"Ta phụng mệnh của Thôi Phủ Quân đến đưa Kỷ huynh đệ đi Hoàng tuyền."
Trên bầu trời, một nử tữ áo tím nắm lấy cánh tay của Kỷ Ninh thẳng hướng bay đi.
Kỷ Ninh nhìn ngó bốn phía.
Mới vừa rồi còn ở trong phủ của Thôi Phủ Quân, thế nào trong nháy mắt lại tới giữa không trung.
"Xin hỏi Thôi Phủ Quân rốt cuộc là người như thế nào?"Kỷ Ninh nghi hoặc. "Nghe nói trước khi đầu thai phải gặp phán quan trước để thẩm tra kiếp trước, phán kiếp sau. Sau đó mới được đi đầu thai sao?"
"Ngươi không phải đã gặp qua phán quan rồi sao?" Nữ tử áo tím cười . "Thôi Phủ Quân nắm trong tay sinh tử bộ lại chính là phán quan đứng đầu. Hắn tự mình phán ngươi thì cần gì phải để phán quan khác đến phán định."
Âm tào địa phủ, người thống trị cao nhất chính là Thập Điện Diêm Vương, sau đó chính là đệ nhất phán quan Thôi Phủ Quân "Thôi Giác".
Tiếng tăm to lớn, đã sớm truyền khắp tam giới.
Mà diện tích Nhân Gian giới vô tận có ba nghìn thế giới lớn cùng hàng tỉ thế giới nhỏ. Thiện ác của mỗi sinh linh khi còn sống đều phải được phán quan tiến hành phán phạt. Lượng công việc sẽ lớn đến cỡ nào? Cho nên trong Âm tào địa phủ có hàng tỉ phán quan, phân biệt phụ trách thẩm phán hàng tỷ quỷ hồn sau khi chết đi. Mà Thôi Phủ Quân là người đứng đầu trong phán quan, được xưng là đệ nhất phán quan, chưởng quản sinh tử bộ, quyền lực to lớn, dường như là cùng vai cùng vế với Thập Điện Diêm Vương.
"Nhìn xem, phía trước chính là Hoàng Tuyền." Nữ tử áo tím chỉ vào con đường mờ mịt phía trước. Trên đường có vô số đội ngũ Quỷ Hồn chậm rãi đi tới. " Đi dọc theo Hoàng Tuyền một lúc sẽ thấy cầu Nại Hà, qua cầu Nại Hà uống Mạnh Bà thang là người có thể đi đầu thai rồi."
"Đi thôi."
Nữ tử áo tím giơ tay lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY Trà Truyện
Toàn thân Kỷ Ninh xuất hiện kim quang, trực tiếp bay xuống nơi xa xa ở phía dưới. Ngay lập tức "chen ngang" vào giữa đội ngũ.
Giữa đội ngũ có một đám quỷ binh đầu trâu mặt ngựa, thấy nữ tử áo tím trên bầu trời thì không tên nào dám mở miệng. Thậm chí có một tên Ngưu đầu quỷ binh đi tới bên cạnh Kỷ Ninh với bộ dáng rất lễ độ.
...
Trên đường hoàng tuyền một sương mù mênh mông, đội ngũ gồm vô số Quỷ Hồn tiến lên phía trước, Kỷ Ninh cũng có ở trong đó.
"Gì vậy?"Kỷ Ninh nhìn về phía trước.
Sương mù phía trước rất dày, chỉ cần Quỷ Hồn tiến vào là lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Đi thôi, phía trước chính là cầu Nại Hà."Tên ngưu đầu quỷ bên cạnh nhã nhặn nói.
Kỷ Ninh gật đầu, không chần chữ gì thêm vội cất bước tiến vào giữa sương mù dày đặc.
Chỉ cảm thấy thời không biến ảo.
"Nơi này là?"Kỷ Ninh nghi hoặc nhìn trước mặt. Phía trước là một con đường hẹp quanh co, quỷ ảnh thưa thớt, đưa mắt nhìn đi chỉ có vài chục Quỷ Hồn đi tới phía trước. Ở cuối con đường quanh co là một nhánh sông nước đục.
"Kia hẳn là Vong Xuyên hà trong truyền thuyết rồi?" Kỷ Ninh cũng đi đến phía trước.
"Quái lạ."
"Rõ ràng là có vô số quỷ hồn đi cùng, như thế nào sau khi tiến vào sương mù chỉ còn lại ít như vậy?" Kỷ Ninh vô cùng nghi hoặc.
