Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 23: Đồng phạm

Tuy rằng không dằn lòng được mà chạy vào rừng, nhưng theo lý trí, Lâm Y luôn cảm thấy Diệp Nghi Thiển hẳn là không có việc gì... Ít nhất là không có gì lo ngại.
Mặc dù mới tiếp xúc không tới mười ngày, nhưng sau khi trải qua đủ loại trắc trở trên đường núi, năng lực và phản ứng tình huống đột phát của Diệp Nghi Thiển sớm đã có điểm trong lòng Lâm Y, hơn nữa điểm số này còn rất cao. Đối diện với người quái dị hung hãn còn như vậy, thì đối mặt với vài người bình thường tới trả thù gây sự, Diệp Nghi Thiển sẽ kém chỗ nào đâu?
Với tư cách là một người từng trải, có lẽ không hung hiểm gì.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Y nghiêng tai lắng nghe, im lặng chờ đợi.
Nhưng sâu trong nội tâm Lâm Y cũng cực kỳ hiểu rõ, hung hiểm mà con người mang đến, thật ra khác với cái hung hãn của người quái dị. Tuy người quái dị mang đến tổn thương trí mạng, nhưng thủ đoạn có hạn; còn thương tổn mà con người đem đến, lại có rất nhiều cách thể hiện khác nhau, nhất là... nam giới đối với nữ giới.
Ôm tâm tình mâu thuẫn không rảnh phân tích, bước chân Lâm Y vẫn không hề chậm, hai ba lượt gấp rút đã đi vòng trở lại chỗ mộ phần đá xanh. Khi tầm nhìn không còn bị rừng cây che khuất và ngăn cản, nàng vốn cho rằng mình sẽ thấy một màn đánh nhau hỗn loạn trước mắt, tình huống tốt nhất là màn đánh nhau đã kết thúc, tình huống xấu nhất cũng chỉ là Diệp Nghi Thiển ở thế yếu thậm chí bị thương.
Thế nhưng cảnh tượng thực tế đập vào mắt lại làm Lâm Y sửng sốt. Xung quanh mộ đá rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như có thể gọi là bình thản, hương nến trước bia mộ vẫn đang cháy, khói xanh vẫn lượn lờ, đồ cúng vẫn xếp chồng lành lặn ở đó không hề bị đổ loạn.
Toàn bộ gần như giống với trước khi Lâm Y rời đi, ngoại trừ thiếu một người, lại nhiều thêm hai người.
Thiếu một cô gái Lâm Y quen biết, mọc thêm hai người nam mà Lâm Y không quen.
Hai người nam này khoảng mười mấy hai mươi tuổi, một tên đầu tóc mũi nhọn nhuộm màu dáng đứng cà lơ phất phơ, trông cách ăn mặc chính là tên côn đồ đầu đường điển hình; người còn lại tay cầm một ống thép sáng bóng đang sốt ruột vỗ vỗ mặt đất. Chắc là xuất phát từ mặt kiêng kỵ quỷ thần nào đó, trái lại bọn họ không đứng quá gần mộ đá, mà đứng ở một chỗ khác gần rừng cây, giống như chờ đợi, lại tựa như canh gác.
- Ai, mày nói... - Lúc Lâm Y phát hiện, hai người này đang 'câu được câu không' tán gẫu giải buồn:
- Sau khi đại ca xong việc, có thể thưởng chúng ta một ngụm canh uống không nhỉ?
- Lần này... thật ra tao cũng muốn, nhưng chỉ sợ không thể.
Tên tóc vàng nghe vậy, đầu tiên cười dung tục, sau đó giống như nghĩ đến gì đó mà lắc đầu:
- Mày cũng thấy đó, trông đại ca rất dữ tợn. Ổng với cô ta có thù không cạn đâu, lần này khó khăn lắm mới ra tay thuận lợi, dám chắc trút hận chết luôn. Chúng ta ở chỗ này canh gác nghe tiếng thì còn có thể, phải đợi đến lượt anh em mình, không chơi chết thì cũng chơi tàn rồi, bẩn vậy mà mày cũng muốn chạm vào?
Chỉ hai câu thoại ngắn ngủi đã tiết lộ rất nhiều thông tin. Không đợi được bọn chúng nói tiếp câu thứ ba, Lâm Y mặt vô biểu tình bước ra khỏi rừng cây, đi thẳng về phía bọn chúng.
Khoảng đất trống này không lớn, lúc nàng xuất hiện, hiển nhiên hai tên côn đồ cũng đã chú ý. Nhưng sau khi sửng sốt, bọn chúng không hề lộ vẻ hoảng hốt.
