Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 31: Hai nhóm

Dưới sự kiên trì của Diệp Nghi Thiển, người đàn bà kia không chiếm được gì. Một phòng đầy người không ai giúp bà ta, bởi vì hành vi vô lễ không hỏi mà lấy. Trước đó Cố mẹ còn ngại mặt mũi, vậy mà lúc này cũng cứng rắn hơn, hơn nữa lão Hồ thỉnh thoảng có cương có nhu pha trò chọc người, người đàn bà đó muốn mượn thứ khác cũng không được, chỉ đành mặt mũi không vui phẩy tay bỏ đi.
Mà lúc bà ta phất tay ra cửa, ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Nghi Thiển còn nói với bà vài câu:
- Bác gái. - Cô nghiêm túc nói:
- Tốt nhất bác vẫn nên tiếp nhận đề nghị của tôi, mang đồ qua đổi đi.
Đáng tiếc đối phương không cảm kích, dường như người đàn bà kia cho rằng cô là đầu sỏ khiến bà ta mượn đồ không được thuận lợi, hoặc giống như cảm thấy cô muốn chiếm nhiều tiện nghi của mình vậy, cho nên chỉ quay lại liếc mắt và phun nhẹ một tiếng, sau đó là tiếng đóng cửa.
- Bà mụ này!
Lão Hồ trừng mắt nhìn cánh cửa đã khép lại, sau đó xoay người áy náy nói với Diệp Nghi Thiển:
- Tiểu Diệp, con đừng để bụng. Aiz, nếu không phải chồng bà ta là lão đồng nghiệp của chú thì chú đã đuổi bà ta ra ngoài từ sớm, không tới lượt bà ta ném sắc mặt cho con xem... Ông chú chỉ có thể thay mặt đồng nghiệp nói xin lỗi con".
- Đúng vậy đúng vậy. - Cố mẹ áy náy nắm tay cô nói:
- Đều do dì không tốt, nghĩ trong một tòa nhà 'ngẩng đầu không thấy cúi đầu là thấy'*, ngại thật sự, lại làm con bị oan.
(*) chỉ sự thường xuyên gặp mặt
- Chú, dì Vương, đừng như vậy, con không thấy bị oan ức gì.
Hai trưởng bối tự mình nhận tội, thân là tiểu bối tất nhiên không thể tiếp nhận dễ dàng. Diệp Nghi Thiển lắc đầu, thấy hai người vẫn mang vẻ mặt không tin, mới đành tiếp tục giải thích sâu hơn:
- Là sự thật. Nếu không phút cuối con sẽ không cho bà ta cơ hội. Thế nhưng chính bà ấy, vì keo kẹt tham món lợi nhỏ, tính toán quá mức để vụt mất cơ hội này, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ phải hối hận... Người như vậy, không khiến con cảm thấy bị oan ức, mọi người cũng không cần nói xin lỗi.
Lời giải thích này ít nhiều cũng làm Cố mẹ bớt áy náy, nhưng cũng làm dì mê man:
- Tiểu Diệp, ý con là?
Dì không hiểu, vẫn kéo Diệp Nghi Thiển không tha.
Lúc này Lâm Y tiến lên giải vây giúp Diệp Nghi Thiển, nàng dìu Cố mẹ ngồi xuống, đồng thời cười nói:
- Mợ Cố, ý của học tỷ rất rõ, trong tương lai chỉ sợ càng ngày càng thiếu thốn nhiều thứ, người phụ nữ kia chỉ muốn tay không chiếm lợi không chịu dùng vật đổi vật, chứng minh thực chất bà ấy nghĩ sự việc quá đơn giản. Người như vậy, sau này muốn đáp lại chỉ sợ không có cơ hội.
- Có lý.
Lão Hồ đồng ý lời của Lâm Y, nhưng cái đồng ý này không mang ý vui vẻ. Lão Hồ nói chuyện, lông mày râu mép nhíu vào một chỗ:
- Thật ra chú cũng loáng thoáng có nỗi lo này. Tuy rằng giới nghiêm lúc đầu dẫn phát tranh nhau mua, nhưng phần đông vẫn cho rằng chỉ thiếu thốn trong thời gian ngắn, chung quy phía trên sẽ không bỏ mặc chúng ta. Thế nhưng đã qua nửa tháng rồi... - Ông ta thở dài, lắc đầu nói:
- Tình hình có thể không tốt lắm, cứ coi như là do trực giác của cảnh sát thâm niên cũng được, chú cảm thấy chúng ta phải chuẩn bị cho thời kì khó khăn nhất mới được.
