Mãng Hoang Kỷ

Chương 10: Bộ pháp


Luyện tiễn được nửa canh giờ thì chấm dứt, mặt trời cũng đã mọc lên rồi.

"Ninh nhi, ta tới để dạy bộ pháp cho ngươi"

Uất Trì Tuyết trang phục toàn thân màu trắng mỉm cười nhìn nhi tử.

"Dạ"

Kỷ Ninh đáp.

Tuy rằng lúc trước luyện tên đã bị đau lưng, nhưng bởi vì tu luyện " Xích Minh Cửu Thiên Đồ" nên tốc độ hồi phục của cơ thể rất khủng khiếp, giúp tinh thần bây giờ đã sảng khoải còn tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Trong lúc cận chiến, tầm quan trọng của bộ pháp thậm chí còn không thua gì kiếm pháp"

Uất Trì Tuyết trịnh trọng nói:

"Trong lúc hai người giao chiến, bộn pháp có thể khống chế được cả cục diện, làm cho địch nhân khó có thể tổn thương ngươi, mà ngươi lại có thể dễ dàng thương tổn được hắn."

Kỷ Ninh gật đầu.

Hắn hiểu được.

Cận chiến không phải là mơ hồ ngươi một kiếm ta một đao, mà là giống như ảo ảnh, cả hai không ngừng biến hóa vị trí để giao thủ. Giống như tán đả hay quyền anh trong kiếp trước. Những tay đấm quyền anh đứng đầu, hay cao thủ tán đả, mỗi người đều cực kỳ coi trọng bộ pháp, bộ pháp tinh diệu có thể làm cho địch nhân đánh ra mười quyền cũng không động đến ngươi được một quyền, cho dù là đánh tới, lực lượng cũng làm hổ thẹn.

Tầm quan trọng của bộ pháp thậm chí còn hơn cả quyền pháp! Bởi vì kiếp trước bị ốm đau giày vò, Kỷ Ninh ngược lại rất hay tìm hiểu quan sát một số vận động của các vận động viên thi đấu thể thao, cho nên hiểu được trong quyền anh, tán đả bộ pháp cực kỳ quan trọng.

Thế giới này, Thần Ma ẩn hiện, nhưng mà những đạo lý cơ bản này sợ rằng cũng không sai biệt lắm.

Bộ pháp, là quan trọng nhất.

"Bộ pháp ta truyền thụ cho ngươi tên là: Phong Ảnh Bộ."

Uất Trì Tuyết nói.

" Đừng thấy cái tên của nó bình thường, nó cũng là một cái pháp môn huyền diệu, kể cả trong Kỷ tộc Ngũ Phủ thì cũng được xem như bộ pháp đỉnh cấp, vả lại chỉ có ta mới có được được bộ pháp này. Một khi ngươi học xong, cũng sẽ hiểu được xê dịch trong phạm vi nhỏ, đồng thời cũng biết khinh công, phương pháp chạy trốn."

"Trước tiên ngươi cứ học sáu bước cơ sở đi đã."

Uất Trì Tuyết mở tay ra, trong tay xuất hiện một bộ sách màu vàng đất.

Kỷ Ninh tiếp nhận, sau đó nhìn kỹ lại.

Trong thư tịch có miêu tả sáu bước cơ sở thi triển Phong Ảnh Bộ này, phương diện vận chuyển lực lượng của bộ pháp cực kỳ tinh diệu.

- Đừng có nghĩ nhiều nữa.

Uất Trì Tuyết chỉ vào xa xa.

" Nhìn bên kia."

Kỷ Ninh quay đầu lại, ở phía xa xa có dựng một đám cọc gỗ, nhìn qua cũng có khoảng hơn một ngàn cái cọc gỗ, chiều cao không đồng nhất, khoảng cách cũng không đồng nhất, dựng ở san sát nhau. Mà ở phía trên đám cọc gỗ này còn treo một đám bao da thú. Chi chít cũng có hơn một ngàn cái bao da thú.

"Cái này được gọi là Thiên Tinh Trận!"

Uất Trì Tuyết nói.

"Có Thiên Tinh Trận phối hợp, trong mười năm thì ngươi có thể luyện Phong Ảnh Bộ đến cảnh giới Nhập Vi , còn nếu như không có Thiên Tinh Trận, thì sợ là còn tốn mấy lần thời gian."

Phong Ảnh Bộ phân chia làm ba cảnh giới.

Cảnh giới thứ nhất là cơ sở.

Hai là Nhập Vi .

Ba là thiên nhân hợp nhất.

Uất Trì Tuyết nhìn Kỳ Ninh.

