Theo thường lệ, ngày chủ nhật cuối cùng trong tháng, quán ăn của Mẫn Như sẽ đóng cửa nghỉ ngơi. Đã gọi là nghỉ ngơi thì ai cũng có kế hoạch riêng cho mình, bà Thẩm và La Mỹ Kim đên spa thư giãn, Khả Nam nhốt mình trong nhà nghiên cứu các giống hoa mới, còn cô thì làm gì..?
Cô đã lên lịch cả ngày cho ba mẹ con, đầu tiên sẽ cùng nhau ăn sáng, rồi dọn dẹp ngôi nhà, sau đó thì … không có sau đó.. bởi Thẩm Dương xuất hiện. Hắn đã phá hỏng dự định tiếp theo của cô, bọn trẻ vừa nhìn thấy hắn, thì mắt sáng rực như thấy vàng. Mẫn Như một mình trên bàn ăn, chỉ biết bản thân ngồi cộng sổ sách, không thể làm gì, khi bọn trẻ dành hết sự chú ý với tên thần kinh Thẩm Dương.
Cô thì một góc, ba người còn lại một khoảng, một sự bất công quá lớn.
Mẫn Như đưa khuôn mặt căm ghét nhìn Thẩm Dương, Thẩm Dương dĩ nhiên phát hiện, hắn không những tỏ vẻ khoái chí mà còn dùng ánh mắt khiêu khích để chọc lửa giận trong lòng cô.
“Ting tong” vang lên hai lần.
Chiến tranh chuẩn bị bùng nổ thì đột nhiên tắt ngấm. Mẫn Như ra mở cửa, một người không mời mà đến. Tố Trân vui vẻ đứng trước cửa, trên tay còn cầm một giỏ quà.
Cô ta lịch sự nói “Chào Mẫn Như!”.
Mẫn Như ngạc nhiên do Tố Trân đường đột có mặt nhưng rất nhanh khôi phục bằng nụ cười “Chào cô!”.
“Hì, hôm nay tôi có đến quán ăn, không thấy mở cửa, tiện đường sang nhà bạn, không ngờ bạn tôi cùng chung cư với cô, tôi mới biết cô sống ở đây! Thật là may mắn!”.
Mẫn Như cười xòa, có nửa thật trong lời nói: “Thật khéo bạn cô cái gì cũng biết về tôi!”.
Tố Trân cười gượng: “Tôi có mang một ít quà cảm ơn, bữa ăn trước mẹ tôi ăn rất ngon miệng!”.
“Vâng, cô đến đây rồi thì vào nhà chơi!”
Tố Trân gật đầu đi vào, cô ta thay dép trong nhà, đi theo sau Mẫn Như.
Không phải chỉ Thẩm Dương ngẩn người mà Tố Trân từ trạng thái bình thường chuyển sang chấn động, không khỏi giật mình. Cô ta không cách nào tin được người cô ta nung nấu ý định trả thù lại ngay trước mặt cô ta.
“Ba người có thể nhường phòng khách cho mẹ được không?” Mẫn Như nghiêm giọng nói, cô vẫn còn bực tức họ nên không chú ý thái độ khác lạ của Thẩm Dương.
Tố Trân vừa nghe Mẫn Như nói, trong lòng cô ta cả kinh, ngước mắt nhìn ba người, Thẩm Dương với bọn trẻ rất thân thiết, miệng chúng ríu rít gọi hắn là “Dad”.
Với những thông tin cô ta biết thì tới tận bây giờ Thẩm Dương vẫn chưa lập gia đình. Tại sao lại có hai đứa nhỏ luôn miệng gọi hắn là “dad” chứ. Còn nữa người chủ nhân bí ẩn của cô ta luôn ra chỉ thị cô ta phải tiếp cận bằng được Mẫn Như. Cô ta đột nhiên nhớ đến buổi gặp vài ngày hôm trước.
“Suốt thời gian quen biết em, anh không có một chút cảm giác gì sao?” Cô ta cố lấy can đảm hỏi.
Thẩm Dương chỉ thẳng thừng trả lời “Không.”
Lúc đó trong ánh mắt Thẩm Dương hiện lên nét dịu dàng, cưng nịu như bây giờ với bọn trẻ. Tố Trân chợt hiểu ra đây là mấu chốt mà chủ nhân ám chỉ cho cô ta biết.
----
“Hôm nay đến đó đã thu hoạch được gì?”. Tiêu Chính Uy giọng có chút hờ hững hỏi nhưng thực ra anh vô cùng quan tâm.
