Mãng Hoang Kỷ

Chương 187: Ngục Sơn Đại Hoang Trạch


Đứng trên mây mù có thể quan sát được những dãy núi non trùng điệp mờ mờ trước mắt cùng một vài động phủ tiên gia, thỉnh thoảng còn bắt gặp một vào bóng người đang khống chế pháp bảo bay qua. Có lẽ là Ứng Long Vệ.

Đang lúc Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc cùng đông đảo người tu tiên đang tò mò quan sát thì bỗng nhiên

Mây mù lao thẳng xuống phía dưới.

"Đó là" Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở đỉnh núi phía xa xa kia có một đại trận hình cái tháp dựng sừng sững. Uỳnh.

Mây mù đáp xuống. Kỷ Ninh cùng một đám người tu tiên đều nhìn về phía đại trận hình cái tháp. Cả đại trận hình tháp này tỏa ra một tầng ánh sáng màu tro, cao tầm tám trăm trượng! Riêng chân tháp đã có đường kính tầm trăm trượng, có hình Cửu Cung. Cả đại trận hình tháp có phần giá được làm từ một thứ gì đó giống như kim chúc hiếm thấy, bề mặt có điêu khắc rất nhiều phù văn. Vô số phù văn phủ đầy bề mặt đại trận hình tháp cao tám trăm trượng.

Toàn đại trận hình tháp đều tỏa ra ánh sáng màu tro, chỉ có ngọn tháp là có chút ánh sáng trắng. Ở quanh đại trận này có mười lão già ăn mặc giản dị đứng canh.

"Đây là đại trận truyền tống?" Đôi mắt của Mộc Tử Sóc phát sáng.

"Chắc vậy." Kỷ Ninh cũng rất tò mò.

Hắn đã sớm nghe nói về những đại trận truyền tống hàng đầu này nhưng lại chưa bao giờ được dùng thử. Trong quận An Thiền chỉ có một vài người đặc biệt thuộc Ứng Long Vệ và An Thiền Hầu là có quyền được sử dụng Truyền Tống Trận. Đương nhiên cũng có thể mang linh thú, tôi tớ đi theo. Lần này đám Kỷ Ninh chuẩn bị gia nhập Ứng Long VệNên mới có một cơ hội ngoại lệ thử một lần. "Truyền Tống Trận?"

"Truyền Tống Trận cao tám trăm trượng? Ở quê ta, quân đóng trong thành cũng có một Truyền Tống Trận nhưng chỉ cao có gần trăm trượng. Nhỏ hơn cái này nhiều."

"Ta còn chưa từng thấy bao giờ." Những người tu tiên này tuy có kiến thức rộng rãi nhưng nhìn thấy Truyền Tống Trận này thì từng người đều kinh hãi.

Mười lão già ăn mặc giản dị kia đều cúi người cung kính với lão già tóc bạc áo choàng đen.

"Chuẩn bị xuống." Lão già tóc bạc áo choàng đen lập tức ra lệnh: "Đưa một trăm người bọn họ tới thẳng Ngục Sơn Đại Hoang Trạch!"

"Dạ." Mười lão già ăn mặc giản dị lập tức đi vào trong đại trận để làm một vài thay đổi.

Lão già tóc bạc áo choàng đen nhìn qua trăm người nhóm Kỷ Ninh, nói với âm thanh hùng hồn: "Truyền Tống Trận này chính là loại Truyền Tống Trận cấp độ cao nhất. Thậm chí nó còn có thể chở người tới vương đô vương triều Đại Hạ! Trong phạm vi vùng đất vô tận này, có thể dùng Truyền Tống Trận kia vượt qua trong nháy mắt để tới."

"Mặc dù Ngục Sơn Đại Hoang Trạch có cách đây hai trăm dặm nhưng các ngươi cũng có thể lập tức tới đó ngay." Lão già tóc bạc áo choàng đen nói. "Sao?" Bỗng nhiên vẻ mặt của lão già tóc bạc áo choàng đen hơi biến đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY Trà Truyện

Vèo!

Lão lập tức biến mất.

Làm cho đám người Kỷ Ninh có chút kinh ngạc. "Làm sao mà tự nhiên lại biến mất như thế?"

