Thứ sáu ngày đó, Hạ Mộc trở về trường học một chuyến, đến ký túc xá lấy đống hành lý còn sót lại.
Vài ngày trôi qua, chuyện lần đó đã dần lắng xuống.
Tốt nghiệp Đại học năm Tư bận bịu rời trường học, sinh viên đang bận ôn thi cuối kỳ, cũng không có nhiều thời gian để ý.
Hạ Mộc trở về trường học vào đúng thời gian lên lớp, sinh viên đi trên đường không ít, có trở về ký túc xá, có đi đến giảng đường.
Nhìn thấy Hạ Mộc người thật, vẫn gợi lên lòng bát quái của đám nữ sinh.
Hạ Mộc chỉ lo đi đường của mình, đối với bất kỳ động tác nhỏ nào của người khác đều làm như không thấy, sống lưng cô thẳng tắp, lạnh lùng nhìn con đường phía trước, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình.
“Hạ Mộc?”
Hạ Mộc nghe tiếng gọi nghiêng mắt nhìn bên trái con đường, Trư Trư và Tư Đồ Đồng Đồng thấy đúng là cô, từ bên kia đường chạy sang, “Sao hôm nay cậu lại đến đây?” Trư Trư hỏi.
“Ừ, đi ăn sáng.” Trư Trư cười: “Vừa mới ngủ dậy nên không đi ăn trong nhà ăn.”
Tư Đồ Đồng Đồng cũng cảm nhận được ánh mắt xung quanh khác thường, dù cho giáo sư Âu Dương đã tự mình làm sáng tỏ, mọi người vẫn hăng say bàn tán Hạ Mộc có quan hệ không trong sạch với kẻ có tiền.
Cô ấy và Trư Trư tin Hạ Mộc, cảm giác Hạ Mộc là cô gái thanh cao lại nỗ lực như vậy, sẽ không vì đồng tiền mà làm những chuyện đó.
An ủi Hạ Mộc: “Nhiều người nhiều chuyện, cậu đừng để ý người khác nói gì.”
Hạ Mộc mỉm cười: “Nếu tớ để ý, thì đã không trở về lấy hành lý vào lúc này rồi.” Cô không nói thêm gì khác, có một số việc ngay cả bản thân cô cũng không biết phải nói bắt đầu từ đâu.
Nói với hai cô ấy: “Các cậu đi ăn cơm đi, tớ tới lấy đồ rồi sẽ về luôn, sau này nhớ thường xuyên liên lạc nhé.”
Tư Đồ Đồng Đồng và Trư Trư cười nói được, đi được vài bước, Tư Đồ Đồng Đồng gọi lại: “Hạ Mộc.”
“Còn chuyện gì không?” Cô dừng bước chân.
Tư Đồ Đồng Đồng do dự: “Tớ nghe một người ở ký túc xá của Viên Dịch Lâm nói… Nói người cùng đi ăn với cậu, trong đó có bạn trai của Viên Dịch Lâm, bọn họ còn nói…”
Còn nói người như Hạ Mộc, rất thích câu dẫn bạn trai người khác, bảo Viên Dịch Lâm cẩn thận một chút.
Tư Đồ Đồng Đồng chưa nói hết, nhưng Hạ Mộc vẫn đoán ra được, Tư Đồ Đồng Đồng nhắc nhở cô: “Nếu Viên Dịch Lâm tìm cậu, cậu phải nói lại vài câu, tớ biết cậu coi nhẹ mấy chuyện giải thích, nhưng cậu im lặng, người khác sẽ hiểu lầm rằng cậu chột dạ ngầm thừa nhận.”
Hạ Mộc gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.
Trên đường người nhiều, Tư Đồ Đồng Đồng cũng không còn gì muốn nói nữa, vẫy vẫy tay về phía cô, cùng Trư Trư đi về phía cổng trường.
Hạ Mộc nhớ lại câu nói kia của Tư Đồ Đồng Đồng, không để tâm trở về khu ký túc xá.
Di động trong túi rung lên, cô vừa lấy ra liền thấy, là giáo sư Âu Dương trả lời cô: ( Tiểu Hạ à, thầy đã đến văn phòng rồi.)