"Kỳ thật mặc kệ là bộ pháp, kiếm pháp, đao pháp hay là tất cả những thứ khác thì cũng đều có thể chia làm ba cảnh giới. Giống như là trong kiếm pháp thì cảnh giới thứ hai trong kiếm pháp không phải là Nhập Vi mà là Nhân Kiếm Hợp Nhất."

"Nội dung của sáu bước cơ bản ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Uất Trì Tuyết hỏi.

"Nhớ rồi."

Kỷ Ninh gật đầu.

Uất Trì Tuyết lại đi tới bên cạnh Thiên Tinh Trận, rồi chỉ vào một đoạn gỗ rất lùn:

"Đến đứng trên đoạn cọc gỗ này đi."

" Dạ!"

Kỷ Ninh thoải mái bước một bước, nhảy lên phía trên cọc gỗ.

Đứng ở trên cọc gỗ nhất thời cảm giác thấy có chút lắc lư, cọc gỗ cũng không tính là to, chỉ có thể để cho một chân đứng thẳng, manh mắn là đã tu luyện qua Xích Minh Cửu Thiên Đồ, thân thể có tính cân bằng rất mạnh, mới có thể đứng vững được.

" Bây giờ nghe theo lệnh của ta, ngươi hãy thi triển sáu bước cở sở ở trên kia đi, ngươi đi thử một bước xem nào."

Uất Trì Tuyết nói. " Tiến một bước."

Kỷ Ninh liền nhớ kỹ phương pháp phát lực, thử vọt tới trước một bước, "Sưu" một tiếng liền rơi xuống mặt một cái cọc gỗ, nhưng mà lại đụng phải cái bọc da thú ở bên trên, cả người lộn tròn một vòng rồi ngã ở trên mặt đất.

" Nhớ kỹ, khi di động trên cọc gỗ của Thiên Tinh Trận, cấm đụng tới bất kỳ một cái cọc gỗ nào, một khi đụng tới, thì phải lặp lại." Uất Trì Tuyết nói.

Kỷ Ninh cắn chặt răng.

Không tin là không làm được.

Liền đi tiếp lên trên cọc gỗ, đi theo kiểu khom lưng tiến bước, tránh thoát một cái bao cát ở phía trên cọc gỗ. Nhưng mà lực bước tới quá lớn, cả người lắc lư một lúc lâu, hai tay liên tục huy động một lúc mới có thể đan chân đứng vững.

"Nhớ kỹ, bộ pháp như đinh, mỗi một bước là một cái đinh, bước ra bước nào liền như đinh đóng xuống cọc gỗ bước đó!"

Uất Trì Tuyết nói:

" Từng bước bước ra không thể nhỏ, cũng không thể lớn, không thể quá nhẹ, cũng không thể quá mạnh. Giống như một bước vừa rồi của ngươi, lắc lư loạn như vậy, nếu như trong khi đấu pháp sinh tử thì đã sớm bị địch nhân pháp hiện, một kiếm chém chết ngươi. Tiếp tục, tiến bước!"

" Tiến bộ!"

" Hành bộ!"

"Dược bộ!"

"Thối bộ"

"Triệt bộ!"

"Chuyển bộ!"

Uất Trì Tuyết lần lượt hạ mệnh lệnh.

Kỳ thật mặc kệ là bộ pháp gì, những bước căn bản của bộ pháp đều là vài bước như vậy, bước tới bước lui từ từ. Nhưng mà những pháp môn khác nhau, thì kỹ xảo cũng khác nhau như trời với đất. Có tu luyện, có biến hóa giống như tia chớp, mà có bộ pháp thì lại phiêu đãng như gió, có loại thì lại biến hóa như quỷ mị.

Bộ pháp ảo diệu khác nhau, thi triển ra cũng không giống nhau.

Oành!

Bước xuống không đủ manh, lưng liền cọ vào cái bao da thú ở phía sau lưng, làm cho căn bản là không thể tiếp tục đứng ở trên cọc gỗ.

Kỷ Ninh không hề than một tiếng, tiếp tục bước lên cọc gỗ.

Oành!

Cái đầu gối không đưa lên đủ cao.

Oành!

Lực lượng quá mạnh.

Chỉ thấy Kỷ Ninh đang ở trên hơn một ngàn cái cọc gỗ, lần lượt di động tới lui, điên cuồng rèn luyện sáu bước cở sở. Bởi vì có bao da thú được treo cao gây trở ngại, cho nên thân thể cũng phải dùng các loại tư thể để né tránh trở ngại. Hơn nữa mặc kệ là tư thế gì thì điều kiện tiên quyết nhất chính là trọng tâm ổn định, bước chân vững vàng.

" Mẫu thân, con cần phải tu luyện tới khi nào?"

Kỷ Ninh bị ngã đến mức thê thảm.

