Đối diện con đường nhỏ này là một khu trung tâm thương mại, mấy hộp đèn quảng cáo bất ngờ chuyển sang hình ảnh mới, là Kiểm Biên Lâm… Dãy hộp đèn này quảng cáo cho loại mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam giới do anh làm người đại diện phát ngôn.
Trái tim Sơ Kiến bỗng đập thình thịch bởi hình ảnh bất ngờ trước mắt. Ánh sáng trắng loá từ ngọn đèn xe bỗng chiếu đến. Một chiếc xe bus chuyên dụng của khách sạn rẽ vào đầu phố, ấn còi chạy ngang qua hai người. Chưa đến nửa phút, cả con đường liền được lấp đầy bởi du khách xuống xe. Nơi họ đứng vốn là một nơi an toàn không có lấy bóng người bỗng chốc lại trở thành nơi quần chúng tụ tập.
Kiểm Biên Lâm sợ bị người khác nhận ra, liền kéo cô đến bậc thềm của một toà cao ốc, đưa lưng về phía du khách, che chắn cho cô. Trông hai người họ chẳng khác gì những du khách bình thường khác, lại càng giống một đôi tình nhân bỗng nổi hứng thân mật, tìm kiếm một góc để tình tứ ngọt ngào.
Sơ Kiến tựa vào lan can kim loại, được anh che kín ở trong góc, chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ dây kéo kim loại trên áo khoác đen của anh gần như đã chạm vào mũi cô.
Giữa âm thanh huyên náo, có người nhận ra biển quảng cáo của Kiểm Biên Lâm, tấm tắc khen ngợi dạo này anh đúng là nổi như cồn, lại có người tiếp lời bàn luận rằng mấy nhà sản xuất đưa tin gần đây, công ty anh tuyên bố sắp khai máy bộ phim truyền hình đầu tiên…
Chờ đã, chờ đã… Sơ Kiến cảm giác hình như anh đang giơ tay lên thì phải.
Nghe thấy những âm thanh kia nhỏ dần lại, đoán chừng đám người cũng đã rời đi khá xa, cô liền ngẩng đầu định hỏi anh có nên đến chỗ kín đáo hơn không. Không ngờ con đường nhỏ như thế còn có xe bus khách sạn đỗ lại, thật không an toàn. Nhưng lúc ngước mắt lên, cô lại bắt gặp anh đã lẳng lặng tháo chiếc khẩu trang che phân nửa khuôn mặt ra. Động tác đơn giản như thế nhưng vào giờ khắc này lại có vẻ mờ ấm khôn tả.
“Xe… sắp tới rồi chứ?” Cô hỏi.
“Sắp rồi.” Anh ghé tới, bờ môi áp sát sống mũi cô. Hơi thở của anh nóng đến mức khiến lòng cô hoang mang.
“Chúng ta đi xuống đi.” Cô bối rối tránh ra sau, gáy đụng vào vách tường cao ốc, va phải biển báo “Cửa kính đã hỏng, mời đi cửa chính của toà nhà”.
Trong khoảnh khắc đôi môi anh thật sự kề sát, cô vô thức nắm chặt bàn tay đang chạm vào khoá kéo áo khoác của anh. Hành động này hoàn toàn giống như đang chào đón anh vậy.
Anh tiến thêm bước nữa, cả người dính chặt vào cô, trong hơi thở đan xen hỗn loạn, anh khẽ chạm lên môi dưới mềm mại của cô, rồi đến môi trên, cuối cùng từ từ tìm được… chiếc răng khểnh kia…
Biển quảng cáo phía sau bỗng vang lên tiếng lạch cạch, đồng loạt đổi thành hình ảnh bộ phim 007 mới trình chiếu.
Sơ Kiến chợt đẩy anh ra. Kiểm Biên Lâm nương theo lực đẩy rời khỏi người cô. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến đôi môi hai người đều vương lại cảm giác lành lạnh. Cô vẫn nắm chặt khoá kéo áo khoác của anh, người hơi bủn rủn, cũng quên mất cảm giác ngượng ngùng là thế nào, chỉ ngây dại, không cất lên nổi một tiếng.
Sơ Kiến…
Kiểm Biên Lâm định nói gì đó để giúp bầu không khí dễ chịu hơn, nhưng kết quả là ngây người một lúc cũng không nghĩ ra được nên nói gì cho phải. May mà điện thoại trong túi áo Sơ Kiến vang lên. Cô cắn môi, cúi đầu, từ từ lấy ra rồi bắt máy: “A lô?”.
“Sơ Kiến à!” Là giọng chú Kiểm. Tim cô lập tức đập nhanh thêm ba nhịp, mới vâng vâng dạ dạ, bên kia đã cười ha hả: “Chú nói riêng cho con biết nhé! Hôm nay, chú gặp Từ Kinh đấy! Ôi, chính là cái đứa bị Kiểm Biên Lâm đánh thời trung học đó. Hoá ra cậu ta thích con à?”.
“Dạ?” Sơ Kiến sửng sốt. Sao lại lòng vòng đến chuyện này thế?
“Nó cất công đến thăm chú, còn nói muốn liên lạc với con, xin cả số điện thoại của con nữa. Chú liền hỏi cậu ta xin số điện thoại để làm gì. Cậu ta ậm ờ nói nhiều năm như vậy, ai nấy cũng đều đã trưởng thành rồi, muốn liên lạc với nhau vì dù sao cũng là bạn học thời cấp ba.” Giọng chú Kiểm vui mừng như thể thật sự gả được con gái vậy, “Thằng nhóc này tính tình tốt lắm. Chú cho cậu ta số điện thoại của con rồi. Dù sao con cũng chưa có bạn trai, gặp gỡ trò chuyện biết đâu không đánh không thành sui gia thì sao?”.