Cô hồi âm: ( Vâng, bây giờ em sẽ qua đó ngay.)
Hạ Mộc cất di động, đến con đường phía trước khu giảng đường liền rẽ, vòng qua đường nhỏ đầy đá sỏi giáp bờ sông, đi tắt qua khu hành chính.
Trước khi tới cô đã gửi tin nhắn cho giáo sư Âu Dương, nói muốn đến văn phòng của ông cảm ơn trực tiếp.
Từ khi cô vào Đại học cho đến nay, giáo sư Âu Dương vẫn luôn giúp đỡ cô rất nhiều, mọi ân tình cô đều nhớ kỹ, còn nghĩ chờ sau này cô có tiếng tăm trong giới, phải trở về cảm ơn thầy cho thật tốt.
Nào biết, rốt cuộc tốt nghiệp rồi, vẫn phải nhờ giáo sư Âu Dương tẩy đen hộ.
Tới văn phòng của giáo sư Âu Dương trong tòa nhà hành chính, giáo sư Âu Dương đã tự mình pha trà sẵn cho cô, vẫy tay về phía cô: “Tiểu Hạ, đến bên này ngồi đi, nếm thử trà thầy vừa mới mua này.”
Hạ Mộc đi qua, hơi câu nệ.
“Con bé này, ngồi đi, cứ đứng ì ở đó làm gì?”
“Cảm ơn viện trưởng Âu Dương.”
“Vẫn nên gọi là thầy cho gần gũi đi.”
Giáo sư Âu Dương cười ha hả, bưng tách trà cho cô, hỏi: “Khi nào thì rời trường?”
“Hôm nay ạ.”
Thầy Âu Dương hơi gật đầu, lại nói: “Dù sao cũng ở Bắc Kinh, không có việc gì nhớ thường xuyên đến chỗ này của thầy chơi.”
“Vâng.”
Hạ Mộc bưng tách trà, lúc ngón tay chạm vào thành chén trà, bỏng tay, cô nhanh tay rút về.
Nhìn giáo sư Âu Dương: “Viện trưởng, em… thành thật xin lỗi, đã tăng thêm phiền toái cho viện trưởng rồi.”
“Không có gì phiền toái cả, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.” Giáo sư Âu Dương xua tay.
Có vài câu ông không thể nói nặng lời, rốt cuộc cô vẫn là một cô gái, tâm tư mẫn cảm, lại nói, Kỷ Tiện Bắc đã nhờ vả ông.
Ông bỏ qua đề tài này: “Nhận chức công việc ổn thỏa rồi chứ?”
Hạ Mộc gật đầu: “Vâng, ngày mười lăm tháng sau đi làm.”
Giáo sư Âu Dương cười hiền hòa, lại nói lời lẽ sâu xa: “Xã hội không thể so với trường học, con người và sự việc cũng phức tạp hơn nhiều, bị uất ức là điều khó tránh khỏi, dù bất luận thời điểm nào em cũng nên đặt nhẹ chuyện thắng thua, như vậy sẽ không ai có thể làm em bị thương.”
Ông nói: “Rất nhiều năm rồi thầy chưa từng gặp cô gái nào ưu tú lại nỗ lực như em, trên người em có một sức sống bền bỉ, đây là điều thầy phải học tập.”
Hạ Mộc nghiêm túc lắng nghe.
Dừng lại, giáo sư Âu Dương nói ẩn ý: “Hạ Mộc à, con đường để đi tới thành công có rất nhiều, nhưng chưa từng có lối đi tắt, dù là nam hay là nữ, vật ngoài thân sẽ mất đi theo thời gian, nó chỉ đủ tiêu xài trong vòng vài năm, cùng lắm là mười mấy năm, nhưng năng lực và tài hoa bên trong, đủ để một người dùng cả đời, không ai đoạt đi được.”
Mãi đến khi Hạ Mộc rời khỏi tòa nhà hành chính, lời nói của giáo sư Âu Dương vẫn quanh quẩn bên tai.
