Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 39: Gây chuyện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Nhiên rất không muốn thừa nhận rằng lớn như vậy, ngoài trừ lần đó với Thẩm Minh Xuyên, quả thật cậu chưa từng làm cùng ai, hồi trước đó cao trung không nói, bọn họ là một thị trấn nhỏ lạc hậu, đến truyện tranh còn bị hạn chế, đến lúc học đại học cũng vì còn tương đối ngây thơ, liền bỏ lỡ mất cơ hội.

Ra xã hội, bởi vì phải tiếp xúc với mặt tối của giới giải trí, khiến cho cậu từ tâm từ thân sinh ra sự chán ghét đối với loại chuyện này, thậm chí còn sinh ra sợ hãi với hôn nhân, càng không muốn nghĩ tới.

Tới lúc kết hôn với Thẩm Minh Xuyên, tuy rằng hợp đồng hôn nhân của họ có giao ước là cả thể xác và tinh thần đều tự do, không quấy nhiễu sinh hoạt của đối phương, nhưng cậu chỉ toàn tâm toàn ý vào việc làm sao để có thể nổi tiếng, một lòng phấn đấu vì sự nghiệp, đâu còn tâm trí gì mà nghĩ đến mấy chuyện ấy.

Ôn Nhiên trừng hắn: "Ai cần anh lo!"

Cái lão lưu manh này đã chiếm hết tiện nghi còn chưa nói, giờ lại thích đùa giỡn cậu, nếu không phải hiện giờ hai tay vô lực, cậu nhất định bạo lực gia đình một chút.

Bởi vì sau khi xuất ra quá mức sung sướng dẫn đến chuyện suy nghĩ cũng chậm mất nửa nhịp, lại lo lắng rằng ba mẹ Ôn sắp quay về, đến khi Ôn Nhiên nhớ ra thì hình như chỉ mới có một mình cậu được thoải mái còn người nào đó thì chưa, nhưng cậu cũng không đề nghị để mình giúp hắn. Nếu không thì cậu sẽ... thực sự không xuống giường nổi mất.

Cơ thể của Ôn Thật Tại không có gì đáng ngại, ông nằm vài ngày rồi xuất viện.

Vất vả lắm Ôn Nhiên mới về nhà được một lần, lại khó có được thời gian nhàn hạ, cậu muốn ở lại một thời gian. Thẩm Minh Xuyên thì vì lần trước bị thương nên đã chậm trễ không ít công việc, chỉ có thể ở được ngày, không còn cách để nán lại thêm, đành phải đi về trước.

Vài ngày rồi bà Lâm Phương không dám làm Thổ duẩn đông lạnh, tới ngày thứ hai Thẩm Minh Xuyên rời đi, bà liền đi ra chợ mua hai cân sá sùng tươi để làm muốn Thổ duẩn đông lạnh mà Ôn Nhiên thích ăn nhất.

Cách làm Thổ duẩn đông lạnh rất đơn giản, chỉ cần rửa sạch sá sùng, thả vào trong nước luộc đến khi chúng tiết ra gelatin, rồi cho muối tinh vào trộn đều, đổ vào khuôn để từ một đến hai tiếng là có thể đông lại rồi.

Lâm Phương chia canh làm từ Thổ duẩn đông lạnh thành từng bát nhỏ, Ôn Nhiên cũng giúp bà làm một tay.

Chuẩn bị xong xuôi, nhìn cả một bàn lớn đều là Thổ duẩn đông lạnh màu trắng, cậu cảm thấy rất vui vẻ.

Ôn Nhiên lấy di động chụp ảnh, chuẩn bị gửi sang cho Thẩm Minh Xuyên.

Lâm Phương vừa nghe cậu nói định gửi ảnh cho Thẩm Minh Xuyên, liền cười mắng, "Cái đứa bé này tâm tư của con cũng xấu xa quá đấy, biết rõ Minh Xuyên nó không thích cái món này còn gửi cho nó, con định để nó đến cơm chiều cũng không ăn nổi hả."

"Không sao đâu mẹ, chờ đến lúc ăn cơm trưa xong con mới gửi cho anh ấy, tới tối là anh ấy quên ngay ấy mà."

"Sao có thể nói quên là quên nhanh thế được," Lâm Phương rất thương con rể của mình, liền "dọa dẫm" con trai, "Không được phép gửi, nếu không lần sau mẹ không làm cho con ăn nữa."