“…”
Với khoảng cách này của cô và Kiểm Biên Lâm, cộng với chất giọng vô cùng hùng hồn của chú Kiểm, muốn anh không nghe thấy, trừ phi anh bị lãng tai. Sơ Kiến thật sự muốn điện thoại đột ngột bị mất sóng luôn đi cho xong!
Chàng trai trước mặt đang vòng tay ôm lấy cô không nói lấy một lời, lẳng lặng đeo lại khẩu trang, kéo thấp vành mũ xuống một chút rồi thả tay ra, quay người định bỏ đi. Sơ Kiến vội vàng bước đến kéo tay áo anh lại, đồng thời nói vào điện thoại: “Chú, lần sau chú đừng tuỳ tiện cho người khác số điện thoại của con chú nhé! Phiền phức lắm ạ! Bên con sắp phải họp rồi, con cúp máy trước đây. Chú giữ gìn sức khoẻ ạ!”.
Chú Kiểm ừ à hai tiếng rồi vui vẻ cúp máy.
“Anh đừng đi mà.” Sơ Kiến buột miệng thốt lên.
Kiểm Biên Lâm dừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay cô đang kéo tay áo mình.
“Anh Kiểm!” Thật ra thì trợ lý đã sớm dẫn tài xế đến, vất vả chờ đợi hai người nọ thắm thiết xong mới đam cất tiếng gọi người lên xe, nhưng định thần nhìn lại thấy không khí lộ rõ vẻ bất ổn liền rụt côt xua tay: “Không vội, không vội, anh chị cứ từ từ nói chuyện đi!”.
“Anh nói gì đi!” Sơ Kiến nén giọng.
Từ góc độ này có thể thấy được ánh mắt của anh, nhưng ngược với ánh đèn nên cô không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào cả.
“Đâu thể trách em, là ba anh cho cậu ta số điện thoại của em mà. Anh cũng nghe thấy rồi đấy!” Sơ Kiến khẽ giải thích.
Anh vẫn không nói gì, cũng chẳng cử động lấy một cái.
“Anh nói chuyện đi chứ…” Sơ Kiến hơi sốt ruột.
Nhiều ngày trôi qua, kể từ lúc chú Kiểm bắt đầu bị bệnh cho đến giờ, bao tâm trạng bì đè nén của cô, giờ đều bất chợt bộc phát. Anh lại thế này nữa, lại thế này nữa, không chịu nói gì cả, không chịu nói gì hết!
Kiểm Biên Lâm phát hiện cô giận thật, vội quay lại, nhìn thẳng vào cô. Anh thừa nhận khi nãy, vừa nghe thấy cái tên đó thì tâm trạng liền trở nên bất an. Trực giác đầu tiên mách bảo anh là phải quay người bỏ đi, để bản thân tỉnh táo lại một chút. Bây giờ…
“Kiểm Biên Lâm, có phải anh thấy em rất dễ bắt nạt nên muốn làm gì thì làm không?” Rốt cuộc, Sơ Kiến không nhịn nổi nữa, trút hết những lời nói đã chất chứa nhiều năm trong lòng, có phần nóng nảy nhưng chủ yếu vẫn là ấm ức: “Em có lỗi gì với anh chứ? Ban đầu, anh nói đánh người ta liền đánh ngay. Em còn phải đến bệnh viện khóc lóc tội nghiệp cầu xin người ta nữa. Cuối cùng, anh không bị sao cả, vẫn được thầy cô yêu thương, bạn học nữ theo đuổi. Nhưng em thì sao? Năm lớp Mười hai của em đã trôi qua thế nào chứ? Sau đó, lúc vào đại học, anh dựa vào đâu nói em khiến anh thất tình? Em đâu có nhận lời anh? Nhưng anh lại ra vẻ buông bỏ, cần cho ai xem hả? Là cho ba anh, cho ba mẹ em xem, chẳng phải là muốn em xuống nước trước hay sao? Cũng được thôi, em đã hứa với anh, cho anh thời gian để phai nhạt tình cảm, sẽ không quen bạn trai trước khi anh quên em. Nhưng anh chỉ gạt em thôi. Lần này lại… Cũng vì anh bị bệnh, nói quen nhay liền quen nhau, nói hôn em liền hôn, nói trở mặt là trở mặt ngay”.
Có lẽ đây là lần cô giận dữ nhất trong cuộc đời mình, nhưng vẫn kiềm chế tông giọng, không dám để bất cứ người qua đường nào nghe thấy.
Sơ Kiến nói hết một mạch, vẫn còn vô cùng bực tức, liền bỏ đi đến góc tường toà cao ốc, quay mặt vào tường giận dỗi, mặt nóng bừng bừng. Vẫn chưa nguôi giận, cô còn đá vào vách tường một cái.
Nhưng khi cô đá thật mạnh vào tường thì anh lại đột ngột đưa chân phải ra đỡ, cô vốn mang dép sandal, ngón chân va mạnh vào giày thể thao màu trắng của anh, lập tucs đau đến mức nhăn cả mặt.
Kiểm Biên Lâm lặng thinh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của cô, giọng nói truyền qua lớp khẩu trang màu đen trở nên mơ hồ không rõ: “Có người đang nhìn kìa!”.
Cô sửng sốt, cũng quên mất nỗi tức tối trong lòng, nhìn thấy du khách cách đó không xa dường như đã nhận ra Kiểm Biên Lâm, đang dừng chân vây xem…