Cô biết giáo sư Âu Dương muốn nói gì: Cô cần phải dựa vào bản thân, mà không phải là dùng tuổi trẻ sắc đẹp của mình để đổi lấy thành công tạm thời từ chỗ Kỷ Tiện Bắc.
Cô thở hắt ra một tiếng.
Tháng Sáu, hơn 10 giờ, mặt trời đã tỏa nắng nóng hầm hập, vào cổng ký túc xá, một luồng gió mát thổi qua, như tiến vào mùa thu.
Phòng quản lý ký túc đối diện với cổng lớn, Hạ Mộc lên tiếng chào dì quản lý, đi rẽ lên tầng.
Cô ở tầng sáu, đi lên bằng cầu thang bộ hơi tốn thời gian.
Lên tới tầng bốn, đối diện truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, cô ngẩng đầu, một đám người phía trước đột nhiên yên tĩnh, nhìn thấy cô, mấy người kia trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Trong ánh mắt những cô gái đó đều là khinh thường và khinh thường, Hạ Mộc nhìn thấy rất rõ.
Lúc đi ngang qua nhau chỗ chiếu nghỉ, “Này, tôi có lời muốn nói với cô.” Viên Dịch Lâm dừng bước chân nhìn Hạ Mộc, mấy nữ sinh theo sau cô ấy cũng dừng bước.
“Mấy cậu xuống tầng chờ tớ đi.”
“Được, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại đó.” Mấy nữ sinh lại liếc mắt nhìn Hạ Mộc, cười nói rời đi.
Hạ Mộc làm lơ Viên Dịch Lâm, vẫn tiếp tục không nhanh không chậm leo bậc thang.
“Hạ Mộc!” Trong lòng Viên Dịch Lâm bốc lửa cháy, nếu không phải mấy hôm trước cậu cô gặp chuyện kia, cả đời này cô cũng sẽ không chủ động nói nửa chữ với Hạ Mộc.
Cô ghét nhất chính là Hạ Mộc luôn giả bộ thanh cao, rõ ràng trong nhà nghèo túng vô cùng, lại cứ phải liều chết mà sống, ngay cả học bổng cũng không xin, còn nhất định phải mặc hàng hiệu.
Một nữ sinh ham hư vinh như vậy, thật không hiểu những nam sinh kia là mắt què hay tim mù, thế mà cả đám đều coi Hạ Mộc là nữ thần.
Viên Dịch Lâm liếc mắt khinh bỉ: “Tôi cũng không biết cô có tư cách gì mà vênh váo như vậy đấy.”
Hạ Mộc xoay người, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí nhạt nhẽo: “Vênh váo không cần có tư cách, chỉ cần nhìn xem ai không vừa mắt.”
Viên Dịch Lâm: “… …”
Trên tầng lại có người đi xuống, Viên Dịch Lâm nhẫn nhịn, không lên tiếng.
Chờ tám người kia đi xuống, đi xa, cô mới nói: “Nếu cô có bản lĩnh như thế, vậy còn nhờ vả cậu tôi làm gì? Cô có biết cậu tôi vì làm sáng tỏ chuyện của cô, trên lưng phải mang áp lực rất lớn không?”
Rất nhiều người ở sau lưng giễu cợt cậu, nói cậu cô làm thầy kẻ khác, sẽ vì ích lợi cá nhân mà giới thiệu, dẫn mối nữ sinh xinh đẹp cho học trò cũ giàu có…
Còn có nhiều lời khó nghe hơn nữa.
Hạ Mộc mặt không đổi nhìn cô ấy, không nói một lời.
Viên Dịch Lâm nhìn không thấy suy nghĩ của cô, cô ấy cũng không thích nghiên cứu sâu, chỉ muốn nói hết những lời cô ấy muốn nói: “Nếu cậu tôi có ý tốt nhờ anh Kỷ giới thiệu công việc cho cô, cô cũng đừng làm xấu mặt cậu tôi, đi câu dẫn bạn của anh Kỷ.”
Rốt cuộc Hạ Mộc cũng lên tiếng: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú với bạn của người đàn ông của tôi.”