Nghe mẹ nói thế, vẻ mặt của Ôn Nhiên rất khoa trương: "Ối giời, mẹ, mẹ cũng thiên vị quá rồi, rốt cuộc ai mới là con trai của mẹ?"

"Nếu có thể, đương nhiên là mẹ muốn chọn Minh Xuyên làm con mình rồi, con xem người ta ưu tú thế kia cơ mà."

Ôn Nhiên vô cùng không biết xấu hổ nói: "Con có thể sinh em bé này, điểm đó anh ấy không thể sánh bằng con được."

"Bàn đến da mặt dày thì nó cũng không thể so sánh với con được."

"Con gái giống ba, con trai giống mẹ, con còn không phải là được di truyền từ mẹ sao."

Mẹ Ôn bị cậu trêu đến bật cười, bà chọc hai cái vào trán cậu: "Con đó."

Từ sau khi Ôn Nhiên trở về từ đoàn phim, chồng chồng hai người đã không có xa nhau quá 24 tiếng, hiện tại mới đến ngày thứ hai, mà đã bắt đầu điên cuồng nhớ đối phương, mỗi lần lên Wechat nói chuyện phiếm thì đều tràn ngập mùi vị hormone.

Ôn Nhiên: Cục cưng em hôm nay ăn rất nhiều Thổ duấn đông lạnh đấy, cực kì thỏa mãn!

Thẩm Minh Xuyên: .... Em ăn thì cứ ăn, đừng gửi ảnh đấy.

Ôn Nhiên: (Liếc mắt) (1) Làm sao anh biết em định gửi ảnh?

Thẩm Minh Xuyên: Dù sao anh cũng là người đàn ông duy nhất "thâm giao" (*) với em mà.

(*) Thâm giao ý chỉ mối quan hệ rất sâu đậm. Còn nghĩa đen thì ý trên mặt chữ:v

Thâm giao thâm giao thâm giao, hai chữ này trôi lơ lửng vô hạn trong đầu Ôn Nhiên, tâm tình nhộn nhạo đến muốn bay lên, ngay cả tiểu bảo bối ở trong bụng cũng có cảm giác giống thế, hưng phấn mà cử động mấy cái.

Ôn Nhiên xoa xoa bụng, thứ duy nhất thâm giao giữa bọn họ, thì có tên tiểu tử này đây.

Cậu vốn còn đang nghĩ sẽ nhắn lại là thâm giao dùng tư thế gì, suy nghĩ một chút lại cảm thấy chưa đủ đô, liền xóa đi mấy cái đã viết.

Ôn Nhiên: o(*////▽////*)q Thẩm tiên sinh có nhớ lúc chúng ta thâm giao là tư vị thế nào không?

Thẩm Minh Xuyên: Cùng nhập linh hồn, thể hồ quán đỉnh (*).

(*) Thể hồ quán đỉnh "醍醐灌顶" : Nghĩa đen là tưới sữa tươi lên đầu, giải thích theo Phật giáo thì là truyền thụ trí tuệ, giúp người ta triệt để giác ngộ. Có thể hiểu là bỗng nhiên thông tuệ, giác ngộ.

Đậu má, Ôn Nhiên nghe thấy vậy thiếu chút nữa là rơi cả điện thoại vào mặt, hình dung như thế, cảm giác thấy cái hình ảnh này cũng quá con mẹ nó mạnh bạo rồi.

Ôn Nhiên: Chúng ta vẫn nên cùng trao đổi ảnh đi. (Ảnh Thổ duẩn đông lạnh)

Thẩm Minh Xuyên: .....

Cuối cùng thì Ôn Nhiên cũng không gửi ảnh cho Thẩm Minh Xuyên, trái lại đăng Weibo: Ước mơ lúc nhỏ là mỗi ngày được ăn no món Thổ duẩn đông lạnh, cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được rồi (ảnh)(ảnh).

Món Thổ duẩn đông lạnh thuộc loại đồ ăn tương đối đắt tiền, trước đây nhà bọn họ cũng còn nghèo, chỉ những dịp lễ mới có thể mua một chút đỡ thèm, nhưng thường thì cũng ăn không đủ ghiền, cũng chẳng có mà ăn.