“Tôi đã biết được điểm yếu duy nhất của Thẩm Dương. Như vậy sẽ trả thù hắn nhanh hơn.” Tố Trân mừng rỡ nói.
“Tốt! Tôi muốn nghe câu này rất lâu rồi!”. Tiêu Chính Uy tán dương.
“Vâng!”
“Cô nghe tôi nói kế hoạch tiếp theo ….” Tiêu Chính Uy dặn dò Tố Trân đầy cẩn thận và tỉ mỉ.
“Tôi sẽ làm theo những gì ngài dặn.” Cô ta đáp ứng dặn dò.
--- ---
Chiều đến, Mẫn Như quyết định cho cả nhà đi trung tâm mua sắm, cả nhà nghe rất nhiều nhưng chỉ có ba mẹ con và hắn. Họ vừa bước vào trung tâm thì bao nhiêu ánh mắt say mê, ngưỡng mộ đều dõi theo, giống một gia đình trọn vẹn, có đủ cha mẹ xinh đẹp, con cái đáng yêu.
Nhiều bạn nữ hâm mộ nhận ra hắn ngay, họ liền lấy điện thoại chụp hình, lưu lại khoảnh khắc gặp thần tượng ngoài đời.
Cô rất muốn nói với họ: “Người này chỉ được vẻ ngoài, bên trong hắn rất thối tha, sẽ độc chết người đó.”.
“Cô lẩm bẩm cái gì vậy?” Thẩm Dương liếc cô.
“Tôi thấy mình có cần hạnh phúc không? Khi đi cùng người nổi tiếng như anh!”. Mẫn Như ảm đạm.
“Cô nên hạnh phúc vì chỉ có tôi mới làm cô hạnh phúc!” Thẩm Dương mạnh miệng.
“Ai cần chứ. Tự tin thấy ớn. Mua nhanh rồi về.” Cô xì một tiếng.
“Cô có muốn mua gì không?” Thẩm Dương ân cần hỏi. Mẫn Như chỉ phun cộc lốc một chữ “Không!” khiến ý tốt của hắn tan biến.
Đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Thẩm Dương nham hiểm cười nói: “Các con thích gì thì chọn! Mẹ hai đứa không có nhu cầu mua sắm, toàn bộ đồ đạc hôm nay mua chính là của hai đứa!”.
Mẫn Như “Ơ” một tiếng, bất động nhìn bọn trẻ hồn nhiên chạy đến gian đồ chơi trẻ em. Cô chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tên thần kinh bại hoại này. Hàng chục phi lao từ ánh mắt cô bắn vào Thẩm Dương. Cô không tin nổi sống hai kiếp người thì hắn là người duy nhất chọc cô phát khùng mọi lúc mọi nơi.
“Grừ…Thẩm… Dương, anh chết với tôi!” Cô giơ nắm đấm lên hù dọa.
“Mẫn Như!” Một giọng nói đầy mềm mại, nữ tính cất lên ở phía xa.
“Xem kìa, chị gái thân yêu của cô đang đi tới chỗ chúng ta! Đến lúc diễn một vở kịch ngắn rồi!” Thẩm Dương nói nhỏ, nháy mắt với cô.
Cô ta cười hiền hậu: “Không ngờ gặp em ở đây! Đây là….”.
“Chào cô! Tôi tên Thẩm Dương, bạn trai của Mẫn Như!” Thẩm Dương thân thiện chào hỏi.
Mẫn Nhu lịch thiệp nói: “Vâng, chào anh! Tôi là chị gái con bé, Mẫn Nhu!”.
Cô ta rất khéo léo do công việc của cô ta luôn xã giao với khách hàng nhưng có khéo léo mấy cũng không thoát khỏi Thẩm Dương, qua hành động hắn chắc rằng cô ta đang đánh giá hắn bằng suy nghĩ của cô ta.
Trong bụng Mẫn Nhu mỉa mai: Vốn là một người phụ nữ lẳng lơ, gian trá, quyến rũ Chính Uy không được! Sang người đàn ông khác, người này không tồi, cô ta đã từng nghe danh tiếng, nhưng thật xui xẻo khi quen em gái bạch xà của cô ta.
Mẫn Như rất tốt số đi đến đâu được người thương đến đó. Cô ta thì làm mọi cách mới được người khác để ý đến. Ánh mắt ganh tỵ dành cho Mẫn Như, hận không thể làm cho cô biến mất mãi mãi.