" Ninh nhi, bắt đầu từ cái cọc gỗ thấp nhất, đến khi nào đi hết một ngàn lẻ tám cái cọc gỗ, từ trên cái cọc cao nhất nhảy xuống, trên đường đi không đụng tới bất kỳ một cái bao da thú nào là được!"

"Hoàn thành trong vòng mười nhịp thở, liền tính là bộ pháp của ngươi đạt được cảnh giới thứ nhất là cơ sở."

Uất Trì Tuyết cười nói.

Kỷ Ninh nghe vậy thì kinh ngạc.

"Cái gì! Trong mười nhịp thở? Thời gian ngắn ngủi như vậy…Chủ dù là trên mặt đất bằng phản, con chạy vội đến đó cũng không xong trong vòng mười nhịp thở được."

Một ngàn cái cọc gỗ được xếp cạnh nhau, tính ra cũng hơn một ngàn thước, chính mình chạy vội trong một ngàn thước cũng còn lâu hơn.

" Đợi đến khi ngươi luyện thành cảnh giới thứ nhất trong Xích Minh Cửu Thiên Đồ, nếu như là đất bằng thì trong vòng mười nhịp thở là ngươi cũng có thể chạy tới."

Uất Trì Tuyết cười nói.

"Cái này…"

Kỷ Ninh kinh ngạc.

" Bước trên Thiên Tinh Trận như bước trên đất bằng thì mới có thể xem như đạt tới cảnh giới thứ nhất là cơ sở."

Uất Trì Tuyết cười nói.

"Vậy còn cảnh giới Nhập Vi thứ hai kia thì sao?"

Kỷ Ninh không nhịn được hỏi.

Uất Trì Tuyết, đụng vào một đám bao da thú. Bao da thú này lại động chạm tới bao da thú khác, rất nhanh hơn một ngàn cái bao da thú đều đung đưa động đậy lẫn nhau, tự nhiên là va chạm đung đưa cũng không hề có quy luật gì.

"Cảnh giới Nhập Vi thứ hai là dưới tình huống toàn bộ số bao da thú này đang đung đưa động đậy lẫn nhau. Ngươi bắt đầu từ cái cọc gỗ thấp nhất, trong vòng mười nhịp thở có thể đi hết toàn bộ một ngàn lẻ tám cái cọc gỗ. Vả lại bước từ trên cái cọc gỗ cao nhất xuống, trên đường đi không hề đụng vào bất kỳ một cái bao da thú nào."

Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh.

" Làm được như vậy, liền tính là ngươi đã luyện thành cảnh giới Nhập Vi ."

"Này, điều này sao có thể? Toàn bộ số bao da thú đều đang động đậy, làm sao có thể tránh được? Cơ hội có thể chỉ đến trong nháy mắt, đã cần phải tránh được toàn bộ bao da thú, lại còn phải bước trên những cái cọc này, lại trong thời gian ngắn như vậy."

Kỷ Ninh cảm thấy đây quả thực là rất khó khăn, làm sao có thể làm được.

" Cho nên mới nói, nếu dùng Thiên Tinh Trận thì trong mười năm ngươi mới có thể luyện thành cảnh giới Nhập Vi trong Phong Ảnh Bộ."

Uất Trì Tuyết nói. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

" Từ giờ tới bữa ăn trưa, ngươi cứ luyện tập trên cọc gỗ của Thiên Tinh Trận đi."

" Vậy còn cảnh giới thứ ba, thiên nhân hợp nhất thì sao đây?"

Kỷ Ninh không nhịn được nói.

Uất Trì Tuyết nhìn Kỷ Ninh cười:

" Đó là một loại cảnh giới, khi nào tới thì tự nhiên sẽ biết."

"Mạnh bao nhiêu? Có thể nói luôn được không?"

Kỷ Ninh tiếp tục truy vấn.

"Ừ, ngươi thật sự là muốn biết. Đó chính là vạn tên cùng bắn đều không thể động được đến ngươi."

Uất Trì Tuyết nhìn nhi tử.

" Vạn tên cùng bắn?"

Kỷ Ninh vừa nghĩ tới vô số mũi tên phóng tới, nhưng mà cũng không thể động vào người. Cái này cũng thật sự là không thể tin được, thân thể người dù sao cũng lớn như vậy, vô số mũi tên thì đã tràn ngập cả không gian, theo lý thuyết mà nói thì căn bản là không có chỗ nào trốn mới phải.

Uất Trì Tuyết mỉm cười nói.

" Đừng nóng vội, đông đảo chiến sĩ bộ lạc đứng đầu Hậu Thiên thông thường cũng chỉ mới đạt tới bước cơ sở đầu tiên."

