Mầm Ác

Chương 11: 11 Công Chúa Tóc Dài


Biên tập: Bảo, Bab, M, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.

Các đạo sĩ ở động Thiên Sư dẫn Khương Nhược Sơ đến tháp Linh Lung.

Mưa bụi bay lất phất, tòa tháp cổ kính trang nghiêm cao chọc trời.

Từ trên cao nhìn xuống, tòa tháp này giống như một cây châm trấn núi Thanh Thành.

Đạo sĩ mở cánh cửa lớn ra, dẫn Khương Nhược Sơ vào trong tháp.

Bước lên bậc thang, mỗi một tầng tháp cổ đều có một đạo sĩ trấn thủ, họ đứng trên gạch bát quái cúi đầu cung kính với Khương Nhược Sơ.

Khi Khương Nhược Sơ đi lên tầng cao nhất, thứ đầu tiên mà bà nhìn thấy là hai sợi xích sắt màu đen to cỡ cánh tay nằm dưới đất, nó kéo dài ra phía sau bức bình phong hoa văn hình bát bảo, có thể nhìn thấy lờ mờ bóng dáng xinh đẹp của ai đó ngồi đằng sau.
Đạo sĩ chỉ chỉ cái đệm hương bồ trước bức bình phong, Khương Nhược Sơ ngồi xếp bằng xuống.

Các đạo sĩ đẩy bức bình phong sang một bên, chàng thanh niên tên Cận Phi Trạch xuất hiện trước mắt bà.

Cho đến khi cửa sổ mở ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.

Thanh niên ngồi dưới ánh dương, mặc bộ đạo bào màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống sàn gỗ.

Ánh mặt trời trắng sáng khiến làn da hắn trong suốt như băng tuyết, gương mặt điềm tĩnh của hắn khi cúi xuống trông như vị thần tiên ban phước từ bi.

Xung quanh hắn, những tiểu đạo sĩ kia chẳng khác gì mấy nhân vật làm nền, mà hắn, rõ là một tù nhân khiến mọi người đều phải kiêng kị, nhưng lại chẳng khác gì một vị thần từ trên trời giáng xuống.
Khương Nhược Sơ nói: “Trông cậu như một nàng công chúa tóc dài vậy.”
“Công chúa tóc dài?” Hắn quay đầu, mang theo nụ cười hờ hững.
Ngay cả khi cười cũng đẹp đến thế, cả tòa tháp già cỗi này cũng vì hắn mà trở nên bừng bừng sức sống.
Khương Nhược Sơ giải thích: “Một mụ phù thủy đã đánh cắp con gái của quốc vương và vương hậu đi, mụ giam cầm con bé trong một tòa tháp cao.

Cô ấy có một mái tóc dài xinh đẹp, giống như cậu vậy.”
“Bọn họ nói cô có thể đưa tôi đi.” Cận Phi Trạch hỏi, “Cô là ai?”
“Ta họ Khương, trước kia làm nhà khảo cổ học, bây giờ không nghề nghiệp gì cả.” Khương Nhược Sơ móc điện thoại ra, đưa cho hắn xem một tấm hình, “Đứa bé trai này tên Khương Dã, quan hệ giữa nó và mẹ nó… Khụ, cũng chính là ta, không được tốt lắm.


Nó thích chơi game, là một đứa thích làm tổ trong nhà, tích cách tương đối phản nghịch.

Bình thường ta rất hà khắc với nó, cũng chướng mắt nó, thường xuyên cãi nhau với nó.

Lúc còn trẻ ta đã ôm hoài bão trở thành một nhà khảo cổ học, dùng cả cuộc đời này cống hiến cho sự nghiệp.

Nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn mà ta đã có Khương Dã, vì chăm sóc nó mà ta đã hi sinh rất nhiều điều.

Sau đó, ta gả cho một người chồng vừa dịu dàng vừa biết săn sóc gia đình, hi vọng anh ấy sẽ giúp ta chăm nom Khương Dã.

Nhưng anh ấy lại nói với ta rằng Khương Dã không cần một người bố dượng, mà là mẹ của nó.

Ta không có tình cảm gì với đứa nhỏ này, thậm chí còn ghét nó đôi phần vì sự nghiệp của ta.

Ta thường bỏ mặc nó, giả vờ coi nó không phải con ta, hoặc xem như nó hoàn toàn không hề tồn tại.

Nhưng ta có làm thế nào cũng không thể phớt lờ nó được, ta đã cố gắng yêu thương nó, nhưng ta làm không được.

