Mãng Hoang Kỷ

Chương 158: Lưu bút của tiên nhân


Các đời đệ tử lần đầu quan sát Hắc Bạch đồ đều có được những cảm ngộ riêng. Do tích lũy thường ngày, cảm ngộ Đạo thường xuyên nên khi quan sát 'Hắc Bạch đồ' sẽ ngộ ra tương đối những gì mình cần.

"Vù vù vù vù..."

Kỷ Ninh khoanh chân ngồi đó tìm hiểu, ngưng tụ ra Thủy Hỏa Liên Hoa xung quanh.

Tầng tầng cánh sen quay quanh Kỷ Ninh

Có sáu tầng cánh sen xuất hiện...rồi sáu tầng cánh sen đột nhiên biến mất. Rồi sau đó lại có bốn tầng cánh sen được ngưng tụ ra. Bốn tầng cánh sen này đã ngưng tụ tới mức như thật thể.

Thời gian trôi qua.

Đảo mắt đã qua nửa canh giờ.

Vù vù...

Bốn tầng cánh sen nhìn như thật biến mất rồi lại có hai tầng cánh sen ngưng tụ ra. Trong hai tầng cánh sen này, một tầng có màu đỏ, tầng kia có màu xanh. Hai tầng lá sen nhìn rất thật.

"Vù vù vù vù..." Cánh sen xoay tròn. Áp lực giữa hai tầng cánh sen tạo ra càng ngày càng mạnh. Hai tầng cánh sen hiện lên rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn rõ gân lá ở tầng cánh sen màu xanh biếc giống như cánh sen đang phát triển vậy.

"Sao?"

Kỷ Ninh tỉnh táo lại.

"Hậu tích bạc phát." Kỷ Ninh gật đầu nhẹ. "Xem ra ta cảm ngộ 'Đạo' nước, lửa, gió đã tới bình cảnh cả rồi."

Hắn nhìn sang phía Mộc Tử Sóc ở bên.

Mộc Tử Sóc vẫn đang đắm chìm như mê như say trong bức tranh.

"Ta có Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ nên dù Hắc Bạch đồ có trợ giúp với ta thì cũng không thể nhiều hơn Mộc Tử Sóc được." Kỷ Ninh đi tới một tấm bia ở bên cạnh. Tất cả những chữ trên tấm bia này đều do các đời tiên nhân lưu lại.

Một hàng vặn tự dài.

"Con đường tu tiên. Đại tranh chi đạo (đạo tranh đấu). Ngũ Sửu lưu tự!" Ý chí mãnh liệt này ập thẳng vào mặt làm Kỷ Ninh như nhìn thấy trước mặt mình có một người tu tiên đang không ngừng đi lên, tranh đấu với trời, tranh đấu với đất, tranh đấu với người, tranh đấu với yêu quái...

"Đâu óc phải bình tĩnh, làm việc phải dũng cảm." Sự lạnh lẽo vô hình ẩn chứa trong đó.

"Lòng đã có hướng đi thì đi tới đâu tan tác tới đó." Ở đây thì lại viết lên với vẻ đầy tự tin bất khuất. Con đường đạo tâm của người này mãnh liệt không thể ngăn cản. Ai ngăn là giết.

"Phàm trần thế tục thối nát. Ta chỉ cầu có hai chữ: Trường Sinh."

Hoặc là bá đạo.

Hoặc là ngạo nghễ.

Hoặc là lạnh lùng nghiêm nghị

Hoặc là tiêu dao

Hoặc là đạm bạc

Hoặc là bình thản.

Các lưu bút của các đời tiên nhân để lại làm đạo tâm của Kỷ Ninh phải trải qua từng thử thách một. Hắn như thấy được năm tháng đằng đẵng tiếp theo của mình. Đã là người tu tiên thì ai cũng cố gắng giữ vững đạo tâm của mình để tiếp tục bước tiếp trên con đường này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

"Đạo tâm phải thật mạnh mẽ. Đạo tâm phải thật kiên đinh. Đạo tâm phải thật tinh khiết." Kỷ Ninh thầm nhủ.

