Mãng Hoang Kỷ

Chương 314: Hoàng đế Đại Hạ


Đây là một gian phòng âm u, bày đủ loại hình cụ. Ở chính giữa có một cái giá hành hình, bên trên buộc một tên thanh niên áo trắng vẻ mặt sợ hãi.

"Đây, đây..." Đông Thất nhìn thấy hình cụ trong mật thất tới tái cả mặt.

"Rốt cuộc là ai, rốt cuộc ta đã đắc tội với ai?" Đông Thất thấp thỏm lo âu. "Không ngờ lại còn tiêu diệt cả Tuyết Long Sơn ta." Hắn vốn ngang ngược ương bướng nhưng giờ bị dồn tới đường cùng thì cũng chỉ có thể sợ hãi và sợ hãi.

Trong góc phòng, quân sĩ vẫng lặng lẽ canh chừng.

Bỗng nhiên...

Cửa đá mở ầm ầm ra. Một cô gái và một thiếu niên mặc da thú đi vào. Điều này lại càng làm cho Đông Thất thêm nghi hoặc bất an. Hắn không hề biết hai người này.

"Quận chúa." Quân sĩ canh giữ cung kính nói.

"Ngươi đi ra ngoài đi." Uất Trì Tích Nguyệt ra lệnh.

"Dạ." Quân sĩ lập tức rời đi. Cửa đá đóng lại.

Uất Trì Tích Nguyệt và Kỷ Ninh cùng nhìn chằm chằm vào tên nam tử đang sợ hãi nằm trên giá hành hình. Hai tỷ đệ bọn họ đã sớm mua nhiều lần tình báo về tên Đông Thất, vẻ mặt của y cũng đã sớm được họ khắc sâu vào trong lòng.

"Đông Thất." Đôi mắt Kỷ Ninh lóe lên sự lạnh lẽo.

"Chính là ngươi, chính là ngươi, chính ngươi đã hủy hoại nhà ta, hại chết cha ta, làm mẫu thân ta chết trẻ." Uất Trì Tích Nguyệt lập tức đỏ ửng mắt lên. Nàng cầm một cái muỗng múc chất lỏng nóng chảy màu bạc trong châu lên, tạt thẳng vào người Đông Thất.

Vù...chất lỏng màu bạc nóng chảy đổ lên người Đông Thất làm hắn kêu rên thảm thiết, gân cổ hồi lâu, phát ra tiếng kêu thê thảm, sắc mặt chuyển sang trắng như tờ giấy.

Đợ tới lúc bắt đầu tỉnh táo lại chút, hắn lập tức thảm thiết kêu: "Tha mạng cho ta, tha mạng cho ta đi."

Đôi mắt của Kỷ Ninh cũng đỏ lên.

Tất cả đều bắt nguồn từ tên chó chết ăn chơi trác táng này. Chính mình căn bản chẳng thèm để ý tới con nghé con này, nhưng nó lại làm hại cha mẹ mình, lại còn hại cả cha mẹ của biểu tỷ mất sớm. Thù giết cha mẹ không đội trời chung!

"Đau, đau quá, tha mạng cho ta đi." Đông Thất kêu lên thê lương.

"Đau à?" Kỷ Ninh cầm lên một pháp bảo như cái bàn ủi, đi tới. "Lúc này mới chỉ là phần đầu thôi, Đông Thất, đừng nóng vội quá, cứ từ từ mà hưởng thụ đi."

"Không, không, không..." Đông Thất cảm thấy hoảng sợ, gào lên thê lương. Nhưng trong phòng hành hình này có trận pháp cấm chế nên bên ngoài không thể nào nghe thấy.

Kỷ Ninh cầm pháp bảo hình cái bàn ủi đi tới, nguyên lực được truyền thẳng vào pháp bảo làm pháp bảo nóng xèo xèo xèo...dí lên da Đông Thất làm da hắn bốc hơi nước. Tới khi rút pháp bảo bàn ủi ra, trên da của Đông Thất xuất hiện một đồ án lửa. Chỉ thấy đồ án ngọn lửa kia đang bắt đầu dẫn động uy lực trời đất.

