Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 26: Qua ải

Đợi đến khi Lâm Y thu thập xong hành trang đi tới, Diệp Nghi Thiển đã ở trước cửa sân chờ xuất phát. Cô đổi sang một bộ trang phục áo tay dài, chất liệu tuy là vải jean chịu ma sát chịu bẩn, nhưng xét thấy cắt tỉa cùng với khí chất của bản thân, lúc này quả thật lộ ra phong thái tao nhã. Nếu không có ba lô lệch vai trên lưng cùng với cây rìu cán dài sắc bén trên tay, gần như thật sự khiến người ảo tưởng đây là dân công sở chuẩn bị đi làm.
Lúc Lâm Y bật cười vì chính suy nghĩ này của mình, đối phương cũng đang nhíu mày nhìn nàng. Trên người Lâm Y là bộ trang phục vận động thường hay mặc, cái này cũng không có gì, nhưng cộng thêm ba lô leo núi trên lưng cùng với túi hành lý cũ rách đeo chéo trên vai, hoàn toàn là một bộ tư thế thu gom hành lý để đi xa.
- Sao em lại mang theo ba lô leo núi này nữa, để trong nhà không yên tâm?
Cái túi hành lý cũ rách kia coi như có chút quen mắt, liên hệ với trước đó ông già nói cũng có gì đó đưa cho nàng, nên Diệp Nghi Thiển không hỏi nhiều về nó. Khiến cô khó hiểu chính là ba lô leo núi trên lưng Lâm Y kia, dù sao, đối với kế hoạch đi ra ngoài nửa ngày, cái túi lớn căng phồng kia hiển nhiên là trói buộc không cần thiết mang theo.
Nếu là trước kia, mặc dù Diệp Nghi Thiển cảm thấy nghi hoặc nhưng sẽ không tùy ý mở lời, nhưng hôm nay cô hỏi rất tự nhiên.
- Đoán bậy gì đây, chỉ vì cảm giác an toàn thôi, em đã quen lúc nào ra ngoài cũng có thứ như vậy trên lưng rồi. - Lâm Y cười, liếc nhìn cái rìu, nói:
- Chị chọn để phòng thân? Cán nhựa có đáng tin không?
- Là gia cụ mà ba chị làm ngày trước, bên trong là cán gỗ liễu thủy, lớp ngoài chỉ là bọc phòng trơn mà thôi, còn rìu là thép các-bon, khảm rất chặt.
Thấy nàng nói sang chuyện khác, Diệp Nghi Thiển cũng không hỏi thêm nữa, cô quơ quơ vũ khí trong tay cho Lâm Y xem. Thoạt nhìn kim loại rét lạnh này rất nặng, nhưng ở trong tay lại linh hoạt tự nhiên, tựa như trọng lượng vừa đủ.
- Ừm, chị cảm thấy thích hợp là được. - Lâm Y gật đầu, đứng bên cạnh Diệp Nghi Thiển, thở ra một hơi, nói:
- Em cũng chuẩn bị xong rồi.
Nàng không nhìn Diệp Nghi Thiển nữa, mà là nhìn về phía cánh cửa, mặc dù khóe môi vẫn lộ vẻ cười, nhưng nụ cười này ít nhiều có chút ngưng trọng.
- Cho dù chuẩn bị tốt, cũng chỉ mong không cần dùng nha.
Người bên cạnh nàng nói như vậy, nhẹ nhàng mở khóa đẩy cửa.
Bên cửa sổ lầu trên, lão đầu nhìn theo hai dáng người mảnh khảnh dần dần đi xa, cuối cùng sáp nhập vào sương mù dày đặc.
Đây là lần thứ ba Diệp Nghi Thiển dẫn Lâm Y đi giữa đồng ruộng. Không giống hai lần trước, lần này hai người không nắm tay mà đi, cũng không đi đường nhỏ trong ruộng, mà hơi hơi khom lưng, ẩn nấp thân hình trong ruộng cẩn thận xuyên qua. Tháng mười là thời điểm thu hoạch lúa, phụ cận không ít lúa nương xanh biếc. Mặc dù do khói mù quá nhiều ánh mặt trời không đủ dẫn đến năm nay sinh trưởng không mạnh mẽ lắm, nhưng dù sao cũng chín muồi, những mảng bông lúa vàng óng cúi đầu đong đưa theo gió, nhưng lại không đợi được thu gặt náo nhiệt ngất trời, trái lại đã trở thành tấm bình phong thiên nhiên, bảo vệ cẩn thận người ghé qua trong đó.
