Man Hoang Hành

Chương 74: Dị biến (thượng)

Dịch giả: Ars. Tương Cầm

Vạn Kiếm Nhất cất bước đi vào trong căn viện này, chẳng biết tại sao, gió vốn đang thổi phần phật lại đột nhiên ngừng lại, cả trong lẫn ngoài viện đều hoàn toàn yên tĩnh. Mà ngay cả Đại Hoàng đang vùi đầu ăn ở sân nhỏ kia lúc này cũng giật mình một cái, bộ lông toàn thân dựng thẳng cả lên, sau đó phát ra một âm thanh nghẹn ngào, sợ hãi lui lại phía sau, lạnh run trốn ở trong một bụi cỏ rậm.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng mặt trời ôn hòa rơi xuống, nhưng hết thảy mọi thứ ở trong căn viện này lại giống như đột nhiên đóng băng. Theo cái thân hình của nam tử áo trắng kia di động, tất cả mọi thứ đều trở nên xơ xác tiêu điều cùng yên tĩnh.

Điền Bất Dịch có chút cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ. Giờ phút này trong đầu của hắn trống rỗng, chẳng qua chỉ vô thức cắn răng gắng gượng đứng ở chỗ đó, chuẩn bị nghênh đón mưa to gió lớn sắp đến, không có bất kỳ xúc động và ý muốn đánh trả nào.

Đúng lúc này, đột nhiên có một thân ảnh mở ra hai tay, mãnh liệt ngăn ở trước người của Điền Bất Dịch, chính là Tô Như. Sắc mặt của nàng cũng tái nhợt, trong mắt ngấn lệ, nhưng ánh mắt lại đặc biệt kiên định. Nàng hướng về Vạn Kiếm Nhất, lớn tiếng nói: “Vạn sư huynh, chuyện không liên quan đến hắn. Đây hết thảy đều là lỗi của ta, ngươi muốn giết, thì giết ta đi!”

Thân hình của Vạn Kiếm Nhất và Điền Bất Dịch đồng thời cùng chấn động, nhìn về phía Tô Như. Chỉ thấy cô gái này cắn chặt hàm răng, ngay cả thân thể cũng đang khẽ run, nhưng sắc mặt lại không có dù chỉ một tia hối hận.

Vạn Kiếm Nhất nhìn Tô Như, qua một lúc lâu, mới chua chát nói: “Vì cái gì, ta so với Điền sư đệ có chỗ nào kém hơn chứ.”

Điền Bất Dịch cắn răng cúi đầu, đờ đẫn im lặng. Tô Như thì chậm rãi lắc đầu, nước mắt lại một lần nữa từ trên gương mặt chảy xuống. Nàng nói khẽ:

“Không phải, Vạn sư huynh ngươi kỳ tài ngút trời, tuấn dật phóng khoáng, Bất Dịch hắn không bằng ngươi.”

“Vậy vì sao ngươi…”

“Nhưng ta yêu thích hắn.”

Vạn Kiếm Nhất giật mình, hắn ngơ ngác nhìn Tô Như. Sau nửa ngày mới ngửa đầu cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy thương khung đại địa, trời đất trong sáng thế này, chính mình đúng là không phản bác được.

Tô Như nhìn hắn, nói: “Vạn sư huynh, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi chớ nên trách hắn. Trước hôm nay, Bất Dịch hắn căn bản là cũng không biết ngươi yêu thích ta. Đối với ngươi hắn vẫn kính ngưỡng muôn phần, thường ngày đã nói với ta không biết bao nhiêu lần là ngươi đối với hắn ân trọng như núi, dù ngươi có muốn hắn đi dốc sức liều mạng cho ngươi, hắn cũng sẽ không nhiều lời.”

“Là ta, đều là do ta làm hỏng tình cảm huynh đệ các ngươi. Ta… Ta là nữ nhân xấu, ngươi giết ta đi!” Nàng khóc nói.

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, thở ra một hơi thật dài, sau đó sắc mặt dần dần bình tĩnh lại. Mặc dù sâu trong đáy mắt của hắn vẫn có một tia thống khổ khó hiểu.

Hắn hướng về chỗ Điền Bất Dịch và Tô Như đi tới.