"A, a, a, đau, đau!" Cả người Đông Thất run bần bật. Đồ án ngọn lửa kia như thể đang thiêu cháy cơ thể hắn, làm cho cả thân cháy đen thui như sắp chết tới nơi.

Uất Trì Tích Nguyệt ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Yên tâm, đây mới chỉ là một vài cách hành hình của hoàng tộc Đại Hạ thôi. Tổng cộng ngươi mới nếm có hai loại. Ta sẽ không để ngươi chết dễ thế đâu. Ta đã chuẩn bị đầy đủ linh đan để chữa cho ngươi, rồi sau đó ta lại cho ngươi thưởng thức hơn vạn loại khổ hình của vương triều Đại Hạ nữa. Để ngươi biết thế nào là đâu, thế nào là hối hận!"

Nghe xong, Đông Thất như sụp đổ. Hơn một vạn loại khổ hình? Hai loại vừa rồi thôi là đã đủ cho y muốn phát điên rồi.

"Rốt cuộc tại sao ta lại đắc tội với các ngươi, rốt cuộc tại vì sao vậy? Các ngươi có nhầm không đấy?" Đông Thất khóc ròng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Ầm ầm, cánh cửa lại mở ra.

Một con chó trắng tuyết từ bên ngoài đi vào, sau đó cánh cửa đóng lại.

"Ngươi có nhận ra ta không?" Đôi mắt của Bạch Thủy Trạch cũng đầy hung ác, nhìn chằm chằm vào Đông Thất.

"Bạch Thủy Trạch?" Đông Thất ngẩn ra, lục tìm ký ức mấy chục năm trước. Một cảnh hiện ra, đó là một nam tử cao lớn khôi ngô cùng với một đôi vợ chồng ân ái. Cái cô vợ kia thật là xinh đẹp, khí chất lại thật hiếm thấy, khi mang bầu lại có sức hấp dẫn đặc biệt làm cho Đông Thất khi đấy cảm thấy động lòng.

Vì thế hắn ra lệnh cho Ngu Động và Thủy Dị ra tay.

"Nhớ ra chưa?" Giọng nói của Kỷ Ninh lạnh lùng. "Đôi vợ chồng khi đó chính là cha mẹ ta."

"Người bị các ngươi giết khi đó chính là cha ta." Uất Trì Tích Nguyệt cực kỳ điên cuồng. Từ nhỏ nàng đã được cha yêu quý. Đôi vai vững chắc kia, tiếng cười sang sảng kia luôn hiện ra trong những giấc mơ của nàng. Đó chính là người cha mà nàng yêu quý nhất trên đời, còn có cả người mẹ hiền dịu nữa.

Kỷ Ninh và Uất Trì Tích Nguyệt nhìn chằm chằm vào Đông Thất.

Đông Thất thấy run cả người

"Ngu Động và Thủy Dị đều bị các ngươi giết sao?" Đông Thất run run nói

"Đúng." Kỷ Ninh gật đầu. "Hiện giờ đến kẻ chủ mưu là ngươi."

"Sư đệ ta ra tay quá nhẹ nhàng, chỉ có dùng Phần Tâm thuật tra tấn hai tên kia." Uất Trì Tích Nguyệt nghiến răng nghiến lợi "Hai người kia đã chết rồi, còn kẻ chủ mưu là ngươi. Hơn một vạn loại hình tra tấn của Đại Hạ sẽ được cho ngươi thưởng thức vài lần. Tới lúc đó cũng là lúc ngươi chết, ta sẽ lại thu hồn phách của ngươi vào 'Khiên Tâm Hỏa Lô'. Ta muốn hồn phách của ngươi ngày ngày đêm đêm bị tra tấn. Cho ngươi chịu tra tấn trong ngàn vạn năm."

Đôi mắt của Đông Thất dại đi.

Kỷ Ninh nhìn về phía biểu tỷ. Cho dù hắn cũng cực kỳ thù hận nhưng cũng chỉ hành hạ tới mức hồn phi phách tán là cùng. Nhưng nếu mà so sánh với biểu tỷ thì vẫn còn kém xa.

"Biểu tỷ, tra tấn hồn phách của hắn mười ngày mười đêm là đủ rồi." Kỷ Ninh đỏ cả mắt, truyền âm nói. "Không thể để một tên nhãi nhép như hắn làm tỷ chìm trong thù hận cả ngàn vạn năm được."