Có hoa mầu yểm hộ, muốn tránh né bóng người bồi hồi như du hồn giữa ruộng nương cũng không quá khó khăn, hơn nữa cả hai người đều linh hoạt nhanh nhẹn, rất nhanh đã bình yên thông qua vùng này, đến được đầu con phố để đi thông phố cũ.
Thế nhưng, mọi thứ phơi bày trước mắt, lại làm cho người xưa nay luôn gặp quái không sợ đều phải lộ vẻ xúc động.
- Sao có thể như vậy...
Diệp Nghi Thiển nhíu chặt lông mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai tuần trước, tuy phố cũ này vắng lặng đóng cửa ngưng hoạt động, nhưng dù sao khu phố vẫn là khu phố mà cô quen thuộc, ngoại trừ không khí trầm lặng ra, đại thể tất cả đều bình thường.
Nhưng giờ đây, con đường này hoàn toàn là cảnh tượng tan hoang, nơi nơi liếc mắt là có thể thấy được khói đen cùng với đổ nát thê lương, rất nhiều kiến trúc, nhất là kiến trúc bằng gỗ rõ ràng có dấu hiệu bị khói xông lửa đốt, có điều mức độ có nặng nhẹ, nhẹ thì vẫn còn giữ lại giàn khung tổng thể đại khái, nghiêm trọng thì hoàn toàn bị thiêu rụi thành một đống hoang tàn.
Thậm chí vào thời khắc này, ở trước mặt các nàng, đều có một hai chỗ khúc ngoặt đang bốc lên khói đặc cuồn cuộn, nhưng không biết là thế lửa đang lên hừng hực hay là tro tàn chưa kết thúc.
- Đây không giống như là một trận hỏa hoạn lớn lan tràn.
Lâm Y nhìn xung quanh một vòng, đơn giản đánh giá nói:
- Nhìn từ dấu hiệu cháy lan, thật giống như từng trận từng trận hỏa hoạn nhỏ tách biệt, thậm chí không xảy ra đồng thời, nhưng chưa từng có người dập lửa hoặc là người dập lửa không đủ, vì vậy mới làm thành cục diện hiện tại này.
- Ừ.
Tuy sắc mặt khó coi, nhưng Diệp Nghi Thiển vẫn gật đầu, bình tĩnh đồng ý quan điểm của Lâm Y:
- Nếu là trận lửa thanh thế thật lớn, bên phía chúng ta không thể nào không nhận ra, chỉ có kiểu trận lửa nhỏ lẻ tẻ này, ánh lửa bị sương mù cách trở, khói đặc cũng hòa làm một với sương mù, mới dẫn tới khu nông nghiệp bên kia hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra... Tình hình này, e rằng ba chị cũng không ngờ tới...
Tuy rằng hai người đều đang dùng giọng tỉnh táo để phân tích, nhưng vẻ mặt của Diệp Nghi Thiển rõ ràng nặng nề hơn Lâm Y. Cũng khó trách, nơi này là quê hương của cô, là khu phố cô quen thuộc từ nhỏ đến lớn, người có kiên cường đi nữa cũng khó trách khỏi tức cảnh sinh tình, huống hồ cô vẫn chưa chuẩn bị tư tưởng.
Lâm Y đang ở bên cạnh Diệp Nghi Thiển, nàng nghiêng đầu nhìn cô gái có chút buồn bã ủ rũ này, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tiến lên đưa tay, đặt lên vai đối phương:
- Em biết trong lòng chị có lẽ không dễ chịu, học tỷ. - Nàng nói:
- Nhưng bây giờ không phải lúc thương tâm, em có một kiến nghị, có thể nói không?
Cô gái bị đặt lên vai nhẹ hít vào một hơi, lúc Diệp Nghi Thiển xoay đầu lại gật đầu với Lâm Y, trong mắt đã không có bao nhiêu chấn động.
- Em muốn nói, có cách nào vòng qua phố cũ này không?
Thấy đối phương đã khôi phục bình thường, Lâm Y cũng sẽ không tiếp tục cấm kỵ, nàng nói một hơi:
- Lần trước lúc đi qua em đã thấy, đường đi của phố cũ quá nhỏ hẹp quanh co, hẻm sâu đường nhỏ, chỗ ẩn núp nhiều lắm, thật sự bất lợi cho bí mật đi qua, cộng thêm hiện giờ đã loạn thành như vầy thì càng bất lợi cho chúng ta... Huống chi, mục đích căn bản của chúng ta là đi phố mới. Cho nên ý kiến của em là, nếu có thể đi đường vòng, vậy thì phố cũ này chúng ta có thể tránh cứ tránh, thà rằng tốn thêm thời gian đi đường vòng chứ không đứng dưới tường sắp đổ.
