Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 29: Kinh nghiệm

Đã lâu chưa ôm, khiến cho Lâm Y nhất thời đơ người, nhưng chốc lát liền thả lỏng một chút.
Bởi vì giống như lần ở trong khoang hành lý trước kia, nàng nhanh chóng phản ứng kịp, ôm mình là con gái, là con gái không có bất kỳ ý xấu gì.
Ý thức được việc này, Lâm Y cười thả lỏng, tuy vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng được ôm luôn là hiện tượng tốt, nhiệt độ cơ thể làm người ta thoải mái. Giữa lúc nàng định đưa tay ôm ngược trở lại, thì Diệp Nghi Thiển đã kết thúc cái ôm này, lùi về sau một bước đứng tách ra.
Kết thúc một cái ôm Diệp Nghi Thiển không có biểu tình đặc biệt gì, cô chỉ lui ra sau một bước quan sát Lâm Y, cuối cùng gật đầu, nghiêm túc nói:
- Thật mừng em không sao. - Tiếc là lúc này thiếu mất một cặp mắt kính, nếu không thì thần thái kia, thật giống một vị cổ giả (độc giả cao tuổi) giải ra công thức đạt được kết luận.
- Sao chị giống như cho rằng em có chuyện vậy...
Thái độ trịnh trọng này không tương xứng lắm với cái ôm đột ngột, cho nên Lâm Y cười nói, nhưng lời chưa hết nàng bỗng ngẩn ra, nhìn chằm chằm một cục máu mới xuất hiện trên tay áo của Diệp Nghi Thiển, nụ cười trở nên không được tự nhiên:
- Chị bị thương? Bên trong thật sự có tình huống?
Mặc dù trước đó tuyên bố với Diệp Nghi Thiển rằng tính nguy hiểm của nhiệm vụ phân công cho hai người không lệch nhau bao nhiêu, nhưng thật ra Lâm Y cảm thấy trong nhà kia không nguy hiểm mấy mới phải. Không gian trong nhà quá nhỏ, không chứa được mấy tên to con, mà trừ phi bị hấp dẫn tụ tập, nếu không một tên to con cáu kỉnh cũng sẽ không ở chung với quá nhiều người điên. Trong tình huống bình thường, người điên có thể nhận ra bệnh trạng giả, đồng thời sẽ chủ động lảng tránh. Nàng biết rõ quy luật này hơn bất kì ai khác.
Nhưng đồng thời Lâm Y cũng biết, sự đời không có tuyệt đối. Cái gọi là "trong tình huống bình thường" chính là không thiếu ngoại lệ. Nếu như lần đầu tiên bày mưu tính kế cho Diệp Nghi Thiển đã gặp phải ngoài ý muốn, vậy thật đúng là đủ xui xẻo.
- Không.
May mà câu trả lời là câu phủ định. Diệp Nghi Thiển lắc đầu, xắn tay áo che vết máu kia, giải thích:
- Vết máu này không phải của chị, là do không cẩn thận quẹt trúng, trong phòng kia cũng không có vật sống, chỉ có... - Nói nói, nét mặt của cô hơi biến đổi, giống như nhớ lại hình ảnh không tốt nào đó:
- Chỉ có một đống thi thể, không biết vì sao chất đống ở chính giữa nhà, giống như cái núi nhỏ, khắp nơi đều là máu, chị đã cố gắng tránh né, nhưng vì lấy đồ nên bị quẹt một chút.
Nghe được lời của Diệp Nghi Thiển, sắc mặt Lâm Y nhất thời căng thẳng, như nghĩ đến gì đó, nhưng chốc lát sau nàng lại thả lỏng một chút, chỉ nhíu mày nói:
- Thi thể sẽ không tự chất đống, chắc là người quái dị trong nhà làm đó, khó trách quanh tiệm này ít thi thể như vậy... Còn vì sao nó làm như vậy... Việc này, trái lại cũng không nghĩ ra được đáp án, hơn nữa hình ảnh kia rất ghê, chúng ta đừng nghĩ tới nữa, nói việc chính đi. Chị gom được bao nhiêu thứ? Có sữa bột không?
Hình như Diệp Nghi Thiển cũng không muốn hồi tưởng nhiều về hình ảnh kia, lập tức dời trọng tâm câu chuyện theo Lâm Y:
- Có lẽ không lý tưởng nhất, nhưng chị đã cố gắng lấy nhiều rồi.