Trên thực tế, tra tấn Đông Thất ngàn vạn năm cũng chính là Uất Trì Tích Nguyệt đắm chìm trong thù hận ngàn vạn năm.

Tra tấn người khác cũng chính là tra tấn chính mình.

"Thù hận của ta đã đâm quá sâu rồi. Đệ đệ đừng để ý." Đôi mắt Uất Trì Tích Nguyệt đã bắt đầu chuyển từ điên cuồng sang vặn vẹo.

Trong quá trình trưởng thành, Kỷ Ninh được cha mẹ dạy bảo hơn mười năm, sau đó lại được Điện Tài tiên nhân chỉ dạy, lại thêm cả huynh đệ tốt như Mộc Tử Sóc, cho nên tích cách của Kỷ Ninh không hề méo mó chút nào.

Còn Uất Trì Tích Nguyệt thì lại khác. Từ sau khi cha mẹ chết, nàng một thân một mình nếm trải đau khổ. Thậm chí nàng còn không dám nhớ tới những đau khổ đó, cho dù ông ngoại có đưa nàng về vương đô Đại Hạ thì tính cách của nàng vẫn cực kỳ quái gở. Chỉ khi nào gặp được đệ đệ của mình nàng mới có thể cảm thấy ấm ấp.

Đông Thất chết cực kỳ thảm.

Sau hơn ba tháng bị tra tấn, cuối cùng y cũng chết đi, hồn phách bị thu vào trong 'Khiên Tâm Hỏa Lô', lại tra tấn thêm hơn một tháng, cuối cùng Diên Vương phải ra tay. Tuy Uất Trì Tích Nguyệt mang Khiên Tâm Hỏa Lô bên người, người bình thường sẽ không cách nào vượt qua pháp bảo giết hồn phách trong đó. Nhưng Diên Vương lại làm được, ông ta lập tức giết hồn phách của Đông Thất.

"Kỷ Ninh, ngươi phải thường xuyên chăm nom tới Tích Nguyệt. Trong nửa năm phát tiết này, thù hận của nó đã phát ra không ít, nếu cứ để thế này, e là nó sẽ hoàn toàn nhập ma. Ngươi phải để ý tới nó nhiều hơn, giúp nó nguôi ngoai thù hận đi." Diên Vương tự mình nói chuyện với Kỷ Ninh làm Kỷ Ninh phải ghi lòng tạc dạ.

Cuối thu.

Ở một chỗ sâu nhất thuộc vương đô Đại Hạ, từ vùng hư vô mênh mông màu xám bỗng nhiên xuất hiện một lối đi cực lớn. Trong lối đi có ánh sáng vàng mờ mờ. Chỉ thấy lượng lớn quân sĩ màu đen xé gió theo từng hàng bay tới. Phía sau đám quân sĩ mặc áo đen là từng đội giáp sĩ cưỡi thiên mã. Ở cuối cùng là một con rồng đen uốn lượn, hơi thở ngập trời, mạnh mẽ vô cùng. Nó đang kéo một cái tiên liễn tỏa sáng vàng. Trên tiên liễn có từng cái chén nhỏ và một nam tử mặc áo choàng đen ngồi đó.

Nam tử áo choàng đen có khuôn mặt như người cổ đại. Hai đôi mắt như sấm sét.

Sự uy nghiêm của hắn làm quân sĩ xung quanh phải thần phục.

Ở phía sau tiên liễn có một lượng lớn Hắc Giáp quân sĩ đứng trên chiến thuyền. Những chiến thuyền kia dài trăm trượng, nhưng nếu so sánh với cái tiên liễn thì còn kém xa. Phải biết rằng cả hàng dài màu đen dài vạn trượng đó cũng chỉ dài gần như ngang ngửa với con rồng thần màu đen kéo tiên liễn kia.

"Vù."

Hoàng đế ra ngoài có chín ngàn chín trăm chín mươi chín hộ vệ đi theo.

