Bạch Tố Trinh là con bạch xà không biết xấu hổ nhất mà Pháp Hải từng gặp.
Nàng nói cho hắn biết mình là người xuyên không, không muốn đi tìm Hứa Tiên và cũng chẳng muốn dâng nước làm ngập Kim Sơn. Mấy yêu tinh trong động rắn đều thích nịnh bợ nàng nên nàng rất vui vẻ, chẳng muốn tới đánh chìm căn miếu rách của hắn.
Vào mồng hai tháng Giêng, Pháp Hải tới núi Nga Mi một lần nữa để mời Bạch Tố Trinh xuống núi tìm Hứa Tiên.
Hắn chờ đợi đến mức từ cậu bé mục đồng già thành lão mục đồng, cuối cùng đã chuyển thế đầu thai. Tính ra năm nay đã trôi qua mười bảy mười tám, thế mà Bạch Tố Trinh vẫn mặt dày mày dặn ở lì trong động là sao?
Khi ấy, Bạch nương nương còn say giấc ngủ đông, cả người đều lười biếng, nửa cái đuôi rắn vắt vẻo bên trong cái quan tài ván rách không biết từ đâu, chỉ có nửa trên là hình người. Nàng trông thấy Pháp Hải đi vào còn lấy làm vui vẻ, buồn ngủ bắt chuyện với hắn: “Tiểu hòa thượng lại đây, vừa lúc ta đang chán đấy, chúng ta trò chuyện về đời người nào.”
Mỗi lần nhìn thấy người con gái này, Pháp Hải đều giận không có chỗ xả ra, hắn không biết đã nói với nàng biết bao lần, ta đây nhìn trông trẻ trung vậy thôi nhưng thực ra đã hai mươi chín rồi.
Hắn vốn là chuyển thế của Kim Thân La Hán cạnh Phật Tổ, do lần trước vượt kiếp đánh xà nhân nên không tránh khỏi giết chóc, sang kiếp này chưa được mấy tuổi hắn đã xuất gia làm hòa thượng, niệm kinh tụng Phật, chỉ mong hóa giải nghiệt tội sát sinh từ kiếp trước. Do từng bắt Bạch Tố Trinh nên kiếp này mới có duyên ràng buộc. Phật Tổ thấy hắn có lòng thành nên muốn cho hắn được độ kiếp thành tiên và kiếp này chính là kiếp cuối cùng, nội dung vở kịch cụ thể cũng báo trước cho hắn.
Nào ngờ sau khi Bạch Tố Trinh “lớn lên” lại không chịu đi tìm tiểu mục đồng chứ?
Hắn tung người ngồi xuống một tảng đá cạnh bên, chăm chú nhìn Bạch Tố Trinh không buồn nói một câu.
Bạch Tố Trinh lại chê bai hắn phiền, gãi lỗ tai nói: “Nghỉ hè năm nào cũng xem Bạch Xà truyện, ta cũng biết nội dung vở kịch đó, ngài tiết kiệm sức lực một chút đi. Nhưng mà so với Pháp Hải trên ti-vi ngài trẻ hơn nhiều lắm.”
Nói xong, nàng định vươn tay ra sờ sờ cái đầu sáng loáng của hắn thì lại bị người kia mặt lạnh hất tay ra.
Từ khi ngộ đạo thiền sư Pháp Hải không hề gần nữ sắc. Nếu không phải chỉ vì nàng ta mà mình không độ được, hắn cũng không muốn tán gẫu với thứ đàn bà luyên thuyên suốt buổi như thế này.
Bình tĩnh nghĩ xem, tự dưng hắn lại muốn bóp chết nàng ta quá.
Mỗi lần gặp là lại có ý này, hắn đành phải về chăm chú đọc thêm mấy quyển kinh Phật. Hắn là người xuất gia mà, không nên có mấy suy nghĩ đó.
Nhưng mà đến lần sau Bạch Tố Trinh vẫn có thể khiến hắn tức điên lên, giống như bây giờ, nàng ngáp dài nói cho hắn biết: “Bên cạnh Bạch Tố Trinh thì phải có Tiểu Thanh, không có Tiểu Thanh thì sao thành kịch được? Ngài nhìn quanh núi Nga Mi mà xem, hang rắn không dưới một ngàn cái, rắn xanh lại nhiều không đếm xuể. Hơn nữa trong truyện cũng không nói rõ, màu xanh là nó xanh thế nào, là xanh nhuốm máu đào, hay là xanh không đào. Này, ngài từng thấy cổ gà chưa? Đây là cách gọi một loại rắn đất ở nông thôn, cả người toàn màu xanh, nhưng trên cổ lại có một vòng…”
Pháp Hải không nhịn được, cây thiền trượng lại vung tới Bạch Tố Trinh thêm lần nữa, đánh nhau đến trời đất mịt mù.
