Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 42

Kiều Vãn Tình xúi Hoàng Đại Tiên vào trong vườn thả mấy quả rắm, trực tiếp làm mấy người kia thối quá phải chạy ra ngoài.

Mấy người kia ngửi mùi thối mặt ủ mày ê, hùng hùng hổ hổ.

Bọn họ chạy đến trước mặt Kiều Vãn Tình. Người phụ nữ trung niên kia hít mấy hơi thật sâu sau đó sắc mặt không tốt nói: “Sao ngoài vườn thối thế. Mấy người cố ý thả độc ở đó hả?”

Kiều Vãn Tình buông tay: “Nhà tôi dùng phân hữu cơ nên mới thối như vậy đấy, không phải mấy người thích rau sạch à?”

Bà lão nhà bọn họ nói: “Cô đừng lừa tôi, trước kia tôi cũng trồng rau rồi, nhưng làm gì có như thế này? Phân hữu cơ cũng không thối như vậy.”

Kiều Vãn Tình mặt không đổi sắc nói linh tinh: “Bà không biết rồi. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ. Bây giờ phân hữu cơ càng thối thì càng chất lượng. Sở dĩ rau nhà tôi ngon như vậy là vì thế đấy.”

Sau đó Kiều Vãn Tình dùng hết năng lực của mình để làm bọn họ ghê tởm. Cô miêu tả tỉ mỉ cặn kẽ cách làm phân hữu cơ để làm mấy người kia buồn nôn. Quả nhiên sắc mặt mấy người kia đều thay đổi. Vốn dĩ họ còn đang cầm rau mới hái trên tay, bỗng dưng cảm thấy chúng như đồ vật đáng sợ, ném hết xuống đất.

Trong lúc nhất thời bà chủ Thái không biết nên vui hay nên buồn. Bà vốn dĩ đám người này sẽ nhanh chóng hái rồi chạy đi. Bây giờ bọn họ còn gây chuyện như vậy, không biết bọn họ còn tiếp tục làm ra cái gì quá đáng nữa.

Bà cười cười nói: “Đừng sợ, phân hữu cơ ở chỗ chúng tôi đều như vậy. Nhưng chúng đều bị rau củ hấp thu hết rồi nên rau vẫn rất ngon, rau cũng sẽ không xuất hiện vị thối hay gì khác. Nếu mọi người sợ bẩn không dám vào thì để tôi đi hái cho.”

“Không cần,” người đàn ông trung niên lên tiếng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn chỗ rau trên mặt đất, nói, “Mấy người nói kinh tởm như vậy mà còn mơ mộng đòi bán cho chúng tôi? Nghĩ đẹp quá nhỉ?”

Bà chủ Thái là người co được dãn được nên tiếp tục cười cười: “Thế Mạnh tiên sinh, ông xem…… Nên giải quyết như thế nào cho tốt?”

Người đàn ông hừ một tiếng, nói: “Bây giờ không phải đều hỏng một đền mười sao? Bà lừa ba mẹ tôi 200 đồng, bây giờ tôi đòi bà 2000 đồng làm tiền bồi thường. Thêm vào đó bà trả tiền công, tiền xe nhà chúng tôi mất công lại đây. Tổng cộng là 2500 đồng.”

Kiều Vãn Tình thấy bọn họ đòi tiền bà chủ Thái nhiều như vậy cảm thấy buồn cười. Bà chủ Thái là người keo kiệt như thế, bà mà chịu bồi thường từng đó tiền mới là lạ.

Cô đang muốn nhìn xem bà chủ Thái sẽ đáp lại họ như thế nào thì bà chủ Thái hét lên: “Nhiều tiền như vậy hả?”, sau đó che lại tim mình, ngất đi.

Kiều Vãn Tình: “……”

Mọi người: “……”

Người làm thuê trong quán bà chủ Thái hoảng sợ: “Xong rồi, bà chủ của chúng tôi có bệnh động mạch vành, khẳng định do chịu k ích thích nên phát bệnh. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Mấy người kia ngay lập tức sợ hãi. Bọn họ vừa rồi vô cớ gây rối mà nháo ra mạng người thật thì bọn họ không đền nổi.

Mấy người họ ba chân bốn cẳng sơ cứu cho bà chủ Thái, có người nói: “Mau gọi 120!”

