Mãng Hoang Kỷ

Chương 197: Lần gặp nhau sau nhiều năm


"Mộc Tử Sóc đạo huynh." Vô Tướng chân nhân đứng trên con thuyền đối diện chắp tay nói: "Có thể gặp được Kỷ Ninh đạo huynh ở vùng Ngục Sơn Đại Hoang Trạch mịt mờ này đúng là vận may của ta. Sau này về Ứng Long Vệ, nhất định chúng ta phải gặp lại một lần."

"Đó là dĩ nhiên! Vô Tướng đạo huynh, Đông Húc đạo huynh." Kỷ Ninh cũng chắp tay nói. "Nhìn hai vị đang tự nhiên như vậy thì chắc là đã có đủ thi thể đại yêu Vạn Tượng rồi hả."

"Tự nhiên?"

Hai gã Vạn Tượng chân nhân đứng đối diện nhìn nhau. Đông Húc chân nhân cười không thành tiếng: "Làm sao mà Kỷ Ninh đạo huynh lại nhìn ra được nét tự nhiên của chúng ta vào lúc này sao? Cách đây không lâu, thiếu chút nữa là chúng ta đã chết rồi ấy chứ. Hiện giờ chỉ là lúc tạm nghỉ rồi lại phải đi tìm đại yêu Vạn Tượng. Dù sao trong ba tháng này, thời gian hẳn là vẫn còn đủ."

"Các ngươi còn chưa kiếm đủ sao?" Kỷ Ninh kinh ngạc.

"Cũng không có?" Đông Húc chân nhân kinh ngạc nói. "Chẳng lẽ hai vị cũng không có?

Tuy Mộc Tử Sóc cũng rất khó hiểu vì sao Kỷ Ninh lại nói những lời này nhưng vẫn gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, vẫn còn thiếu."

"Thật ra lúc trước chúng ta cũng thiếu chút nữa là giết được một con Không Thanh Xà." Kỷ Ninh cảm khái. "Nhưng Không Thanh Xà quá lươn lẹo nên đã chuồn mất."

"Không Thanh Xà? Các ngươi cũng gặp phải Không Thanh Xà sao?" Đông Húc chân nhân kinh ngạc.

Kỷ Ninh lập tức mang ánh mắt tò mò nhìn sang

Đông Húc chân nhân liền nói: "Chúng ta cũng gặp phải nó. Hơn nữa còn là hai lần cơ. Con Không Thanh Xà này đúng là gian xảo. Hơn nữa cực kỳ lươn lẹo. Nên rất khó giết được nàng."

"Các ngươi gặp ở đâu vậy?" Kỷ Ninh hỏi.

"Lần đầu tiên là gặp ở hướng Bắc, đại khái cách đây hơn hai mươi ngàn dặm." Đông Húc chân nhân cũng không giấu diếm: "Ba ngày trước còn gặp một lần nữa. Ngay ở hướng Đông Bắc, đại khái cách đây mười vạn dặm, chỗ đó gọi là 'Yêu Liên Sơn'."

Kỷ Ninh lắc đầu cảm thán: "Vậy chúng ta thật là có duyên. Ta cũng đã gặp được Không Thanh Xà. Nhưng không biết có phải cùng là một con hay không. À, sư huynh đệ ta còn phải tiếp tục tìm đại yêu Vạn Tượng nữa. Không thể ở lại lâu được. Hẹn tới lúc về nơi đóng quân, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

"Được." Vô Tướng chân nhân, Đông Húc chân nhân cũng chắp tay.

Rất nhanh, hia chiến thuyền liền bay đi.

...

Trên chiến thuyền kia, Vô Tướng chân nhân cười nói: "Thật trùng hợp, không ngờ bọn hắn cũng gặp Không Thanh Xà."

"Khi trước ta còn lo trên chiến thuyền đầu rồng đó còn có vài Vạn Tượng chân nhân ẩn náu, bố trí mai phục." Đông Húc chân nhân cũng nói. "Hiện tại xem ra đệ tử Hắc Bạch Học cung đúng là không tầm thường. Vấn rất kiêu ngạo không bao giờ thèm làm những việc kia."

"Ừ, dù sao cũng là Hắc Bạch Học cung cơ mà." Vô Tướng chân nhân cũng gật đầu.