Bởi vì ta mà đứa nhỏ này rất nhạy cảm, cố chấp và khó gần.

Sau này nếu cậu muốn tiếp cận nó thì có thể ra tay từ những trò game mà nó chơi.”
Cận Phi Trạch cúi đầu quan sát cậu trai trong ảnh chụp, thoạt nhìn trạc tuổi hắn, cậu đang tựa người vào lan can ngắm biển, đeo tai nghe, vẻ mặt lãnh đạm.

Hắn nhếch môi, hỏi: “Giọng điệu của cô khi nhắc về cậu ấy rất dịu dàng, tôi nghĩ rằng cô yêu cậu ấy nhiều lắm.”
“Cậu có thể hiểu theo cách đó,” Khương Nhược Sơ ngẫm nghĩ rồi nói, “Một nửa ta yêu nó, nửa kia của ta rất ghét nó.”
Cận Phi Trạch cảm thấy hoang mang, “Đúng là một cách nói khó hiểu.”
“Một năm sau ta sẽ phải đến một nơi, sau khi ta rời đi sẽ có rất nhiều thứ kỳ lạ tìm tới cửa.

Khương Dã không giống cậu, một mình nó không đối phó được với mấy thứ đó.

Ta cần sự giúp đỡ của cậu.”
“Được thôi.


Cậu ấy trông rất đáng yêu.” Cận Phi Trạch ôn hòa cười nói, “Tôi rất thích cậu ấy.”
“Thế à?” Trông vẻ mặt của Khương Nhược Sơ không hề có ý vui, “Ý cậu là cậu sẽ giúp ta bảo vệ nó?”
“Đương nhiên rồi.” Vẻ mặt Cận Phi Trạch không chê vào đâu được, “Sao lại không? Giúp người là một đức tính tốt, tôi thích giúp đỡ người khác.”
Khương Nhược Sơ lắc đầu: “Đừng có giả vờ, cậu không phải loại người như vậy.

Tháng trước có một tiểu đạo sĩ thắt cổ ngay dưới cây bạch quả trước tòa tháp, cậu ta vì muốn giúp cậu rời khỏi tháp Linh Lung mà không tiếc đả thương sư phụ, hạ độc các sư huynh đệ đồng môn trấn thủ ở các tầng tháp, cuối cùng bị trục xuất khỏi núi Thanh Thành.

Cậu ta trở về với tư cách khách du lịch, sau đó thắt cổ dưới tàng cây bạch quả chỉ để đổi lấy một ánh nhìn của cậu.”
“Ồ? Có liên quan gì đến tôi đâu? Trước giờ tôi đâu có nói chuyện nhiều với cậu ta.”
“Nhìn qua thì đúng là không có liên quan gì.

Nhưng suốt tám năm cậu ở tòa tháp đã có ba mươi đạo sĩ thắt cổ dưới cây bạch quả, mười bảy đứa con gái tới giao lưu học tập đánh nhau dưới tháp, chín du khách vì muốn cứu cậu mà đeo thuốc nổ trên người rồi bị cảnh sát bế đi.” Khương Nhược Sơ hút điếu thuốc, nói, “Cậu thích đùa giỡn lòng người, nhìn họ hóa điên rồi nhận lấy kết cục thê thảm.

Cậu cảm thấy điều ấy rất thú vị, phải không? Ta đoán vào lúc cậu nhìn thấy ảnh của Khương Dã, cậu đã nghĩ phải trêu chọc nó thế nào rồi.”
“Cô hiểu lầm tôi rồi.” Nụ cười tươi của Cận Phi Trạch không hề thay đổi, “Tôi là một người thiện lương đó.”
“Tùy thôi.” Khương Nhược Sơ dập tàn thuốc rồi đứng dậy, cho tay vào túi áo khoác, “Ta chỉ cần cậu biết rằng ta có thể đưa cậu đi thì cũng có thể bắt cậu về, còn có thể lột tấm da mặt xinh đẹp của cậu xuống, dùng đinh thép ghim tay chân của cậu lên cây bạch quả, sau đó cắt hai hòn trứng của cậu cho cậu ăn.

Nếu ta nghe thấy tin tức Khương Dã chết, mặc xác là ra cửa bị xe tông chết, đi đường ngã chết, uống nước sặc chết, bị sinh vật dị thường theo dõi rồi hại chết hay là bị một bệnh nhân tâm thần xinh đẹp nào đó đùa bỡn tình cảm mà chết, ta thề, những lời mà ta vừa nói trăm phần trăm sẽ trở thành sự thật.”
“Có thật là cô làm được không ạ?” Cận Phi Trạch tỏ vẻ hoài nghi với phong thái nho nhã lễ độ, “Dáng cô hoàn hảo lắm, nhưng tỉ lệ cơ bắp quá ít.

