Con thuyền lao từ trên cao xuống, tiến vào trong phủ đệ trên Bắc Minh Phong.
"Kỷ Ninh sư huynh."
Ba Tử Phủ tu sĩ tôi tớ Vong Vệ, Vân Chu, Vân Lộ cùng cung kính nói. Bạch Thủy Trạch đứng ở bên cũng nhìn về phía Kỷ Ninh. Kỷ Ninh nhìn về phía Bạch Thủy Trạch, mỉm cười: "Bạch thúc, ta vào tĩnh phòng để tĩnh tâm tìm hiểu một thời gian. Khi nào có chuyện gì quá quan trọng thì mới gọi ta nhé."
Bạch Thủy Trạch gật gật đầu.
Kỷ Ninh liền đi thẳng vào tĩnh phòng để tu luyện.
Vân Lộ cắn môi nhìn Kỷ Ninh: "Chỉ có liếc mắt một cái mà không thèm nhìn thẳng xem thế nào à. Hừ, ở bộ tộc ta còn đầy người muốn kết làm đạo lữ song tu với ta đó. Kỷ Ninh sư huynh này vẫn còn chưa nói chuyện một lần nào với ta." Vẻ đẹp của Vân Lộ đúng là hàng đầu. Kỷ Ninh đã từng gặp cả hồ nữ ở động Vô Ưu, rồi tới cả Cửu Liên sư tỷ xinh đẹp nhưng vẫn không thể đẹp bằng nàng.
Chỉ có vị tiên nhân chuyển thế Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi là có thể so sánh được với nàng. Không trách tại sao Vân Lộ vẫn luôn tự tin. Dĩ nhiên là nàng muốn quyến rũ vị đệ tử Hắc Bạch Học cung này. Kỷ Ninh kia đúng là sự lựa chọn cho vị trí đạo lữ song tu tốt nhất với nàng. Nhưng đáng tiếcTới tận bây giờ mà Kỷ Ninh còn chưa từng nói một câu với nàng.
"Ta không tin!" Vân Lộ thầm nhủ.
"Không biết trận chiến ở Luận Đạo Điện thế nào." Vân Chu đứng bên cạnh sáng mắt lên với vẻ đầy chờ mong. "Ta cũng không biết." Vong Vệ nói với vẻ nghiêm túc.
Vân Chu liếc mắt nhìn Vong Vệ rồi bĩu môi.
Trong tĩnh phòng. Kỷ Ninh ngồi khoanh chân. Từng đường kiếm khí bay múa xung quanh, khi thì chém, khi thì đâm, khi thì cắt, từng chiêu mộtnhìn như bình thường nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén làm người khác phải kinh hãi.
Bỗng nhiên toàn bộ kiếm khí ở xung quanh đều biến mất. "Phù." Kỷ Ninh lộ ra vẻ tươi cười. "Sau một đêm tìm hiểu đúng là có thêm nhiều thứ cộng với củng cố thêm những thu hoạch lúc trước."
"Đại Đạo Kiếm Đạo? Kiếm Tiên?" Trong mắt của Kỷ Ninh hiện lên vẻ chờ mong.
Vù vù. Kỷ Ninh đứng dậy. Cửa đá mở ra ầm ầm, rất nhanh hắn đã đi ra ngoài sân
Lúc này trời mới tờ mờ sáng.