Sở dĩ gọi là thêm lần nữa do chuyện hai người một câu không hợp động thủ đánh nhau đã không còn mới mẻ. Ban đầu đám yêu tinh trong động rắn còn biết quẫy đuôi ra đây xem náo nhiệt, nhìn mãi rồi cũng thành quen nên chẳng còn cảnh quần chúng vỗ tay tám chuyện nữa.
Bạch Tố Trinh là người xuyên tới đây, trước khi xuyên không nàng tên là Triệu Bất Hủ, một cô gái tài năng rất có óc làm ăn.
Triệu Bất Hủ xuyên vào Bạch Tố Trinh cũng đã nhiều năm rồi nhưng nàng không hề biết cho tới khi Pháp Hải đến đây đánh xà nhân.
Nàng cảm thấy nếu nghĩ tích cực thì chuyện này cũng không hẳn là xuyên không, phải gọi là sống lại mới đúng.
Triệu Bất Hủ bị bệnh chết, ba mươi mấy tuổi, vì mệt nhọc quá độ mà bệnh tim. Nàng cứ ngỡ mình sẽ đi đầu thai, song không ngờ vừa mở mắt ra đã thấy một đống sơn tinh vây quanh gọi mình là nương nương.
Sau đó Pháp Hải cũng đến. Một nhân vật có tính đại diện như thế xuất hiện, sao Triệu Bất Hủ có thể không biết mình xuyên thành ai được?
Khi còn sống nàng là một cô nhi, lúc chết bên cạnh chỉ có một tên mặt trắng ăn bám không ra hồn. Ở trong động rắn mấy năm qua, nàng cảm thấy tháng ngày đầy hưởng thụ.
Cả núi Nga Mi chỉ có mình nàng là xà tinh ngàn năm, yêu tinh khắp núi đều là của nàng, lúc vui thì có thể ngất trời, khi mệt thì chui vào ván quan tài nằm nghỉ, còn gì không vừa lòng nữa chứ.
Chỉ trách cái tên hòa thượng thối không mắt mũi kia, không có việc gì hay sao mà nhắc tới Hứa Tiên làm gì. Cũng may hắn cũng khá đẹp trai, dáng vẻ thư sinh mi thanh mục thú, thế là Triệu Bắt Hủ trêu chọc hắn một chút, cuộc sống có thêm phần lạc thú.
“Bạch nương nương” toàn tâm toàn ý chỉ muốn làm xà tinh, dẫn dắt yêu tinh, đùa giỡn hòa thượng không còn biết đất trời. Nhưng khổ nỗi Pháp Hải lại rất muốn sớm độ xong kiếp này để về với trời xanh.
Hai người đấu pháp huyên náo cả ngọn núi, thiên lôi địa hỏa, thực ra phép thuật của Pháp Hải không hề thua kém Bạch Tố Trinh, nhưng mà Bạch Tố Trinh là yêu, yêu tinh ngàn năm biết bay, còn Pháp Hải có giỏi cách mấy cũng không bay lên được, bởi vậy bị thua rất nhiều lần.
Pháp Hải thiền sư có bát[1] mà hắn dùng bát để bắt Bạch Tố Trinh. Nhưng mà hắn bắt được nàng thì sao? Ấy là khi đã nằm trong bát nàng vẫn không chịu chạy đi tìm Húa Tiên, còn chống cằm chớp mắt nói với hắn: “Thiền sư à, sao ngài lại đưa một nữ Bồ Tát như ta tới Phật môn thanh tịnh vậy? Ngài không cho ta nói, có phải vì sợ mấy tiểu sa di nghe được sẽ hủy mất danh dự của thiền sư không?”
Nàng ta mà là nữ Bồ Tát á?
Lần đầu tiên thiền sư Pháp Hải có suy nghĩ muốn ghét một người đến vậy nhưng lại không có cách nào để giết chết người kia. Vả lại cái bát này có thể hóa được mọi yêu nhưng chỉ có Bạch Tố Trinh này là nó không hóa được, nói cũng lạ.
Trận chiến lần này, thiền sư Pháp Hải thất bại lần hai.
Thiền sư Pháp Hải cảm thấy trong lòng khổ sở vô cùng, còn khổ hơn cả chuyện không được ăn thịt khi mới làm hòa thượng.
