Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 8: Chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt

Phong cách XX Văn Học Thành làm việc từ trước đến nay độc nhất, làm cho mỗi một hội gặp mặt tác giả đều có thể vất vả ở đêm thất tịch lễ tình nhân, độc thân coi như tốt, dù sao hôm nay nhất định là thời gian thương tâm một kẻ khác. Rơi vào tình yêu đang cuồng nhiệt, hận không thể đem biên tập động kinh từ bên kia máy vi tính tha đến hỏi một chút, ai CMN thiếu đạo đức nghĩ ra được ngày này!

Các biên tập nhỏ biểu thị rất là vô tội, các cô cũng có chồng con chờ sưởi ấm giường a!

Thế nhưng Chu Lam không cần, cô ấy muốn các món ăn tinh thần đều phải đi đến trong chén của cô ấy, dù thế nào cũng phải chọn ngày kẻ khác phấn chấn!

Cho nên Chu Lam thật vui vẻ, vui đến ngay cả yêu cầu không thoải mái cùng đi chung của anh trai mặt than vạn năm đều vứt sau đầu. Chu Mặc rất là không hiểu nhìn cô em gái dị thường hưng phấn này, vui đến điên rồi?!

“Em còn muốn đứng ở cửa bao lâu nữa?”

Chu Mặc nắm tay cắm ở trong túi, một tay vẫn còn đang gọi điện thoại, thấy Chu Lam luôn chần chờ ở cửa, có chút không nói được gì mở miệng. Gặp một tác giả ký hợp đồng cùng mình, giao phó cho người bí mật làm việc một chút, nếu không biết đức hạnh của em gái mình, hắn thật đúng là sẽ hiểu lầm nó đây là tới xem mắt.

Chu Lam phẩn hận quay đầu lại, “Anh bận rộn nhiều việc sao? Anh có thể đi trước.”

Ngụ ý rất rõ ràng, nên làm gì thì đi làm đó, không ai mời anh tới!

Chu Mặc vừa muốn mở miệng độc chết cô, liền híp mắt thấy người cách đó không xa vội vàng chạy tới. T-shirt đơn giản phối quần jean, vô cùng giản lược nhẹ nhàng khoan khoái. Bởi vì chạy có chút gấp, trên mặt có tia đỏ ửng, tôn lên gương mặt vốn tinh xảo càng thêm kinh diễm. Ngẩng đầu một cái, lúc thấy hai người đứng ở quán cà phê, có chút sững sờ.

Chu Lam thấy người tới thì rõ ràng sợ ngây người, ai có thể nói cho cô biết đại thần cư nhiên lớn lên ngon miệng như thế! Buôn bán lời, cái này buôn bán lời!

Chu Mặc liếc mắt nhìn Chu Lam, không biến sắc ở sau lưng véo cô một cái, Chu Lam lập tức tỉnh táo lại.

“Đại thần?!”

Lâm Ngạn có chút giật mình, thật đúng là bạch phú mỹ…

Mặc dù đối với xa xỉ phẩm không am hiểu, thế nhưng Lâm Ngạn vẫn là nhìn ra được, toàn thân cao thấp cô gái này đều không phải là hàng rẻ tiền, huống chi đứng bên cạnh còn một người đàn ông toàn thân đều quảng cáo rùm beng cao phú suất. Lâm Ngạn có chút hối hận đồng ý lần gặp mặt này, cậu cũng không phải ghét giàu, cậu đối với kẻ có tiền thực sự vô cảm. Có lẽ là lần kia lưu lại bóng ma, cậu rất không thích cùng những người đó dính vào. Có lẽ như vậy, cậu mới có thể lừa dối chính mình, cảm thấy chính mình sống rất là an tâm.

“Gọi Lâm Ngạn là được rồi.” Cho dù trong lòng hối hận, Lâm Ngạn đối với cô gái giúp mình rất nhiều còn rất thật lòng cảm kích.

“Chu Lam, đây là Chu Mặc, hôm nay là tài xế, bình thường là anh trai tôi.”

“…”

“…”

Chu Mặc mặc kệ lời nói điên khùng của cô, rất là hào phóng chìa tay, “Xin chào, chúng ta đã gặp qua.”