Gió lạnh chợt thổi, xẹt qua đình viện, thổi bay áo trắng như tuyết. Vài phần đìu hiu, đôi phần khắc nghiệt.

Khóe miệng Điền Bất Dịch bỗng nhúc nhích, đưa tay ra muốn kéo Tô Như tới sau lưng mình. Nhưng Tô Như lập tức né tránh cánh tay của hắn, vẫn một mực gắt gao ngăn ở trước người Điền Bất Dịch như lúc trước. Thân hình nhỏ bé và yếu ớt kia, dường như lại có được lực lượng vô cùng và sự kiên định không cách nào dao động, dù là thương tâm, dù là sinh tử, ai cũng không thể mê hoặc được lòng ta.

Muốn đả thương hắn, trước giết chết ta!

Một màn này như gió rét cắt da cắt thịt, khiến người ở trong tuế nguyệt tang thương máu chảy đầm đìa nhưng lại không nhìn thấy vết máu. Vạn Kiếm Nhất ngửa mặt lên trời thở dài, đứng vững bước chân, sau đó khẽ nói với Tô Như: “Ngươi tránh ra a, ta có mấy câu muốn nói với Điền sư đệ.”

Bờ môi Tô Như run lên vài cái, dường như vẫn còn có vài phần sợ hãi và hoảng hốt. Nhưng vào lúc này, một cánh tay mộc mạc ôn hòa từ sau lưng nàng kéo đến, Điền Bất Dịch ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, nếu Vạn sư huynh thực sự muốn giết ta, trên đời này không có ai ngăn được hắn.”

Tô Như quay đầu, kinh ngạc nhìn Điền Bất Dịch, sau đó nhìn Điền Bất Dịch đi đến trước mặt Vạn Kiếm Nhất. Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như thế, hắn im lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn Vạn Kiếm Nhất, sau đó cúi đầu gọi một câu, nói: “Vạn sư huynh.”

Vạn Kiếm Nhất vươn tay về phía hắn. Tô Như ở chỗ kia thân hình có chút phát run, nàng gắt gao cắn bờ môi của mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay kia.

Sau một lúc, Vạn Kiếm Nhất đem tay đặt ở vai Điền Bất Dịch. Thân hình Điền Bất Dịch vẫn không nhúc nhích, chẳng qua là một lần nữa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Vạn Kiếm Nhất.

Đó là một khuôn mặt quen thuộc, tuấn dật tiêu sái, phóng khoáng hào hiệp, còn có một loại tiêu sái không bị trói buộc bẩm sinh, làm cho người ta vô thức sinh lòng tin phục. Chính nam tử này, đã mang bốn người bọn họ, liên tục chiến đấu trên ngàn dặm chiến trường, xâm nhập Man Hoang, xem khó khăn hiểm trở trên đường như bình thường, tiếu ngạo gió tuyết gian nan vất vả, tung hoành hoang mạc Ma Sơn.

Bao nhiêu lần cùng sinh cùng tử, bao nhiêu lần dốc sức liều mạng giãy dụa, máu cùng với kiếm quang, còn có cả tiếng cười vui vẻ, như chưa từng ngưng nghỉ.

Mà ngay cả cánh tay đặt ở bả vai kia, dường như vẫn còn mang theo khí tức quen thuộc.

Điền Bất Dịch cắn chặt hàm răng, đột nhiên mãnh liệt quay mạnh đầu dời đi chỗ khác, bộ ngực của hắn mãnh liệt phập phồng, trong miệng của hắn bắt đầu nghẹn ngào, dốc sức liều mạng cố nén ngấn lệ trong khóe mắt. Hắn khàn khàn thấp giọng nói: “Vạn sư huynh, thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, bình tĩnh nhìn hắn rồi nói: “Điền sư đệ, ngươi không có làm điều gì không phải với ta.” Sau khi dừng lại một chút, hắn lại liếc nhìn Tô Như đang đứng ở một bên, rồi nói: “Tô sư muội là một cô gái tốt, đáy lòng thiện lương, lan tâm huệ chất. Ngươi phải hứa với ta một chuyện, đời này về sau, nhất định phải tốt với nàng.”

