Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50

Chương 16: Đáng Nghi



Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xuống trò chuyện với cô: "Cô lấy hàng ở đâu thế?" Nhiều hàng hóa cung không đủ cầu của Cung Tiêu Xã như vậy.

”Cố Yêu Yêu cười mà không đáp, đối phương cũng không để ý, tự chuyển chủ đề đến việc nhà mình: "Có thể lấy được sữa mạch nha không? Đứa nhỏ quá gầy, ai, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với những gia đình mất con kia, mấy tên bắt cóc đáng chết đó!”Đây đã là lần thứ ba nghe đến hai chữ bắt cóc trong ngày hôm nay, Cố Yêu Yêu đang muốn hỏi một chút xem chuyện gì xảy ra, bên ngoài đi vào ba bốn người phụ nữ, tới lui một phen, đều thỏa mãn rời đi.

Có lẽ là quá kinh hỉ, không ai hoài nghi sao cái sọt tre không lớn kia lại có thể chứa nhiều đồ như vậy.

"Em gái à, tôi muốn mua hơi nhiều, cô xem có thể ghé nhà tôi một chuyến hay không? Gần đây thôi, rẽ qua hai con phố là tới.


" Có một người phụ nữ gầy gò đi mất sau đó lại quay về, thoạt nhìn trông rất quen thuộc.

Cố Yêu Yêu suy nghĩ, nói: "Đồ vật không còn nhiều lắm, tôi! ""Nhà tôi còn có đứa nhỏ đang chờ, trong nhà không có người lớn, gần đây lại không yên ổn, có thể! " Người phụ nữ gầy gò đáng thương nói.

"Nhà chị Trương quả thật có nhiều con, đúng là không dễ dàng.

"Cân nhắc một lát, Cố Khâu Khâu quyết định vẫn ghé xem, quả nhiên qua hai ngã rẽ là đến.

"Bận rộn cả buổi chiều, có khát không? Uống miếng trà lạnh cho mát.

" Người phụ nữ nhiệt tình rót cho cô một chén trà, không hề nhắc đến chuyện mua sắm, quanh co hỏi thăm nguồn gốc nhập hàng của cô, năm lần bảy lượt khuyên cô uống trà.

"Còn mua không? Tôi phải về liền, không thể ở lại lâu hơn được nữa.

" Cố Yêu Yêu không uống trà, cũng không tiếp lời, chỉ nói như vậy.

"À à à, xem tôi kìa, thiếu chút nữa quên mất, cô chờ chút, tôi đi lấy tiền.


" Người phụ nữ cũng không xấu hổ, nói xong đi vào trong phòng.

Từ lúc vào phòng này, Cố Yêu Yêu đã cảm thấy không được tự nhiên, luôn cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình trong bóng tối.

Người phụ nữ vừa đi, cô đứng dậy đánh giá chung quanh, nhất là ba đứa nhỏ ngồi ngơ ngác trong sân, giống như linh hồn bị rút mất, ánh mắt không hề có một chút ánh sáng linh động của trẻ con.

Còn có một đứa nhỏ, cô vừa bước vào phòng, đầy mặt sợ hãi trốn vào chuồng heo, dưới chân dường như còn mang một cái xích sắt tinh tế.

Khi người phụ nữ đến tính tiền, Cố Yêu Yêu nói chuyện phiếm với cô: "Vừa rồi sao đứa bé kia vừa thấy người đã trốn vậy, trông tôi rất đáng sợ sao?”"Sao có thể? Đứa nhỏ kia khi còn bé phát sốt, sốt đến choáng váng, thích làm người khác bị thương, tôi và ba nó không còn cách nào khác, đành phải trói người lại.

” Nói xong, vành mắt còn đỏ lên.

Thấy Cố Yêu Yêu lộ ra đồng tình, người phụ nữ rất nhanh cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, thỉnh cầu: "Không giấu diếm gì cô, tôi còn muốn mua một trăm cân gạo và bột mì, ngày mai phải phiền em gái tới đây thêm một chuyến.

”"Không thành vấn đề, sáng mai tôi nhất định sẽ tới nhà cô.

" Cố Yêu Yêu lần này ngược lại đáp ứng rất sảng khoái.


Người phụ nữ ngàn ân vạn tạ tiễn cô ra ngoài, Cố Yêu Yêu rất nhanh cảm giác được có người theo dõi mình, cô ung dung thản nhiên đi về phía trước, ước chừng một khắc sau, người nọ phát hiện mình bị mất dấu, chửi mắng vài câu mới rời đi.

Cố Yêu Yêu vừa vào chung cư, việc đầu tiên làm là ném hai quả bóng nước nặng nề trước ngực sang một bên, dỡ bỏ một thân trang phục cổ lỗ xám xịt.

Sau đó vừa soi gương vừa cẩn thận đội một bộ tóc giả ngắn hơn, thay quần yếm vải đay tối màu và áo thủy thủ hồn sọc xanh trắng, trên cổ đeo khăn quàng đỏ.

Thành công biến thành một thiếu niên.

Bôi nhọ nồi lên mặt, vừa ra ngoài liền đi thẳng đến đồn cảnh sát công xã.

"Xin chào, chú cảnh sát, cháu muốn báo án!" Cố Yêu Yêu dùng giọng thiếu niên lớn tiếng nói.

.