Sau buổi nói chuyện này, tạm thời không có ai tiếp lời, trong phòng yên tĩnh, ngay cả người chưa ăn xong cũng nhất thời mất khẩu vị, chỉ còn dư lại vẻ mặt trầm trọng. Nói là phải chuẩn bị tốt nhất, nhưng cụ thể nên làm thế nào mới được đây?
Lâm Y chống cằm dựa vào ghế sô-pha, bình tĩnh quét qua sắc mặt mỗi người, sau đó cũng thở dài theo, bày ra vẻ mặt tâm sự nặng nề không biết làm như thế nào mới tốt.
Vì vậy mở miệng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, đương nhiên sẽ không phải nàng.
- Hay là như vầy đi.
Người đầu tiên đứng ra, quả nhiên vẫn là Diệp Nghi Thiển, cô nghiêm túc đề nghị:
- Ở đây không có người ngoài, lát nữa con và học muội phải trở về trước khi mặt trời lặn. Chi bằng mọi người thu dọn cùng trở về với tụi con, thế nào? Nhà con khá rộng, chú cũng quen ba con, ở thêm mấy người không thành vấn đề. Bên kia đồng ruộng vắng vẻ trước mắt cũng an toàn hơn trong trấn. Mà quan trọng hơn là, xung quanh có rất nhiều cây trồng sắp chín, tuy nhân lực thu hoạch không nhiều, cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng vẫn tốt hơn 'ngồi dưng ăn hoang, mỏ vàng cũng cạn', khoanh tay chịu trói chứ? Mọi người thấy sao?
Lời vừa nói ra, bầu không khí nặng trĩu đã giảm đi rất nhiều, thay vào đó là đủ loại nét mặt, đủ loại suy tư.
- Tiểu Diệp à..
Trong nhóm người, hiển nhiên Cố mẹ là người có vẻ mặt phức tạp nhất, dì ngập ngừng nói:
- Việc này, con đề nghị có gấp quá không? Chuyện đại sự đi hay không thì đừng quyết định gấp vậy chứ, hay là chúng ta thương lượng lại xem? Bàn lại thử, nghĩ kĩ hơn rồi bàn nha...
- Dì Vương, con biết dì luyến tiếc căn nhà này, cũng lo lắng đi gấp trên đường gặp chuyện không may.
Diệp Nghi Thiển ngồi xuống cạnh dì, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Nhưng dì biết không, lúc đi tụi con đã hứa với ba sẽ trở về trước khi trời tối. Hơn nữa mấu chốt là, hôm nay tụi con có thể an toàn đi đến đây, như vậy dọc đường trở về cùng ngày là an toàn nhất, kéo dài càng lâu, trên đường có khả năng biến hóa càng lớn. Với lại hôm nay sắc trời còn tốt, ai biết ngày mai lại có sương mù dày đặc nữa hay không? Cần quyết đoán mà không làm, trái lại sẽ bị rối loạn đó dì Vương.
Nghe lời khuyên nhủ này, Cố mẹ vẫn do dự, lão Hồ ngồi đối diện chợt vỗ đùi đứng lên.
- Chú đồng ý! - Mặt ông ta kiên định, nói:
- Đó là một biện pháp tốt! Em dâu, em cũng đừng luyến tiếc, khóa cửa kỹ, sau này không sao thì trở về, việc chính hiện giờ là phải xem xét làm sao vượt qua cửa ải khó khăn mới đúng... Đừng quên, bây giờ điện nước gas còn bình thường, nhưng lỡ đâu tình thế chuyển xấu ảnh hưởng điện nước, ở đây chính là ngồi chờ chết! Mà chỗ của ông già kia có rất nhiều than tổ ong, trong sân còn có giếng ép, trong đồng ruộng còn có lương thực, tiểu Diệp sẵn lòng giúp đỡ đám người chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn không dám mạo hiểm đi với nó? Đi, hơn nữa như tiểu Diệp nói, tốt nhất đi liền trong hôm nay! Em dâu, em cũng là cảnh sát, dùng chút quyết đoán đi!