Viên Dịch Lâm vốn muốn phản bác, lại cảm thấy không đúng chỗ nào, cô ấy ngẫm lại câu nói này trong đầu lần nữa, xác định không sai.
Trước đó cô ấy vẫn luôn không muốn tin tưởng, hiện tại bị buộc phải đối mặt.
Cô ấy lạnh lùng chế giễu: “Ha, Kỷ Tiện Bắc và cô?”
Hạ Mộc lười đáp lại.
Viên Dịch Lâm ổn định lại cảm xúc, nhanh chóng chỉnh lại vẻ thất thố của mình.
Cô ấy đối mặt với Hạ Mộc, ánh mắt sắc bén, không cam lòng, Hạ Mộc kiêu ngạo, không ai nhường ai, cô ấy đánh vỡ bầu không khí trầm mặc trước: “Con người phải tự biết vị trí của mình.”
Hạ Mộc mỉm cười: “Cùng cố gắng nhé.”
Viên Dịch Lâm: “… …”
Hai người lại im lặng đối đầu.
Ngắn ngủn mấy chục giây, Viên Dịch Lâm đã điều chỉnh tốt tâm trạng, chậm rãi nói: “Cô thật sự cho rằng Kỷ Tiện Bắc nghiêm túc với cô sao? Người đàn ông như bọn họ, chơi đủ rồi sẽ tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn.”
Cô ấy ngẩng đầu thời gian dài, hơi mỏi cổ, lùi về phía sau vài bước, dựa vào cạnh cửa sổ chiếu nghỉ cầu thang, đôi tay ôm cánh tay, lẳng lặng bắt lấy nét mặt của Hạ Mộc.
Biểu cảm trên gương mặt Hạ Mộc trước sau như một phẳng lặng, cô ấy không nhìn ra gì cả, tức muốn hộc máu.
Viên Dịch Lâm cũng không rảnh rỗi suy đoán Hạ Mộc đang nghĩ gì, người phụ nữ như Hạ Mộc, cũng không biết Kỷ Tiện Bắc có bao nhiêu người như thế, cô ấy không cần thiết vì một người phụ nữ không quan trọng mà làm hỏng tâm trạng tốt của bản thân.
Tầng trên lại truyền đến tiếng nữ sinh nói chuyện, Viên Dịch Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn Hạ Mộc, nâng bước xuống tầng.
Hạ Mộc như có suy tư nhìn bóng lưng Viên Dịch Lâm.
Trên tầng, nữ sinh vừa trò chuyện vừa cười đùa, là đàn em khóa dưới của học viện khác, có lẽ không biết chuyện của cô, lúc đi ngang qua cô, không hề có ánh mắt tò mò.
Trở lại phòng ký túc xá, Hạ Mộc ngồi yên trong chốc lát.
Từ trong túi xách lấy ra ba lọ nước hoa, phiên bản định chế (1), cô đặc biệt nhờ Kỷ Tiện Bắc tìm bậc thầy điều chế hương điều ra, là mùi hương ba người bạn cùng phòng yêu thích.
(1) Định chế: Phù hợp với từng khách hàng, đáp ứng kỳ vọng của từng khách hàng,…
Ở chung mấy năm nay, cô và ba cô ấy không quá thân thiết, cho tới bây giờ chưa từng nói lời từ đáy lòng, mỗi ngày cô luôn bận rộn không có thời gian rảnh, ngay cả cơ hội cùng đi ăn với ba cô ấy cũng rất ít, nhưng thật ra họ đối với cô rất tốt.
Hạ Mộc lấy ra giấy ghi chú, mỗi tờ đều viết mấy câu chúc phúc đơn giản, đặt cùng lọ nước hoa lên bàn của ba cô ấy.
Thời gian bốn năm Đại học cứ như vậy mà kết thúc.
Cô kéo lên tay cầm vali, cầm theo một túi xách du lịch, khóa cửa rời đi.
Có những người, từ biệt, có khả năng là suốt đời.
Hạ Mộc một tay xách vali to, một tay cầm túi xách, đi đến tầng ba, cánh tay ê ẩm, cô đặt xuống dựa vào tay vịn cầu thang nghỉ ngơi.
