Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 9: Tảng sáng

Khi trời bắt đầu tảng sáng, Lâm Y xoay cổ tay nhìn đồng hồ, xác nhận lúc này đã là sáu giờ rưỡi sáng.
Vốn dĩ sắc trời trên núi phải sáng rất sớm, tiếc rằng sương mù vẫn rất nhiều, sương trắng dày đặc như lớp lớp khói trắng lượn quanh bao phủ mặt đất. Mặt trời bị sương mù ngăn cách ở phía sau, chỉ có thể lộ ra những tia sáng ảm đạm một cách khó khăn, đến cả khí ẩm buổi sớm cũng không đối phó được, duy chỉ có bóng tối miễn miễn cưỡng cưỡng bị mặt trời xua đi, không tình nguyện mà tạm thời rút khỏi sân khấu này.
Đợi thêm một chút nữa vậy... Lâm Y đánh giá hoàn cảnh, cảm thấy tầm nhìn vẫn có thể chuyển biến tốt hơn một chút, cho nên cũng không gấp. Nàng chà xát bàn tay hơi lạnh do khí ẩm, nhẹ nhàng đổi một tư thế ngồi, sau đó dời mắt nhìn người đang nằm nghiêng ở bên cạnh.
Tuy là mình chủ động nói luân phiên nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng thành thật mà nói, nàng cũng không ngờ cái người bên cạnh lại có thể ngủ thiếp đi thật, còn ngủ đến an ổn như thế, giống như hoàn cảnh khó chịu cùng với toàn bộ đêm qua đều không tạo thành chút ảnh hưởng nào với cô.
Chỉ mới có một đêm, biểu hiện của Diệp Nghi Thiển ở mọi phương diện đã gọi là vượt trội, thậm chí có phần xuất sắc vượt qua Lâm Y dự đoán.
- Tiềm lực sao...
Lúc tự lẩm bẩm lần nữa, nghi vấn không xác định trong giọng nói đã bị thay thế bởi khẳng định nhiều hơn.
Thế nhưng Lâm Y biết, cho dù như vậy... hoặc có lẽ là, chính vì như vậy, thách thức của mình mới coi như vừa mới bắt đầu. Dẫu sao, nàng vẫn không tự luyến đến mức cho rằng đêm qua Diệp Nghi Thiển giúp đỡ đủ kiểu là do xuất phát từ cảm tình của bản thân người này. Cái đó thật ra thì, gần như hoàn toàn là xuất phát từ tính cách và đạo đức cảm sai khiến chăng.
Nhưng mà, trong ngày tháng gian nan đã định sau này, tính cách và đạo đức cảm như thế ắt phải trải qua khảo nghiệm cực lớn, thậm chí là, tất phải bị biến đổi.
Trên thực tế cũng không cần chờ đến sau này, chỉ sau nửa đêm tối hôm qua, đối mặt với tiếng kêu cứu cùng tiếng la thảm thiết thi thoảng truyền tới trong bóng tối, Diệp Nghi Thiển đã học được mắt điếc tai ngơ. Điều này không thể nghi ngờ là đúng, mà cũng là điều vượt ngoài Lâm Y dự liệu.
Thách thức này... xem ra không dễ dàng như đối với ông chủ Trương nha... Lâm Y tự cười giễu, lặng lẽ kiến thiết tốt tâm lý.
Sau đó nàng lại nhìn đồng hồ lần nữa, dùng bàn tay lành lạnh vỗ vỗ khuôn mặt điều chỉnh trạng thái cho tốt, rồi thấp giọng đánh thức cô gái đang ngủ bên cạnh.
Chỉ cần gọi một tiếng, Diệp Nghi Thiển đã lập tức mở mắt, không hề thấy được một chút ngơ ngác cùng với bối rối do vừa mới tỉnh ngủ xíu nào. Nhờ dáng ngủ đàng hoàng, tóc cô và quần áo hầu như không hề rối loạn, mà bên trong đôi mắt kia còn mang theo cảnh giác không hề che giấu, sự sắc bén bức người trong đó, rõ ràng hơn hết so với bất cứ lúc nào.