Tần suất Ôn Nhiên đăng Weibo không nhiều lắm, thật vất vả mới có lần đăng lên, tất nhiên sẽ đưa tới một lần sóng lớn những người hâm mộ biểu lộ vây xem, thế nhưng hôm nay những fan thấy idol nhà mình đăng Weibo, khu bình luận lại trở nên một lời khó nói hết.

[Thổ duẩn đông lạnh... Nôn ~~~ Cự tuyệt ba lần. (2)]

[Hàng cao năng phía trước nhắc nhở, có chứng sợ hãi với những bức ảnh chi chít dày đặc và sâu bọ, sợ cry]

[Không có cách nào vui vẻ được với thực đơn của Nhiên Nhiên bảo bảo TvT, thứ này thật sự ăn được à?]

[Người phương Bắc bày tỏ đã ăn rồi!!! Nhưng có hơi không chấp nhận được là nó mặn, không phải mấy món đông lạnh đều là ngọt giống nhau mới đúng chứ?]

[Oa, Thổ duẩn đống lạnh! Dùng cùng với xì dầu, mù tạt và rau thơm, gà rang thì ngon tuyệt!]

.....

Ôn Thật Tại ngoại trừ vết thương ngoài ra còn chưa khép miệng, thì đầu không còn vấn đề gì lớn, Ôn Nhiên ngồi đọc mấy câu bình luận để mua vui cho ông.

"Cái món Thổ duẩn đông lạnh này, thực ra lúc đầu ba cũng không dám ăn." Ôn Thật Tại nghe cậu đọc đa số mọi người đều phản đối món ăn này, liền nhớ lại chuyện của mình ngày xưa.

"Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó ba bị thua cược với bạn bè, buộc phải ăn cái món này, ăn rồi thì cảm thấy cũng không tệ, dùng kiểu nói của người trẻ tuổi các con thì nói sao nhỉ, à đúng, là mở ra cánh cửa của thế giới mới."

"Ba, không nhìn ra ba con vẫn còn rất thời thượng nha."

"Này, cũng không coi là thời thượng, chỉ là thỉnh thoảng lên mạng tìm chút tin tức của con, thấy mấy người trẻ tuổi cứ nói qua nói lại thế thì tự nhiên cũng biết."

Ba Ôn không phải là một người chạy theo mốt, cũng không thích lên mạng, bây giờ lại buộc bản thân mình học mấy cái này, hơn phân nửa là vì quan tâm đến tình hình của cậu, Ôn Nhiên vô cùng cảm động.

Đúng lúc này, Ôn Nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa, cậu vốn muốn đứng dậy ra ngoài mở cửa, lại nghe thấy mẹ Ôn đã đi ra trước rồi.

Người đến nhà bọn họ là chồng của cô giáo Trương.

Anh thở hổn hển nói: "Thím Lâm, có một bà tới tiểu khu, hình như là mẹ của cái kẻ đã bị chết trong ao cá nhà thím, đang ở bên kia khóc lóc kìa thím."

Lâm Phương trong lòng căng thẳng: "Bà ta nói cái gì vậy?"

"Nói trong nhà thím vì có Ôn Nhiên đại minh tinh nên là loại ỷ thế hiếp người, nhà thím có định xuống xem thử chút không?"

Mẹ Ôn vừa nghe liền đồng ý: "Tôi phải xuống xem thử một cái."

Mẹ Ôn quay lại lấy điện thoại di động, Ôn Nhiên thấy sắc mặt của mẹ mình không thích hợp lắm, liền hỏi: "Làm sao vậy ạ, mẹ, đã xảy ra chuyện gì ạ?"

"Không có gì, mẹ đi ra ngoài một lát, mẹ còn đang hầm thịt trong nồi, Thiến Thiến canh xem, đừng có để cháy."

Ôn Nhiên nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, cậu liền nháy mắt với Ôn Thiến, cô bé đứng ngay dậy nói: "Mẹ, để con đi cùng mẹ, đúng lúc con cũng đang định ra ngoài một tí."

Mẹ Ôn có hơi do dự: "Vậy cũng được, Nhiên Nhiên con nhớ để ý bếp, mẹ với em sẽ về ngay."

Bà già kia đang ở ngay dưới lầu nhà bọn họ, hai bên trái phải đã có không ít người vây quanh.

Cũng không biết bà ta làm thế nào để đi vào tiểu khu, chuẩn bị một vòng hoa dưới lầu nhà họ, mang theo di ảnh của người mất, vừa khóc lóc om sòm lại còn kể lể với những người qua đừng rằng gia đình của đại minh tinh ỷ thế ức hiếp người ra sao.