"Có lẽ có chuyện gì đó quan trọng."

"Tiên nhân thật bất phàm. Trong nháy mắt là đã biến mất rồi, không biết dùng độn thuật gì đây?" Một đám người tu tiên đều bắt đầu xì xầm bàn tán. Mười lão già canh giữ đại trận cũng nghi hoặc khó hiểu. Tại sao lại đi vậy? Việc thay đổi đại trận để tới nơi kia đã nhanh chóng xong hết rồi mà.

"Kỷ Ninh sư huynh." Mộc Tử Sóc khẽ nói. "Tuy đã sớm nghe tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch nhưng ta cũng không biết nó nguy hiểm tới mức nào." "Nếu tính về danh tiếngthì đó chính là nơi nguy hiểm nhất trong địa phận quận An Thiền. Nghe nói ở đó có nhiều chỗ không gian bị xé nát, thậm chí còn xé sang cả những không gian ở nơi khác. Có rất nhiều yêu quái ẩn nấp ở đó, thậm chí cả những Thần Ma trong truyền thuyết cũng có trong đó." Kỷ Ninh nói.

Vùng đất do vương triều Đại Hạ thống lĩnh rất rộng lớn. Ngoại trừ những nơi an toàn ở mức vừa phải như Yên Sơn ra còn có những nơi rất thần bí, đặc biệt, đầy nguy hiểm!

Ở Trái Đất kiếp trước, trong vùng đất ngàn dặm đó cũng có rất nhiều nơi thần bí chứ đừng nói là thế giới rộng lớn do vương triều Đại Hạ thống lĩnh nàyChỉ riêng trong quận An Thiền đã có đầy rẫy những chỗ nguy hiểm rồi. Thậm chí còn có những nơi là chiến trường từ thời đại Thần Ma tới giờ, ngoài ra còn vài tiên phủ, di tích của người bản lĩnh lớn để lại

Ngục Sơn Đại Hoang Trạch là một trong mười nơi nguy hiểm hàng đầu ở quận An Thiền! Nhưng nơi nguy hiểm cũng ẩn chứa rất nhiều kỳ ngộ. "Ta cũng nghe nói có Thần Ma." Bỗng nhiên một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng đi tới gần.

Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng nhìn sang

"Kỷ Ninh đạo huynh, Mộc Tử Sóc đạo huynh." Nam tử tuấn mỹ áo bào trắng này liền cười nói: "Tại hạ là Đông Hà Phi Vân, đạo hiệu cũng là Phi Vân."

"Đạo hiệu của ta là Song Mộc." Mộc Tử Sóc rất hiểu chuyện, đồng thời hắn dõi mắt sang nhìn Kỷ Ninh một cái rồi mới nói. "Sư huynh của ta là Kỷ Ninh, đạo hiệu là Bắc Minh! Đúng rồi, người vừa mới nhắc tới Thần MaChẳng lẽ Ngục Sơn Đại Hoang Trạch thực sự có Thần Ma sao?" Nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng liền nói: "Chẳng lẽ hai vị chưa từng nghe tới truyền thuyết về 'Ngục Sơn' sao?"

"Truyền thuyết Ngục Sơn?" Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

"Truyền thuyết này kể lại từ thời rất xa xưa khi thời đại Thần Ma vừa mới chấm dứt." Đông Phương Phi Vân từ tốn nói. "Trước khi xây dựng vương triều Đại Hạ, một vài tiên nhân sử dụng pháp bảo mạnh mẽ đã trấn áp đám Thần Ma lại! Pháp bảo này chính là 'Ngục Sơn'. Rất khó để giết chết được Thần Ma, nếu muốn giết thì chỉ sợ cũng phải chết không ít tiên nhân. Cho nên các tiên nhân mới dùng Ngục Sơn trấn áp bọn chúng. Bọn chúng bị Ngục Sơn trấn áp nên bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không thể hấp thu được lực lượng từ thế giới bên ngoài. Từ đó đám Thần Ma sẽ càng ngày càng yếu đi, đợi thêm trăm vạn năm nữa. Nhóm Thần Ma sẽ trở nên cực kỳ yếu đuối."