Kỷ Ninh đứng trong sân, hít một ơhi nguyên khí nồng đậm trong trời đất. Tâm tình trở nên cực kỳ tốt. "Kỷ Ninh sư huynh." Một âm thanh dịu dàng dễ nghe vang lên.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại. Đúng là Vân Lộ mặc áo bào trắng nhạt. Tuy áo bào trắng khô cứng nhưng mặc trên người nàng thì lại đầy vẻ yểu điệu xâm nhập vào lòng người khác một cách đầy quyến rũ. Bộ tóc đen nhánh tuy chỉ buộc hờ nhưng cũng làm cho người ta đầy mê hoặc. "Thật đúng là một vưu vật. Không biết tại sao Bách Vi lại đưa nàng tới làm tôi tớ cho ta." Kỷ Ninh thầm nghĩ. Tuy Vân Lộ có vẻ đẹp tuyệt vời nhưng Kỷ Ninh lại cần tiêu dao tự tại nên sao có thể dễ dàng trong chuyện đạo lữ đây? Cho dù có chọn đạo lữ thì đó cũng phải là một chuyện rất lớn. Ít nhất là lúc này thì Vân Lộ vẫn chưa thể làm Kỷ Ninh động tâm được. "Ta vẫn còn chưa cảm tạ Kỷ Ninh sư huynh về việc được nhận làm người dưới trướng Kỷ ninh sư huynh và được vào Hắc Bạch Học cung." Dáng người Vân Lộ hơi lay động, cúi đầu xuống cảm tạ.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Bỗng nhiên có một bóng người chạy tới. Là một gã thanh niên làm người hầu. Hắn nhịn không được phải liếc mắt nhìn người tu tiên xinh đẹp mang tên 'Vân Lô' kia một cái rồi mới nơm nớp lo sợ nói: "Chủ nhân, bên ngoài có một vị xưng là sư huynh của chủ nhân. Đang đứng ngay ở cửa. Đã đợi được khoảng một chén trà nhỏ rồi."
"Ừ." Kỷ Ninh gật đầu rồi hô lên. "Không biết vị sư huynh nào tới vậy. Đã để sư huynh phải đợi lâu như vậy là do lỗi của sư đệ. Mời mau mau vào đây đi thôi."
"Còn không mau chuẩn bị rượu." Kỷ Ninh nhìn Vân Lộ đứng bên.
"Dạ." Vân Lộ liền khom người hành lễ rồi nhanh chóng lui ra. Tên thanh niên phàm nhân kia thì vẫn đứng đó lưng tràn đầy mồ hôi lạnh nhưng rồi cũng mau chóng lui ra. Vừa rồi hắn trộm nhìn xem cô 'Vân Lộ' xinh đẹp tuyệt thế kia, với hắn đúng là như gặp được tiên nữ trong truyền thuyết, lòng thầm than. "Nếu ta mà có thể lấy được tiên nữ như vậy thì chỉ sống nhất thời nửa khắc cũng đáng. Vậy mà không hiểu tại sao chủ nhân lại không màng tới tiên nữ như vậy?" "Kỷ Ninh sư đệ." Một thanh niên áo bào đen đi tới. Ánh mắt như ngôi sao, mặt mỉm cười nói. "Khi trước tuy đã gặp sư đệ ở đại lễ gia nhập môn phái và Luận Đạo Điện nhưng vẫn chưa nói gì với nhau cả. Sư huynh tên khai sinh là Hộ Vĩnh Xuân, đạo hiệu cũng là tên của ta 'Vĩnh Xuân'."
"Vĩnh Xuân sư huynh, mời." Kỷ Ninh là người tu tiên nên trí nhớ rất mạch lạc. Hắn nhớ rằng ở Luận Đạo Điện đã từng thấy vị Vĩnh Xuân sư huynh này đứng bên cạnh thiếu niên ục ịch nhếch nhác kia. Có thể đứng bên cạnh người đó thì chắc cũng là người ưu tú trong hàng ngũ đệ tử Vạn Tượng chân nhân.
Hai người ngồi đối diện nhau, Vân Lộ đứng bên cạnh dâng rượu ngon và hoa quả. "Sư đệ lại có một giai nhân như vậy." Vĩnh Xuân sư huynh cười khen.
Mặt Vân Lộ hơi đỏ lên.
Kỷ Ninh cười. "Chỉ là mượn cơ hội làm thuộc hạ của ta để tu luyện mà thôi."
"Ồ." Vĩnh Xuân sư huynh gật gật đầu. Hắn lập tức hiểu ra vị sư đệ trước mặt này không hề có tâm tư gì với cô nương xinh đẹp ở bên cạnh này nên cũng không nhắc thêm nữa.