Di động vang lên, là Kỷ Tiện Bắc.
“Khi nào thì về?”
“Phải khoảng một tiếng nữa.”
“Anh đến bệnh viện lấy thuốc cho em, vừa lúc tiện đường đến cổng trường học chờ em.”
Hạ Mộc từ chối: “Anh không cần đến đây đâu, tự em về được.”
Giáo sư Âu Dương vừa làm sáng tỏ, nếu giờ bị bạn học nhìn thấy cô lại ngồi trên xe của người khác, dù là siêu xe hay xe bình thường, cũng sẽ nổi lên sóng gió, cô không muốn cành mẹ đẻ cành con tăng thêm phiền phức cho giáo sư Âu Dương.
Kỷ Tiện Bắc lo lắng: “Hành ly nặng như vậy, một mình em xách nổi?”
Hạ Mộc: “Dù anh đến đây đón em, em vẫn phải tự mình xách hành lý xuống ký túc xá mà.”
Kỷ Tiện Bắc đã tới cửa bệnh viện, mở cửa xuống xe, Hạ Mộc nghe thấy trong loa truyền đến tiếng huyên náo, hỏi: “Anh đến bệnh viện rồi?”
“Ừ.”
“Vậy anh đi tìm dì đi, em cúp điện thoại đây.”
Kỷ Tiện Bắc không sốt ruột cúp điện thoại, trở lại cuộc đối thoại vừa rồi, anh nói: “Đống hành lý kia của em quá nặng, anh sẽ tìm một tên nhóc trẻ tuổi lên tầng xách xuống dưới giúp em.”
Hạ Mộc cười: “Không sợ em nhìn trúng người đó rồi đạp anh một cước sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Tìm người em chướng mắt.”
Hạ Mộc lại cười, bỗng thấp giọng gọi anh: “Kỷ Tiện Bắc.”
“Hửm?”
“Anh đi nhờ viện trưởng Âu Dương phải không?” Cô nói: “Em vẫn luôn nghĩ viện trưởng Âu Dương làm sáng tỏ là bởi vì xuất phát từ học viện và lãnh đạo nhà trường cân nhắc.”
“Không có gì là nhờ vả cả, chuyện nhỏ nhặt, em đừng suy nghĩ nhiều, đã qua rồi.”
Im lặng mấy giây, Hạ Mộc nói: “Vượng Vượng cảm ơn Tiên Bối (*).”
(*) Vượng Vượng ( 旺旺 ): Công ty sản xuất thực phẩm trong đó có bánh gạo.
Tiên Bối ( 仙贝 ): Một loại bánh gạo.
Kỷ Tiện Bắc: “… …”
Bị tức, cười: “Nói bao nhiêu lần rồi, bảo em đừng gọi loạn mà!”
Hạ Mộc vẫn tiếp tục nói: “Chờ em có tiền, em sẽ đặt làm riêng một túi tiên bối thật to, mỗi ngày ôm gặm nhấm.”
“… …”
Kỷ Tiện Bắc nhìn thấy mẹ đi tới, nói với Hạ Mộc: “Anh cúp điện thoại đây.”
“Vâng.” Hạ Mộc vội vã nói: “Anh không cần tới đón em đâu, có mỗi một chiếc vali, tự em cũng có thể xách xuống.”
“Khỏe vậy à? Sau này nhớ ăn uống nhiều vào, em cõng anh về nhà đó.”
“Nhìn biểu hiện của anh đã.”
Mẹ Kỷ đi đến cửa chính, cách anh chỉ có mấy chục mét, Kỷ Tiện Bắc hạ thấp giọng nói với di động: “Bảo bối, hẹn gặp lại.”
Hạ Mộc: “… …”
Chỉ khi ở trên giường mới gọi, vậy mà ban ngày ban mặt anh lại gọi cô như vậy.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Mộc chăm chú nhìn ghi chú ‘TIÊN BỐI’ mấy giây, cuối cùng vẫn đổi ghi chú thành ‘VƯỢNG VƯỢNG TIÊN BỐI’.