Man Hoang Hành

Chương 17: Tranh chấp (thượng)

Dịch giả: Đông Hy

Trải qua kiếp nạn chính tà
Linh Sơn thây chất một tòa ngổn ngang,
Người đi, kẻ ở bẽ bàng
Đôi hàng lệ héo, tuổi càng trôi mau.


Sáng sớm hôm sau, Điền Bất Dịch đã sớm rời giường, sửa soạn xong xuôi rồi đi ra từ tiểu viện của mình, ai ngờ lại trông thấy sư phụ Trịnh Thông ở Thủ Tĩnh đường trên đỉnh Đại Trúc Phong ở phía xa cũng đã dậy từ rất sớm, chắp tay đi từ trong nội đường ra.

Điền Bất Dịch liền vội vàng đến vấn an, Trịnh Thông trông thấy Điền Bất Dịch cũng hơi bất ngờ, bèn hỏi:

- Sao con dậy sớm thế?

Điền Bất Dịch đáp:

- Hôm nay đệ tử định lên Thông Thiên Phong sớm một chút xem có thể giúp gì được không.

Trịnh Thông gật đầu, nét mặt tỏ ra khá vui mừng, nói:

- Hiếm khi thấy con có suy nghĩ này, khá lắm! Đúng lúc ta cũng muốn đi Thông Thiên Phong, chúng ta cùng đi thôi.

Điền Bất Dịch gật đầu đồng ý, hai người cùng điều khiển kiếm bay theo hướng Thông Thiên Phong.

Lúc này trong ánh bình minh, một vầng mặt trời đỏ ửng vừa ló rạng từ phía chân trời xa xa, ánh mặt trời trải xuống, Vân Hải nổi sóng lớn mênh mông bát ngát, bảy ngọn núi của Thanh Vân Sơn hùng vĩ đứng sừng sững giữa đất trời, nguy nga đồ sộ, khí thế ngất trời trông chẳng khác gì cõi bồng lai tiên cảnh ở chốn nhân gian.

Hôm qua vừa trải qua một trận huyết chiến mà tưởng chừng chẳng hề có chút ảnh hưởng gì đến ngọn linh sơn ngàn năm này. Trời đất mênh mang dường như cũng không màng biến chuyển giữa buổi thế sự tang thương, thật ứng với câu nói được lưu truyền tư thuở xưa: Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu(*).

(*) Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Trời đất, tạo hóa không có tình thương của con người (bất nhân), không tư vị với bất kỳ vật nào, cứ thản nhiên đối với vạn vật.

Trịnh Thông và Điền Bất Dịch cưỡi mấy lướt gió nhanh như chớp, bay lượn giữa đất trời, sau khoảng thời gian một chung trà thì cùng đáp xuống Thông Thiên Phong trên Vân Hải.

Trên Vân Hải đã vơi đi chút bi thương và trật tự hơn so với đêm qua. Vốn dĩ hôm nay đã không còn thấy những thi thể khiến người ta trông thấy mà chết khiếp nữa, những đệ tử Thanh Vân Môn chết trận trong số đó đã được những đệ tử trong thất mạch nhận về chăm sóc cẩn thận và an táng ổn thỏa, bởi dù là người trong giới tu đạo thì thực ra cũng rất coi trọng việc chôn cất tử tế cho người đã khuất.

Đương nhiên đây đều là thuyết pháp trong Thanh Vân Môn, đến nỗi mà những thi thể của giáo đồ Ma giáo trên Vân Hải tối qua chồng chất như núi thậm chí số lượng còn nhiều hơn gấp bội mà cũng chẳng được đối đãi thế này. Thanh Vân Sơn là nơi đất lành chim đậu, dù thế nào thì trên dưới Thanh Vân Môn nhất định cũng không để những thi thể của lũ yêu nghiệt đó vấy bẩn trên tòa linh sơn này.

Theo mệnh lệnh được truyền đi suốt đêm trong tông môn đã nói rõ là Đạo Huyền hạ lệnh thay Chưởng môn Thiên Thành Tử, Thanh Vân Môn đã huy động nguồn lực chuyển những thi thể của giáo đồ Ma giáo xuống núi suốt đêm. Còn những chuyện sau này ra sao thì khắc sẽ phái người để giải quyết, các đệ tử Thanh Vân Môn không cần để tâm đến những việc không liên quan đến mình.

Sau khi đáp xuống, Trịnh Thông căn dặn Điền Bất Dịch vài câu, rồi nói mình muốn đi thăm Chưởng môn chân nhân Thiên Thành Tử một chút, ngươi xem có thể làm gì ở đây không, nói xong liền bay lướt đi.

Sau khi Điền Bất Dịch bái biệt sư phụ thì quay đầu đi vài bước lên Vân Hải, nhìn xung quanh vài lần. Tuy lúc này vẫn còn sớm nhưng đã trải qua một việc hệ trọng như vậy nên Thông Thiên Phong trên Vân Hải cũng có khá nhiều người đi lại. Nhưng Điền Bất Dịch nhìn tới nhìn lui mà dường như vẫn không tìm thấy người mình muốn gặp, vẻ mặt hơi thất vọng, khẽ thở dài một tiếng trông khá uể oải.

- Ngươi thở dài cái gì thế?

Một tiếng nói đột nhiên vang lên sau lưng, rồi còn dùng tay vỗ vai hắn.