Điền Bất Dịch hung hăng cắn răng, dùng tay quệt qua khuôn mặt của mình, nói: “Ta biết rồi.”

Vạn Kiếm Nhất gật gật đầu, lập tức lại liếc nhìn Tô Như đầy thâm ý, rồi xoay người ngửa đầu bước đi.

Người ở giữa đất trời, áo trắng như tuyết. Hắn giữ được thân hình thẳng tắp, đi được phóng khoáng tiêu sái, dường như lần này chẳng qua chỉ là một lần gặp gỡ bất ngờ tùy ý, lơ đãng bái phỏng, dường như đây chỉ là một lần dừng lại ngắn ngủi ở trong nhân sinh, nhìn một lần cảnh xuân đẹp nhất, thấy một lần hoa hồng khiến người say mê.

Đường còn xa, vẫn còn ở phía trước, cho nên hắn rất nhanh đi về phía trước.

Ánh mặt trời mùa xuân rơi lên trên người của hắn, làm bộ áo trắng kia có thêm vài đạo vàng rực, giống như thần tiên hạ phàm, không hề đem chuyện đời phàm tục đặt ở trong lòng.

Chẳng qua là không ai có thể nhìn thấy, bên trong ánh mắt kia của hắn là một chút cô đơn lạnh lẽo, tiêu điều.

***

Trong nháy mắt,thời gian mấy ngày đã vội vã trôi qua, đã đến một ngày trước Thanh Vân Môn Thất Mạch Hội Võ.

Buổi sáng hôm nay, Đạo Huyền hẹn Vạn Kiếm Nhất, một lần nữa cùng tiến đến Tổ Sư Từ Đường ở phía sau ngọn Thông Thiên Phong, cung thỉnh sư phụ Thiên Thành Tử xuất quan, cũng để chuẩn bị chủ trì khánh điển đại hội ngày mai.

Dọc đường đi, cổ mộc rậm rạp, ý xanh dạt dào. Đi được một chốc, Đạo Huyền bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng, quay đầu liếc nhìn Vạn Kiếm Nhất, nói: “Sư đệ, sao dạo gần đây ngươi lại trầm mặc ít nói như thế, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, hướng về phía Đạo Huyền cười lớn một chút, sau đó nói: “Ta không sao, đa tạ sư huynh quan tâm.”

Đạo Huyền gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Rất nhanh, hai người đã đi đến đại điện Tổ Sư Từ Đường.

Đứng ở bên ngoài điện, hai người cùng hướng vào bên trong đại điện hành lễ, sau đó cao giọng mở miệng nói: “Sư phụ, đệ tử Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất cầu kiến.”

Một lúc lâu sau, từ bên trong đại điện mờ tối truyền ra một âm thanh khàn khàn trầm thấp: “Chuyện gì?”

Đạo Huyền có chút ngơ ngác, cảm thấy giọng nói này hình như có chút khác biệt nhỏ so với mấy lần trước, còn Vạn Kiếm Nhất ngược lại lại không lưu ý cái này, dù sao nghe âm thanh đúng là của Thiên Thành Tử là được, cho nên hắn đi về phía trước một bước, nói: “Sư phụ, ngày mai chính là thời điểm tổ chức đại hội Thất Mạch Hội Võ, ta cùng sư huynh đặc biệt đi tới đây mời người đi tới Ngọc Thanh Điện, để ngày mai chủ trì đại điển.”

Thiên Thành Tử trầm mặc một chút, rồi chậm rãi nói: “Mấy ngày gần đây ta thân thể không khỏe, không tiện đi xa tiếp xúc với ánh sáng. Ta không đi, tất cả giao cho hai người các ngươi xử lý là được.”

Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất đều giật mình, sắc mặt Đạo Huyền lại càng khẽ biến, vội vàng nói: “Sư phụ, xin thứ cho đệ tử nói thẳng. Kể từ sau khi Thanh Vân Sơn Chính Ma đại chiến, sư phụ liền bế quan ở đây rất lâu, chưa bao giờ gặp gỡ người ngoài, trong tông môn cũng vì chuyện này mà có bàn tán. Dù sao ngài cũng là chưởng môn của Thanh Vân ta, là trọng tâm của môn phái, nếu người không hiện thân, vậy thì Thanh Vân cuối cùng khó giữ được cùng một lòng a. Khẩn cầu sư phụ vì cơ nghiệp của Thanh Vân Môn mà suy nghĩ, ngày mai tới một lần mới được.”