Lâm Ngạn mỉm cười gật đầu, đúng là gặp qua, ở Diệp Gia. Thời điểm đưa tay ra, đột nhiên trong lòng khác thường, người này rõ ràng là lần thứ hai gặp mặt, làm sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Bình tĩnh nhìn kỹ người đàn ông cao lớn ở trước mắt này, không thể không nói người đàn ông này rất anh tuấn, tuy rằng mặt không biểu tình, thế nhưng đường cong khắc sâu ở gương mặt quả thực sinh ra một phần cảm giác thân thể cường tráng cho y. Cặp mắt xếch kia lúc nhìn người luôn luôn làm cho người khác cảm thấy một phần thâm trầm. Đúng rồi, cặp mắt kia, con gái nhà mình cũng có một đôi mắt xếch như thế, tuổi còn nhỏ liền có thể không biến sắc nhìn người. Giống, thật giống!

“Thế nào, trên mặt tôi có cái gì?”

Tay của Lâm Ngạn rất sạch sẽ thon dài, cầm ở trong tay cảm giác không phải là xương của cô gái mềm yếu, lại lộ ra một loại cảm giác nhỏ bé và yếu ớt. Chu Mặc nắm, cảm thấy xúc cảm không tệ. Chu Lam bên cạnh nháy mắt với anh trai nhà mình, còn không buông đại thần nhà em ra!

Trong lòng Chu Mặc cười khẽ, đại thần nhà em đều sinh con cho anh rồi, sau này biết rồi có khi thời điểm đó em lại oán hận thế giới này!

Lâm Ngạn được y nhắc nhở như vậy, lập tức lúng túng thu tay về, ảo não trong lòng, người có chút giống nhau mà thôi, còn nhìn chằm chằm người xa lạ mãnh liệt thế sao!

“Đại thần, chúng ta mau vào đi thôi.” Chu Lam thấy không phải đại thần nhà cô có bất kỳ chỗ nào không thoải mái, ngay lập tức nói sang chuyện khác đem người kéo vào trong quán cà phê.

Ba người đi vào chỉ biết tiểu thư Chu Lam chọn ngày là như nào không ai thưởng thức, loại ngày đêm thất tịch này tình nhân điên cuồng, tiểu thư Chu Lam cư nhiên không biết còn muốn đặt chỗ ngồi?! Nét mặt Lâm Tử Ngạn tuy rằng không có biểu hiện cái gì, trong lòng đều nhanh muốn hộc máu. Đôi tham ăn còn gửi ở chỗ Diệp Hằng, buổi tối hắn còn phải chạy về, cô bé này làm việc quá không đáng tin cậy!

“Lần sau lại có loại chuyện như vậy nữa, cảm phiền gọi điện thoại cho Hàn Tiếu, hắn rất vui lòng hỗ trợ.” Mặt Chu Mặc không chút thay đổi nhìn quán cà phê kín người hết chỗ ngồi, đối với năng lực của em gái mình biểu thị cực lớn hoài nghi. Văn Học Thành cho tới hôm nay còn chưa có sụp đổ, không thể không nói là một kỳ tích.

Chu Lam níu lấy nhân viên phục vụ, sau cùng giả trang thành người sắp chết. Đại thần cản máy bay a, đổi chỗ quá phí thời gian. Đáng lẽ Lâm Ngạn chỉ cho có nửa giờ, hiện tại bất luận chờ hay là đổi chỗ, cô đều không có suy nghĩ tới! Trong chuyện này Chu Lam thật ảo não chính mình chọn một ngày kỳ ba như thế!

Lâm Ngạn đứng ở một bên đều nhìn không được cái hình dạng rầu rỉ kia của cô, trong lòng có chút ấm áp, tuy rằng bình thủy tương phùng, thế nhưng nhìn ra được Chu Lam là thật hy vọng kết giao cùng với cậu.

“Để lần sau có cơ hội, dù sao nơi này cách T thành cũng không xa.”

Chu Lam có chút ủy khuất nhìn cậu, cái gì đây mình chính là một cái hố đa hóa a!

Ánh mắt Chu Mặc lóe lên, hướng về người vẻ mặt xin lỗi mở miệng, “Tôi tiễn cậu.”

