Ba người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Không Thanh Xà cùng cảm nhận được sát ý từ lão Thần Ma. Đối với lão Thần Ma này, ba người Kỷ Ninh đúng là như con kiến. Giết hay không cũng chẳng khác nhau mấy. Mà dù sao hắn đang ngủ say ở dưới lòng đất thì bị đánh thức nên vẫn còn đang tức giận. Tên đầu sở gây ra là Long Kình đại yêu thì dĩ nhiên phải bị giết đầu tiên. Còn đám Kỷ Ninh thì chẳng khác gì cá trong chậu.
"Không." Mộc Tử Sóc cảm nhận được sát ý này thì đáy lòng không khỏi dâng lên nỗi tuyệt vọng.
Phải chết sao?
"Không! Ta không thể chết được! Ta vừa mới vào Hắc Bạch Học cung. Ta đã thề trước mộ của mẹ...Phải làm cho Mộc Lam tộc phải hối hận vì quyết định của mình! Ta còn chưa thực hiện được. Ta vẫn còn chưa làm bất cứ cái gì. Ta không cam lòng. Không cam lòng." Trong ánh mắt của Mộc Tử Sóc có vẻ cực kỳ lo lắng. Nhưng dưới áp lực vô tận này, ngay cả diễn cảm bằng vẻ mặt hắn còn không làm được.
...
"Phải chết sao?" Không Thanh Xà đang quấn trên cánh tay của Mộc Tử Sóc. Khóe mắt của nàng hiện ra tia sáng nhìn về phía lão Thần Ma đồ sộ đằng kia. Lão Thần Ma kia tạo cho nàng một cảm giác như đối mặt với trời đất vô tận này. Khổng thể dậy nổi một chút nào gọi là ý nghĩ chống cự.
"Đáng tiếc. Ta lại chết trên tay tên đầu gỗ này. Phải chết thì ta cũng phải chết cùng chỗ với chủ nhân." Không Thanh Xà thầm nghĩ. Nàng cũng đã cố nhìn về hướng Kỷ Ninh nhưng do bị đất đá che khuất nên căn bản là không thấy.
...
Kỷ Ninh cũng cảm thấy cái chết đang tới gần.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy. Cho dù là lúc vượt qua bao nhiêu thử thách ở Thủy Phủ thì cũng không có cảm giác bất lực như vậy! Không có...chút nào sức lực phản kháng...Loại cảm giác tiếp cận suýt soát với cái chết này làm Kỷ Ninh không cam lòng.
"Ta còn chưa hủy diệt Tuyết Long Sơn."
"Ta còn chưa trở thành người bản lĩnh lớn ở tam giới."
"Phụ thân. Mẫu thân...ta còn muốn xem họ ở kiếp sau thế nào nữa."
"Còn Thu Diệp tỷ nữa. Nàng nhất định vẫn còn đang chờ ta đó."
Kỷ Ninh cảm thấy thật sự bất lực.
Tuy hắn vẫn luôn đeo cái vòng mà sư phụ Điện Tài tiên nhân cho, chỉ cần có ý nghĩ trong đầu là đã có thể kích hoạt kiếm khí hộ thể. Thế nhưng kiếm khí hộ thể cũng chỉ có thể đỡ được Tán Tiên, Địa Tiên trong một hô hấp. Mà với kẻ giết một Nguyên Thần đại yêu như giết một con kiến này thì nó có tác dụng sao?
"Rời." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh. Chuỗi kiếm khí hộ thể đã được Kỷ Ninh luyện hóa từ trước lập tức bay ra ngoài theo ý định.
Tuy rằng nó có thể vô dụng...
Nhưng cũng là một thứ có thể dùng được trong lúc này.
"Sao?" Lão Thần Ma dựng đứng con ngươi nhìn chằm chằm về phía Kỷ Ninh. Ở đằng kia, chỗ nào cũng có lực lượng đè lên Kỷ Ninh, cũng đè lên cả cái vòng. Vậy mà kiếm khí hộ thể trong cái vòng lại có thể bay ra ngoài. Tuy nhiên nó đã dùng lực hư vô đè nén lại ngay.
Lại bị đẩy trở lại!
Ý nghĩ lại xuất hiện lần thứ hai trong đầu Kỷ Ninh.
Lại bị đẩy trở lại!