Khác với Diệp Nghi Thiển rất dễ tỏa ra khí thế sau khi tiến vào trạng thái, Lâm Y nghiêng về điềm mỹ, thậm chí tướng mạo cũng là non nớt xinh tươi. Cho dù phối hợp với thần thái âm trầm mặt vô biểu tình cũng không dễ có cảm giác uy hiếp. Về phần trong ánh mắt của nàng lộ ra chút gì đó, người không đủ lăn lộn thì không có mắt để phát hiện được.
Rõ ràng hai tên côn đồ thuộc về người không có mắt, cho nên một cô gái trẻ đối với bọn chúng mà nói không hề có cảm giác áp bách. Thấy người đi qua, bọn chúng bắt đầu cười gian. Một tên bộ dạng lưu manh huýt sáo, tên còn lại cũng có vẻ định mở miệng nói chút gì đó, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của Lâm Y mới phản ứng lại, lập tức cười cợt:
- Tao còn tưởng ai, đây chẳng phải là một nhóm với con nhỏ Diệp kia sao. Em gái, tìm chị đúng không? Mấy anh biết nè, nếu em cầu xin mấy anh đây, để cho anh ôm một cái, không chừng anh sẽ nói cho em biết nha.
Giọng nói chứng minh đứa này chính là tên nhóc cam đoan theo dõi trước đó, nhưng lúc này Lâm Y không rảnh phản ứng hắn, chỉ thấp giọng đáp một câu:
- Tránh ra.
Bước chân trong chớp mắt cũng liên tục đi về phía trước.
Nàng đi rất nhanh, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đi rất nhiều. Một tên lưu manh khác chắc là khá lo lắng, lập tức vung ống thép lên như đang ra uy, hăm dọa:
- Đứng lại! Tốt nhất nên thông minh thức thời một chút, nói thật cho mày biết, đại ca của bọn tao đang làm cho nhỏ bạn họ Diệp của mày vui vẻ, lúc này mày vào rừng là muốn cùng hầu hạ... A!
Lời còn chưa nói hết, bởi vì tiểu cô nương trước mặt bỗng nhiên tăng tốc.
Miệng cũng không thể ngậm lại, bởi vì một thứ lạnh lẽo đột nhiên nhảy vào trong miệng hắn.
Giống như bị nhét một khối băng lớn vào vậy, cảm giác đầu tiên mà thứ lạnh lẽo kia mang tới chính là lạnh thấu xương, tiếp đến hơi đau nhói, sau đó vị giác bỗng nhiên cảm nhận được mùi vị của kim loại, cái tuôn trào cuối cùng, mới là đau đớn sâu sắc.
Người nam trợn mắt há to miệng, nhưng mà không nhìn rõ, cũng kêu không ra tiếng. Mọi thứ quá nhanh, thứ lạnh lẽo chợt xâm nhập vào miệng hắn, sau khi khuấy động lại nhanh chóng rút ra, hình như còn kèm theo một đoạn gì đó màu hồng. Hắn trợn to mắt nhưng không thấy rõ lắm, bởi vì đau đớn khiến cho tầm nhìn mơ hồ đi. Hắn muốn kêu đau, nhưng miệng há lớn cũng không kêu thành tiếng, bởi vì trong miệng đột nhiên trào ra rất nhiều rất nhiều chất lỏng tanh tưởi, chặn họng khiến hắn gần như không thể hít thở!
Rất nhanh hắn sẽ thật sự không thể hô hấp, bởi vì một đoạn gì đó màu hồng đã được tiểu cô nương kia bỏ trở lại vào miệng hắn.
Khi rốt cục biết được đó là cái gì, hắn hoàn toàn ngất xỉu.
Sau khi đồng bọn trước mặt miệng đầy máu ngã xuống, tên tóc vàng còn lại mới hơi phục hồi tinh thần. Bất thình lình xảy ra biến hóa quá lớn làm cho hắn không biết nên làm sao, hắn cũng chưa từng thấy qua một cô gái gầy yếu không nói một lời liền ra tay tàn nhẫn như vậy. Thế nhưng có lẽ do bản chất hung hãn, khi vừa hơi phục hồi tinh thần, phản ứng đầu tiên của hắn không phải bỏ chạy, mà là rút cây dao bổ dưa bên hông ra, lập tức chém xuống!
- Mẹ nó mày.... - Lúc chém, hắn theo thói quen định chửi bậy để cổ động mình và dọa đối phương.
Thế nhưng, dù là chém, hay là chửi, đều bị cắt ngang nửa chừng.