Nhìn thấy hai người đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung là Kỷ Ninh và Vĩnh Xuân sư huynh chuyện trò vui vẻ, Vân Lộ còn muốn thử xem sao nhưng càng về sau thì lại càng thương tâm. Lúc trước vị Vĩnh Xuân sư huynh kia còn khen nàng một câu vậy mà về sau hai người chỉ toàn ngồi nói chuyện với nhau, đến liếc nhìn nàng một cái cũng còn không thèm. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Hai vị này đều là thiên chi kiêu tử nên cũng chẳng thèm để ý tới dung mạo của nàng. Điều này làm cho nàng rất thương tâm. "Kỷ Ninh sư đệ!" Một âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
"Lại một vị nữa." Kỷ Ninh thầm nghĩ. Sở dĩ hôm nay sáng sớm đã phải rời khỏi tĩnh phòng là bởi vì Kỷ Ninh hiểu được Biểu hiện hôm qua của mình tại Luận Đạo Điện chắc sẽ làm một vài sư huynh sư tỷ tới để kết giao. Mà kết giao càng nhiều sư huynh sư tỷ thì lại càng tốt với mình. Dù sao đây đều là những đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung. Người ngoài có muốn kết giao cũng không đượcTừng vị đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung đều tới. Hoặc tới một mình hoặc là hai ba người cùng tới, làm cho đình viện trở nên náo thiệt không ít. Thỉnh thoảng có một vị sư huynh sư tỷ rời đi nhưng trong đình viện vẫn luôn có từ ba tới năm người. Vân Lộ là hầu gái nên dĩ nhiên phải đi theo hầu hạ.
Nhưng làm nàng thương tâm chính làngoại trừ một câu khen khách sáo ra thì trong hơn hai mươi vị sư huynh sư tỷ là đệ tử chính thức tới chỉ có một vị sư huynh nhìn nàng vài lần. Đó là vị có đạo hiệu là 'Hoan Hỉ' sư huynh'. Nghe lời của những vị sư huynh khác thì hắn thích nhất là song tu.
"Những đệ tử Hắc Bạch Học cung này ngoài tên thích song tu kia ra còn những người khác đều có đạo tâm không tầm thường chút nào." Cuối cùng thì Vân Lộ cũng phải thầm hãi mà than. Những người có thể vào Hắc Bạch Học cung này đều là thiên tài tuyệt thế cả. Hơn nữa nàng còn nghe ra
Chủ nhân Kỷ Ninh nhà nàng lại còn là người nổi trội nhất trong số những thiên tài tuyệt thế đó. Được người khác ví như yêu nghiệt! Vì thế nên các vị sư huynh sư tỷ mới tới để kết giao.
"Kỷ Ninh sư đệ, ta dẫn hai vị sư tỷ tới đây. Chẳng biết ngươi có muốn gặp hay không đây." Một âm thanh dịu dàng truyền tới. Ba người Kỷ Ninh đang nói chuyện cũng phải quay đầu lại, rất nhanh đã nhìn thấy trên không trung có ba đường sáng.
"Cửu Liên sư tỷ đã muốn gặp sư đệ thì sư đệ sao dám không đây." Kỷ Ninh ngầng đầu nhìn Cửu Liên sư tỷ trên không trung. Bên cạnh Cửu Liên sư tỷ là một nữ tử yểu điệu mặc áo đỏ và một cô gái sắc xảo mặc áo bạc. Ba cô gái này cùng đáp xuống.
"Các nàng"
Nhìn thấy ba vị sư tỷ này, Vân Lộ lập tức cảm thấy tự ti. Khí chất lỗi lạc của ba vị sư tỷ nàymới đúng là tiên nữ. "Đây là Thanh Thanh sư muội, còn đây là Bạch Thủy sư tỷ." Cửu Liên sư tỷ mỉm cười nhìn về phía Kỷ Ninh.
"Gặp qua Kỷ Ninh sư đệ." Nữ tử yểu điệu áo đỏ nhìn Kỷ Ninh.
"Gặp qua Kỷ Ninh sư đệ." Cô gái áo bạc cũng nói .
Tới tận lúc trời chạng vạng tối thì Bắc Minh Phong mới an tĩnh trở lại. Các vị sư huynh sư tỷ đều đã rời đi. Chính làlại có một người khác tới. Đó chính là Bắc Sơn Bách Vi.
"Bách Vi, ngồi đi." Kỷ Ninh cùng Bắc Sơn Bách Vi ngồi xuống.