Hắn nào đâu biết rằng, tốc độc chảy của cầu Nại Hạ này so với thế giới bên ngoài khác xa nhau.
Cái này gọi là trên trời một ngày bằng dưới đất một năm.
Tốc độ chảy của cầu Nại Hà này lại càng kinh khủng hơn. Một ngày trong Minh Giới, cầu Nại Hà này không biết đã qua lại bao nhiêu năm.
"A!A!"
"Ta hối hận ư!"
Kỷ Ninh đi lên trên cầu Nại Hà, liếc mắt nhìn tới ở đầu cầu có một Huyết Trì, trong Huyết Trì có vô số các loại độc xà, độc trùng… đang điên cuồng cắn xe. Đại đa số Quỷ Hồn đi qua phía trên Huyết Trì. Nhưng vẫn có một vài Quỷ Hồn rơi xuống, hiển nhiên là tội nghiệt quấn thân, khó tránh khỏi nỗi khố bị Huyết Trì cắn xé.
"Sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước vì cớ gì gây nên?" Kỷ Ninh lắc đầu nhìn về bờ bên kia. "Thật xinh đẹp."
Bên bờ Vong Xuyên hà có vô số đóa hoa xinh đẹp đua nở.
Ở đầu cầu cách đó không xa, còn có một pho tượng tinh thạch, mờ mở ảo ảo hiện lên một vài hình ảnh, đó chính là Tam Sinh Thạch trong truyền thuyết.
Cách Tam Sinh Thạch không xa là một bãi đá đó chính là Vọng Hương Thai. Nhóm Quỷ Hồn đi qua khỏi bãi đã sẽ gặp Mạnh Bà.
Mạnh Bà thoạt nhìn thì chỉ là một bà lão bình thường, múc cho mỗi người một chén canh. Mỗi Quỷ Hồn sau khi uống hết thì trở nên ngây ngô dại dột, tự động nhảy vào một đạo trong Lục Đạo Luân Hồi phía sau Mạnh Bà.
"Thiên Nhân, Tu La, Nhân Gian, Súc Sinh, Ngạ Quỷ, Địa Ngục." Kỷ Ninh nhìn sáu vực sâu không thấy đáy sau lưng Mạnh Bà.
"Ta không uống, ta không uống, ta không muốn quên, không muốn quên…"
Không ít Quỷ Hồn giãy dụa.
Nhưng mà cho dù có giãy dụa đi thế nào chăng nữa cũng có một loại lực lượng vô hình khống chế bọn hắn đi tới bên cạnh Mạnh Bà, tức thì lực lượng vô hình ấy trói buộc bắt Quỷ Hồn phải bưng chén canh lên uống. Cho dù thét gào thế nào nhưng sau khi uống xong chén canh thì tất cả mọi trí nhớ đã quên mất, khi đó ngươi đã không còn là ngưoi nữa rồi.
"Ta tiến vào Thiên Giới, tuy rằng năm mười sáu tuổi có được trí nhớ Giác Tỉnh kiếp trước. Nhưng mà đến lúc đó, trí nhớ ta có được trong mười sáu năm khi ở Thiên giới chiếm chủ thể hay là trí nhớ kiếp trước sao chiếm chủ thể? Đến lúc đó, ta vẫn là ta, vẫn là chính mình sao? Trong mắt Kỷ Ninh hiện lên một vẻ xót xa.
Hắn hiểu được.
Cả đời này hắn chỉ sống được mười tám năm, mà sau mười sáu năm ở thiên giới, chắc chắn chính mình ở Thiên giới sẽ cường đại hơn, chỉ sợ là biết vào trí nhớ kiếp trước chính là một nước phụ thuộc mà thôi.
"Ta lại có thể thế nào?"
Kỷ Ninh bị trói buộc thân bất do kỷ mà đi tới.
Phía trước còn có sáu tên Quỷ Hồn nữa rồi mới đến chính mình.
"Mạnh bà thang!" Kỷ Ninh tiến đến phía Mạnh Bà.
Mạnh Bà lại bỗng nhiên ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh thấy Mạnh Bà ngẩng đầu, Mạnh Bà ngẩng đầu nhìn về bầu trời ở phía xa xa, âm thanh già nua vang lên: "Lão xược!"