"Lúc đạt Tiên Thiên sinh linh, thông thường thì bộ pháp đạt tới cảnh giới Nhập Vi thứ hai."

"Khi tu sĩ đạt Tử Phủ, thông thường là đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất thứ ba, đương nhiên một số ít Tiên Thiên sinh linh phong tuyệt cũng có thể đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Ví dụ như là phụ thân ngươi!"

Uất Trì Tuyết nói.

" Phụ thân?"

Kỷ Ninh vui mừng ra mặt.

"Cảnh giới bộ pháp của phụ thân ngươi chính là cảnh giới thiên nhân hợp nhất, thậm chí là kiếm pháp khó tu luyện hơn cả bộ pháp cũng đều đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất."

Uất Trì Tuyết cười.

" Cho nên không cần bàn cãi, phụ thân ngươi đúng là đệ nhất cường giả của Kỷ tộc Tây Phủ, mới có thể uy chấn vô số bộ lạc."

Trong lòng Kỷ Ninh dâng lên hào hùng vạn trượng. Phụ thân có thể làm được! Chính mình có Nữ Oa Đồ, lại có trí tuệ kiếp trước, nhất định có thể làm được!

"Tiếp tục!"

" Tiến bộ!"

" Chuyển bộ!"

" Dược bộ!"

Chỉ thấy thân ảnh nhỏ bé của Kỷ Ninh cứ chập chờn lần lượt ở trên các cọc gỗ, khi thì ngã xuống, lúc thì bước lên.

Đến buổi trưa.

Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lúc, đã bị phụ thân xách tới Luyện Võ Trường. Buổi trưa mùa xuân ánh nắng rực rỡ vô cùng, chiếu lên trên người rất là thoải mái.

"Phụ thân!"

Kỷ Ninh nhìn thấy phụ thân của hắn mặc một bộ da thú màu trắng giống như núi băng, trong lòng của hắn cực kỳ sùng bái. Một số động vật lợi hại giống như giao long đều bị phụ thân chém giết. Bất kể là lực lượng hay là tài nghệ thì cũng đều đạt tới cảnh giới cực đỉnh, thậm chí cả một ít cao thủ Tiên Thiên cũng đều muốn bái làm môn hạ của phụ thân để học kiếm.

Phụ Thân có chín đệ tử, trong chín tên đệ tử này có ba gã là Tiên Thiên sinh linh, nhưng mà phụ thân cũng chỉ một tháng mới chỉ điểm chín vị đệ tử này một lần.

Nhưng mà dạy cho chính mình, thì mỗi ngày đều dạy dỗ!

" Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy kiếm cho ngươi."

Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử một cái, âm thanh lạnh lùng nói.

" Kiếm, không giống như cung tên hay bộ pháp."

"Cung tên chỉ cần học thuần thục rồi, sau khi lực lượng càng mạnh, tầm nhìn càng xa, thì tự nhiên cũng có thể bắn ra những mũi tên có uy lực lớn hơn nữa."

" Bộ pháp mặc dù quan trọng, nhưng mà vẫn là thủ đoạn phụ trợ, giết địch vẫn phải dựa vào kiếp pháp."

" Kiếm vốn là binh khí ngắn! Nhẹ nhàng, thì có song nhận. Khi sử dụng thì so bì về độ tinh diệu hay là biến hóa về chiêu thức. Khẽ vạch một cái, đâm một nhát, bổ một cái cũng đều có thể dễ dàng giết chết địch nhân, thậm chí một người luyện tập không thành chỉ sợ còn có thể bị thương chính mình, chân chính là hung khí dùng để giết chóc."

Kỷ Nhân Xuyên nhìn nhi tử nói.

Kỷ Ninh cũng nhiệt huyết mênh mông và tràn ngập chờ mong, hai tròng mắt tỏa ra ánh sáng.

"Phụ thân, con sẽ học kiếm pháp gì?"

" Kiếm pháp? Đợi thêm vài năm nữa đi!"

Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói.

" Đợi thêm vài năm nữa?"

Kỷ Ninh nghi hoặc.

Thanh âm của Kỷ Nhất Xuyên lạnh lùng nói:

" Kiếm chính là một phần kéo dài của thân thể! Muốn dùng tốt được nó, đầu tiên là phải nắm vững được các bộ phận thân thể đã. Trước tiên ngươi phải luyện quyền, đợi đến khi cánh tay, quyền cước của ngươi đều đã linh hoạt vô cùng, phát lực tự nhiên, lúc này mới tính là thân thể đã làm tốt việc chuẩn bị luyện kiếm."

" Chỉ cần thân thể chuẩn bị sẵn sàng là được sao?"

" Còn "Tâm" của ngươi cũng phải chuẩn bị công tác luyện kiếm thật tốt."