- Có tình huống?
Câu đầu tiên quả nhiên Diệp Nghi Thiển hỏi như vậy. Hiểu rõ cô đang lo điều gì, Lâm Y cười lắc đầu, sau đó chỉ bầu trời ảm đạm nói:
- Nhìn xem, trời sáng rồi. Nhưng sương mù vẫn chưa tan, bây giờ cũng sắp bảy giờ, chờ tiếp nữa xem ra cũng rất khó có chuyển biến tốt, nên tôi gọi chị dậy hỏi thử.
Diệp Nghi Thiển ngẩng đầu nhìn trời theo nàng, ngoại trừ nhíu mày thì cô cũng không có biểu hiện dư thừa gì, cô hiểu rõ ngọn núi này hơn Lâm Y nhiều, vì vậy tình huống này coi như là chuyện trong dự liệu:
- Sẽ không tản, có tản thì ít nhất cũng phải đến buổi trưa, chúng ta không đợi nổi.
Cô ngồi dậy, cầm chai nước suối, đổ ra một ít nước cho mình rửa mặt sơ, sau đó vặn chặt nắp chai, đưa lại cho Lâm Y nói:
- Em giữ vẫn tốt hơn, nếu uống hết thì tốt nhất đừng vứt đi... để phòng ngộ nhỡ.
Lời này rất ngắn gọn, nhưng Lâm Y hiểu được đủ loại ẩn ý bên trong lời nói ngắn gọn đó, vì vậy nàng không đùa giỡn nữa, mà là nghe lời tiếp nhận chai nước nghiêm túc cất kỹ. Lúc nàng làm như thế, Diệp Nghi Thiển đứng lên trên nóc xe, cẩn thận tỉ mỉ xem xét tình huống quanh mình một lát. Sau khi xác định an toàn, cô quay đầu lại nói:
- Vậy thì đi hội họp với họ thôi, tôi xuống trước.
- Khoan đã.
Lâm Y đang thu dọn cũng không ngẩng đầu lên, nhân lúc Diệp Nghi Thiển chưa hành động, nàng nhét thứ gì đó qua:
- Chỉ có bốn cái cuối cùng, vừa đúng cho chị một nửa tôi một nửa.
Mở tay ra, Diệp Nghi Thiển nhìn thấy trong lòng bàn tay là hai viên kẹo sữa đóng gói khéo léo.
- Có chút ít còn hơn không nha.
Thấy cô có vẻ không hiểu, Lâm Y nhướng mày mỉm cười, giải thích:
- Sáng sớm, bổ sung bổ trợ đường huyết cũng tốt, đúng không?
Diệp Nghi Thiển động động môi, cuối cùng chưa nói gì, cô xoay người xé mở gói kẹo một mạch ném toàn bộ vào trong miệng, sau đó nắm chặt cờ-lê không nói một lời mà xoay người rời khỏi nóc xe khách.
Hai người xuống tới mặt đất, Diệp Nghi Thiển nhanh chóng gõ gõ cửa khoang và bắt được liên lạc của người trong khoang hành lý, sau khi xác nhận bên trong không có trở ngại, cô lập tức mở cửa. Đối lập với Diệp Nghi Thiển và Lâm Y toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, người trong khoang hành lý bước ra ai nấy đều đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm dính dầu dơ bẩn, thậm chí trên người còn có mùi khó ngửi.
- Ây da ngộp chết anh rồi, gần như một đêm đó, thật không phải chỗ cho người mà!
Cố Tùng Kiện vừa bước ra đã lập tức hoạt động cơ thể, cậu vừa xoay hông vừa than với hai người Diệp Lâm:
- Mùi xăng là quá đủ rồi, chẳng biết tên nhãi nào đêm hôm không nhịn nổi tiểu luôn ở trong, cộng thêm đứa nhỏ ị nữa, trời ơi cái mùi đó... Anh còn lo lỡ đâu dẫn phải thứ gì không tốt tới nữa cơ!