Lâm Ngạn lại càng hoảng sợ, người tài xế này quá quý giá rồi!

Chu Mặc là người nào nha, thấy Lâm Ngạn vừa mở miệng lập tức chặn miệng, “Tôi tiện đường.”

“…”

“….”

Nội tâm Lâm Ngạn đang gào thét, đây cũng không phải vấn đề tiện đường a!

Chu Lam một bên còn đang ảo não ngay lập tức nắm chắc thời gian thân cận đại thần nhà cô, ánh đèn camera loang loáng thiếu chút nữa làm đui mù ánh mắt của Lâm Ngạn. Chu Mặc nhắm chuẩn thời cơ liền đem Lâm Ngạn kéo đi ra ngoài, lên xe ngay lặp tức tuyệt trần mà đi. Chu Lam đứng ở cửa tiệm cà phê ngây người, vì sao mình bị bỏ rơi rồi?! Chu mặt than, em mới là em gái ruột của anh a!

Lâm Ngạn ngồi ở trong xe đã ngây người, “Chu Lam làm sao bây giờ?”

“Nó không biết đường về nhà có thể tìm chú cảnh sát.”

“…”

Bên trong xe chốc lát yên tĩnh trở lại, Chu Mặc vốn cũng không phải là một người hay nói, Lâm Ngạn lại thận trọng ngồi ở trong xe sang trọng. Lâm Ngạn có chút bị cái xưng hô của người đàn ông xa lạ làm cho hồ đồ, mình tại sao lại lên xe của hắn nha?!

Chu Mặc xuyên qua kính chiếu hậu luôn quan sát cậu, thấy vùng quanh lông mày của cậu cau chặt, bị một bộ dáng ảo não của cậu chọc cười. Thế giới thật đúng là kỳ diệu, năm năm trước vốn nên là bình thủy tương phùng hai người bởi vì một hồi sai sót giao dịch ngẫu nhiên xảy ra quan hệ không nên phát sinh. Thời điểm năm năm sau gặp lại, hai người vẫn là người xa lạ, thế nhưng lại sinh ra hai đứa con cùng hắn huyết mạch tương liên. Chu Mặc đột nhiên cảm thấy, thích cái tên Khâu Thiện kia tuy rằng đem đến cho mình vết thương đau lòng, thế nhưng có kết quả ngoài ý muốn thật đúng là không tính kém.

Khâu, Diệp Gia ở G thành được cho là phú quý một phương. Có tiền, hiển nhiên người muốn kết thân rất là nhiều. Năm đó Diệp Cảnh Văn đối với Diệp Hằng còn chưa có điên cuồng như bây giờ, để không tổn thương em trai bảo bối của chính mình, Diệp Cảnh Văn không có đi những nơi ngổn ngang lăn qua lăn lại. Diệp Cảnh Văn người này cho dù thân thể hay tinh thần, đều có chút khiết phích hơn người thường. Hắn đi tìm thú vui không phải là muốn để cho mình ít nhớ thương đến Diệp Hằng. Cũng thực sự là sinh hoạt hoang đường vô lý của hắn, cho những người muốn nịnh bợ Diệp Gia một tín hiệu. Mà chính mình khoảng thời gian đó cũng không hơn gì Diệp Cảnh Văn.

Hắn cùng với Khâu thị là bạn bè từ nhỏ đến lớn, cùng Diệp Cảnh Văn làm bạn bè nửa đường không giống nhau, bọn họ từ lúc bất đầu, đến sau cùng chân chính trở thành bạn bè chân thành. Khâu Thiện làm việc quả quyết, có phong phạm năm đó của Khâu lão gia tử, Khâu gia năm xưa lăn lộn hắc đạo, sau lại trải qua tay lão gia tử mới chậm rãi tẩy trắng. Rồi đến trong tay Khâu Thiện, quyết đoán giết chóc càng hơn lão gia tử năm đó. Khâu gia cũng chính là xuất ra một kỳ tài mới có khả năng ổn định như vậy. Bằng không, Khâu gia bối cảnh phức tạp, Khâu lão gia tử làm sao dám tát loạn ở bên ngoài như thế.