Điền Bất Dịch giật mình, ngoảnh đầu nhìn hóa ra là Tăng Thúc Thường bèn ngạc nhiên nói:

- A, sao ngươi lại đến đây sớm thế? À đúng rồi, từ lúc tới lui Thông Thiên Phong suốt từ qua đến nay sao tự dưng không thấy ngươi nữa, chạy đi đâu thế?

Tăng Thúc thường bĩu môi nói:

- Ta về núi rồi.

Điền Bất Dịch hơi ngớ người nói:

- Về Phong Hồi Phong rồi sao? Về sớm thế làm gì?

Vẻ mặt Tăng Thúc Thường bỗng hơi ảm đạm, lặng lẽ, một lát sau nói:

- Bọn ta tìm thấy di thể của Lưu Diệm sư huynh, nên đã sớm đưa huynh ấy về Phong Hồi Phong.

- À?

Vẻ mặt Điền Bất Dịch hơi đổi sắc, nhất thời giật mình. Lưu Diệm sư huynh của Phong Hồi Phong cũng là nhân vật có tiếng tăm trong Thanh Vân Môn, tư chất hơn người, đạo hạnh uyên thâm. Tuy vẫn chưa sánh bằng hai vị được xem trọng nhất Thông Thiên Phong, nhưng trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn hiện nay cũng được xem là bậc tinh anh, tài năng xuất chúng được rất nhiều trưởng bối trong sư môn xem trọng. Nhưng không ngờ sau trận đại chiến vừa qua, một người trẻ tuổi tài năng có biết bao triển vọng phía trước thế này lại ra đi như vậy.

Một lát sau Điền Bất Dịch mới định thần lại rồi thở dài nói với Tăng Thúc Thường:

- Vậy trong lòng Tăng sư thúc... hẳn là rất buồn nhỉ?

Tăng sư thúc mà Điền Bất Dịch vừa nói tới chính là thủ tọa Tăng Vô Cực của Phong Hồi Phong bây giờ, đồng thời cũng là cha ruột của Tăng Thúc Thường, Lưu Diệm chính là đệ tử ruột do một tay Tăng Vô Cực dạy bảo. Nhưng phàm là người trong Thanh Vân Môn ai cũng biết Tăng Vô Cực rất coi trọng người đồ đệ Lưu Diệm này, mọi ngày luôn coi hắn là niềm tự hào, không những xem như ruột thịt mà còn dạy dỗ rất tận tình, mọi người hay nói đùa là còn thân thiết hơn cả con ruột của mình là Tăng Thúc Thường.

Nhưng giờ đây không ngờ rằng Lưu Diệm lại hy sinh trong trận chiến chính ma vừa qua, không cần nói ra cũng biết đó là một sự đả kích rất lớn đối với Tăng Vô Cực.

Tăng Thúc Thường gượng cười nói:

- Tối qua cha ta thức suốt đêm.

Điền Bất Dịch chỉ lặng im, không nói nửa lời, trong lòng thổn thức nhớ tới cảnh những thi thể ngổn ngang khắp nơi đã trông thấy tối qua, còn có dáng vẻ của Tô Như đang vùi đầu khóc nức nở cạnh sư tỷ của nàng ta là Lâm Sơ Sương, thật khiến người ta phải đau lòng. Trận đại chiến chính tà này không biết đã thay đổi cuộc sống và gây ra bao đau thương cho biết bao nhiêu người.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Điền Bất Dịch bèn nói với Tăng Thúc Thường:

- Vậy ngươi nên ở Phong Hồi Phong cùng Tăng sư thúc đi, sao lại tới Thông Thiên Phong sớm thế này làm gì?

Lần này Tăng Thúc Thường không đáp ngay mà trông nét mặt hơi bối rối, một lát sau mới nói:

- Tối qua sau khi lo liệu hậu sự cho Lưu sư huynh xong, trông cha ta như già đi cả chục tuổi, nhưng khi túc trực bên linh cữu lúc đêm khuya chỉ có ta và cha ta thì ông ấy lại đột nhiên nói với ta là nếu Lưu sư huynh không còn nữa, sau này Phong Hồi Phong có thể sẽ phải giao cho ta.

Điền Bất Dịch hoảng hốt nói:

- Sao chứ?

Tăng Thúc Thường nở nụ cười cay đắng và nói:

- Ngươi nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ đúng không? Lúc đó ta cũng giật mình, nhưng ông cụ cứ nói một câu không đầu không đuổi như vậy rồi để mặc ta ở đó mà đi. Giờ trong đầu ta rất rối, thực sự không muốn nán lại Phong Hồi Phong nên chạy thẳng lên đây, ta nghĩ là có thể ngươi cũng qua đây nên muốn nói chuyện với ngươi, nếu không thì chắc trong lòng bứt rứt không chịu nổi.

Điền Bất Dịch đồng cảm vỗ vai người huynh đệ tốt của mình, do dự một lát rồi nói:

- Thực ra thì... ta thấy cha ngươi nói cũng không sai đâu.

- Hả?

Điền Bất Dịch kiên nhẫn nói:

- Ngươi nghĩ thử xem, trước đây khi Lưu Diệm huynh còn sống, mọi người đều không chú ý tới ngươi, nhưng giờ việc đã đến nước này, với tài năng và đạo hạnh của ngươi, lại là người đã trưởng thành ở Phong Hồi Phong, cha ngươi nói sau này phải giao Phong Hồi Phong cho ngươi cũng chẳng phải là quyết định khiến người ta bất ngờ đâu.