Hai người Kỷ Ninh vừa nghe vừa gật đầu.

Mặc kệ là người tu tiên hay Thần Ma có thể tới một cấp độ nhất định không cần ăn uống nhưng rồi vẫn sẽ phải cần hấp thu lực lượng từ thế giới bên ngoài. Như luyện khí là hấp thu nguyên khí trời đấtThần Ma cùng Thần Ma luyện thể đều hấp thu một vài lực lượng khác như lực ngũ hành, lực tinh thần, lực Thái Âm, lực Thái Dương

Nếu không thể hấp thu được lực lượng từ thế giới bên ngoài thì dĩ nhiên sẽ càng ngày càng suy yếu.

"Nhưng về sau"

"Trong đám Thần Ma bị trấn áp có một kẻ cực kỳ mạnh mẽ đã đánh vỡ được Ngục Sơn! Chạy thoát khỏi nơi trấn áp! Sau một trận đại chiến giữa Thần Ma và tiên nhân, một khoảng trời đã bị xé nát thành mảnh nhỏ. Tuy kết quả của trận chiến đó ra sao thì ta không biết nhưng Ngục Sơn Đại Hoang Trạch sau trận chiến đó đã biến thành như bây giờ." Đông Hà Phi Vân nói.

Kỷ Ninh cười nói: "Không hổ là Đông Hà tộc, bí mật như vậy mà cũng biết."

"Ta cũng chỉ là xem qua những bộ sách ghi chép các truyền thuyết thôi chứ cũng chưa từng nhìn tận mắt. Là thật hay giả ta cũng không dám chắc." Đông Hà Phi Vân cười.

"Nghe nói ở thời đại Thần Ma, nhóm Thần Ma đã xưng hùng xưng bá khắp vùng đất này." Kỷ Ninh nói. "Còn hiện giờ thì loài người chúng ta xưng bá ở vùng đất vô tận này. Yêu tộc đứng thứ haiNhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Thần Ma nào." Đôi mắt của Mộc Tử Sóc cũng tỏa sáng: "Ta cũng rất tò mò về thời đại Thần Ma."

"Ta nghĩ rằng thực lực càng mạnh thì sẽ càng biết nhiều hơn." Đông Hà Phi Vân cười.

"Nhất định phải điều tra rõ chuyện này!" Ở giữa không trung, lão già tóc bạc áo choàng đen lạnh lùng quát.

Một con chó ba mắt lông đen đứng bên cạnh phát ra thanh âm: "Vâng! Nhưng nếu gặp phải An Thiền Bắc Sơn tộc cản lại thì sao"

"Vẫn cứ giết!" Lão già tóc bạc áo choàng đen lạnh lùng nói. "Các ngươi không cần phải lấy thân phận Ứng Long Vệ để giải quyết, cứ ai cản là giết. Nhất định phải điều tra rõ ràng."

"Dạ." Con chó ba mắt lông đen cung kính đáp.

"Những chư hầu này đã quen xưng vương ở đất phong đã lâu nhưng không chịu yên ổn thì cứ phải đánh cho một trận." Lão già tóc bạc áo choàng đen lạnh lùng nói. "Xem ra An Thiền Hầu Bắc Sơn tộc lại phải chết một đám rồi. Đi thôi!"

"Dạ."

Con chó ba mắt lông đen cũng lóe lên rồi biến mất.

Lúc này, lão già tóc bạc áo choàng đen mới điều khiển mây mù bay từ từ đirất nhanh đã tới ngọn núi có tòa đại trận hình tháp đứng sừng sững lúc trước. Đám Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc đã chờ khá lâu trên ngọn núi đó.

Vù vù!

Lão già tóc bạc áo choàng đen đáp xuống. Xung quanh lập tức im phăng phắc. Mười lão già ăn mặc giản dị cũng cung kính nhìn.

"Các ngươi nghe rõ đây." Lão già tóc bạc áo choàng đen nói. "Các ngươi đều là những người muốn gia nhập Ứng Long Vệ. Chỗ sát hạch các ngươi chính là Ngục Sơn Đại Hoang Trạch! Ngục Sơn Đại Hoang Trạchchính là nơi nổi tiếng về độ nguy hiểm trong quận An Thiền ta. Việc các ngươi phải làm là. Sống ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch ba tháng và đem đầu một con đại yêu Vạn Tượng về."