- Đi vòng ngoài... cũng không phải không được, nhưng phiền phức. - Hiếm thấy Diệp Nghi Thiển lộ vẻ lưỡng lự:
- Hơn nữa một trong những mục đích chúng ta ra cửa là nghĩ cách lấy được vật tư, mà thật ra trong phố cũ cũng có căn-tin các loại, lỡ như vừa lúc chỗ đó có thì sao?
- Nhưng mà vật tư bên phố mới phong phú hơn chứ? Nếu không lấy được từ chỗ đó, lúc quay về lại suy xét chỗ này cũng không muộn, chẳng phải chị còn muốn đến nhà Cố sư huynh xem tình hình à?
Lâm Y khuyên rồi lại khuyên, nói cũng không phải không có lý. Diệp Nghi Thiển dường như cũng hiểu được không cần quá khăng khăng việc này. Sau khi hai người nhất trí, đang khom lưng định lặng lẽ rút lui từ đầu phố đi ra vòng ngoài. Bất thình lình, có một tiếng thét chói tai thê lương xé không mà đến, làm khựng lại bước chân của hai người!
- Nằm xuống!
Diệp Nghi Thiển không quay đầu lại, đi trước một bước đè Lâm Y xuống che phủ, sau đó mới lo lắng xoay người nhìn xung quanh. Tiếng thét chói tia kia ngoại trừ thê lương, mấu chốt là quá vang dội, ngọn nguồn của âm thanh rõ ràng cách hai người không xa, không thể khiến người không căng thẳng.
Quả nhiên, mới nhìn quanh, cô có vẻ đã có phát hiện. Tuy rằng Lâm Y bị đè ngã xuống đất không cách nào kịp thời ngẩng đầu cùng nhau quan sát, nhưng nàng cảm giác được người đè mình hơi chấn động một chút, đồng thời còn có một tiếng kinh ngạc của Diệp Nghi Thiển:
- Bác Trương...?
Một tiếng này gần như là ngậm trong họng tự nói, nhưng cũng đủ cho người khác nghe rõ.
Lúc nghe rõ một tiếng này, Lâm Y cũng ngẩng đầu lên, mà vừa khéo chính là cái người thét chói tai bên kia hình như cũng phát hiện.
- Con gái! Con gái à! Mau cứu bác gái, mau cứu bác!
Lâm Y theo tiếng kêu nhìn tới, mới thấy được trong hẻm nhỏ đối diện xéo xéo, trên ban công nhỏ lầu hai của một căn nhà lầu cũ cách khoảng hơn mười mét, một phụ nữ thân hình mập mạp đang nằm dựa vào chỗ này nắm chặt lan can ban công. Kỳ quái là, tuy là tư thế nằm, nhưng thân thể mập mạp từ góc độ này nhìn tới gần như là lơ lửng giữa không trung, giống như một sợi dây dùng để kéo co.
- Con gái mau cứu bác gái!
Lúc này người đàn bà mặt mày trắng bệch, con mắt đỏ lên như sung huyết, trán nổi đầy gân xanh, bà níu chặt lan can ban công, mười móng tay đều chảy máu bong ra từng mảng mà vẫn không hề hay biết, chỉ lo kêu tê tâm liệt phế:
- Đến cứu bác gái, bác gái sẽ không nói con nữa! Bác gái xin lỗi con và ba con! Xin lỗi cả hai ba ba! Bác gái lạy con! Mau tới cứu bác đi! Á... Đừng...
Còn chưa nói hết lời, lan can ban công bằng gỗ như không chịu nổi kéo co như vậy nữa, đột nhiên đứt gãy! Bà đánh mất điểm gắng sức thoáng chốc bị thứ gì đó cuốn vào trong gian phòng đen ngòm. Trong phòng thật sự quá đen không nhìn thấy gì, chỉ có khoảnh khắc cuối cùng, hình như có màu da bệnh trạng rỉ sắt đỏ nhạt quen thuộc lóe lên từ bên trong cánh cửa.
- Bác Trương!
Diệp Nghi Thiển hạ giọng gọi, cắn răng nhấc chân xông về phía hẻm nhỏ. Sau lưng cô, Lâm Y đưa tay bắt lấy người mà không thể bắt, há miệng, cuối cùng không nói tiếng nào mà theo sát phía sau.
Hai người cứ im lặng chạy sát nhau khoảng mười bước, sau đó, người chạy phía trước chủ động dừng chân.
Diệp Nghi Thiển quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Lâm Y theo sát sau lưng mình, mà Lâm Y cũng dừng bước nhìn cô.
- Em...