Cô kéo dây khóa túi hành lý căng phồng ra, còn vỗ vỗ ba lô đã có trọng lượng trên vai, nói:
- Thời gian gấp rút, trong đó lại quá loạn, cơ bản chỉ có thể thấy gì lấy đó, đồ trong nhà vẫn tương đối nhiều, nhưng mà... - Cô khẽ thở dài:
- Không có sữa bột, chỉ tìm được một gói bột củ sen đường phèn, không biết dùng được không.
Nhân lúc nói chuyện, Lâm Y nhìn lướt đồ đạc trong túi hành lý. Tuy rằng Diệp Nghi Thiển nói thấy gì lấy đó, nhưng thật ra đồ trong túi rõ ràng đã qua chọn lựa, đa số là lấy bánh bích quy, đồ hộp, bột mì và các loại đồ ăn nhiều ca-lo nhiều nhiệt lượng như thỏi sô-cô-la, thỉnh thoảng còn xen ít khăn giấy trong đó, trong một góc túi hành lý, thậm chí Lâm Y còn nhìn thấy vật dụng phái nữ không thể thiếu đối với hai nàng.
Thu hoạch như vậy, đủ để làm phai nhạt nỗi tiếc nuối không tìm được vật phẩm quan trọng. Cảm thấy chuyến này không tệ, Lâm Y vui vẻ cười nói:
- Không sao, bột củ sen rất tốt, chỉ cần không bị đói là được, còn sữa bột gì gì đó cũng không gấp... Cùng lắm lần sau tìm được tiệm tương tự, chúng ta tiếp tục một lần....
- Không được! - Lần này, không đợi nàng tràn đầy phấn khởi nói hết, đã bị đối phương nghiêm túc cắt ngang.
Bởi vì lúc này hai người đang trong tình trạng song song trốn trong bụi cây xanh hóa, cho nên giọng của Diệp Nghi Thiển không lớn, nhưng trầm thấp nghiêm minh chỉ khiến cho giọng của cô càng thêm nghiêm túc, cảnh này làm Lâm Y ngạc nhiên trong thời gian ngắn.
- Không thể có lần tiếp theo, lần này đã quá mạo hiểm.
Mà Diệp Nghi Thiển vẫn dùng giọng điệu trầm thấp nghiêm túc để nói rõ ý nghĩ của mình. Cô nói trôi chảy, giống như đã sớm có suy tính, không hề chần chừ khi thấy Lâm Y kinh ngạc:
- Em đến trễ mười phút. Trong mười phút này chị đã sắp xếp lại kế hoạch một lần, kết hợp tình huống thực tế, phát hiện làm như vậy thực chất nguy hiểm rất nhiều so với dự đoán... Trên thực tế, khi nghe bên kia đường phố truyền đến tiếng gầm, chứng kiến có nhiều người điên bốn phương tám hướng tụ tập phía bên đó... chị gần như cho rằng em, không về được.
Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Y, lúc này thần thái nghiêm túc phân tích mới lộ ra ưu tư:
- Lúc đó chị rất hối hận. - Cô nói, tuy giọng nói không thay đổi nhiều, nhưng trong mắt hiện vẻ ảo não:
- Trước đó chúng ta quyết định quá qua loa, dù chỉ dẫn dụ rời đi năm phút, nhưng giá trị mạo hiểm quá lớn, thật ra chị không nên đồng ý, lại càng không nên để em đi mạo hiểm như vậy... Cho dù bây giờ bình an hội hợp, nhưng phán quyết của chị sẽ không thay đổi, vì vậy sẽ không có lần sau nữa.
Cho dù ưu tư và ảo não chỉ hiện lên một chút, nhưng khoảng cách gần như vậy, đối diện thản nhiên như thế, bất kì người tỉ mỉ nào đều sẽ không bỏ qua biểu tình mảy may nào của đối phương.
- Chị...
Lâm Y hơi mất tự nhiên, vì để che giấu, nàng cười ngượng ngùng mà nghịch khóa kéo của túi hành lý, nói:
- Học tỷ, chị không cần nói như vậy. Nghĩ kế là em, thuyết phục chị cũng là em, cho dù là suy tính quá qua loa, cũng là em tự tìm đường chết, sao có thể nói là chị để em đi mạo hiểm nha...
- Chị đồng ý, thì đều liên quan tới chị. - Trả lời nàng, là Diệp Nghi Thiển lần nữa lặng lẽ cắt ngang.
Nhưng kiểu cắt ngang này, là thu hoạch lớn đảm đương và thiện ý, làm lòng người ấm áp.