Vừa thấy mẹ con Ôn Thiến, bà ta lại càng khóc lóc tợn hơn.

"Mọi người xem Ôn gia nhà bọn họ đi, làm con tôi bị chết ở ao cá nhà họ mà không chịu bồi thường, trái lại còn đánh cháu trai tôi bị thương phải nhập viện, còn cắn ngược nói là do cháu tôi đánh ông ấy trước, cháu trai tôi bình thường người ta có to tiếng thôi nó đã bị dọa sợ rồi, làm sao có thể động thủ đánh người được."

Mẹ Ôn thấy bà ta làm ra cái bộ dạng không biết xấu hổ như thế, vừa tức vừa sốt ruột, hối hận vì lúc trước đã không ném 2 vạn cho mấy kẻ đó để xong việc, dù sao nhà bọn họ và bọn chúng cũng khác nhau, vì tiền mà có thể chẳng cần mặt mũi nữa.

Gia đình họ còn có Ôn Nhiên là đại minh tinh không thể bị bôi nhọ được.

Tuy rằng trong việc này nhà họ có lý, nhưng làm ầm ĩ qua lại như thế này, nhất định sẽ có không ít người nghĩ đó là lỗi của nhà họ, khiến cho Ôn Nhiên cũng bị bôi nhọ.

Đặc biệt là căn cứ theo chân lý "anh yếu hơn anh có lợi" của xã hội, có không ít ánh mắt đã thay đổi khi nhìn mẹ con bà.

Ôn Thiến len lén lấy điện thoại phát sóng trực tiếp cho Ôn Nhiên.

Mẹ Ôn không có da mặt dày bằng bà ta, tức giận nói: "Chị Ngô, chị cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng chị có thể lên tòa án kiện chúng tôi, chị ở đây lăn lộn khóc lóc sướt mướt thì có ích gì?"

Bà Ngô ngồi sõng soài dưới đất nói: "Tôi biết là Ôn gia mấy người có một đại minh tinh, thế lực lớn, có thể đem sai nói thành đúng, đúng nói thành sai, bọn tôi là những người dân bình thường chỉ có thể để mặc cho mấy người ức hiếp mà thôi."

Lâm Phương rất tức tối, Ôn Thiến đỡ bà, nói: "Bà là người bình thường, vậy sao lúc trước mấy người có kẻ bên trên giúp đỡ không phải rất ngang ngược sao, giờ lại chỉ biết khóc lóc ở đây, thật sự không biết xấu hổ."

"Mọi người xem khẩu khí của cái con nhóc này mà xem, nó còn là sinh viên đại học đó, một điểm tư chất cũng không có."

"Người không có tư chất chính là bà đó, một người đã có tuổi như bà vậy mà làm náo loạn lên là muốn làm gì? Không phải là muốn tiền của nhà chúng tôi sao, tôi nói cho bà biết, bà đừng có mơ!"

Bà ta trong lúc nhất thời bị nghẹn đến độ không thốt nên lời, chỉ có thể tiếp tục lớn tiếng nằm lăn ra đất mà khóc lóc kể lể.

Ở trong nhà, Ôn Nhiên không nói lời nào tiếp tục nhìn bà Ngô đang làm ầm ĩ bên ngoài, cậu hiểu rất rõ, đối với loại người như bà ta thì không thể nói đạo lý được, thể diện đối với bà ta là hoàn toàn vô dụng.

Bà ta giống như một khối da trâu vậy, không cho bà ta đạt được mong muốn, bà ta chắc chắn sẽ chẳng chịu để yên.

Đối phó với loại người không biết xấu hổ như vậy, sẽ phải dùng biện pháp đơn giản thô bạo nhất để đối phó, thế mới có thể nhất lao vĩnh dật. (*)

(*) Nhất lao vĩnh dật "一劳永逸": Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, một lần mệt mỏi để cả đời không lo lắng.

Ôn Nhiên bảo Ôn Thiến đưa mẹ về nhà, cậu báo cảnh sát, cũng liên lạc ngay với Diệp Vĩ – trợ lý riêng của Thẩm Minh Xuyên.

Cảnh sát tới dây dưa suốt hơn hai tiếng, đều không thể khuyên bà ta đi được. Đó là một người đã lớn tuổi nên không thể dùng sức mạnh, vừa mới chạm vào bà ta đã khóc lăn ra giả bộ là bị bệnh, còn nói cảnh sát đánh người.