Nhìn ra được, trước khi Diệp Nghi Thiển đến, lão Hồ là người chủ định ở đây, ông ấy gõ nhịp tán thành thì người khác sẽ không nghi ngờ, ngay cả Cố mẹ luyến tiếc nhất cũng không nói thêm, chỉ dùng vẻ mặt nặng nề gật gật đầu. Sau đó lão Hồ xua đuổi mấy người trẻ tuổi đi giúp Cố mẹ thu dọn đồ đạc xung quanh. Mặc dù nói hành trang gọn gàng là tốt nhất, nhưng không thể bỏ lại lương thực gì đó, một ít đồ vật thường dùng có thể mang thì nên mang theo một ít, vì vậy không thể thu thập qua loa là xong. Nhân lúc này, Diệp Nghi Thiển và Lâm Y nói cụ thể với mấy cảnh sát về đường đi cũng như chỗ cần lưu ý, để lúc lên đường có thể bảo đảm an toàn tốt nhất.
Giữa lúc hai bên đang sôi nổi tiến hành, không biết vì sao Cố Tùng Kiện đang giúp mẹ dọn đồ lại chạy ra, đứng bên cửa sổ lén nháy mắt với Diệp Nghi Thiển, ý gọi cô đi qua.
Một ánh mắt như vậy, Diệp Nghi Thiển nhìn thấy, tất nhiên Lâm Y bên cạnh cô cũng nhìn thấy.
Nhưng người vế trước không biết người vế sau cũng thấy, huống chi Cố Tùng Kiện chỉ báo cho một người, cho nên Diệp Nghi Thiển tìm cớ đi qua, cũng không kéo Lâm Y đi chung.
Những người còn lại hình như không ai để ý đến đoạn này. Còn Lâm Y, sau khi Diệp Nghi Thiển rời đi, nàng cũng không lộ vẻ gì bất thường, nàng vẫn nói chuyện với mấy cảnh sát, khi thì giảng giải, khi thì trêu chọc, nói chuyện đến ung dung, gần như có thể gọi là chuyện trò vui vẻ, chỉ có ngón cái tay trái đang âm thầm ma sát các đốt ngón trỏ, là động tác xưa nay chưa từng có.
Một lát sau, Lâm Y không phản ứng, lại có người khác phản ứng.
- Ơ? Hai đứa nhóc chụm đầu lén lút gì đó?
Không hổ là cảnh sát thâm niên, lão Hồ cảm nhận được một góc tình huống rất nhanh, ông ta không kiêng dè, phát hiện tiếng thì thầm, lập tức đứng lên bước nhanh qua, có vẻ rất bất mãn với hai đứa lười biếng này.
Kỳ quái là, chuyến đi này, lão Hồ cũng chợt lười biếng, ba người ghé vào cửa sổ thì thầm gì đó. Trong đó Cố Tùng Kiện làm ra động tác thở dài, mà lão Hồ đầu tiên là mặt cứng đờ, sau đó là vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có Diệp Nghi Thiển không để lộ biểu cảm dư thừa nào.
Lúc này, Lâm Y mới khẽ nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói gì.
Không lâu sau, nhóm người Cố mẹ mới đi ra, mang theo vài món hành lý hoặc là ba lô hoặc là túi đeo vai, nói chung đều rất dễ mang theo, đồ đạc cũng không quá nặng. Khí than và điện trong nhà cũng được kéo công tắc cầu dao, phòng ngừa sau khi mọi người rời đi sẽ xảy ra bất trắc gì đó.
Sắp tới giờ xuất phát, lão Hồ bắt đầu chia hành lý cho mỗi người. Lúc này, Diệp Nghi Thiển đi tới bên cạnh Lâm Y, làm như lơ đãng mà đưa túi hành lý cũ nát giao cho nàng.
Một người giả bộ vô tình giao ra, một người liền giả bộ vô ý nhận lấy. Nhưng thật ra trong lòng Lâm Y hiểu rõ, mặc dù trước đó mình vẫn luôn đeo túi hành lý này cùng với linh kiện đạn dược, thế nhưng sau khi lấy đủ đồ đạc, Diệp Nghi Thiển vẫn luôn phụ trách mang theo. Bây giờ lại giao ra, có lẽ cảm thấy mệt mỏi nên giao đồ nặng cho nàng, hoặc... chính là có nguyên nhân khác.