Tình cảm ấm áp lặng lẽ đột ngột mà lại trơn nhuận, hơi quá lâu đối với Lâm Y. Nội tâm nàng khô cạn đã lâu, gần như đã không cách nào thản nhiên tiếp nhận những cảm giác này, cảm giác mất tự nhiên trước đó cũng do vậy. Đương nhiên, sau khi mất tự nhiên, ai cũng sẽ không thật sự bài xích những cảm thụ ấm lòng này, cho nên cuối cùng nàng vẫn cười đề nghị lên đường, xem như đã lặng lẽ tiếp nhận ý tốt đảm đương của Diệp Nghi Thiển.
Có lẽ lần này thật sự thích hợp... Thậm chí nàng mơ hồ có ý nghĩ như vậy. Từng cho rằng phái nam mạnh mẽ đáng tin hơn, thế nhưng có lẽ lần này mới thật sự chọn đúng, cho dù chọn nữ là dựa vào vài phương diện khác -- ví dụ như ngăn cản một số kẻ vô pháp vô thiên ham muốn thèm thuồng -- phiền phức hơn chút, nhưng ít ra, hai người càng lập trường nhất trí hơn, có thể chuyên tâm kề vai chiến đấu hơn, cũng có thể thản nhiên đón nhận ôm ấp và quan tâm, mà không cần giữ đầu óc lưu tâm nhiều, đề phòng đối phương làm như vậy là có dụng ý khác.
Hy vọng của tôi... à? Lâm Y nhìn Diệp Nghi Thiển bên cạnh đang chuyên chú cảnh giác đường phố quanh mình, sau đó lặng lẽ quay đầu ra, mỉm cười.
Gác tâm tư qua một bên không nói, hành trình sau đó của hai người cũng có chút suông sẻ. Trước đó Lâm Y làm ầm ĩ một phen đã thu hút khá nhiều người bồi hồi đi mất, thuận tiện cho hai người họ lúc này, cộng thêm cửa tiệm kia vốn cách Cục công an không xa lắm, khom thắt lưng đi về trước không đến mười phút, cổng tiểu khu của tòa gia chúc* trong Cục đã gần ngay trước mắt.
- Không có cảm giác phòng vệ...
(*) tòa nhà dành cho người nhà của Cục công an
Nhìn cổng tiểu khu vắng vẻ không có bất kỳ thủ vệ nào, Diệp Nghi Thiển vểnh môi biểu tình nghiêm trọng. Tòa gia chúc nằm bên cạnh Cục công an, người ở đều là dòng họ của nhóm cảnh sát địa phương.
- Chị vốn cho rằng, cho dù chỗ khác đều bị vứt bỏ, nhưng chí ít nơi đây còn có bảo vệ... - Cô nói, giọng nói đã không mang vẻ khó tin như lúc ban đầu.
- Ai biết được... Cụ thể chờ đi vào nhìn thử mới biết. - Lâm Y nghĩ thoáng hơn cô:
- Chị xem, ít nhất việc này chứng minh cảnh lực cũng không 'bên trọng bên khinh', chỉ lo nhà mình mặc kệ dân chúng nha.
Hai người vừa nhẹ giọng trò chuyện, vừa hướng về chỗ nhà Cố Tùng Kiện -- lẻn đi lầu nào đó của tòa C tiểu khu. So với trên phố, trong tiểu khu có không ít người điên bồi hồi, có lẽ tòa nhà chắn tạp âm trên đường phố, thế cho nên bọn chúng không bị hấp dẫn đi, bây giờ vẫn đang đi đi lại lại quanh quẩn trên đường nhỏ xanh hóa giữa lầu và lầu, trong đó thậm chí có vài tên mặc cảnh phục, điều này khiến Diệp Nghi Thiển không đành lòng phân biệt, chỉ dẫn theo Lâm Y một mạch tách ra, chậm rãi đi vòng qua.
Thế nhưng đến được lầu cuối cùng nào đó, hai người không cách nào né tránh được, nơi cửa thang lầu, có hai người... phải là hai tên không phải người đang đi lòng vòng qua lại -- Người điên như con ruồi không đầu không bị bất kỳ động tĩnh nào thu hút, dùng bước chân quái dị đi lại không có mục đích, đụng chướng ngại vật lại quay về, lại đi tới, đụng chướng ngại vật lại quay về, nhiều lần như vậy, có vẻ máy móc mà quỷ dị.
- Nhà Cố sư huynh ở trên lầu hả? Xem ra lần này không động thủ không được.
Lâm Y thò đầu ra nhìn một lát, sau đó kết luận như vậy. Nàng thu hồi súng khí, lại lấy ra tiểu đao chiến thuật tùy thân, đồng thời cười nói với Diệp Nghi Thiển:
- Học tỷ, chúng ta phải cùng ra tay mới được nha, nếu để bọn chúng gào lên dẫn đám gia hỏa gần đây tới, chúng ta sẽ ăn không hết.
