Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 49: Cầu Xin Cô Đại Nhân Đại Lượng



Ban đêm, biệt thự Ánh Nguyệt.
“Mẹ, chuyện này đúng là sự thật.

Con đã tận mắt nhìn Hoắc Băng Tâm xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa còn mang theo sáu đứa con giống hệt Phong Thần Nam”
Đến khi về tới nhà rôi Hoắc Minh Huệ vẫn không thể bình tĩnh.
Sau khi nghe những gì con gái mô tả, thêm những chuyện nghe được từ con trai lân trước, Giang Minh Châu cuối cùng cũng bắt đầu tin.
“Hôm đó không phải anh trai uống say mà nói bừa đâu, Hoắc Băng Tâm thật sự không có chết.
Năm đó Hoắc Băng Tâm hại chúng ta khổ sở như vậy, nhưng cô ta lại là xác chết vùng dậy mà sống tiêu dao, thật quá đáng.
Trận hỏa hoạn cách đây năm năm, không hiểu sao lại đổ lên đầu cô ta và anh trai của cô ta Hoắc Ngọc Khanh.
Tiếc rằng khi đó, họ chỉ bị nghi ngờ bởi không có bằng chứng đầy đủ.

Ba của bọn họ là Hoắc Khả Luôn có rất nhiều mối quan hệ để thắng kiện, nhưng Phong Thần Nam lại thấy họ là kẻ có tội, không chỉ đả kích đến công ti của nhà họ Hoäc, mà còn phong sát hai anh em bọn họ.
Bây giờ, trong vòng người nổi tiếng, cô ta không thể ngẩng cao đầu, có thể nói rõ ràng không ai muốn chơi với cô ta.

Sự nghiệp của Hoắc Ngọc Khanh không suôn sẻ, khắp nơi không giành được tài nguyên.
Sau sự việc đó, ba bọn họ không tin tưởng họ nữa, mấy năm rồi đã không về nhà.

Giang Minh Châu nhớ lại mấy năm nay, mỗi lần về nhà, Hoắc Khả Luân đều vì những chuyện vặt vãnh mà cãi nhau với bà ta, nỗi căm tức trong lòng cuộn trào, nhất thời bực bội khóc.
“Lại là người phụ nữ đó.

Cô ta hại gia đình chúng ta còn chưa đủ sao? Bây giờ chúng ta đã như vậy rồi, cô ta lại xuất hiện, chúng ta rốt cuộc nợ cô ta bao nhiêu oan nghiệt vậy?”
Hoäc Minh Huệ không đành lòng nhìn mẹ mình khóc nên tiến lên ôm bà ta.
“Mẹ, đừng khóc, có con với anh hai ở đây, nhất định sẽ không để mẹ bị ức hiếp”
“Mẹ lo là nếu cô ta quay lại, ba con lại mang công ty cho cô ta quản lý”
“Người ngoài như cô ta thì có tư cách gì mà lấy đồ của nhà họ Hoắc chúng ta chứ? Hơn nữa, con và anh hai mới là ruột thịt của ba, con không tin ba lại giao công ty vào tay cô ta.’ “Làm sao mà không thể chứ? Có bao giờ con gặp ba con mà không cãi nhau đâu? Bình thường mẹ dặn con phải nhân nhượng ông ấy, nhưng con vẫn không vâng lời.

Hoắc Băng Tâm từ nhỏ đã biết ngoan ngoãn nghe lời, ba con thích nhất là cô ta”
Bình thường Giang Minh Châu quở trách con mình, bọn họ cũng chỉ thấy chán khi phải nghe mấy lời càm ràm, hôm nay Hoắc Minh Huệ mới thực sự nghe lọt tai.
Từ nhỏ, ba cô ta đã đặc biệt cưng chiêu Hoắc Băng Tâm, đưa đứa con gái nuôi này về rồi là cưng chiều không thôi, thậm chí còn giao quyên quản lý công ty cho cô.
Sau đó, Hoắc Băng Tâm chết, ba mang công ty về, thà rằng tự mình lo liệu còn hơn giao cho Hoắc Ngọc Khanh và Hoắc Minh Huệ, còn luôn so sánh Hoắc Băng Tâm với bọn họ, nói rằng thực lực của bọn họ kém xa một sợi tóc gáy của Hoắc Băng Tâm.
Nghĩ đến đây, Hoắc Minh Huệ tức giận nắm chặt tay.
“Nếu cô ta dám quay lại, con sẽ lột da cô ta”
Giang Minh Châu yên lặng chú ý tới phản ứng của con gái, trong lòng cảm thấy có phần hài lòng.
“Mẹ nghĩ cách tốt nhất là để cô ta ngay cả một cơ hội về nhà nhận tổ quy tông cũng không có.”

Hoäc Minh Huệ không rõ hỏi: “Mẹ, mẹ nói cái này là có ý gì?”
Giang Minh Chủ lau nước mắt, khóe mắt lóe lên một tia dữ tợn, khóe miệng câu lên một đường cong nhẹ.
“Những người không nên xuất hiện thì vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại.”
Phó Uyển Hân gần đây ngủ không ngon, nghe cô ấy nói thế thì Thời Ngọc Diệp mang từ nhà đến cho cô ta một ít hương, sau khi dùng thì Phó Uyển Hân thực sự có chất lượng giấc ngủ tốt hơn nên khi đi làm mang theo một mớ đặc sản quê nhà.
“Gần đây mẹ em từ quê lên thăm, nhân tiện mang theo một số đặc sản.