Bạch Tố Trinh cũng khốn nạn thật đấy! Rõ ràng nàng biết tiểu mục đồng đó cứu mạng nàng, nàng ta không thể tìm người báo đáp ư?
“Thiền sư não lòng” bó tay với “Bạch Tố Trinh khốn nạn”, mặt tối sầm rời khỏi núi Nga Mi, đi mấy ngày mấy đêm mới về lại Kim Sơn tự.
Hắn đi một chuyến khó khăn biết bao nhiêu?
Thiền sư Pháp Hải chuyển thế đầu thai đã mấy chục năm, số lần tới núi Nga Mi còn nhiều hơn số lần đi thăm cha của hắn.
Hắn tĩnh lặng ngồi thiền hơn một ngày để hóa giải hết oán hận trong lòng đối với Bạch Tố Trinh.
Hắn biết hai người không thể đánh nhau như thế này được nữa, phải học cách ôn hòa nhã nhặn, phải khuyên Bạch Tố Trinh nhanh đi tìm Hứa Tiên, nhanh chóng làm cho Bạch Tố Trinh dâng nước tràn Kim Sơn tự. Hắn bị nàng ta chọc sắp không sống nổi nữa luôn rồi.
Có điều hắn không ngờ tới là nhiều ngày sau Bạch Tố Trinh lại chủ động đi tìm hắn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tố Trinh tới thăm Kim Sơn tự. Ngày ấy xuống núi, nàng mặc một bộ áo chấm đất trắng như tuyết, mái tóc đen như thác rối tung phía sau đầu, tóc mai không buộc, trâm cũng không cài, rõ ràng nhìn có vẻ đoan trang, nhưng đuôi mày khóe mắt lại ẩn hiện vẻ đẹp khó thành lời.
Bạch Tố Trinh đẹp thật, đẹp hơn người phàm trần rất nhiều, tiểu hòa thượng ra đón nàng bị nàng liếc mắt đến đỏ cả mang tai.
Nàng to gan nhìn hắn hỏi liên tiếp mấy câu như: mấy tuổi thì nương nhờ cửa Phật, ăn cơm chay bao giờ, có từng được ăn thịt bao giờ chưa.
Cách xa mấy chục bậc thang, thiền sư Pháp Hải đã ngửi được mùi yêu tinh nồng nặc từ người nàng.
Hắn nhìn người kia đang từ từ bước tới, trước tiên nở một nụ cười sau đó nàng đi thẳng tới dãy bồ đoàn xếp thành hàng thẳng tắp, nằm xuống bồ đoàn và nói: “Thiền sư Pháp Hải à, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngài đó!”
Dù đang có hai chân nhưng nàng vẫn quen với kiểu khi mình còn là rắn, hai chân chụm lại lúc nói còn đung đưa hai lần.
Thiền sư Pháp Hải vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng trăm vạn năm không đổi, vừa đếm đếm phật châu, vừa lật kinh văn sang trang khác, bình thản đáp: “Nữ thí chủ không có chuyện gì thì không thể tới điện Tam Bảo, có gì cứ nói thẳng.”
Hình như “nữ thí chủ” không thích xưng hô này, đôi mày hơi chau lại, nàng gảy gảy tấm vải trên tấm bồ đoàn, đáp: “Ta nhớ ngài nên tới thăm ngài một lúc, cái này có được xem là nói thẳng không?”
Thiền sư Pháp Hải đứng lên, nhấc “đuôi rắn” của nàng lên lê lết kéo ra ngoài.
Bạch Tố Trinh quẫy đuôi rắn đánh hắn nhưng mà cánh tay mềm oặt khoác lên vai người kia, thì thầm bên tai: “Người xuất gia nóng tính thì không tốt đâu.”
Thiền sư Pháp Hải không hổ là thiền sư, không hề đỏ tai như tiểu sa di nọ. Ống tay áo hất nàng văng ra ngoài. Thế nhưng Bạch Tố Trinh không bay theo hướng đó, nàng quay người nằm lại trên bồ đoàn. Tóc dài xõa tung, nàng cứ thế nằm ngửa trên bồ đoàn không hề xấu hổ.
“Dầu gì cũng là tình nhân cũ, thân thiết một chút cũng không được nữa sao. Lần này ta gặp phiền toái nhỏ, ngài xuống núi giúp ta một chút nhé?”
_____________
[1] Bát mà sư, nhà chùa dùng để xin ăn, còn gọi là y bát