Mạnh mẽ, kiên định, tinh khiết.

Đó là những cảm nhận đầu tiên của Kỷ Ninh sau khi đọc lưu bút của các tiên nhân để lại. Có thể bước tới tiên nhân thì họ đã có thể làm sáng tỏ những gì mình cần trong lòng rồi. Hơn nữa đạo tâm cũng cực kỳ tinh khiết kiên định, không để tâm ma lôi kéo. Qua những năm tháng mài giũa, đạo tâm của bọn họ đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng một khi đạo tâm của tiên nhân bị mê muội. Tín niệm sẽ sụp đổ. Làm cho đạo tâm tôi luyện trong cả ngàn năm bị mất trong phút chốc! Thậm chí còn có thể mất cả khả năng khống chế nguồn nguyên lực cực kỳ mạnh mẽ trong người, dẫn tới chết tại chỗ.

Từ đó có thể thấy được, con đường tu tiên vốn là con đường khiêu chiến với vận mệnh đầy gian nan.

"Ước muốn của ta chính là cầu được tiêu dao tự tại. Chỉ cầu có thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay." Kỷ Ninh xem được những dòng này thì đạo tâm lại càng thêm tinh khiết.

Sự tra tấn dày vò của bệnh tật ở kiếp trước đã để lại cho hắn một tinh thần không bao giờ lùi bước trước vận mệnh, không bao giờ để vận mệnh chi phối.

Cái chết của cha mẹ ở kiếp này lại càng làm cho Kỷ Ninh có khát vọng mãnh liệt về việc tự nắm giữ vận mệnh trong tay.

Mà muốn nắm giữ được vận mệnh thì nhất định phải có thực lực đủ lớn! Phải mạnh mẽ thì mới có thể tiêu dao tự tại được!

...

Kỷ Ninh xem hết toàn bộ lưu bút do tiên nhân để lại trên một tấm bia. Tuy người tu tiên có khả năng đọc nhanh nhưng cũng phải tới sáng hắn mới có thể đọc được hết.

"Sao?" Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Mộc Tử Sóc.

Mộc Tử Sóc vẫn đang khoanh chân ngồi ở kia, mắt dán vào Hắc Bạch đồ. Ở quanh người hắn, nguyên khí trời đất đang hội tụ lại hình thành một đám các bộ phận lắp ráp. Vô số các bộ phận lắp ráp khi thì hợp lại thành hình, khi thì phân chua ra. Trong lúc nhất thời, các loại hình dạng rồng, hổ, rắn, rùa...các loại yêu thú, thậm chí là dị chủng đều được tạo ra một cách liên tục.

"Hậu tích bạc phát. Sóc sư đệ đã thấu hiểu từ trước, giờ phút này mới bùng phát." Kỷ Ninh thầm khâm phục. Bản thân mình chỉ có thể tìm hiểu được chưa tới một canh giờ. Vậy mà Mộc Tử Sóc sư đệ lại có thể tìm hiểu lâu hơn cả mình.

"Tấm bia khác." Kỷ Ninh lại nhìn qua tấm bia đang kia.

Những dòng lưu bút của các đời tiên nhân để lại, thật ra đều là để mài giữa đạo tâm cho đời sau. Thậm chí đạo tâm bất ổn mà tới đây xem những điều tiền bối để lại thì cũng vẫn có được công hiệu mài giũa...Cho nên, cho dù Hắc Bach đồ là căn cơ. Nhưng những dòng lưu bút để mài giũa đạo tâm này cũng là thứ truyền thừa vững chắc qua vô số năm tháng mà không phải một môn phái hàng đầu nào cũng có.

Đây cũng là chuyện bên trong!

...