"Nếu còn sống và mang về được đầu đại yêu Vạn Tượng thì các ngươi sẽ được vào Ứng Long Vệ ta."

"Trường hợp chết ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, hoặc trở về nhưng không có đầu đại yêu Vạn Tượng. Hoặc có đầu nhưng không sống đủ ba tháng thì đều tính là thất bại."

"Các ngươi đã nghe rõ chưa?"

Lão già tóc bạc áo choàng đen nhìn qua một lượt.

Trăm người tu tiên đều gật đầu không do dự chút nào. Thử thách để gia nhập Ứng Long Vệ có rất nhiều loại. Mà loại như bọn họ gặp lần này cũng chỉ coi là một loại bình thường mà thôi. Nếu bọn họ đã dám tới đâythì đều phải có chút tự tin nào đó thì mới dám tới.

"Tốt." Lão già tóc bạc áo choàng đen gật đầu. "Một khi đã như vậy thì các ngươi xuất phát luôn đi. Hi vọng ba tháng sau lại có thể gặp các ngươi mang đầu đại yêu trở về. Nhớ kỹđừng coi thường những đại yêu kia. Các ngươi muốn giết đại yêu thì đại yêu cũng muốn giết các ngươi. Thù hận qua bao nhiêu năm tháng đã chất chứa rất nhiều. Nên bọn chúng sẽ không nương tay với các ngươi đâu."

Trăm người tu tiền đều hiểu. Tới cả người nhỏ tuổi nhất là Mộc Tử Sóc cũng hiện lên vẻ kiên định trong mắt.

"Tiến vào hết đi."

"Chia nhau ra đứng trong phạm vi đáy tháp."

Mười lão già ăn mặc giản dị kia bắt đầu bố trí. Đám người Kỷ Ninh cùng đi vào trong đại trận. Đại trận rộng lớn tới mức này có thể chở tới vài ngàn người.

"Kỷ Ninh sư huynh. Sư phụ dặn taTới khi tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, chẳng những phải cẩn thận với yêu quái. Mà còn phải cẩn thận với những kẻ tu tiên có lòng dạ tăm tối khác." Mộc Tử Sóc truyền âm nói. "Bọn chúng đều đã biết chúng ta là Hắc Bạch Học cung. Hắc Bạch Học cung của chúng ta lại rất ít đệ tử. Mỗi người đều có bảo vật quý hiếm cho nên sẽ có chuyện vây giết đệ tử Hắc Bạch Học cung như chúng ta xảy ra. Bây giờ chúng ta chưa phải là Ứng Long Vệnên không bị cấm đoán việc giết nhau."

Kỷ Ninh mỉm cười nhìn Mộc Tử Sóc. Lòng người khó đoán. Kiếp trước sống ở thời đại bùng nổ thông tinhắn đã được tiếp xúc tới mức phát nghẹn với thông tin, hơn rất nhiều so với thế giới hoang sơ này.

Tuy vậy Kỷ Ninh vẫn nói. "Ta biết, sư đệ cũng phải cẩn thận đấy."

"Ừ, huynh đệ chúng ta đi cùng. Hừ. Tới một giết một, đến mười giết mười." Mộc Tử Sóc truyền âm nói.

Bỗng nhiên

Xung quanh đại trận phát sáng, mặt ngoài của đại trận bắt đầu tỏa ra những ánh sáng chói mắt bao phủ toàn Truyền Tống Trận. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy đám một trăm người tu tiên Kỷ Ninh ở bên trong Truyền Tống Trận nữa.

Xoẹt!

Ánh sáng trắng từ đỉnh tháp bỗng nhiên sáng chói lên gấp nghìn lần, thậm chí còn chói mắt hơn cả bầu trời ở trên đầu. Đến lúc ánh sáng trắng ảm đạm đi bớt, ánh sáng màu tro cũng đã trở về vẻ bình thường thì một trăm người trong đại trận cũng đã biến mất không thấy. Lúc này bọn họ đã tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch kia.