Thiên Thành Tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Đã nói không đi, là không đi!”

Đạo Huyền ngạc nhiên, tiếp theo đó lại tận lực cầu khẩn, nhưng Thiên Thành Tử vẫn không đồng ý. Dù Đạo Huyền nói ra những câu có lý, lão cũng bỏ mặc, cuối cùng, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn mà rống lên một tiếng, quát: “Cút!”

Đạo Huyền quỳ trên mặt đất, mặt xám như tro, còn Vạn Kiếm Nhất thì mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, tựa như là lần đầu tiên phát hiện ra sư phụ của mình đã hoàn toàn biến thành một người khác mà mình không biết.

Sau khi Thiên Thành Tử quát lớn một tiếng không thể tin được, Vạn Kiếm Nhất rút cuộc cũng không thể kìm được, mở miệng nói: “Sư phụ, sao người lại có thể nhục mạ sư huynh như thế. Người không biết, những ngày này sư huynh một mình gánh trên vai toàn bộ trách nhiệm của Thanh Vân, ngày đêm vất vả dốc hết tâm huyết, vừa qua mới khiến cho trên dưới Thanh Vân ta thoát khỏi xu hướng suy tàn, lần nữa có được sinh cơ. Sư phụ, ngươi, ngươi thì…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên chỉ nghe thấy một tiếng gào to ở bên trong đại điện Tổ Sư Từ Đường, giống như yêu thú nổi giận gầm lên một tiếng, tràn đầy sát ý hung hiểm, hắc ám bốc lên như thủy triều. Một âm thanh vô cùng âm lãnh truyền tới, nói: “Đã như thế, chẳng lẽ hai người các ngươi muốn chiếm cái chức chưởng môn này ở trên người lão phu sao?”

Lời này vừa nói ra, bên ngoài Tổ Sư Từ Đường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, phong chỉ diệp lạc, toát lên vẻ xơ xác tiêu điều.

Sắc mặt của Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất tái nhợt, trong lúc nhất thời đều không nói nên lời.

Một lúc lâu sau đó, Đạo Huyền là người kịp phản ứng lại trước hết, kéo Vạn Kiếm Nhất quỳ xuống trên mặt đất, sau đó chính mình thì dốc sức liều mạng dập đầu, trên mặt đất phát ra vài tiếng trầm đục. Đồng thời bi thương nói: “Sư phụ, sư phụ, chúng đệ tử tuyệt không có ý này. Hai huynh đệ chúng con, từ nhỏ đều là do sư phụ dạy dỗ tu đạo, ân đức như núi, không có sư phụ, há có huynh đệ hai người chúng con hôm nay.”

Trong đại điện, tiếng cười lạnh liên tục, nhưng không có câu trả lời.

Đạo Huyền quỳ trên mặt đất, lê gối tiến về phía trước vài bước, đi tới bên cạnh cánh cửa của đại điện, mắt ngấn lệ nóng vịn vào cánh cửa, hướng vào trong đại điện hô: “Sư phụ, tất cả đều do lão nhân gia ngài làm chủ, chỉ cầu người… Bảo trọng thân thể, vạn lần, ngàn lần bảo trọng thân thể, để cho trên dưới Thanh Vân chúng ta có chút hi vọng a.”

Trong tiếng kêu này mang theo vài phần thê lương, khiến người xúc động. Vạn Kiếm Nhất đứng ở bên cạnh thấy Đạo Huyền hành động như thế, có chút không đành lòng nhìn, đành quay đầu đi.

Nhưng mà, ngay khi hắn vừa quay đầu đi, đột nhiên từ bên trong đại điện truyền ra một đạo kình phong, hung lệ âm hàn, như búa tạ trực tiếp đánh lên trên người Đạo Huyền.

Đạo Huyền kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân hình bay ngược về phía sau. “Phanh” một tiếng, trùng trùng điệp điệp ngã ở trên mặt đất cách bảy tám trượng!