Người đàn ông trung niên nói: “Gọi 120 làm gì, mau đưa bà lên xe chúng tôi tới bệnh viện, mau đưa người lên!”

Kiều Vãn Tình trợn mắt há mồm xem bọn họ tới vội đi cũng vội

Dáng người này của bà chủ Thái mà mắc bệnh động mạch vành thì cũng không có gì kỳ lạ.

Chỉ là không biết bà chủ Thái thật sự phát bệnh hay chỉ hù dọa bọn họ thôi. Nhưng dù cho bà có không phát bệnh thật thì nháo một hồi như vậy mấy người kia chắc chắn sẽ sợ hãi, không dám gây chuyện nữa.

Chiêu này thật sự là…… Cao tay!

Nhưng Kiều Vãn Tình cũng không khỏi lo lắng nhỡ đâu khi mở cửa hàng mình cũng động phải loại khách hàng cực phẩm thế này. Nói đơn giản thì đó chính là những người vô lại, khó đối phó.

Có lẽ phải thuê một người thân thể cường tráng trông hơi hung dữ một chút đến trấn tiệm.

Kiều Vãn Tình nhặt chỗ rau củ bị bọn họ ném ra đất lên. Đang lúc cô chuẩn bị về nhà thì thấy một chiếc xe từ xa chạy lại đây. Cô nhận ra chiếc xe này, là của người nào đó đã biến mất hơn nửa tháng.

Cửa xe mở ra. Đầu tiên Cố Yến Khanh vẫy tay chào cô, sau đó mới mở cửa sau ra, ôm một người xuống dưới.

“Dì Kiều!” Uyên Uyên nhìn thấy cô vô cùng cao hứng chạy tới.

Kiều Vãn Tình: “……”

Vấn đề đầu tiên cô nghĩ tới chính là, ba mẹ Uyên Uyên lại nháo lên rồi hả?!

Uyên Uyên chạy lạch bạch đến trước mặt cô. Kiều Vãn Tình tạm thời đè xuống tâm trạng đang rối loạn lung tung của mình bế cậu nhóc lên, cười sờ sờ đầu cậu, nói: “Đã lâu không gặp. Uyên Uyên lại cao hơn rồi.”

Vẻ mặt Uyên Uyên tự hào: “Mỗi bữa cháu có thể ăn được hơn một bát cơm đó.”

Kiều Vãn Tình có con nên biết các bạn nhỏ rất thích được khen ngợi. Nghe vậy cô kinh ngạc, nói: “Uyên Uyên lợi hại như vậy hả? Mai sau nhất định Uyên Uyên sẽ cực kỳ cao lớn!”

Uyên Uyên vui vẻ cười cười, sau đó hơi ngượng ngùng hôn lên mặt cô một cái.

Kiều Vãn Tình: “……”

Lúc này Cố Yến Khanh lấy đồ từ trong cốp đi ra, vừa lúc thấy Uyên Uyên hôn Kiều Vãn Tình. Trong lúc nhất thời anh xụ mặt xuống, nói: “Uyên Uyên, tùy tiện hôn người khác như vậy là không lễ phép.”

“Cháu thích dì Kiều, vì sao cháu không thể hôn dì ấy? Mẹ cháu bảo là hôn người khác để thể hiện mình rất thích họ.” Vẻ mặt Uyên Uyên khờ dại nói.

Trong lòng Cố Yến Khanh thầm gạch một nét cho mẹ Uyên Uyên, kiên nhẫn dạy cậu: “Dì Kiều là con gái, cháu không thể tùy tiện hôn các bạn gái được. Lúc cháu đi nhà trẻ cũng không thể tùy tiện hôn các bạn nữ trong lớp cháu thích có hiểu không?”

Uyên Uyên nói: “Cháu không thích mấy bạn ấy, là các bạn ấy muốn hôn trộm cháu.”

Kiều Vãn Tình nghe bọn họ nói chuyện cảm thấy buồn cười. Uyên Uyên là một cậu nhóc đáng yêu như vậy, đương nhiên là ở nhà trẻ cậu vô cùng được yêu thích rồi.

Nhưng có thể được nam chủ yêu thích, trong lòng Kiều Vãn Tình vẫn rất vui. Cô thấy Cố Yến Khanh còn muốn dạy dỗ Uyên Uyên, vội nói: “Chỉ hôn một cái mà thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu.”