"Tại sao có thể như vậy được." Kỷ Ninh cảm thấy thật bất lực.
Nhưng lão Thần Ma kia thì lại đang dựng thẳng con ngươi lên nhìn Kỷ Ninh với vẻ hơi kinh ngạc, tự lẩm bẩm. "Kiếm Tiên? Tán Tiên hay là Địa Tiên đây? Kiếm khí ngưng tụ ra rất sắc bén. Tuy có hơi khác với tên Bắc Hành tiên nhân năm xưa truy sát ta nhưng lại cũng rất kinh người. Không ngờ sau lưng tên nhãi loài người này lại có một Kiếm Tiên mạnh mẽ như thế.
"Sau lưng Kiếm Tiên kia lại rất có thể còn đồng môn, tiền bối khác nữa." Lão Thần Ma thần nghĩ. "Tốt nhất là chuồn thôi. Lần trước bị đủ giết đã đủ thảm rồi."
Sống từ thời đại Thần Ma tới giờ nên hắn biết rõ sự đáng sợ của loài người thế nào.
Giết một người là tới cả đám. Mà giết nhiều người là tới cả đám lớn hơn!
Loài người có cực nhiều kẻ mạnh. Thậm chí có thể điều hẳn một đoàn tiên nhân đi vây giết một mình hắn. Bị liên tục chịu thiệt thòi nên hắn cũng trở nên vô cùng cẩn thận. Chính nhờ tính cẩn thận này mà hắn có thể sống tới bây giờ. Nếu không đã sớm bị loài người giết chết hoặc đàn áp rồi!
Quan trọng nhất chính là tốc độ tu luyện của loài người quá nhanh!
Tuy Thần Ma được trời đất ưu ái, vừa sinh ra đã mạnh mẽ. Trong quá trình lớn lên lại không hề gặp tam tai cửu kiếp bao giờ. Chỉ có người tu tiên thì mới phải chịu tam tai cửu kiếp! Nhưng nhận thức của Thần Ma cũng phát triển chậm hơn. Thông thường thời gian bọn hắn tu luyện phải tính bằng đơn vị vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm. Quá trình tu luyện cần thời gian rất dài.
Nhưng loài người thì sao? Một người trong mấy trăm năm là đã có thể trở thành tiên nhân rồi! Mấy trăm năm ư? Đối với Thần Ma mà nói thì đúng là quá ngắn.
Khả năng sinh sản đáng sợ, nhận thức mạnh mẽ, tốc độ tiến bộ cực cao...Làm cho loài người trở thành đứng đầu cả vùng đất này, thậm chí còn thực sự đứng đầu vạn tọc trong tam giới. Là một bá chủ thật sự! Tới cả Thần Ma cũng phải tránh xa.
"Ô? Có một Tán Tiên đang tới đây."
Lão Thần Ma nhìn về phía hư không ở xa xa. Việc giết một Tán Tiên với hắn đúng là một chuyện rất đơn giản. Nhưng hắn dám giết sao? Chắc chắn là không dám. Bởi vì hắn biết rõ Tán Tiên này hẳn là Tán Tiên trong Ứng Long Vệ. Giết một người là sẽ có hơn mười, thậm chí hơn trăm Tán Tiên được điều động tới...Thậm chí còn vương đô vương triều Đại Hạ có thể cử một vài lão bất tử tới đây ấy chứ.
"Đi." Thân thể lão Thần Ma lập tức ngoi ra khỏi mặt đất. Hắn vừa cất bước thì...
Vù vù.
Không gian vặn vẹo. Lão Thần Ma tiến thẳng vào vùng không gian đang vặn vẹo này rồi biến mất không thấy đâu.
Ở vùng đất mà vốn mọi thứ còn đang lơ lửng giữa không trung như đám đất đá, nước bắn tung tóe. .. cùng rơi ầm ầm xuống. Trong lúc nhất thời, cảnh tượng đúng là trời sụp đất nứt.
"Đi rồi sao?" Kỷ Ninh cực kỳ kinh ngạc nhìn cảnh này. Hắn lập tức nhìn về phía thi thể Long Kình đại yêu trên đất. Lúc này hắn vung tay lên, thu lại thi thể dài cả ngàn trượng của Long Kinh đại yêu vào trong pháp bảo trữ vật.