" Ầm"
Trời sụp đất nứt, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện vô số vết nứt, sương mù ở phía xa xa đã tiêu tán hết. Hiện ra ở bên ngoài có vô số Quỷ Hồn, chỉ thấy vết rách không gian càng lúc càng lớn, vô số Quỷ Hồn đã trực tiếp hôi phi yên diệt. Cả đám giống như một đám bọt khí tan biến, tại một khắc này vô số Quỷ Hồn không ngừng biến mất, một đám thống khổ kêu rên.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Trên bầu trời vô số Hắc Long bay lượn. Mỗi con Du Long đều có thân hình khổng lồ to lớn giống như những ngọn núi uốn lượn. Thậm chí Kỷ Ninh cũng thấy trong mảnh kia xuất hiện một con Long Lân, điều này làm cho trái tim hắn trở nên lạnh giá. Vô số Du Long trên bầu trời vui đùa với nhau, mỗi con Hắc Long đều hướng xuống phía dưới phun ra từng đạo lôi điện màu đen, trong nhất thời hàng tỉ đạo lội điện tàn sát bữa bãi, mỗi một đạo lôi điều đều làm thiên địa xuất hiện một cái khe, một mảnh trời sụp đất nứt.
"Lưỡng giới Kiếp Long sinh diệt trận? Làm sao các ngươi lại dám công kích Lục Đạo Luân Hồi, đây chính là tội lớn ác nghiệt!" Mạnh Bà vô cùng phẫn nộ gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng lên bầu trời. Trong lúc nhất thời trên bầu trời, vô số Hắc Long đều vây quanh Mạnh Bà.
" Ầm… Ầm"
Mặt đất rạn nứt, nước sông Vong Xuyên Hà dâng lên, một khi Quỷ Hồn đụng phải nước sông thì liền hóa thành hư vô. Cầu Nại Hà gãy sụp, một đám Quỷ Hồn ở trước cầu Nại Hà cũng trực tiếp rơi vào Vong Xuyên Hà. Mà sáu cái vực sâu Lục Đạo Luân Hồi lại bắt đầu chấn động bên trong phát ra từng đạo hào quang.
"Không tốt." Kỷ Ninh hoảng sợ nhìn vào cảnh tượng hủy thiên diệt địa này, đồng thời cảm giác trói buộc vô hình bên cạnh đã biến mất.
"Liều mạng." Một khắc sau khi trói buộc biến mất, Kỷ Ninh vừa mừng vừa sợ liền chạy nhanh như bay. Hắn bay thẳng đến một chỗ luân hồi thông đạo rồi nhảy vào " Nhân Gian Đạo". Bởi vì vị trí vực sâu Luân Hồi Đạo đã bị xê lệch, bởi vì tiến vào Nhân Gian giới nhiều nhất, Nhân Gian đạo nằm ở phía sau Mạnh Bà lại cách Kỷ Ninh gần nhất cho nên hắn liền nhảy xuống.
Mấy tên Quỷ Hồn chung quanh hoảng sợ vội hướng thông đạo Lục hồi mà nhảy vào.
Có một tên Quỷ Hồn muốn chạy lên " Thiên Nhân đạo" ở phía trên rồi nhảy vào.
" Rầm"
Một đạo lôi điện hắc sắc quét xuống, tên Quỷ Hồn chưa kịp nhảy vào Thiên Nhân đạo liền bị quét qua, trực tiếp biến thành tro bụi.
******
Rốt cuộc Minh Giới đã xảy ra chuyện gì, hàng tỉ đạo lôi điện hắc sắc tàn sát bừa bãi, cảnh tượng đáng sợ này làm cho Kỷ Ninh rung động. Bất quá hắn cũng hiểu được, hắn là một Quỷ Hồn phàm nhân, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Huống chi giờ phút này hắn cũng không có lòng mà quản chuyện này bởi vì đầu hắn rất đau!
Kỷ Ninh cảm thấy đầu của mình rất đau, giống như là có thứ gì đang túm chặt kéo đầu mình đi.
Cổ đau quá a, thân thể bị đè thật là khó chịu.
" Xoạt"
Đột nhiên hắn cảm giác toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, theo sát đó là từng luồng khí lạnh tiến vào ngực hắn, đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh "Thở" sau khi chết.
"Oa!" Không khí chui vào miệng, trực tiếp phát ra một tiếng kêu.
Đó là tiếng khóc của một hài nhi.
"Là công tử, là một công tử." Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy hơi chịu nhưng vẫn có thể nghe hiểu âm thanh vang lên.
"A, ta đã đầu thai rồi." Nhất thời Kỷ Ninh liền hiểu rõ.