Chỉ thấy đội ngũ này bay thẳng tới tòa Thiên Mang Điện. Ở tầng cao nhất của Thiên Mang Điện đã sớm có một đội tiên nữ, binh tướng khá đông đang quỳ sát đất. Những tiên nữ, binh tướng này đều có cấp độ Nguyên Thần, có điều dù ở cấp độ đó mà được hầu hạ 'hoàng đế Đại Hạ' thì cũng đã là vận may của bọn họ rồi.

"Bái kiến bệ hạ." Một Thần Ma hai đầu khôi ngô cúi lạy, hô cao giọng.

Lập tức đông đảo tiên nữ, binh tướng phía sau đều quỳ xuống. "Bái kiến bệ hạ."

Con rồng đen kéo tiên liễn đáp xuống.

Lượng lớn Hắc Giáp quân sĩ vây quanh tiên liễn cũng bắt đầu nhanh chóng chia ra đứng ở khắp nơi.

"Ừ." Nam tử áo choàng đen đi xuống tiên liễn, chỉ hai bước là đã đi tới bảo tọa hoàng đế ở cách đó không xa. Hắn ngồi trên ngai vàng quan sát phía dưới, ra lệnh: "Truyền lệnh, mời Kỳ Vương tới đây."

"Dạ." Thần Ma hai đầu tuân lệnh.

Nam tử áo choàng đen ngồi trên vương tọa cao cao, đôi mắt của hắn nhìn lướt qua, xuyên thấu tầng tầng mây mù. Cả vương đô Đại Hạ đều nằm trong tầm mắt của hắn.

Hắn cao cao tại thượng. Hắn chính là hoàng đế của thế giới này. Hắn chính là người thống trí tuyệt đối!

Có điều tầm mắt của hắn sớm đã phóng ra ngoài tam giói nên bình thường cũng rất ít khi quay về thế giới Đại Hạ.

"Mấy chục năm trước, Địa phủ ở Tam giới đột nhiên bị tấn công. Lục đạo luân hồi bị hủy diệt. Về sau những tên đánh lén lại biến mất không thấy tăm hơi." Hoàng đế áo choàng đen thầm nói. "Minh giới, vốn là chỗ tới của hồn phách ở Tam giới. Mức độ quan trọng cực cao nên phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Thập Điện Diêm Vương và Thôi Phủ Quân đều là Thuần Dương chân tiên. Mỗi người đều có thực lực cực cao. Lại thêm cả địa tàng của Phật môn trấn thủ nơi đó, ngoài ra còn có một vài lão già khác nữa...đều có thực lực cực kỳ lợi hại. Thế mà khi bị tấn công lại không hề có chút phản kháng nào. Trong thời gian cực ngắn, lục đạo luân hồi đã bị hủy diệt rồi. Thậm chí rốt cuộc ai hủy diệt, những người đó thuộc thế lực nào cũng không thể tra ra nổi. Tới cả tồn tại như sư tôn ta mà cũng không thể tra ra."

"Lực lượng trong bóng tối kia thật mạnh tới đáng sợ. Lần đầu ra tay đã nhằm vào lục đạo luận hồi rồi."

"Xem ra tam giới sắp hỗn loạn tới nơi rồi." Trong mắt hoàng đế có nỗi lo lắng sâu xa.

Mỗi lần tam giới rung chuyển đều cực kỳ đáng sợ.

Trong quá khứ vô tận, sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, thế giới lúc đó chính là thế giới thượng cổ, về sau thế giới thượng cổ bị phá vỡ mới xuất hiện ba ngàn thế giới lớn và hàng tỉ thế giới nhỏ. Có thể thấy được mức độ rung chuyển lớn tới thế nào.

"Mỗi một lần rung chuyển lớn là đều có anh hùng hào kiệt tuyệt thế được sinh ra." Hoàng đế nhìn vương đô phía dưới. Cái đó gọi là loạn thế tạo anh hùng. Thông thường những tồn tại mạnh mẽ trong tam giới kia đều được sinh ra từ những lần tam giới rung chuyển, tai họa đổ ụp xuống.

"Đại hội Tiên Duyên này được tổ chức ngay sau khi lục đạo luân hồi bị phá. Nếu có anh hùng hào kiệt được sinh ra thì rất có thể sẽ xuất hiện trong lần đại hội Tiên Duyên này." Hoàng đế suy ngẫm.