Một con dao nhỏ màu đen với độ cong kỳ lạ đỡ lấy dao bổ dưa. Hai con dao va chạm làm cho dao phay bị ngưng lại, nhưng con dao nhỏ lại thuận lợi mà men theo sống dao trượt xuống đuôi dao giống như trượt băng vậy. Dao bổ dưa phổ biến thì không có miếng chắn bảo vệ, con dao nhỏ vừa trượt xuống đã trực tiếp chém lên bốn ngón tay cầm dao sâu đến nỗi thấy cả xương, đồng thời cánh tay còn lại thuận thế nắm chặt cổ tên tóc vàng.
Ngón tay nhỏ dài mềm mại nắm lấy cổ lớn, nhưng lại không hề thất thế, nữ sinh mỏng manh đối mặt với đàn ông cao lớn, nhưng lại hoàn toàn chiếm ưu thế. Trong cơn đau đớn cùng với kinh hoàng, tên côn đồ tóc vàng thoáng chốc có một loại ảo giác, chính là dường như mình không hề cao lớn hơn đối phương, mà là đối phương bóp cổ mình giống như đang xách mình lên vậy.
Lúc này đây, từ trong ánh mắt đang nhìn lên, rốt cục hắn đã nhìn thấy được, sự lạnh lẽo khiến lỗ chân lông co rút lại.
- Sao? - Không lạnh lẽo giống như ánh mắt, lúc này nữ sinh thậm chí còn cười ngọt ngào với hắn:
- Xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên các người làm loại chuyện này nhỉ? Vậy thì hầu hạ đặc biệt như vầy... có hài lòng không?
Con này chắc chắn là con điên, là con điên! Cảm giác run rẩy mãnh liệt dâng lên từ lòng bàn chân, tên côn đồ muốn lắc đầu cầu xin tha thứ, nhưng khi hắn nghe thấy cổ mình rất nhanh đã truyền đến tiếng "rắc", thì cũng đã không cách nào lắc đầu nữa.
Sau khi Lâm Y ném thi thể mất tri giác lên mặt đất, nàng hít sâu một hơi, thoáng chốc đã khống chế tâm tình.
Tâm tình mà nàng muốn khống chế không phải căng thẳng và sợ hãi. Nàng không hề căng thẳng hay sợ hãi mảy may, ngón tay út đã không còn co giật từ lâu. Tâm tình này có thể được hình dung là một loại kích động và phấn khích điên cuồng. Nàng biết rõ vì sao cảm giác kích động ấy lại đến, nhưng nàng không muốn để bất cứ kẻ nào chứng kiến bản thân mình hưng phấn kích động như vậy.
Rõ ràng đã rất lâu chưa từng như vậy mà... Nghĩ tới đây, Lâm Y tự cười giễu chính mình, bẻ ngón tay nói câu tổng kết:
- Thì ra chọn nữ còn có cái phiền phức này... Vậy sau này vẫn nên chọn nam thì tốt hơn.
Nhưng hiển nhiên chuyện sau này thì sau này hãy nói, chuyện cần giải quyết lúc này thì vẫn phải giải quyết lúc này. Thoáng khống chế tâm tình, Lâm Y khom lưng, lặng lẽ chui vào mảnh rừng cây kia.
Trước đó thu thập hai con chó canh cửa cũng không phát ra âm thanh bao lớn, cho nên Lâm Y tự tin rằng vẫn chưa kinh động đến người bên trong. Vì vậy lúc này khả năng Diệp Nghi Thiển còn sống ít nhất cũng bảy phần, về phần khả năng cục diện phát sinh còn lại... Từ sau khi thu thập hết hai tên côn đồ, Lâm Y cho rằng mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ để đối mặt.
Nhưng khi nhẹ nhàng mà lại nhanh chóng chui vào mảnh rừng kia, đi thêm một đoạn ngắn, sau khi chứng kiến chuyện xảy ra phía bên kia, nàng mới nhận ra, thật ra bản thân vẫn chưa chuẩn bị đủ về mặt tâm lý.
Trong rừng đang truyền ra tiếng vang nhỏ nhẹ có tiết tấu "cộp cộp", đó là âm thanh va chạm giữa vật cứng và vật cứng, tiếng vang này quanh quẩn, không hoảng không vội, không nhanh không chậm, tựa như nghi lễ.
Bên kia, có hai dáng người một nam một nữ, song song nằm trên mặt đất. Mới nhìn thì thấy nhà trai nằm cả người lên nhà gái gần như nắm thế chủ động. Nhưng Lâm Y với lực quan sát đã được tôi luyện từ sớm, nàng liếc mắt đã lập tức phát hiện, thật sự nắm giữ toàn bộ, vậy mà lại là cô gái nhìn như yếu thế kia.
Cái gọi là nắm giữ toàn bộ, đương nhiên bao gồm cả, tính mạng của đối phương.