- Được rồi, nắm bắt thời gian, hiện tại chúng ta cũng có thể tùy thời dẫn phải thứ không tốt tới đây.
Diệp Nghi Thiển kịp thời ngăn Cố Tùng Kiện dài dòng lại, cô vẫy tay gọi đám đông tụ một chỗ, nói vắn tắt nửa đoạn sau của đêm qua cho mọi người nghe, sau đó nói:
- Nói chung không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể khẳng định thứ kia sẽ tấn công thậm chí giết người, mà không chỉ có một hai con... Ở lại quá nguy hiểm, tín hiệu di động lại không tốt, tôi quyết định nhân lúc trời sáng sẽ xuống núi. Chỗ này đã là quãng đường xuống núi, đi tới trấn Tương Lâm cũng khoảng hơn hai mươi cây số nữa, suông sẻ thì buổi trưa sẽ đến, không suông sẻ cũng vẫn tốt hơn là không có manh mối mà đợi ở đây...
Nói đến đây, cô ngừng một chút, cảnh giác nhìn hai bên xác định không có gì khác thường, mới nói tiếp:
- Đương nhiên, tôi không làm chủ người khác, muốn cùng đi hay muốn ở lại, tự mọi người quyết định.
Lúc này vốn không có nhiều người tụ chung một chỗ, trừ thành viên của tiểu đội tìm người trước đó ra, cũng chỉ thêm hai hành khách may mắn. Trong đó, Cố Tùng Kiện và Lâm Y chắc chắn là một nhóm với Diệp Nghi Thiển, Tào ca đô con nhất cũng tỏ vẻ tán thành, người khác sẽ không có ý kiến gì khác, dù sao kết bạn đồng hành vẫn tốt hơn lẻ loi chờ đợi ở nơi hung hiểm này.
Thấy ý kiến nhất trí, Diệp Nghi Thiển để mọi người lên xe nhanh chóng thu thập chút hành trang của bản thân, chắc chắn không thể đem theo đồ vật to lớn, có túi nhỏ mang túi nhỏ, không có túi nhỏ thì lấy giấy tờ tùy thân tiền bạc quan trọng cất kỹ, sau cùng mọi người vơ vét sạch sẽ hộp dụng cụ sửa xe. Mỗi người tìm món vũ khí vừa tay xong, liền cẩn cẩn thận thận mà rời khỏi xe khách cùng nhau đi về hướng sương mù dày đặc.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần thứ hai tiểu đội tìm người đi tuyến đường này. So với đêm khuya không thấy rõ hai bên đường hoàn toàn phải nhờ đèn xe rọi sáng, hiện giờ tuy sương mù vẫn dày đặc, nhưng quả thật tầm mắt đã chuyển biến tốt rất nhiều, do đó càng thấy rõ những cảnh tượng thê lương giống như sau thảm họa kia. Nơi đi qua, mỗi chiếc xe đều hư hao với mức độ khác nhau, thậm chí còn ngẫu nhiên chứng kiến dấu tay máu trên đó; trên mặt đất thì đâu đâu cũng là vết máu và mảnh vỡ cửa kiếng xe... Mọi người đều đi trong thấp thỏm, rất sợ không để ý sẽ giẫm phải thứ gì đó không nên giẫm, càng sợ không cẩn thận gây ra tiếng động gì đó.
Diệp Nghi Thiển sắp xếp đội ngũ vẫn giống như đêm qua, có điều lần này không phải vì tìm người mà là vì tự vệ. Điểm khác duy nhất là, lần này cô và Tào ca cùng đi đầu, còn Lâm Y ở giữa giúp đỡ người phụ nữ bồng con. Đối với lần này Lâm Y rất không cam lòng, nhưng mắt thấy dáng vẻ lo âu thấp thỏm của người phụ nữ kia, cũng sợ lỡ như tâm tình cô ta bất ổn làm cho đứa bé lớn tiếng khóc nháo không ngừng, cho nên mới chấp nhận xếp đặt.