Thật ra bọn họ vẫn luôn ôm lòng cảnh giác.

Nhưng nói về chuyện Không Thanh Xà thì với bọn họ có nói hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì nên dĩ nhiên bọn họ cũng chẳng quan tâm.

******

Trong chiến thuyền đầu rồng.

"Đi tới vùng Yêu Liên Sơn?" Mộc Tử Sóc nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Ninh. "Sư huynh, chúng ta đi vùng Yêu Liên Sơn làm gì?"

"Ở quê hương, ta từng chiến đấu với một con Không Thanh Xà Yêu Tiên Thiên sinh linh vài lần. Qua nhiều lần chiến đấu, ngược lại lại sinh ra một chút cảm tình." Kỷ Ninh cảm khái. "Nhưng sau này chắc là nó rời vùng Yên Sơn thì lại không biết đi về đâu. Bây giờ nghe thấy ở đây xuất hiện một con Không Thanh Xà...Nên ta muốn nhanh chóng tới xem có phải là nó hay không."

"A." Mộc Tử Sóc giật mình. "Không Thanh Xà chính là thần thú. Là loại thần thú rất hiếm thấy. Số lượng ít ỏi như vậy mà lại có một con ở quê của ngươi."

"Cũng có thể không phải là nó." Kỷ Ninh nói. "Có phải hay không thì vẫn phải chờ gặp mới biết được."

"Được." Lúc này Mộc Tử Sóc điều khiển chiến thuyền đầu rồng đi về phương Bắc, đồng thời còn cười khì nói: "Sư huynh, nói cho ta nghe một chút về những chuyện năm xưa ngươi làm với Không Thanh Xà xem nào."

"Ừ thì nói cho ngươi nghe." Kỷ Ninh nói ra từng sự việc xảy ra ở quãng năm tháng khi xưa.

*****

Yêu Liên Sơn là một ngọn núi giống như hoa sen nở rộ, có diện tích khoảng mười dặm. Tục truyền, ngọn núi này rất thần bí...Chỉ cần bước vào là sẽ không thể đi ra được. Ít nhất là những yêu quái ở quanh vùng cũng không dám đặt chân lên Yêu Liên Sơn.

Vùng Yêu Liên Sơn có phạm vi rộng lớn hơn. Bởi vì nguyên khí ở nơi này nồng đậm hơn hẳn những nơi khác. Cho nên thu hút rất nhiều yêu quái tới chiếm cứ những ngọn núi ở vùng xung quanh.

Nơi này nhiều yêu quái! Nhiều nguyên khí! Nhiều bảo vật!

Nên dĩ nhiên Không Thanh Xà cũng chọn chỗ này.

Ở một vùng hoang dã trên Yêu Liên Sơn. Bỗng nhiên xung quanh xuất hiện một đám trận kỳ lớn. Trận kỳ bao phủ một phạm vi hơn trăm dặm.

"Không tốt!" Một con rắn nhỏ đang lơ lửng giữa không trung, nhìn về bốn phía. Lúc này cái đuôi của nó vung lên, cả người hóa thành đường sáng để chạy đi.

"Không Thanh Xà! Đã tới đây mà còn muốn trốn sao?"

Âm thanh như sấm. Chỉ thấy ở phía xa xa có một gã bất lương cao tầm ba trượng, hai tròng mắt của gã tỏa ra ánh sáng tối xanh, khí thế ngập trời.

"Không Thanh Xà. Giơ tay chịu trói đi."

"Đừng hòng trốn."

"Ngươi càng phản kháng càng chết thảm hơn."

Từng âm thanh vang lên.

Chỉ thấy ở khắp nơi chỗ trận kỳ xuất hiện từng bóng người. Mỗi người đều tỏa ra yêu khí ngút trời. Có nữ tử xinh đẹp mặc áo lông màu trắng, có yêu quái to lớn thở ra khí hung ác, có nam tử cao gầy tà dị. Liếc nhìn một cái có thể phát hiện ra tầm hơn mười đại yêu Vạn Tượng.

Con rắn nhỏ màu xanh nhìn về bốn phía, thân thể lập tức biến hóa thành một thiếu nữ môi hồng răng trắng mặc áo xanh. Với vẻ mặt bối rối, nàng nói: "Vị này chắc là Long Kinh đại vương."