Đến cuối cùng, một người thân của bà ta vội vội vàng vàng chạy qua đây, nói thầm thì mấy câu gì đó, mặt bà ta biến sắc, không nói lời nào liền thu dọn đồ đạc rời đi.

"Oa, anh, có phải anh đã làm gì không, bằng không bà ta chưa lừa được tiền thì làm sao đã chịu đi?" Ôn Thiến nhìn từ cửa sổ xuống thấy tất cả đều đã tản đi, liền phấn khích hỏi Ôn Nhiên.

"Anh cho người tới uy hiếp đứa cháu của bà ta một chút."

"... Vậy mà cũng được á? Bà ta không phải nên mắng chúng ta hăng hơn là ỷ thế ức hiếp người khác à?"

Ôn Nhiên thần bí nói: "Nhưng người này lại không có bất cứ quan hệ gì với "chúng ta" cả, chỉ là người "qua đường" làm thôi."

Bà già đó có thể cậy mình nhiều tuổi không biết xấu hổ, nhưng bà ta vẫn còn có cháu nội.

Ôn Nhiên bảo Diệp Vĩ tìm mấy người có tướng mạo gần giống xã hội đen đến bệnh viên uy hiếp đứa cháu vẫn còn chưa xuất viện của bà ta, cảnh cáo hắn rằng nếu như bà hắn còn tới tìm người của Ôn gia gây phiền phức hoặc là tung tin đồn nhảm, thì gia đình nhà đó mỗi lần bước chân ra khỏi cửa sẽ bị bắt vào một góc không người để chặt tay chặt chân, tới lúc đó đừng trách là bọn không chào hỏi trước.

Bà Ngô và cả đứa cháu trai thì cũng đều chỉ là người thường, có thể ở đây làm loạn một trận như thế này thôi, bị uy hiếp như thế thì nhất thời chân mềm nhũn, mau chóng cho người tới gọi bà của mình về.

Bà ta thì đúng là đã được khuyên trở về, nhưng mới vừa nãy đã có không ít người vây xem quay clip lại, tám chín phần mười là sẽ có clip được tung lên mạng.

Ôn Nhiên gọi cho Đàm Mai một cuộc, để chị tìm người trông chừng, chỉ cần vừa có biến động nhỏ, thì bên quan hệ xã hội sẽ trực tiếp hành động.

Đến tối, bên ngoài mưa tuôn xuống xối xả, Ôn Nhiên nằm trên giường mình, nghe tiếng mưa rào rào ở bên ngoài, cậu nghĩ lại chuyện của Ngô gia, cũng không biết lần uy hiếp này có thể sẽ là nhất lao vĩnh dật hay không, đối phương có thể sẽ lại nghĩ ra một chủ ý thối nát nào nữa hay không? Cậu không sợ, nhưng cậu lo cho an nguy của ba mẹ và em gái, ai biết được nhà kia có lên cơn bất cứ lúc nào cũng có thể vồ tới, cá chết rách lưới hay không?

[Đinh!]

Đúng lúc này, Wechat của cậu vang lên một tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, Ôn Nhiên cầm lên nhìn, là Thẩm Minh Xuyên gửi tin nhắn.

Thẩm Minh Xuyên: Tiểu Nhiên, em ngủ chưa?

Ôn Nhiên: Em chưa, bên ngoài mưa to quá, em không ngủ được.

Thẩm Minh Xuyên: Không phải là em nên nói nhớ anh nên không ngủ được chứ?

Ôn Nhiên: Em chỉ nhớ tay phải của anh mà thôi.

Thẩm Minh Xuyên: Anh tưởng em càng phải nhớ chân giữa (*) của anh nhiều hơn chứ.

Chân giữa... Cái từ này nghe thế nào cũng thấy gian ác quá vậy, Ôn Nhiên đỏ bừng mặt, trong lòng thầm nghĩ anh phải đảm bảo được là chân giữa của anh hữu dụng với em thì em mới có thể nhớ nó được chứ.

(*) Thực ra tôi search từ này rồi thì chủ yếu là để người ta nói về việc chân bị vòng kiềng ý, lúc đứng thẳng sẽ bị tạo thành một khoảng trống giữa hai chân. Còn sốc kim ở bên dưới thì mọi người hiểu cái kim là cái gì rồi đấy:v

Ôn Nhiên: Không, em bị sốc kim.