Trên bầu trời đêm

Một lão già lùn mặc quần áo rách nát điều khiển đám mây mù bay đi, trên tay cầm chắc bình rượu với vẻ đầy khoái chí.

Lúc này, trời đất xung quanh như bao bọc lấy hắn. Tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của hắn. Loại cảm giác tự chủ tự nhiên này...đã làm cho hắn không thua kém 'Bắc Sơn Hắc Hổ' chút nào, thậm chí còn có cảm giác đáng sợ hơn. Có điều, chỉ cần hắn hơi đi ra xa một chút thì cảm giác uy thế này lại biến mất.

"Vượt qua cửu kiếp thật là thích. Thật sự là thích." Lão giả lùn gật gù đắc ý. "Lại có thêm chín trăm năm sung sướng rồi." Hắn liền ngửa đầu lên tu rượu ừng ực.

"Ồ." Bỗng nhiên, lão già lùn dừng lại, nhìn về phía Hắc Bạch đồ phía dưới.

"Hai người trẻ tuổi?"

Lão già lùn gật đầu nhẹ. "Tính ra thì hôm nay chính là ngày Hắc Bạch Học cung tuyển chọn đệ tử. Xem ra hai người này là đệ tử mới tới. Lão đạo phải xem xét xem thế nào."

"Tên nhỏ mặc áo bào trắng kia đi theo con đường khôi lỗi sao? Dường như cũng không tệ lắm. Rất có thiên tư ấy chứ. Xem ra trong mấy năm ta bế quan, tư chất của đệ tử Hắc Bạch Học cung vẫn không giảm sút chút nào." Lão già lùn gật đầu vừa lòng rồi ánh mắt lại chuyển về phía Kỷ Ninh đang xem tấm bia. "Tên nhóc mặc da thú kia lại đang xem lưu bút của tiên nhân sao? Chẳng lẽ đã xem xong Hắc Bạch đồ rồi? Không biết tên nhóc này xem Hắc Bạch đồ trong bao lâu, tư chất tiền lực thế nào."

Thời gian xem Hắc Bạch đồ đại biểu cho mức độ thu hoạch được. Có thể xem càng lâu thì thu hoạch càng lớn.

...

Kỷ Ninh vẫn đang xem lưu bút của tiên nhân để lại trên tấm bia.

Mỗi một dòng lưu bút đều lưu lại con đường tu tiên của từng vị tiên nhân. Trong đó chỉ có một vị Thiên Tiên còn đâu đều là Tán Tiên, Địa Tiên. Từ đó có thể thấy được việc thực sự bước ra khỏi tam giới khó khăn tới mức nào.

"Sao?"

Kỷ Ninh đọc tới một hàng chữ mới. Khi ánh mắt vừa chuyển tới dòng chữ này thì liền có cảm giác như có kiếm chỉ đang đâm vào mắt.

"Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự!"

Một câu rất đơn giản.

Kỷ Ninh nhìn kỹ hàng chữ của vị 'Bắc Hành tiên nhân' để lại thì lờ mờ cảm nhận được một luồng khí cơ mạnh mẽ bên trong. Từ cảm ứng của thần hồn, một luồng hơi thở mạnh mẽ từ dòng chữ truyền thằng vào trong thức hải.

Một lão già tóc bạc đang cầm một thanh kiếm đứng trên bầu trời.

Vù vù!

Cả người lão biến thành một thanh kiếm khí cao chót vót.

"Một thanh kiếm thật sắc bén." Kỷ Ninh nhìn thấy lão già tóc bạc thì cảm nhận được lão già này như một thanh kiếm chí dương chí cương, không gì phá nổi. Thậm chí Kỷ Ninh còn có cảm nhận, không có gì có thể ngăn được lão già tóc bạc kia.

Kỷ Ninh học kiếm từ nhỏ.