Sau khi bước vào giai đoạn Vạn Tượng tiền kỳ, Kỷ Ninh cũng đã thay lấy một bao tay trữ vật khác.
Pháp bảo trữ vật này là chiến lợi phẩm trong lần trước giết đám Vạn Tượng đại yêu. Không gian rất lớn. Nhưng chỉ riêng thi thể của Long Kình đại yêu đã chiếm quá nửa không gian rồi.
"Sư huynh." Mộc Tử Sóc cũng vui mừng chạy tới.
"Chủ nhân." Không Thanh Xà hóa thành một cái bóng xanh rồi quấn thẳng lên tay Kỷ Ninh.
Sau khi được một lần tiến gần tới cái chết, tâm tư của cả đám đều có chút biến đổi.
"Sư huynh. Vừa rồi tại sao tên Thần Ma kia lại bỏ đi vậy?" Mộc Tử Sóc liền hỏi. "Hơn nữa, hắn còn chẳng thèm giết chúng ta sao?"
"Ta cũng không biết." Kỷ Ninh lắc đầu. Tuy Thần Ma kia đã có lúc lẩm bẩm nhưng không gian ở xung quanh bị ngưng đọng nên âm thanh không thể truyền đi được. Vì thế nên dĩ nhiên là mình không thể nghe được.
Đúng lúc này...
Từ giữa không trung bỗng xuất hiện một lão già mặc áo dài màu đỏ máu. Lão già này đầu đội mũ cao quan, bộ áo màu đỏ máu trên người cực kỳ đẹp đẽ. Nhưng lúc này, hắn lại có vẻ gì đó không cam lòng cho lắm. "Thế mà lại để nó chạy trốn mất. Trốn nhanh thật. Coi như là vận may của nó." Hắn vừa cảm ứng được dao động ở nơi này là đã chạy ngay tới. Nhưng vừa tới gần thì phát hiện Thần Ma kia đã bắt đầu chạy trốn.
Hắn cũng truy đuổi nhưng đáng tiếc là không kịp.
"Ba người các ngươi." Sau khi xuất hiện trên không trung, lão già áo dài đỏ máu nhìn xuống phía Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Không Thanh Xà.
Ánh mắt của hắn vừa dõi tới là ba người Kỷ Ninh đã cảm thấy phát lạnh người.
"Chắc là cũng thấy Thần Ma vừa xuất hiện chứ." Lão già áo đỏ máu nói với âm thanh lạnh lùng. Trời đất xung quanh cũng bắt đầu dần trở nên ngưng trệ. Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Không Thanh Xà cũng cảm thấy áp lực vô hình đang dần đè lên người. Thứ áp lực này khá giống với áp lực của Thần Ma lúc trước. Nhưng loại áp bức này rõ ràng là yếu hơn nhiều.
Dù vậy, vị tiên nhân ở trước mặt này cũng làm cho đám Kỷ Ninh cảm thấy không thể địch nổi.
"Nói cho ta biết. Hắn có hình dạng như thế nào?" Lão già mặc áo đỏ máu chỉ về phía Không Thanh Xà. "Tiểu yêu kia, ngươi nói trước."
Không Thanh Xà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, đồng thời nói: "Là một Thần Ma cực kỳ to lớn. Bàn tay của hắn lớn tới cả ngàn trượng. Thân hình cao hơn vạn trượng! Toàn thân hắn như kiểu nham thạch ngưng kết thành đá cứng vậy. Trên đầu có một con ngươi dựng thẳng, một cái mũi, một cái miệng. Hắn không có tóc, trên đầu có chút nham thạch nóng chảy."
Ánh mắt của lão già mặc áo đỏ máu lập tức lộ ra vẻ kinh hãi. Là hắn sao? Lúc này lão mới biết hắn là Thần Ma nào. Điều này làm cho lão phải toát mồ hôi lạnh...May là mình không đuổi kịp. Nếu mà đuổi kịp thì e là đã toi mạng rồi. Lão lập tức chỉ về phía Mộc Tử Sóc: "Tới lượt ngươi nói."
Tiếng nói vừa dứt.