Cánh tay cô mảnh mai, mười ngón thon dài, đầu ngón có vết chai, quen gõ bàn phím mà không phải dùng dao găm hay súng ống.

Cô ngồi trong văn phòng nghiên cứu tài liệu, không phải một người phụ nữ có thể đóng một người đàn ông cao hơn cô 23 centimet nặng 90kg lên tường được.”
“Thế à?”
“Phán đoán của tôi ít khi sai lắm.”
Khương Nhược Sơ ra tay.
Cận Phi Trạch cản lại theo bản năng, nhưng thân thủ của người phụ nữ này nhanh nhạy hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Bà ra tay nhanh như chớp, lên đòn gối đập trúng cằm hắn trước khi hắn kịp phản ứng, sau đó rút một con dao xếp ra như ảo thuật, đóng đinh tay trái hắn xuống sàn.
Phán đoán của Cận Phi Trạch hoàn toàn sai lầm, máu tươi chảy khắp sàn.
Bọn họ mặt đối mặt, mắt đối mắt, trong đôi con ngươi của Khương Nhược Sơ hàm chứa sự chế giễu lạnh lùng.
“Nghe nói lão Thiên Sư Trương tốt với cậu lắm, dạy bảo cậu bao điều, cơ mà xem ra cậu học chẳng đến nơi đến chốn rồi.”

Bị thương nặng đến như vậy mà Cận Phi Trạch cũng không chớp mắt lấy một cái.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm bà rồi nói: “Bà cô, cô thật đúng là một người mẹ kinh khủng.”
Khương Nhược Sơ móc từ túi áo khoác ra con dao xếp thứ hai, “Ngại quá, cậu vừa nói cái gì ấy nhỉ?”
Cận Phi Trạch nở một nụ cười rạng rỡ, “Chị xinh gái, chị còn yêu cầu gì nữa em cũng đồng ý hết với chị.”
Các đạo sĩ giúp Cận Phi Trạch băng bó cẩn thận bên tay trái, rồi mở còng trên chân hắn ra.

Người thanh niên tóc dài bước trên đôi guốc gỗ đi theo Khương Nhược Sơ xuống tháp.

Đây là lần đầu tiên sau bảy năm hắn ta rời khỏi nhà tù cổ xưa này.

Dưới ánh mặt trời hắn đứng trước ngọn tháp, đưa mắt phóng tầm nhìn lên vòm trời bát ngát.

Chim tung cánh bay nơi núi xa, mưa phùn trong núi mịt mù, đan dày đặc như là đường kim mũi chỉ trên những bậc thang gạch xanh.

Sương ẩm giăng khắp hòn núi xanh biếc, chẳng có ai mở ô cho hắn, hắn bước đi trong làn mưa, lắng nghe vạn vật âm thầm sinh trưởng.
“Cảm giác ra ngoài thế nào?” Khương Nhược Sơ lại châm một điếu thuốc.
Cận Phi Trạch híp mắt suy nghĩ đôi chút, đáp: “Hơi lạnh.”
Khi hắn xuất hiện trước Thượng Thanh Quán, tất cả mọi người liếc mắt lườm hắn.

Có người than rằng yêu quái xuất thế, thế giới có mà đại loạn, có người thì nhắm mắt niệm Phật.

Quý cụ Cận nước mắt lưng tròng, đón lấy hắn, “Ra là tốt rồi, ra là tốt rồi, ông dẫn cháu về nhà nhé!” Quý cụ nhìn thấy hắn băng bó bên tay trái bèn hỏi: “A Trạch, tay cháu đây là…?”
Khương Nhược Sơ ở bên giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Phải ha, tay cháu làm sao thế?”
“…” Cận Phi Trạch đáp, “Cháu bất cẩn va vào cái đinh.”
Quý cụ Cận nói: “Đi đi thôi, về nhà băng bó lại lần nữa cho chắc.”
“Chờ đã, trước khi đi,” Khương Nhược Sơ nói với Cận Phi Trạch, “Vái lạy lão Thiên Sư Trương đã.”
Cận Phi Trạch chỉ nhìn thoáng qua chiếc quan tài trước mặt một cái đã đoán ra được tình hình hình bên trong.
Hắn nói: “Hình như ông ấy đã biến thành quái vật rồi, tại sao tôi phải dập đầu quỳ lạy chứ?”
“Ông ấy đã dạy cậu những gì?”
“Thập Tam kinh của Đạo giáo, pháp môn thanh tĩnh, Thái Cực, gập xương.” Hắn than, “Ông ấy nói tháp Linh Lung không giữ được cháu, một ngày nào đó cháu sẽ đến nơi khác, cũng phải học thứ gì đó tự bảo vệ được mình.