Trên thực tế, từ lâu máu đã chảy đầy đất. Diệp Nghi Thiển chống nửa người, vẻ mặt lạnh nhạt đang nắm tóc tên nam kia, đập đầu hắn lên tảng đá trên mặt đất từng cái từng cái một. Tóc cô hơi rối, áo khoác cũng hơi hư hại, nhưng quần áo bên trong vẫn nguyên vẹn; còn tên nam kia thì tay chân mềm nhũn nằm sấp trên người cô, vô tri vô giác tùy ý đối phương đập đầu mình tới tới lui lui đến bể đầu chảy máu.
Lúc chú ý tới tiếng bước chân đi ra từ bụi cỏ, Diệp Nghi Thiển ngừng động tác, dường như đã đoán được ai đi tới, trái lại cô không hề bối rối, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Y, sau đó mới buông tay đẩy tên nam kia ra, không nói một lời mà đứng dậy.
Hai người cứ đứng như vậy mặc cho sự trầm lặng lan tràn. Bầu không khí không tính là lúng túng, nhưng cũng không phải khó xử, ngược lại giống như đang ấp ủ gì đó.
Lâm Y không biết đối phương nghĩ thế nào, nàng ủ đủ rồi, vì vậy liền mở lời trước:
- Chị cố tình?
Nàng hỏi, có phần không đầu không đuôi, nhưng đã đủ rồi, bởi vì Diệp Nghi Thiển gật đầu.
- Tại sao phải cố tình giả bộ bị thực hiện được? Cho dù không thật sự chịu thiệt, nhưng bị động tay động chân cũng rất chán ghét mà? - Lâm Y tiếp tục hỏi, động thời ghét bỏ mà bĩu môi. Nàng vừa ghét bỏ hình ảnh mình tưởng tượng ra, cũng vừa ghét bỏ bản thân sốt ruột tức giận vì chuyện đó.
- Chị... không muốn đánh nhau trước mộ phần của mẹ.
Diệp Nghi Thiển có vẻ cũng không dao động vì biểu tình của Lâm Y, cô trả lời thản nhiên:
- Hơn nữa, đúng như đối phương định tìm chỗ trút hận, thật ra thì chị cũng cần một chỗ như vậy, cho nên, vừa lúc tương kế tựu kế mà thôi.
Giải thích như vậy, cũng hoàn toàn là trả lời Lâm Y có sao nói vậy, không nói ít hơn, mà cũng không nói nhiều hơn.
Một hỏi một đáp như vậy không biết phải hỏi đến năm nào tháng nào, cho nên Lâm Y thở dài một hơi, hỏi sang vấn đề thứ ba giống như nói sang chuyện khác:
- Vậy người này đã chết rồi à?
Nàng hỏi, đồng thời như vô tình mà nhìn nét mặt Diệp Nghi Thiển.
Giết người quái dị, và giết người, hoàn toàn là hai việc khác nhau. Tào Đại Chính từng bởi vì cán qua một người sắp không còn là con người liền hoảng sợ không chịu nổi. Thế thì, cho dù đối phương là một người cặn bã ý đồ bất chính, Diệp Nghi Thiển đã thật sự chuẩn bị tốt tâm lý chưa? Hay là, đang vẫn mạnh mẽ chống đỡ?
Quả nhiên, Diệp Nghi Thiển không trả lời nữa, cô đứng đó, vẻ mặt trầm lặng như nước, không nói lời nào cũng không làm gì, chỉ nhìn ngược lại Lâm Y, ánh mắt thâm thúy.
Một người trong ánh mắt để lộ ra gì đó, cần người phải lăn lộn thật nhiều mới có thể đọc hiểu.
Mà sự lăn lộn Lâm Y đã trải qua, vượt xa tưởng tượng của người thường.
Cho nên mắt đối mắt đến cuối cùng, nàng hiểu ý mà cười bất đắc dĩ, đột nhiên bước vòng qua Diệp Nghi Thiển, đi thẳng tới bên cạnh người nam nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống, sau khi thăm dò hơi thở của đối phương, miệng lảm nhảm nói:
- Chị không cần quan sát, cũng không cần do dự, càng không cần lo lắng em suy nghĩ vớ vẩn không thể chấp nhận hay là tìm tòi gì đó. Em đã nói rồi, nếu có thể, hy vọng học tỷ có thể tín nhiệm em một chút, dù sao, chị nhìn xem...
Vừa nói, nàng vừa rút ra con dao chiến thuật trước đó, thân dao màu đen cứ như vậy lẳng lặng đâm vào cổ đối phương, nhẹ nhàng áp sau đó lại thông thuận rút ra, giống như giải quyết con quái vật trước kia.
- Chị xem. - Lâm Y giơ dao khẽ cười nói:
- Em là đồng phạm của chị, không phải sao?