Thẩm Minh Xuyên: (ảnh)(ảnh)(ảnh) Kim nhà em đã to được như thế này chưa?

Ôn Nhiên mở lớn bức ảnh ra, phát điện đều là "chân dung" gợi cảm của người nào đó, hẳn là cùng một bộ với mấy tấm ảnh chụp cơ bụng lần trước, nơi ấy không có ngoại lệ vẫn gồ lớn lên, Ôn Nhiên len lén ấn vào phần lưu ảnh ở bên góc phải màn hình, thấy tấm nào trông đẹp trai còn hôn trộm một cái.

Ôn Nhiên: Hừ, lại nữa, một chút sáng ý mới cũng không có, anh không biết là đối với cơ thể của anh thì em đã sản sinh ra kháng thể rồi à?

Thẩm Minh Xuyên: Ôn tiên sinh có muốn biểu diễn cho anh một chút xem cái gì thì là có sáng ý mới không?

Ôn Nhiên nghĩ một lúc, liền gửi cho hắn một tin nhắn âm thanh.

Thẩm Minh Xuyên lúc này vẫn đang ở lại công ty tăng ca, Ôn Nhiên không ở nhà thì mình hắn về nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì, liền đem toàn bộ thời gian đều hiến tặng cho công việc.

Hắn dốc lòng tăng ca, kéo theo cả nhóm trợ lý cũng xui xẻo theo, mấy người trợ lý cứ thay phiên nhau tăng ca cho hắn ngược, trong lòng đều thắp hương chờ mong bà chủ mau về nhanh đi.

Thấy tin nhắn âm thanh của Ôn Nhiên, Thẩm Minh Xuyên lấy điện thoại để mở, liền nghe được giọng nữ của Ôn Nhiên mềm mại mà tinh tế truyền tới.

"Tiểu ca ca, yêu qua mạng không, em là âm Loli nè."

Còn chưa chờ Thẩm Minh Xuyên tiêu hóa xong, tin nhắn âm thanh thứ hai đã tự động phát.

"Tiểu ca ca, người ta gần đây cảm thấy trống vắng lắm nha, muốn tiểu ca ca thơm thơm."

Thẩm Minh Xuyên: "...."

Cửa phòng làm việc của hắn không đóng, một trong các trợ lý của hắn cũng là fan của Ôn Nhiên đang định đi vào đưa tài liệu: "....."

Đệt, cô vừa nghe thấy cái gì thế này, hóa ra ông chủ với idol của cô vẫn thích chơi kiểu này ấy hả?

Cái giọng "nũng nịu" mới nãy là của thần tượng nhà cô không thể lầm được.

Oa, đang ở phòng làm việc mà ngang nhiên nhắn tin chat chít yêu đương các thể loại kìa, không phải là cảm thấy rất xấu hổ à!

Thẩm Minh Xuyên chú ý tới động tĩnh ở ngoài cửa, nhìn lướt qua, vốn dĩ trợ lý vẫn luôn rất sợ hắn, lúc này liền hận rằng mình chưa hề xuất hiện ở đây, run run rẩy rẩy nhanh trí nói: "Tôi là cá vàng, kí ức 7 giây, duan~ duan~ duan~ được rồi tôi quên rồi, tạm biệt sếp!"

Nói xong, liền chuồn mất không quay đầu lại.

Thẩm Minh Xuyên khẽ bật cười nhắn lại cho Ôn Nhiên: Giọng của em không cẩn thận lại bị một trợ lý của anh cũng là fan em nghe được rồi.

Ôn Nhiên: A a a a a!

Cậu không muốn sống nữa.

Chuyện bà Ngô lúc sáng ầm ĩ, ở trên Weibo vẫn không hề có động tĩnh gì, mãi cho đến tận đêm, mới lục tục xuất hiện ba video về chuyện ấy.

Có hai cái đã bị phòng quan hệ xã hội dùng tiền đánh rớt, chỉ duy nhất một cái, người này tuyên bố mình không muốn tiền bạc, mà chỉ đưa ra một yêu cầu: Anh ta/ Cô ta muốn gặp mặt Ôn Nhiên một lần.

Hết chương 39.

(1) Meme liếc mắt



(2) Meme cự tuyệt 3 lần (không cần, không muốn, cút)