Em mang cho chị một ít, xem như cảm ơn chị mang thuốc và hương cho em.
Thời Ngọc Diệp cảm ơn, nhận lấy đặc sản, mở ra nhìn một cái thì là trái hồng khô, túi đựng mang hơi đất khiến cho người ta thấy thân thiết.
Đi làm không bao lâu thì Lý Mạn Như mang văn kiện đến chỗ bàn Thời Ngọc Diệp.
“Hôm nay có sự kiện giao lưu, cô đại diện tham gia đi”
Cô ngẩng đầu lên, có hơi không hiểu: “Dự án này không phải của tổ trưởng Lâm phụ trách sao?”
“Gần đây, tất cả chúng tôi đều bận rộn với cuộc thi Thiết Kế Vàng.

Bản thảo thiết kế của anh ấy còn bị bác bỏ bắt làm lại.

Thời gian không còn nhiều nên muốn nhường lại công việc.


Đúng lúc cô không cần, công việc trên tay cũng không bận nên tiện thể đi theo giúp chút đi”
Phó Uyển Hân ngồi bên cạnh, nghe Lý Mạn Như nói mấy lời này, không nhịn được mà thay Thời Ngọc Diệp nói lời bất bình.
“Quản lý, sao chị lại bắt nạt chị ấy như vậy chứ? Đây là lần thứ năm mà các chị từ chối công tác trong tuần này, mặc dù chị ấy không dự thị, nhưng nhận thêm việc của các chị thì cũng phải bận rộn đến mức làm thêm giờ mỗi ngày.”
Lý Mạn Như nhíu mày.
“Nếu cô xót cô ấy thì đi mà phụ trách đi”
Thái độ này rõ ràng là không muốn chừa một con đường sống nào.
Phó Uyển Hân chỉ là một người mới vừa qua thời gian thử việc, không có lai lịch cũng không có hậu thuẫn, ngay cả Thời Ngọc Diệp mà Lý Mạn Như còn không sợ thì sao có thể xem Phó Uyển Hân ra gì.
Thời Ngọc Diệp dùng ánh mắt ngăn Phó Uyển Hân rồi bình tĩnh tiếp nhận tài liệu.
“Được, tôi đi qua ngay.”
Lý Mạn Như còn chưa chịu thôi, nói thêm: “Mặc dù để cô đi công tác nhưng những công việc khác cô cũng không được thiếu sót.”
“Tôi biết.”
Cuối cùng, Phó Uyển Hân tức giận cùng Thời Ngọc Diệp đi công tác.
“Chị Thời, người trong công ty đối xử với chị như vậy, sao chị cứ im hơi lặng tiếng vậy?”
“Chuyện cô ấy giao đều nằm trong bổn phận, chị nhận tiền lương rồi, chẳng lẽ đó không phải là điều chị nên làm sao?”
“Nhưng họ mang hết mấy việc trong tay họ giao cho chị, đây là chèn ép, rõ ràng là đang ghen ty với chị”
“Những người không có năng lực sẽ đi ghen ty người khác, còn những người có khả năng sẽ làm việc chăm chỉ hơn.

Chị nghĩ mình có thể chịu được áp lực như vậy, nên chị không thấy có gì phải phiền lòng.”
Phó Uyển Hân thực sự phục Thời Ngọc Diệp sát đất.

Cái gọi là sự kiện giao lưu kia thực chất chỉ là buổi triển lãm của một công ty thiết kế thương hiệu quần áo, người của công ty đã sớm đến hiện trường rồi, việc nhà thiết kế có mặt hay không về cơ bản không ảnh hưởng gì đến hoạt động của họ.
Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân thản nhiên đi lại cho đến buổi chiều, khi kết thúc hoạt động.
Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi hội trường, một bóng đen đột nhiên lao về phía Thời Ngọc Diệp.
“Cô Thời.

Van cầu cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi đi.

Lần trước tôi đã biết sai rồi.
Phương thị là tâm huyết cả đời của gia đình vợ tôi, không thể cứ vậy mà bị ép mua được”
Không chỉ Thời Ngọc Diệp, ngay cả Phó Uyển Hân cũng phải bị người đàn ông đột ngột quỳ dưới đất này dọa cho sợ kêu một tiếng.
Sau khi định thần lại, anh nhận ra đó là ông chủ Trầm.
Lần gặp gần đây nhất đã được nửa tháng, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ông chủ Trầm lại như già đi mười tuổi, không còn khí chất như trước nữa.
Thời Ngọc Diệp đối mặt với khuôn mặt tràn đầy nước mắt kia, cau mày trả lời: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Không phải cô có quen Tổng giám đốc Phong sao? Cầu xin cô, thay tôi cầu xin anh ấy được không? Mấy ngày này tôi cố gắng đi tìm anh ấy, lại bị từ chối ngàn dặm, bây giờ tôi thật sự cùng đường rồi, chỉ có thể đến cầu xin cô”“
Trước nay ông ta đều là người đàn ông có phong thái, đến nay cũng chưa từng quỳ xuống cầu xin ai.
€ó điều, chuyện của công ty ông ta thực sự đã hết cách rồi, nếu có thể cứu vãn thì mặt mũi này của ông ta có gì quan trọng chứ?
Sau khi nghe những gì ông ta nói, Thời Ngọc Diệp đã sững sờ hồi lâu.
Phong Thần Nam thực sự ở sau lưng cô, thay cô trả thù sao?.