Là Mộc Tử Sóc lập tức cảm nhận được một lực lượng vô hình đang tiến vào trong thần hồn của mình. Mặc dù đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhưng lại mất khả năng không chế miệng, tự động nói: "Hắn chui ra từ dòng nham thạch nóng bỏng dưới lòng đất. Toàn thân có màu đỏ lửa. Áp lực vô hình của hắn làm chúng ta không thể động đậy chút nào. Trên đầu có một con ngươi dựng thẳng, một cái mũi, một cái miệng..."
"Ngươi nói." Lão già mặc áo đỏ máu chỉ về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng cảm nhận được thần niệm vô hình trong nháy mắt đã xâm nhập vào trong thức hải.
Nhưng thần niệm mạnh mẽ của Kỷ Ninh cũng không ngăn cản nổi.
"Uỳnh!"
Thần niệm vô thanh vô tức va chạm với nhau. Tuy lão già áo đỏ máu chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng cũng không cách nào điều khiển Kỷ Ninh như khôi lỗi được.
"Sao? Thần hồn mạnh tới vậy sao?" Lão già áo đỏ máu nhìn Kỷ Ninh. "Ngươi là người môn phái nào?"
"Vãn bối tên Kỷ Ninh là đẹ tử Hắc Bạch Học cung. Sư phụ là Điện Tài tiên nhân." Kỷ Ninh cung kính nói. "Vị bên cạnh này là sư đệ cảu ta, tên là Mộc Tử Sóc. Còn đây là Không Thanh Xà, linh thú mà ta vừa thu nhận ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch."
"Điện Tài tiên nhân? Hắc Bạch Học cung?"
Lão già áo đỏ máu gật đầu hờ hững, vẫn với vẻ lạnh lùng mà nói tiếp. "Ta hỏi các ngươi. Thần Ma kia hiện thân ra rồi...Mà tại sao lại không giết mấy người các ngươi?"
Thanh Thanh thì ngoan ngoãn gật đầu chứ không dám lên tiếng.
Lão già áo đỏ máu rất rõ ràng. Con Thần Ma già dặn kia có tính tình rất quái dị. Việc giận cá chém thớt, giết người là chuyện thường xảy ra. Nhưng dù sao tên Thần Ma kia cũng là kẻ luôn luôn cẩn thận nên thường thường sẽ không giết người tu tiên có bối cảnh đặc biệt. Cho nên vương triều Đại Hạ cũng không quá ác độc mà ra lệnh phải đuổi giết bằng được tên Thần Ma này.
Nếu là kẻ giết chóc bừa bãi, giết quá nhiều nhân vật lớn thì vương triều Đại Hạ sẽ phẫn nộ dùng hết sức bố trí người đuổi bắt. E là chỉ cần mấy ngày là đã có thể bắt sống được rồi!
"Ba người các ngươi cũng thật may mắn. Có thể sống sót dưới tay Thần Ma." Lão già áo đỏ máu quát: "Nhưng việc này không được để truyền ra ngoài. Một khi phát hiện ra, Ứng Long Vệ ta sẽ tìm các ngươi hỏi tội."
"Dạ." Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Không Thanh Xà đều đáp.
Lão già áo đỏ máu hờ hững phất tay lên: "Mau mau rời khỏi nơi này đi."
Đám Kỷ Ninh cũng không dám chần chừ. Ba người liền cưới lên con thuyền đầu rồng rồi hóa thành đường sáng nhanh chóng rời đi.
Vù vù.
Ở giữa không trung lại xuất hiện một thanh niên tóc bạc bù xù, đầu đội mũ cao quan đi tới cạnh lão già vừa rồi.
"Có Thần Ma xuất hiện à?" Thanh niên tóc bạc nói chuyện.
"Con Thần Ma này thế nào?"
...
Kỷ Ninh cũng đoán được việc Thần Ma này xuất hiện sẽ là một tin tức chấn động. Nhưng đó là chuyện của đám tiên nhân, vẫn còn cách hắn rất xa.
"Sư huynh. Lần này chúng ta đúng là cửu tử nhất sinh đó. Tí nữa thì đã không còn sống mà trở về rồi." Mộc Tử Sóc cảm thán nhìn mây mù xung quanh, quan sát mặt đất vô tận ở dưới. "Còn sống thật là thích."
"Còn sống đúng là tốt." Kỷ Ninh cũng gật đầu ní.
Nếu khi trước bị chết thì đúng là rất oan ức. Mình còn rất nhiều việc chưa làm!