Uyên Uyên mới có năm tuổi, vẫn còn là một bạn nhỏ. Kiều Vãn Tình coi cậu là một em bé, đối xử với cậu giống như đối xử với Khẩu Khẩu nên cô cảm thấy thằng nhóc ôm ấp hôn hít đều rất bình thường.

Cố Yến Khanh mặt không đỏ nói: “Tôi ăn giấm*.”

*Ý là anh ghen á các nàng ^^

“……” Trước mặt bạn nhỏ bị Cố Yến Khanh trêu như vậy, Kiều Vãn Tình ngay lập tức thấy hơi nóng mặt.

Nhưng cố tình Uyên Uyên lại không hiểu nghĩa bóng của từ “ăn giấm”. Cậu nghiêng đầu hỏi: “Chú ăn giấm lúc nào thế? Sao cháu không ngửi được?”

Kiều Vãn Tình sợ Cố Yến Khanh miệng chó không mọc được ngà voi*, vội ôm Uyên Uyên đi vào trong nhà: “Chú cháu nói bừa đấy, đừng để ý đến anh ấy.”

*miệng chó không mọc được ngà voi: ý chỉ không nói được lời gì tốt đẹp

Nhìn bộ dáng chạy trối chết của Kiều Vãn Tình, Cố Yến Khanh nhẹ giọng cười cười, giúp Kiều Vãn Tình mang một đống rau dưa cô mới nhặt về nhà. Anh lại nhìn vườn rau cách đó không xa bị rối loạn lung tung, trong lòng căng thẳng, chạy vài bước đuổi theo Kiều Vãn Tình, hỏi: “Lại có người tới gây sự hả?”

“Cũng không tính là vậy, chỗ này liên quan tới bà chủ Thái bên Nông Gia Nhạc.” Kiều Vãn Tình kể tóm tắt lại cho Cố Yến Khanh nghe.

Cố Yến Khanh nhíu mày: “Chỗ này của em nhỏ như vậy mà có không ít người xấu nhỉ?”

Hai người vừa nói chuyện được vài câu thì về tới nhà.

Khẩu Khẩu thấy người ba ba mình tâm tâm niệm niệm ngày nhớ đêm mong tới thì cực kỳ vui vẻ, ôm Cố Yến Khanh không chịu buông tay. Cố Yến Khanh thấy con mình nhớ mình như vậy vừa cao hứng vừa chua xót, quyết định về sau kể cả vội cũng phải dành thêm thời gian tới đây thăm thằng nhóc.

Trên đầu Khẩu Khẩu còn đội vòng hoa Kiều Vãn Tình kết cho nó. Khẩu Khẩu thấy ba ba duỗi tay lấy vòng của mình xuống. Cố Yến Khanh giúp cậu lấy xuống, nói: “Bảo bảo muốn bỏ ra hả?”

“Ba, ba.” Khẩu Khẩu đẩy vòng hoa trong tay anh, vui vẻ kêu ba ba.

Cố Yến Khanh cho rằng Khẩu Khẩu muốn mình bỏ ra giúp nó nên thuận tay đặt vòng hoa trên mặt bàn.

“Lấy, lấy.” Khẩu Khẩu thấy Cố Yến Khanh bỏ ra ngay lập tức không vui, duỗi tay với với vòng hoa, ý muốn lấy nó.

Cố Yến Khanh cầm vòng hoa đặt vào trong tay nó: “Bảo bảo muốn chơi cái này hả?”

Khẩu Khẩu còn chưa biết dùng lời nói để biểu đạt mình muốn gì. Cậu nhóc giơ vòng hoa trong tay, nói với Cố Yến Khanh: “Ba —— ba.”

“Đây, sao thế bảo bối?”

Khẩu Khẩu thấy ba ba ngốc nghếch không hiểu ý mình gấp không chịu được, nhưng cậu chưa biết nói từ kia, chỉ biết kêu ba ba.

Đột nhiên Cố Yến Khanh nhanh trí cúi đầu xuống. Quả nhiên anh thấy Khẩu Khẩu vui vẻ đội vòng hoa lên đầu mình. Nhưng tay cậu nhóc còn nhỏ chưa linh hoạt nên chỉ biết đặt xong đẩy đẩy, chưa biết đội cho người khác.

“Khẩu Khẩu muốn ba đội đúng không?”