May sao, dù vẫn trong trạng thái khẩn trương cao độ, nhưng một đường chậm rãi đi tới, đoàn người vẫn chưa gặp phải tình huống đột phát gì. Ngoại trừ trên mặt đất thi thoảng có thể thấy được cơ thể mất đi sinh mạng bị mọi người cố gắng lờ đi, nhưng trong sương mù lại không có bất kỳ dấu vết của bóng người nào. Giữa một màu trắng xóa, tiểu đội giữ nguyên đội hình lặng lẽ đều đặn tiến về phía trước, tựa như một chiếc thuyền con trôi giữa mây khói lượn lờ.
Mãi đến khi tiến đến chỗ nào đó, Diệp Nghi Thiển ở đằng trước vung tay, đội ngũ mới ngừng lại.
Thế nhưng xung quanh vẫn chưa xảy ra trạng thái gì. Hai hành khách mới gia nhập có vẻ hơi sốt ruột, điên cuồng của đêm qua dường như đã theo ban ngày hạ xuống mà thoái ẩn, bọn họ dĩ nhiên muốn nhân lúc này mau chóng rời đi thoát khỏi khốn cảnh.
Chỉ có thành viên của tiểu đội tìm người đã cùng đến chỗ này vào đêm qua, mới lộ ra vẻ mặt trịnh trọng ngầm hiểu, thậm chí nỗi khiếp sợ vẫn còn trong mắt những người đó.
- Tào đại ca, hai chúng ta đi tới nhìn thử. - Diệp Nghi Thiển thấp giọng nói:
- Những người còn lại chờ ở đây.
Đối với lời này của cô, người đàn ông vạm vỡ họ Tào không có ý kiến gì, chỉ nắm chặt cây búa mà gật đầu. Có ý kiến là hai người khác.
- Tôi/Anh cũng đi.
Cố Tùng Kiện và Lâm Y gần như lên tiếng cùng lúc, một người là lo lắng mà hồi hộp, một người là nhỏ giọng lại kiên định.
Diệp Nghi Thiển không nhìn Cố Tùng Kiện, cô quay đầu nhìn Lâm Y, nghiêm mặt nói:
- Em không thể đi, em phải giúp đỡ đại tỷ ẵm đứa nhỏ, dù sao phái nữ chỉ có ba người chúng ta, nếu như em...
Cô chưa nói hết, Lâm Y vẫn chưa nói gì, người phụ nữ bên cạnh Lâm Y đột nhiên nói:
- Tôi... thật ra tôi muốn nói, có thể để tôi đi tới nhìn thử không? Đó, đó dù sao cũng có thể là chồng tôi.
Lúc cô ta nói chuyện, vẻ mặt vẫn không có một chút máu, nhưng lại kiên định. Thấy mọi người không yên tâm nhìn mình, cô ta còn cam kết:
- Tôi bảo đảm lần này sẽ không thêm phiền phức cho mọi người. Trước đó là... là quá đột ngột, lần này tôi... tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi! Nếu như còn ngất xỉu, mấy người không cần quan tâm đến tôi là được!
Dù cô ta nói như vậy, người khác cũng đều không dám dễ dàng tin tưởng. Trong lúc vô tình, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Nghi Thiển, còn Diệp Nghi Thiển nhìn chăm chú người phụ nữ giây lát, cuối cùng trầm giọng nói:
- Được, đừng xỉu, cũng đừng khóc lóc. Chị cũng biết đêm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì, không ai biết rõ gần đây có an toàn hay không, nếu như chị dẫn dắt thứ gì đó tới, việc đầu tiên bọn tôi làm là bỏ rơi chị... kể cả con của chị!
Giọng nói của cô có vài phần lạnh nhạt, không nghe ra bất kỳ ý nói đùa nào.
Cái đùi này... không chừng còn khó ôm hơn so với tưởng tượng nha...
Lâm Y lặng lẽ ngoáy ngoáy lỗ tai, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ thêm một điểm cần lưu ý này.