"Ta biết kiểu gì hôm nay ngươi sẽ bề bộn đủ các loại việc, sẽ có không ít đồng môn tới gặp gỡ ngươi. Cho nên ta mới cố chờ đến lúc trời sắp tối thì mới đến." Bắc Sơn Bách Vi cười.
"Bách Vi ngươi quả thật lợi hại đấy." Kỷ Ninh khen. Bắc Sơn Bách Vi cười ha ha. "Chuyện đơn giản như vậy sao ta lại không đoán được. À đúng rồi, hôm nay ta tới chính là theo lệnh của cha."
"Phụ thân của ngươi?" Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Bắc Sơn Hắc Hổ
Chính là cái khí thế làm cho hắn cảm thấy đáng sợ, tuyệt đối không thua gì vị chưởng giáo Hắc Bạch Học cung. Hơn nữa nếu xét về góc độ khí phách thì đúng là một nam nhân mãnh liệt! Một trong những người có khả năng trở thành An Thiền Hầu!
"Tới có việc gì vậy?" Kỷ Ninh ngẩn ra."
"Bộp bộp." Bắc Sơn Bách Vi vỗ tay. Lập tức ở phía sau hắn có hai gã người hầu Tử phủ tu sĩ tiến tới rồi lấy ra từ pháp bảo trữ vật một khay ngọc màu đen. Khay ngọc màu đen này có hai chữ Hắc Hổ được điêu khắc tinh xảo. Bản thân khay ngọc lại cực kỳ sáng. Đẹp đẽ tới mức có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật. Trên khay ngọc màu đen có đặt một vài kiện vật phẩm. Chỉ nhìn qua là đã có thể thấy có sáu món được đặt trên khay ngọc.
Gồm hai bình ngọc, thuyền nhỏ, cánh chim màu đen, hai bộ phi kiếm lớn cỡ kim may.
"Hai bộ phi kiếm này, một bộ có bảy mươi hai chuôi, một bộ có mười tám chuôi. Đều là phi kiếm nhân giai thượng phẩm." "Cánh chim màu đen nàylà pháp bảo cánh chim nhân giai thượng phẩm."
"Con thuỳen này cũng là pháp bảo phi hành nhân giai cực phẩm."
"Bình ngọc này, là pháp bảo khí độc. Chính là một bảo vật dùng để trốn chạy." "Còn bình ngọc này là một ngàn cân nguyên dịch." Bắc Sơn Bách Vi từ từ nói. "Ngươi nhận lấy tất đi."
Kỷ Ninh nhìn tới ngây ngẩn cả người.
Với ánh mắt của hắn nhìn ra thì những đồ vật này đều không tầm thường chút nào. Ngoại trừ cái cánh chim màu đen hơi kém kia ra thì những thứ khác đều cực kỳ quý.
"Ta, ta làm sao có thể nhận hết được." Kỷ Ninh liền nói. "Tất cả đều là những thứ cực kỳ quý."
"Cha ta ra lệnh cho ta đem những đồ này tới. Còn những chuyện khác ta không quan tâm." Bắc Sơn Bách Vi chắp tay sau lưng nói. "Ngươi không cần phải quá khiêm tốn. Ngươi cũng đã từng có duyện gặp mặt cha ta một lần. Cha ta tặng quà mừng cũng là ý tốt nên nhận lấy cũng chẳng sao mà."
Kỷ Ninh hơi chần chừ.
Khi trước Bắc Sơn Bách Vi đã là bằng hữu của mình rồi. Vì thế nên mình không thể loại bỏ quan hệ với phủ Bắc Sơn Hắc Hổ được. Một khi đã như vậy thì cứ nhận thôi.
"Được." Kỷ Ninh gật đầu.
"Thế mới đúng chứ. Những thứ này cũng không phải là thứ đáng giá với cha ta đâu." Bắc Sơn Bách Vi liền nói. "Đúng rồi, tên Mạnh Nham mà ngươi bảo ta tìm ta cũng đã tìm ra rồi. Đúng là hắn chưa gia nhập được môn phái nào cả. Có cần ta phái người đưa hắn tới Hắc Bạch Học cung không?"