Nhưng mà trừ hai cái sau có chút thú vị, mấy cái trước đều rất chán.”
“Quỳ xuống.”
Hắn khó hiểu, hơi không vui: “Tại sao?”
Ông lão nhà họ Cận nói: “Thôi thôi, nó không muốn thì thôi.

Chúng ta về nhà trước đã.”
Khương Nhược Sơ lại móc cái dao xếp đó ra, ở trên còn dính máu.

Cận Phi Trạch bình tĩnh nhìn bà một lúc lâu rồi quay người đi đến trước quan tài, nghe thấy tiếng cào không ngừng bên trong, vén áo, quỳ lên đệm bồ đoàn, dập đầu ba cái.
Cận Nhược Hải nhăn mày, “Tình cảm của nó thiếu hụt, lạy mà cũng không thành tâm.”
Khương Nhược Sơ nhìn người đàn ông, nghiêm túc nói: “Tôi bảo nó lạy, là vì nếu có một ngày nó hiểu được tình cảm là gì, thì sẽ không hối hận vì hôm nay không từ biệt lão Thiên Sư cẩn thận.” Bà quay sang cụ ông, “Ông à, ông có thể giao người cho tôi như lời đã hứa được rồi.”
Ông cụ nói: “Đi theo ta.”
Bọn họ xuống núi, đã có một hàng đàn ông mặc âu phục đen đứng chờ sẵn.

Sắc mặt mỗi người đều một vẻ vô cảm, thân hình cao lớn, bị mưa tạt vào mặt cũng không chớp mắt.
“Đều là người giỏi cả đấy, cả thảy là năm mươi người, có cả trang bị, đều chuẩn bị tốt cho cô cả rồi.” Ông cụ nói.
Ông vừa dứt lời, bọn họ đồng thanh hô: “Xin chào giáo sư Khương.”
“Tôi bị đại học Hoa Nam sa thải rồi, gọi chị Khương đi.”
“Dạ chị Khương!”
“Rồi,” Khương Nhược Sơ hô to, “Chúng ta xuất phát!”
Một người đàn ông mở cửa xe hộ bà, bà lên xe.

Đoàn xe khởi động, từng chiếc xe màu đen lái khỏi bãi đỗ.

Xe bà ngừng trước mặt ông cụ Cận, Khương Nhược Sơ quay cửa kính xe cuống nói: “Ông cụ, xin cảm ơn.”
“Nhược Sơ.” Cận Nhược Hải nhìn bà chăm chú: “Cô thay đổi quá nhiều.

Thực sự cô vẫn là cô đấy chứ?”
“Mấy năm nay những đồng nghiệp của ông theo dõi tôi, điều tra hồ sơ trị liệu tâm lý của tôi không nói cho ông nghe à? Hẳn là phải cảm ơn ông năm năm trước không tới cứu tôi, ông Cận à.

Những người từ chỗ kia về, hoặc là chết không có chỗ chôn, hoặc là biến thành quái vật không phải người cũng không phải quỷ như con trai ông.

Tôi thuộc dạng may mắn, không phải sao?”
Bà cười cười, ánh mắt dừng trên người thanh niên đứng phía sau đang ngẩng đầu nhìn mưa.
“Công chúa tóc dài, không tạm biệt ta à?”
Cận Phi Trạch đi tới, “Hẹn gặp lại, chị gái xinh đẹp.”
Khương Nhược Sơ nâng cửa kính xe, cửa sổ đen che đi sườn mặt vừa đẹp đẽ vừa lạnh lùng của bà.

Đoàn xe tiến về ngọn núi giăng đầy sương mù, như tiến vào một thế giới thần bí không ai biết đến, bóng dáng xa dần, không còn tiếng động, cuối cùng cũng biến mất.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Hê hê hê, bộ hàng xóm hoàn rồi nè.

Kịch truyền thanh cũng lên sóng trên Tai Mèo FM rồi.

Gần đây toàn mấy tin vui thôi!.