Cha đã dạy: Kiếm chính là binh khí trong tay hắn. Đến bây giờ, Kỷ Ninh đã trở thành một kiếm khách chân chính. Khi thấy được mục tiêu tồn tại của bóng người kiếm khách này...Kỷ Ninh thầm khát vọng, lòng sinh ra thành tâm thành ý làm cho luồng khí cơ bắt đầu cộng hưởng.

...

"Hả? Tên nhóc mặc da thú kia..." Trên không trung, lão già lùn đứng trên đám mây kinh ngạc nhìn xuống phía dưới. "Đây là?"

Chỉ thấy ở phía dưới, Kỷ Ninh đang đứng trước tấm bia, mắt nhìn không rời vào hàng chữ 'Cầm trong tay thanh kiếm ba thước, giết hết mọi chuyện bất bình! Bắc Hành lưu tự'. Cả người hắn và những dòng chữ đều bắt đầu sáng lên. Từng luồng kiếm ý mạnh mẽ đều ẩn chứa trong dòng chữ này.

Kỷ Ninh đang đứng ở đó. Toàn thân cũng tỏa ra một luồng kiếm ý mờ ảo.

Hai bên bắt đầu cộng hưởng với nhau. Dĩ nhiên kiếm ý trên người Kỷ Ninh vẫn còn kém xa kiếm ý thân thúy ngập trời trên dòng chữ kia. Nhưng chắc chắn kiếm ý trên người hắn đang cộng hưởng với kiếm ý trên dòng chữ.

"Vậy mà, vậy mà lại có thể làm kiếm ý của Bắc Hành tiền bối dao động sao?" Lão già lùn kinh ngạc nhìn cảnh phía dưới. Cho dù 'Bắc Hành tiên nhân' chỉ là tán tiên nhưng lại là người có địa vị ngang tầm với vị Thiên Tiên trong Hắc Bạch Học cung. Thậm chí còn có ảnh hưởng lớn hơn. Hắn sống qua trăm vạn năm rồi mới chết dưới tam tai cửu kiếp mạnh mẽ.

Một tán tiên sống trăm vạn năm thì đúng là truyền thuyết. Một tán tiên sống được mười vạn năm đã là mạnh mẽ lắm rồi. Tiếp theo muốn sống mười năm lại càng khó thêm. Mỗi một tán tiên sống được hai mươi, ba mươi vạn năm đều là những kẻ khác thường. Sống càng lâu thì thực lực càng trở nên lớn mạnh đáng sợ.

Một người có cấp độ tán tiên mà có thể sống trăm vạn năm thì hoàn toàn có thể so sánh với Thiên Tiên.

Tuy trên phương diện nguyên lực thì rõ ràng yếu hơn Thiên Tiên. Nhưng vì có nhiều cảm ngộ, pháp thuật mạnh hơn nên bọn họ có thể so sánh được với Thiên Tiên!

"Kiếm ý?"

"Kiếm ý dao động mạnh như vậy sao?" Lão già lùn trợn tròn con mắt nhìn xuống.

...

Trong thức hải của Kỷ Ninh.

Kiếm ý của hai người cộng hưởng với nhau tạo thành một tình trạng kinh người. Một lão già tóc bạc xuất hiện trong thức hải bắt đầu thi triển kiếm pháp, trong miệng hô vang: "Sống một đời để làm gì?"

"Mong muốn lớn nhất chính là được vui sướng."

"Giết, giết, giết."

"Giết hết mọi chuyện bất bình!"

"Giết hết mọi kẻ có thể giết mình!"

"Thì ta mới vui vui sướng sướng được."

"Thân là tán tiên nên ta không còn mong muốn trường sinh."

"Nhưng..."

"Sống vui một ngày còn hơn chịu nhục trăm năm."

"Thanh kiếm của ta chính là thanh kiếm vui sướng, thanh kiếm ngay thẳng, thanh kiếm dẹp hết mọi chuyện ưu phiền. Kiếm pháp này chính là 'Tam Xích Kiếm'."

Tiếng nói của lão già tóc bạc vang vọng trong thức hải của Kỷ Ninh.