Quả nhiên, lão Hồ bên kia cũng phân chia có khuynh hướng kỳ quái, nhìn có vẻ như không hợp lý mà chia hết các ba lô cho Cố mẹ cùng với con gái con rể của ông ta, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, nói:
- Thời gian không còn sớm, phải đi đường vòng nên giờ phải xuất phát, có điều trước khi xuất phát anh nói cái anh vừa mới quyết định này.
Đột nhiên ông ấy đổi chủ đề, tuyên bố:
- Trước đó bọn anh đã bàn qua, cảm thấy người ở đây hơi đông, người càng đông, đi đường càng dễ bị lộ, cho nên anh và tiểu Diệp cùng thảo luận, quyết định phân hai nhóm, phụ nữ người lớn và trẻ em bây giờ xuất phát, tốt nhất đến nơi trước khi trời tối, nhóm thứ hai thì chờ một lát xem tình hình rồi đi sau.
Lời tuyên bố này, đội ngũ chờ xuất phát bắt đầu rối lên, mà lúc này Diệp Nghi Thiển và Cố Tùng Kiện cùng đứng ra tỏ vẻ ủng hộ, còn con gái con rể lão Hồ và học trò thân làm tiểu bối cũng không dám phản đối quá mức, Lâm Y thì im lặng, còn lại Cố mẹ chỉ đành theo số đông. Lão Hồ không lòng vòng, lập tức phân người thành hai đội. Một đội do Cố mẹ, con gái con rể ông, cùng với Lâm Y tạo thành, lập tức lên đường, trong đó người cảnh sát thân làm con rể kia chủ yếu phụ trách an toàn bảo hộ, còn Lâm Y thì ngựa quen đường về phụ trách dẫn dắt cả đội tiến lên.
Còn lại bốn người Cố Tùng Kiện, Diệp Nghi Thiển, lão Hồ cùng với học trò cường tráng kia, là nhóm thứ hai ở lại xem tình hình rồi tính sau.
Thấy con trai ở lại, Cố mẹ không bằng lòng lắm, nhưng dì là người phụ nữ biết phân nặng nhẹ để ý đại cục, cộng thêm Cố Tùng Kiện đi tới khuyên bảo một hồi, dì cũng chỉ bất đắc dĩ tiếp nhận. Lúc này Diệp Nghi Thiển cũng đứng cạnh Lâm Y, nói với nàng giống như tùy ý nói vậy:
- Trở về đưa bột củ sen cho ba chị, miễn cho ông ấy nổi giận, còn chuyện ở đây sẽ do dì Vương giải thích với ông ấy, bọn họ thân quen, em đừng xen vào. Vả lại.... dọc đường cẩn thận.
- Ừm, em biết rồi. - Lâm Y thư giãn mặt mày, cười xinh nói:
- Học tỷ yên tâm, em sẽ đưa người đến nơi an toàn.
Cứ như vậy, sau một giờ nán lại lo việc nhà, buổi chiều 4 giờ, một nhóm người xuất phát trước. Ra khỏi cửa tòa nhà, người cảnh sát cao gầy cầm dao lóc xương và gậy cảnh sát bọc hậu đảm nhiệm vị trí chắn trận tuyến, hai người phụ nữ một lớn một mang thai được hộ tống ở giữa, còn Lâm Y ở phía trước phụ trách dẫn đường. Nàng có vẻ vô cùng chuyên chú, một đường rời đi không hề quay đầu lại.
Qua một giờ, người bồi hồi trên đường phố đã tản đi rất nhiều. Có lẽ nhờ hiệu quả của lời nhắn nhủ và kinh nghiệm trước đó, hoặc do kinh nghiệm dẫn đường của Lâm Y thật sự rất tốt, cuối cùng mọi người 'hữu kinh vô hiểm'* tránh được nguy hiểm trùng trùng, đi tới bên đầu tường mà Diệp Nghi Thiển và Lâm Y đã từng nhảy xuống. Leo lên tường mất một khoảng thời gian. Trong lúc này, thi thể hai bên tường làm cho người phụ nữ có thai là tiểu Hồ suýt nôn mửa, cũng may túi kẹo sơn trà tuyết kia đã phát huy tác dụng kịp thời.
