.

" Hồ Vịnh Mai cười nói, "Chu Đông Phong này tôi biết, tuy hắn không phải quá dễ ở chung, nhưng cũng không quá khó ở, làm việc cho tốt, hắn sẽ không làm khó dễ cô, buổi sáng không có cái gì ăn, liền ăn tạm chút bánh bột ngô đi, đáng tiếc không thể ăn đồ ăn nóng hầm hập.


"“Đủ rồi đủ rồi, "Lâm Niệm vội vàng nói, “Cô Hồ, sau này cô ngàn vạn lần đừng dậy sớm như vậy nữa, thời tiết lạnh như vậy, cẩn thận bị cảm lạnh.

”“Được, nghe lời cô, sau này tôi sẽ không tới nữa.

” Hồ Vịnh Mai cười nói, thấy trên mặt Lâm Niệm cũng mang theo nụ cười nói lời cảm ơn, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, vỗ vai cô ấy nói: “Vậy cô ở chỗ này chờ đi, tôi về trước.

”“Được, được ạ.

” Lâm Niệm liên tục gật đầu.

Sau khi Hồ Vịnh Mai rời đi, Lâm Niệm đợi thêm một lát, lại cố ý ra bên ngoài nhìn thời gian, thấy còn có chút thời gian, suy nghĩ một chút rồi cố ý bưng một cái cốc, đi đến quán ăn sáng bên ngoài mua một ít nước nóng.

Thời điểm Chu Đông Phong tới, chỉ thấy một mình Lâm Niệm ngoan ngoãn chờ ở đó.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, liền cúi đầu móc tiền trong túi ra: “Tiểu Lâm, tôi đi xem xe rồi sửa sang trước, cô đi mua hộ tôi hai cái bánh bao thịt đi, thêm một ly sữa đậu nành, muốn sữa đậu nành nóng.


”Nói xong, hắn đưa tiền cùng cái cốc cho Lâm Niệm.

Lâm Niệm giơ hai tay ra nhận lấy, gật đầu nói: “Biết rồi, anh Chu.

”Chu Đông Phong nhìn cô một cái, có ý ám chỉ nói: "Lúc trước lão Lưu đều tự chuẩn bị bữa sáng.

”Lâm Niệm gật đầu lia lịa, lập tức hiểu rõ ý của hắn: "Anh Chu yên tâm đi, tôi sẽ tự chuẩn bị bữa sáng, cảm ơn anh Chu quan tâm.

”Chu Đông Phong thấy cô như vậy, cũng yên tâm, hắn nghĩ đến thời điểm Lưu Đống còn làm việc, nhiều năm như vậy hắn cũng không chuẩn bị bữa sáng cho Lưu Đống, không có khả năng Lâm Niệm đến, hắn còn phải quan tâm chuyện này cho cô, cho nên thấy Lâm Niệm thức thời như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

.