- Ừ.
So với Lâm Y ung dung, Diệp Nghi Thiển trịnh trọng hơn chút, cô gật đầu, tháo trọng lượng dư thừa trên vai xuống, tiếp theo ước lượng cây rìu cán gỗ dài vẫn luôn nắm trong tay, thận trọng nói:
- Chúng ta cùng xuất thủ, cũng phải cùng đắc thủ, nếu một kích không được đưa tới gia hỏa gần đó, lập tức xông lên lầu, chị có chìa khóa Cố gia, cho dù lúc này họ không ở thì chúng ta cũng có thể vào trốn chốc lát.
Nghe những lời này, Lâm Y nhướng mày, lộ vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Làm bạn bè mà lại có thể giữ chìa khóa nhà đối phương, đây rốt cuộc là quan hệ... Thế nhưng thấy Diệp Nghi Thiển chuyên chú quan sát tình huống chờ thời cơ, cuối cùng nàng cũng không nhiều chuyện mở miệng hỏi.
Sau khi kiên trì đợi hai phút, thời cơ tốt nhất đã tới, lúc hai người điên một trái một phải xoay người tách ra, Diệp Nghi Thiển ra hiệu, hai người trốn chỗ bồn hoa bên ngoài thoáng chốc phóng lên, dựa theo mục tiêu phân công trước đó mà đánh tới!
Tiếng bước chân gần mà gấp đương nhiên đưa tới sự chú ý của người bồi hồi ở hành lang, nhưng chúng chỉ kịp loạng choạng quay người, địch thủ đã đến trước mắt, chỉ thấy hàn quang lóe lên, không tiếng động, người điên bên trái đã bị bổ trúng huyệt thái dương! Đừng thấy thân là con gái, Diệp Nghi Thiển ra tay không hề lưu tình, cái rìu sắc bén chém thẳng vào hơn một tấc. Nhưng dù sao xương sọ cứng, người điên chịu một kích này vẫn có thể cử động. Nó há miệng, chỗ cổ họng có tiếng vang, đồng thời duỗi tay. Mắt thấy nó sắp phản kích đồng thời gào lên tiếng! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Nghi Thiển thấy vậy, nhảy về phía sau, nương theo thế rìu, xoay người nhắm ngay cổ họng mà vung lên. Một tiếng "rắc rắc", người điên nghiêng đầu một cái, ngã "rầm" xuống đất không thở nữa.
Một phen công kích hoàn thành trong nháy mắt, phút chốc sau đó, Diệp Nghi Thiển không kịp thở dốc cũng không kịp 'nghĩ lại phát sợ', cô nhanh chóng quay đầu, lại thấy Lâm Y bên kia đang ngồi xổm dưới đất, từ tốn cầm quần áo của đối phương lau máu trên dao, mà mục tiêu của nàng đã bất động sớm hơn một bước, chỗ cổ có duy nhất một lỗ thủng lớn đang trào chất lỏng màu đen đỏ ra ngoài.
Vừa quay đầu lại cũng là lúc Lâm Y lau chùi dao xong, thấy Diệp Nghi Thiển không nói một lời mà nhìn mình chằm chằm, nàng cười tủm tỉm đứng dậy đi tới, liếc nhìn thu hoạch của đối phương, cười trêu nói:
- Thật ra đêm đó lúc học tỷ nhảy ra khỏi khoang hành lý cứu em, em chỉ muốn nói, vì sao chị lại ưu tiên chọn công kích đầu? Xương sọ rất cứng, đập rất mệt, cổ mới là phương án lựa chọn tối ưu chứ? Dù sao đa số thần kinh đều phải đi qua cổ hướng lên não truyền tín hiệu lại, chí ít xem tình hình trước mắt, chặt đứt nó cũng hữu hiệu giống như tấn công não.
Đối mặt với vẻ mặt trêu ghẹo rõ ràng của Lâm Y, ngược lại Diệp Nghi Thiển không hề khó chịu, cô cũng dùng quần áo của thi thể lau vết máu trên vũ khí, sau đó đứng dậy, nghiêm túc giải thích:
- Bởi vì không có kinh nghiệm, ít nhiều bị một ít tình tiết hư cấu nói gạt, lần này được rồi, về sau đã biết.
Vì vậy, hai người giải quyết hết cản trở cũng thành công tích lũy kinh nghiệm, buổi chiều 3 giờ, nhẹ nhàng gõ cửa nhà Cố Tùng Kiện.