(*) hữu kinh vô hiểm: nói chung là an toàn
Men theo đầu tường đi tới được trấn nhỏ khu vực ngoại ô, áp lực giảm đi khá nhiều. Vùng ngoại ô ít người ở, tất nhiên người điên biến dị và bệnh trạng giả cũng ít, vả lại đồng ruộng mênh mông, dễ phát hiện dễ tránh né. Không riêng Lâm Y, lúc này kể cả Cố mẹ và người phụ nữ có thai cũng có thể phát huy khả năng quan sát và phòng bị. Bốn người một đường tiến lên, mặc dù hơi chậm, nhưng thuận lợi hơn lúc đến một chút.
Dù vậy, một đường vòng qua phố mới, lại tránh phố cũ, đến khi đến được đồng ruộng, mặt trời cũng đã sắp ngã về Tây.
- Gần đến rồi.
Dù khom lưng đi xuyên ruộng đồng, Cố mẹ cũng vẫn nắm rõ khoảng cách đến nhà Diệp Nghi Thiển. Dìu người phụ nữ có thai chóp mũi đầy mồ hôi vì lo lắng và vận động, dì cổ vũ cô ấy nói:
- Tiểu Hồ, cố lên, chắc chắn chúng ta có thể đến nơi trước lúc mặt trời lặn. Con nhìn xem, con ló đầu ra một chút nhìn xem, ở đây đã có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ kia rồi, đừng sợ.
- Đúng, đừng sợ, không sao rồi.
Phía sau hai người, cảnh sát cao gầy phụ trách bảo hộ cũng thấp giọng an ủi:
- Tôi vừa nhìn qua, căn nhà đó cách chúng ta khoảng trăm mét, người bị nhiễm quanh quẩn gần đây cũng ít, nếu thật sự có gì đó, chúng ta chạy cũng tới.
Trong lúc nói mấy câu, nhóm người cũng tiến về trước không ít. Thấy an toàn trong tầm mắt, mỗi người đều vui mừng tăng nhanh bước chân. Duy chỉ có... một người ngoại lệ.
Rốt cục, ở giữa cánh đồng cuối cùng cách bức tường của căn nhà nhỏ kia không xa, Lâm Y dừng bước.
- Đến đây đi. - Nàng quay người, tháo túi hành lý xuống:
- Con đến đây thôi, ở đây chắc chắn an toàn. Mọi người tiếp tục đi tới, con sẽ không đi cùng nữa. Ai giúp con đưa túi này cho ông già là được, trong đó có một túi bột củ sen cho ông ấy cần gấp.
Dưới ánh tà dương nhàn nhạt như màu mực, vẻ mặt bình tĩnh kia được nhuộm nắng chiều cực kỳ có sức thuyết phục.
Vì vậy, lại qua một giờ sau, khi sắc trời hoàn toàn đen sẫm cho phép bóng tối bao trùm khắp nơi, lúc nhóm bốn người khác đã bàn bạc chu đáo chuẩn bị ổn thỏa và rời khỏi căn nhà cẩn thận bước xuống lầu, không ngờ đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi thở gấp ở cửa tòa nhà.
Cửa tòa nhà này thật sự không phải nơi thích hợp để thở dốc. Ở đây còn hai thi thể người điên bị tiêu diệt trước đó chất chồng lên nhau, mùi máu tanh nồng vẫn chưa kịp tản ra, cho nên mùi quanh đó rất khó ngửi. Thế nhưng người này đầu đầy mồ hôi, trên mặt cũng dính vài vết máu, dường như không chú ý nhiều vậy.
- Thật đúng lúc, em đang định đi lên đây.
Khi nhìn thấy bốn người trên cầu thang đều kinh ngạc trố mắt nhìn mình, người ngồi thở hổn hển mới chống đầu gối đứng dậy. Dưới ánh sáng lờ mờ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía một người, tuy không ngừng thở dốc, nhưng nụ cười vẫn thư thả như lúc xa nhau cách đây hai giờ:
- Người đã đến nơi an toàn rồi, học tỷ, tiếp theo, em có thể tham gia vào nhóm mọi người không đây? Mặc kệ đó là gì.... Có điều, em đoán, có phải mọi người định đi... hộc (thở gấp), bệnh viện?
***Tác giả: Sao có thể thiếu phó bản bệnh viện kinh điển này đúng không?