Chính mình thích Khâu Thiện, người ngoài xem ra bất khả tư nghị, kỳ thực chính hắn rất rõ ràng. Hắn thích Khâu Thiện, người này quả thực đúng khẩu vị của mình. Khi đó nghĩ mặc kệ Khâu Thiện làm cái gì, đều có cách thức mị lực cá nhân Khâu Thiện. Dùng lời Diệp Cảnh Văn mà nói, hắn là người bình thường nhất trong ba người bọn họ, nhưng cũng là người không bình thường nhất. Khâu Thiện làm việc cho tới bây giờ đều không thích theo đạo lý, thích tên đó như vậy, đúng là thiếu bình thường.

Khi đó, thực sự là thời điểm hắn cùng với Diệp Cảnh Văn thống khổ nhất, cái loại thống khổ cầu mà không được này làm cho lòng hắn sinh ma chướng. Cũng chính là vào lúc đó, Diệp Cảnh Văn ngẫu nhiên đi một lần hội đấu giá ngầm. Cái loại hội đấu giá ngầm này đều không phải bán đấu giá trân bảo hiếm thấy, cũng là bán đấu giá các loại “tuyệt sắc”. Những tuyệt sắc này không phải loại thật đẹp, mà là thật đặc thù. Mà đặc thù của Lâm Ngạn, chính là ở chỗ thân thể cậu không trọn vẹn.

Lần kia Diệp Cảnh Văn đến trễ, thời điểm đến chính là Lâm Ngạn bị người khách chọn đi rồi, Diệp Cảnh Văn nguyên bản cũng không thích chỗ như vậy, đem người giống như hàng hóa mua đến mua đi, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.  Thế nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị đẩy cửa đi ra, hắn đúng dịp thấy hình dáng Lâm Ngạn bị tháo mặt nạ xuống, mặt có bảy phần giống Khâu Thiện. Quỷ thần xui khiến, hắn liền nghĩ đến bản thân mình.

Tuy rằng trên mặt Lâm Ngạn bị chọn đi, thế nhưng nếu Diệp Đại Thiếu đã mở miệng, lại có ai không cho phần mặt mũi này. Lúc đó chọn trúng Lâm Ngạn chính là một thương nhân phòng địa sản khai phá G thị, so sánh cùng diệp gia cái loại anh đại vòi nước giới bất động sản, tự nhiên không đáng xem. Người nọ tuy rằng khuôn mặt dài ngu xuẩn, thế nhưng đầu óc lại một chút cũng không ngu ngốc. Diệp Cảnh Văn còn chưa có ra khỏi cửa, card cửa phòng liền đến tay. Diệp Cảnh Văn là người nào, tự nhiên sẽ không thiếu người. Một cuộc điện thoại, lại đem người đưa đến trên giường của mình.

Thười điểm Lâm Ngạn bị đưa đến, đã bị người chuốc thuốc, thần trí đều không phải rất rõ ràng, mà chính mình lại đối với gương mặt đó sinh lòng rung động.  Lúc mới vừa bắt đầu, mình quả thật đem Lâm Ngạn trở thành vật thay thế, nhưng là đàn ông đêu là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, sau khi đến rồi cũng đã sớm quên ước nguyện ban đầu, chỉ là một mực trầm tĩnh ở trong hoan ái. Một đêm kia mình quả thật rất điên cuồng, cư nhiên một chút cũng không chú ý chỗ thiếu hụt trên thân thể người dưới thân, liền hồ nháo như vậy qua một đêm.  Nếu không phải sáng ngày hôm sau Hàn Tiếu điện thoại, hắn chính là sẽ không cùng cậu ấu bỏ lỡ năm năm.

Ngày đó Hàn Tiếu nói, Chu đổng, Diệp đại thiếu gửi thiệp đính hôn tới.

Hắn đi rất chật vật, hắn khinh nhờn Khâu Thiện, cũng xin lỗi Lâm Ngạn. Chỉ bất quá bây giờ, hắn đã bỏ qua Khâu Thiện, rồi lại gặp lại Lâm Ngạn dẫn theo hai đứa con. Chu Mặc nghĩ, tốt, thật sự tốt!