"Đúng là ta." Một gã cao ba trượng có làn da màu xanh phát ra âm thanh như sấm.

Đại yêu Long Kinh rất có danh tiếng ở vùng Yêu Liên Sơn. Đó là một trong những đại yêu tu luyện được Thần Ma luyện thể nên có lực chiến đấu kinh người. Hắn cầm đầu mười mấy tên đại yêu Vạn Tượng...Cho dù là người tu tiên cũng sẽ không dại dột đi đấu với đại yêu Long Kình.

"Không biết tiểu yêu làm sao đắc tội với đại vương, để đại vương phải bày trận như thế này ra đối phó với tiểu yêu." Thiếu nữ áo xanh sợ hãi nói.

"Ngay hôm qua, người vừa giết huynh đệ sống chết có nhau của ta." Hai trong mắt của đại yêu Long Kình phát ra ánh sáng xanh càng thêm ghê rợn.

Thiếu nữ áo xanh ngẩn ra.

"Đúng vậy. Tên hổ yêu Tử phủ kia chính là huynh đệ sống chết của ta." Hai trong mắt của đại yêu Long Kình tràn đầy sát ý khủng khiếp. "Nó kết bạn với ta từ lúc ta còn là một con tiểu yêu bình thường. Đã bao nhiêu năm trôi qua. Không ngờ lại chết dưới tay ngươi."

"Ta, ta..." Thiếu nữ áo xanh sợ hãi nói. "Ta không có làm mà."

"Không phải ngụy biện." Đại yêu Long Kình hờ hững nói. "Ngươi giết huynh đệ sống chết của ta. Ta nhất định phải cho ngươi biết thế nào là đau đến chết. Các vị...Bắt nàng. Ta muốn dùng Tỏa Nguyên Liên trói chặt nàng. Tra tấn nàng trong mười năm, trăm năm. Như thế mới có thể xả hết mối hận trong lòng ta."

"Được."

"Đại ca cứ yên tâm."

"Giao cho ta đi."

Hơn mười tên đại yêu Vạn Tượng cũng bắt đầu vây lại.

"Muốn giết bà cô nhà ngươi à...Nằm mơ đi!" Chỉ thấy thiếu nữ áo xanh vốn đang mang vẻ mặt hoảng sợ bỗng quát lên một tiếng, cả người biến thành một con rắn nhỏ, băt đầu nhanh chóng trốn đi.

"Trốn?" Đại yêu Long Kình lạnh lùng nhìn.

Hơn mười con đại yêu Vạn Tượng còn lại bắt đầu vây chặt lại.

"Đại yêu Long Kình này đúng là nham hiểm. Bày ra cả đại trận khóa vùng hư không ở xung quanh lại làm ta không cách nào xuyên qua được." Con rắn nhỏ màu xanh thầm mắng. "Xem ra lần này nguy hiểm thật rồi. Ngục Sơn Đại Hoang Trạch quả thật là nơi nguy hiểm. Sư huynh sư tỷ không nói sai chút nào."

Tuy đã bái làm bề dưới của yêu tiên.

Nhưng vị yêu tiên kia lại thu rất nhiều đại yêu. Chỉ cần là yêu quái là sẽ không từ chối.

Tuy nàng là Không Thanh Xà nên cũng được coi trọng. Nhưng nếu bị giết ở bên ngoài thì cũng sẽ chẳng có ai có thể giúp nàng được. Tranh đấu trong yêu tộc...còn tàn khóc và trắng trợn hơn loài người rất nhiều.

"Con Không Thanh Xà này thật lươn lẹo."

"Tuy nàng không thể xuyên qua được hư không. Nhưng tốc độ vẫn nhanh tới kinh người."

"Hàn Sát! Nàng ta nuôi Hàn Sát trong người. Các vị cẩn thận."

Trong lúc chạy trốn, một khi bị con đại yêu Vạn Tượng nào lao tới gần là con rắn nhỏ màu xanh liền lập tức phun một ngụm Hàn Sát ra! Với Vạn Tượng chân nhân thì Hát Sát đúng là không thua kém gì thần thông. Đó chính là đòn đánh cực kỳ lợi hại. Nếu dùng 'Hàn Sát' này với những kẻ có thực lực yếu kiếm thì có thể làm đối phương chết cóng ngay lập tức.