Vòng hoa kia rất nhỏ, căn bản Cố Yến Khanh không đội vừa. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên thì vòng hoa nhỏ kia cũng không bị rơi xuống.

Chỉ là nhìn trông rất buồn cười.

Khẩu Khẩu thấy ba mình đội lên, quả nhiên vô cùng vui vẻ. Cậu nhóc mềm nhẹ kêu: “Phiêu phiêu, phiêu phiêu.”

Cố Yến Khanh lý giải là thằng nhóc này đang khen mình xinh*.

*xinh: trong tiếng Trung là 漂亮 (phiên âm piàoliang). Vì Khẩu Khẩu chưa nói giỏi nên chỉ phát âm được tiếng đầu.

Anh buồn cười xoa xoa đầu thằng nhóc. Sao lại có đứa con đáng yêu như này nhỉ?

Sau khi ăn cơm tối xong, Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu ngồi trong phòng chơi xếp gỗ. Khẩu Khẩu còn chưa biết xếp gỗ, nhưng nó rất thích nhìn Uyên Uyên xếp gỗ sau đó ra phá. Nó không giống những đứa trẻ khác, một lời không hợp liền phá rối, đạp đổ chỗ gỗ người ta cực khổ mới xếp được.

Cho nên từ khi còn nhỏ thằng nhóc này đã cho thấy nó rất có tố chất để làm vai ác rồi.

Cố Yến Khanh mang không ít đồ tới đây. Anh mang quần áo cùng đồ chơi cho Khẩu Khẩu, có cả sữa bột nữa. Ngoài ra anh còn mua đồ cho bà nội Kiều và Kiều Vãn Tình.

Kiều Vãn Tình rửa bát xong đi vào thấy Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu đang chơi xếp gỗ với nhau. Uyên Uyên phụ trách xếp, còn Khẩu Khẩu phụ trách lấy gỗ cho cậu nhóc. Khẩu Khẩu cũng không biết Uyên Uyên cần khối nào tiếp theo, cứ lấy cho Uyên Uyên thôi. Nhưng Uyên Uyên cũng vô cùng kiên nhẫn bảo Khẩu Khẩu không phải rồi chỉ cho cậu nhóc khối cần lấy.

Khẩu Khẩu chưa hiểu mấy hình dạng này có gì khác nhau, chỉ theo hướng Uyên Uyên chỉ mà cầm lấy cho Uyên Uyên xem. Đến khi Uyên Uyên gật đầu nói đúng thì nó sẽ vô cùng vui vẻ, còn thò khuôn mặt nhỏ lại gần muốn được Uyên Uyên hôn hôn.

Hai người cứ như vậy hợp tác xây một lâu đài nhỏ, cả buổi mới xây xong cái đế.

Nhìn Uyên Uyên hôn mặt Khẩu Khẩu một cái, Kiều Vãn Tình đỡ trán rồi dịch người đến cạnh Cố Yến Khanh, nhỏ giọng hỏi anh: “Cha mẹ Uyên Uyên thế nào rồi?”

“Từ phản ứng của nó thì hẳn là không tệ lắm.” Cố Yến Khanh nói rồi lấy một cái hộp nhỏ ra đưa cho cô, “Cho em.”

Kiều Vãn Tình không lấy. Cố Yến Khanh cũng đoán được cô sẽ phản ứng như vậy nên mở hộp lấy đồ bên trong ra. Bên trong lại là một cái vòng cổ bạch kim. Thoạt nhìn kiểu dáng của chiếc vòng cổ này trông cũng rất đẹp, mặt trên còn có một viên kim cương lộng lẫy. Nhìn là biết giá không rẻ.

Anh nhìn Kiều Vãn Tình nói: “Em muốn tự đeo hay để tôi đeo cho?”

Kiều Vãn Tình nói: “Tôi ở nhà làm ruộng, đeo mấy cái này làm gì?”

Cố Yến Khanh tới gần một bước: “Trước mặt mấy đứa nhỏ, em cho tôi chút mặt mũi đi.”

Theo bản năng Kiều Vãn Tình nhìn về phía Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu. Không biết hai thằng nhóc này dừng xếp gỗ từ lúc nào, hai người bốn con mắt nhỏ sáng lấp lánh nhìn hai người bọn họ.

Kiều Vãn Tình: “……”