Lúc nói chuyện Diệp Nghi Thiển hơi thở hổn hển, chạy nhanh ngắn ngủi mười bước, tựa hồ làm cho cô gái thể lực còn xuất chúng hơn cả Lâm Y cũng cảm nhận được mệt mỏi.
- Em... không nói gì? - Cô hỏi, đối tượng hiển nhiên là người theo sát mình.
- Cái em muốn nói, thật ra chị đều hiểu toàn bộ, không phải sao?
Lâm Y lắc đầu, nàng không mệt, bất kể là tâm lý hay về sinh lý, có điều có một chút xúc động:
- Từ đây đến căn nhà đó thuận lợi cũng phải mất năm phút, chị phải biết tỷ lệ chúng ta đi qua cứu được người thấp bao nhiêu, mà tiếng hét liên tục như vậy có thể sẽ dẫn tới cái gì, theo tính của chị càng không thể không nghĩ đến, ở trên trần xe chị đã từng quan sát hành động hình thức của mấy thứ đó, cho nên chị cần nghe em nói gì? Chị biết gì mới là quyết đoán đúng đắn.
Lâm Y nói rất bình tĩnh, không hề có ý gây sự, nhưng vẻ mặt Diệp Nghi Thiển đã có chút xoắn xuýt, cũng có chút bối rối, cuối cùng cô thở dài, nói:
- ... Vì sao em còn chạy theo chị?
- Bởi vì em đã nói rồi, giữa chúng ta chị làm chủ, em nghe theo mà.
Lâm Y ung dung cong khóe môi, cũng không để ý mà nở nụ cười ở trường hợp này.
Sau một câu hỏi một nụ cười, cuối cùng Diệp Nghi Thiển dứt khoát xoay người rời khỏi hẻm kia, không tiếp tục quan tâm bất cứ dị động gì nữa, mà chuyên tâm dẫn theo Lâm Y tránh khỏi bất kỳ thứ gì có thể nguy hiểm, một đường đi dọc theo ruộng đồng rìa ngoài của phố cũ và đi vòng ngoại thành hướng đến mục đích. Suốt dọc đường này, ánh mắt cô sắc bén và dứt khoát, không do dự chần chừ chút nào. Đây, mới là Diệp Nghi Thiển mà ban đầu Lâm Y gặp trên đường núi.
Đối diện người lạ có thể làm được lý trí phân tích và bỏ qua, nhưng lúc đối mặt người quen thì khác. Có đôi khi tình cảm đạo đức và cảm giác áy náy sẽ bị khuếch đại vô hạn bởi những đối tượng khác nhau. Lâm Y rất rõ, để Diệp Nghi Thiển qua cửa ải này thật ra cũng không dễ dàng.
Nhưng mà xem ra, cho dù không dễ dàng, lại không thể nghi ngờ rằng cô rất nhanh đã làm tốt rồi.
Lại một cửa ải, thế nhưng, còn có thật nhiều cửa ải.
Hai tiếng sau, hai người một đường lượn quanh rốt cuộc đã trèo lên đầu tường của công ty nào đó, cũng men theo đầu tường một lần nữa từ vùng ngoại ô đi vòng qua trấn trên. Lúc từ trên cao nhìn xuống quan sát phố mới sầm uất đã từng phồn hoa này, một cửa ải mới, quả nhiên đã đến.
Từ đầu tường đưa mắt nhìn xuống, trên đường phố rộng rãi, toàn là người, có điều, là người ngổn ngang đổ rạp, nghiêm khắc hơn mà nói, là thi thể người.
Nam, nữ, người già, trẻ em, tươi mới, thối rữa, nguyên vẹn, rời rạc, như họp chợ, nơi nơi đều là.
Gần đầu tường, một thi thể mặt mày tím đen sưng tấy con mắt lồi ra vừa lúc mặt hướng bên này, cặp mắt đục ngầu co rút không nhìn thấy con ngươi, lộ màu vàng xám quỷ dị, mà trong miệng mũi đang không ngừng nhỏ giọt dịch thể như dịch mủ hình dạng bọt biển, gió vừa thổi, chính là một mùi thịt thối nồng nặc.
Diệp Nghi Thiển không phải lần đầu nhìn thấy thi thể, nhưng lúc này cô vẫn ngồi xuống, cúi đầu, một đôi tay chụp lấy đầu tường siết chặt lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, mãi cho đến khi các đốt ngón tay dùng sức đến phát trắng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, lên tiếng nôn ọe.
Lâm Y ngồi xổm theo, nhẹ nhàng thoải mái giúp cô vuốt lưng, không chớp mắt nhìn chằm chằm trên đường phố, không hề gợn sóng.
Không có cách, muốn sống, dù sao vẫn phải qua ải.