Cho dù với người có thực lực mạnh thì 'Hàn Sát' vẫn có thể làm đối phương bị đóng băng, giảm tốc độ, thực lực yếu đo.

"Nó không thể phun Hàn Sát mãi được. Trong cơ thể nó không có nhiều Hàn Sát đâu." Đại yêu Long Kình nhìn về phía xa. Ở ngoài thì sáng nên nói. "Chỉ cần giữ một khoảng cách nhất định vây lại là nó sẽ chắc chắn chết."

"Làm sao bây giờ. Làm sao bây giờ. Làm sao bây giờ?"

Bị rơi vào thế vây công, Không Thanh Xà dựa vào Hàn Sát làm ảnh hưởng tốc độ của đại yêu khác, lại dựa thêm cả vào khả năng linh hoạt và tốc độ của mình để chạy. Nhưng nằm trong vòng vây của hơn mười đại yêu, khoảng cách càng ngày càng thu hẹp lại. Cứ tiếp tục thế này...thì nhất định sẽ bị bắt.

"Uỳnh!"

Cái đuôi của con rắn nhỏ màu xanh như tia chớp đánh vào bộ vuốt của con hồ ly màu trắng.

Hai bên đều bị đánh bay ra.

Cái đuôi của con rắn nhỏ màu xanh xẹt qua tạo thành một đường cong để tiếp tục chạy trốn.

"Trốn à?" Con ngươi hẹp dàu của con hồ lỳ màu trắng tràn đầy sự tức tối. "Trốn không thoát đâu."

"Uỳnh!" "Uỳnh!" "Vù vù!"

Không Thanh Xà bị buộc phải đấu với lần lượt từng con đại yêu. Tuy là thần thú nhưng Không Thanh Xà cũng chẳng có đòn đánh nào. Một chọi một thì còn có khả năng. Nhung đối phương có tới hơn mười con đại yêu Vạn Tượng. Trong đó đều là những kẻ mạnh hơn nàng. Đặc biệt là con đại yêu Long Kình chưa ra tay kia, nó còn có thực lực hơn nàng rất xa.

"Xem ra lần này phải chết thật rồi." Bỗng nhiên, Không Thanh Xà hiểu được mình không thể chạy được.

Không Thanh Xà lạnh lùng nhìn về phía đại yêu Long Kình đang nhìn nàng, lập tức cắn răng: "Ta chết cũng không thể bị bắt được. Chết cũng không được làm đệm cho kẻ khác."

"Giết."

Không Thanh Xà trở nên điên cuồng.

...

Giữa vùng mây mù trên không trung Yêu Liên Sơn, một con thuyền đầu rồng đàng từ từ đi tới. Kỷ Ninh đã vào vùng Yêu Liên Sơn hơn nửa tháng nhưng chưa từng gặp Không Thanh Xà.

"Vùng Yêu Liên Sơn này to lớn như vậy sẽ rất khó cho việc tìm kiếm Không Thanh Xà. Hơn nữa không chừng Không Thanh Xà đã đi khỏi vùng này rồi ấy chứ." Mộc Tử Sóc nói.

"Có lẽ nó đã rời vùng này đi rồi."

Kỷ Ninh gật đầu.

"Sao?" Kỷ Ninh nhíu mày nhìn về phía mặt đất ở xa xa.

"Dao động." Mộc Tử Sóc cũng cảm ứng được.

Dao động tạo ra khi đại yêu Vạn Tượng chiến đấu mãnh liệt tới mức nào? Kỷ Ninh có thể lờ mờ cảm nhận được. Nguồn truyện: Trà Truyện

"Đi xem xem." Kỷ Ninh nói.

"Ừ." Lúc này, Mộc Tử Sóc điều khiển chiến thuyền nhanh chóng bay tới gần. Khoảng cách càng gần thì dao động kia cũng càng mãnh liệt.

"Ở chỗ đó." Mộc Tử Sóc chỉ xuống phía dưới. Xuyên qua tầng mâu mù có thể nhìn thấy trên vùng mặt đất hoang vu đang có một trận chiến khí thế ngút trời.

Kỷ Ninh nhìn: "Chắc đều là đại yêu cấp độ Vạn Tượng. Để ta coi xem."

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh. Thần thức lập tức che trời ngập đất bao phủ vùng đất hoang vu đang xảy ra trận chiến kia.