Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 20: Phụ huynh

Cuối cùng, dưới lời giới thiệu của lão cảnh sát, ở tầng nào đó của tiểu khu C trong tòa nhà dành cho người của Cục công an, Lâm Y thật sự đã dùng thân phận bạn gái để gặp gỡ phụ huynh của "bạn trai". Mẹ của Cố Tùng Kiện là một nhân viên quản lý tài vụ nói chuyện cởi mở, tuy cũng có cảnh hàm (cấp bậc cảnh sát) nhưng không cần phải làm nhiệm vụ, cho nên mới có thời gian rảnh rỗi ở nhà trong thời kỳ đặc biệt này; còn ba của Cố Tùng Kiện thân là Đội phó của Đại đội trị an nên từ lâu đã bận rộn suốt ngày làm không nghỉ, bây giờ cũng không có duyên được gặp.
Tuy rằng ngoài ý muốn và lo lắng tình hình hiện tại, nhưng đối diện với "cô bạn gái" mà lần đầu tiên con trai dẫn về, là phụ huynh vẫn thể hiện sự vui vẻ và nhiệt tình đầy đủ.
Mà những điều này cũng làm cho Lâm Y hiểu được, sở dĩ lúc trước Diệp Nghi Thiển giúp nàng lại còn viện thân phận như thế, đều là vì có Cố gia này chiếu cố làm chỗ dựa, nhờ vậy mới có thể cam đoan Lâm Y ở trong trấn này sẽ không tứ cố vô thân (một thân một mình). Còn nếu chỉ nói là bạn học, có thể tưởng tượng được hiệu quả sẽ không tốt như vậy.
Đương nhiên Lâm Y cũng hoài nghi, Diệp Nghi Thiển sắp xếp như vậy không hẳn chỉ vì xuất phát từ ý tốt, mà cũng là để có thể yên tâm thoải mái... buông tay mặc kệ.
Nhìn đi, mới vừa vào nhà trò chuyện chưa được mấy câu, có người đã đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
- Dì Vương, lão thúc.
Quả thật Diệp Nghi Thiển đã đứng dậy từ trên ghế sô-pha, lời trong miệng đúng là cáo từ:
- Thời gian cũng không còn sớm, có lẽ con không đợi chú Cố về đâu, thời điểm này vẫn nên về nhà sớm nhìn thử mới yên tâm.
Mẹ Cố Tùng Kiện được cô gọi là dì Vương vội vàng nhiệt tình giữ lại. Giới nghiêm chỉ mới ba ngày, mặc dù có khả năng sẽ thiếu thốn vật tư, nhưng hiện tại mỗi gia đình mỗi nhà đều còn, tạm thời không ngại. Dì nghe con trai kể sơ chuyện đã xảy ra, biết ba người vẫn chưa ăn gì từ sáng đến giờ, sớm đã đau lòng không thôi, nhất quyết phải giữ Diệp Nghi Thiển ăn cơm trưa mới được đi.
Đối mặt trưởng bối, thái độ của Diệp Nghi Thiển rất nhẹ nhàng, nhưng trong xương cốt vẫn là kiên trì như vậy.
- Cảm ơn dì Vương, nhưng thật sự không cần phiền vậy đâu. - Cô từ chối nói:
- Còn phải đi thêm một đoạn đường mới về nhà, vẫn nên về sớm chút mới tốt, ba con có thể đang đợi con.
- Điều này cũng phải. Em dâu à, cứ để tiểu Diệp đi đi, tính tình lão già kia, tiểu Diệp trở về không chừng còn phải bị giáo huấn.
Lúc này người phụ họa là lão Hồ cảnh sát ngồi chỗ khác trên sô-pha, lão cũng không khách khí, đã mở thuốc lá mà Lâm Y biếu lão, đang hưởng thụ giây phút an nhàn. Mà sau khi phụ họa, lão như nghĩ đến gì đó, chỉ bảo Diệp Nghi Thiển:
- Nhưng mà tiểu Diệp à, con nghe lão thúc một câu, đừng cái gì cũng nghe lão già kia. Sau khi trở về không có việc gì thì thôi, có việc thì nhất định kêu ông ấy chuyển đến phố mới ở đi, đừng cứ trông coi mảnh đất nhỏ kia, khu phố mới an toàn hơn nhiều, mấy chiến hữu cũ của chú cũng không chê ông ấy... Haiz, vì chuyện này mà hai ngày trước chú còn đặc biệt liên lạc ông ấy, nhưng lão già kia hoàn toàn là cục đá trong nhà xí, vừa thúi vừa cứng!
- Biết rồi lão thúc.
Diệp Nghi Thiển mỉm cười, cũng không biện bạch gì nhiều.
Thấy giữ lại không được, mẹ Cố Tùng Kiện đặc biệt lấy một ít đồ ăn vặt như bánh bích quy các loại kiên quyết đưa cho Diệp Nghi Thiển, nói là để nàng ăn lót dạ dọc đường, Diệp Nghi Thiển cũng không từ chối, sau khi nhận lấy rồi tạm biệt từng người, liền đẩy cửa đi ra.
Lúc tạm biệt mọi người, cô không nói riêng gì với Lâm Y, mà Lâm Y cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, thậm chí cũng không nói tạm biệt.
Sau khi một mình ra khỏi tòa nhà, Diệp Nghi Thiển ngẩng đầu nhìn, mặc dù trời không mưa nữa nhưng khí trời vẫn âm u, cô hít một hơi không khí mang theo ẩm ướt và đầy sương trắng, tiếp theo từ từ thở ra, lập tức cất bước đi trên con đường trở về nhà.
Con đường vắng vẻ hơn thường ngày, nhưng mà đoạn đường này, tiếp đến phải đi một mình rồi.
Thật ra cũng không phải một mình nha... Diệp Nghi Thiển cúi đầu nhìn khuỷu tay, lúc đi, cô khăng khăng mang theo đứa nhỏ đang say ngủ.
Có lẽ để cho cả nhà Cố Tùng Kiện chăm sóc sẽ tốt hơn chút, dù sao Lâm Y cũng đã mua sữa bột giúp rồi, nhưng khi ấy người phụ nữ kia đã trực tiếp nhét vào tay cô, mà Diệp Nghi Thiển đã ngầm chấp nhận rằng sự nhờ vả này là dành cho mình.
Tuy không đồng ý tại chỗ, nhưng lúc đó cũng không từ chối, như vậy, cũng chính là ngầm đồng ý.
Về việc đồng ý, dù là túi quần áo thì Diệp Nghi Thiển cũng không muốn từ chối người khác, đây là cách cư xử vốn dĩ của cô, xưa nay cô vẫn luôn làm như vậy, sau này cũng sẽ làm như vậy.
Thế nhưng lần này, cô mới vừa ra khỏi khu nhà ở của Cục công an chưa được bao xa, đã nghe sau lưng truyền đến tiếng kêu gọi.
Vừa quay đầu lại, có một bóng người lao tới từ xa tựa như một cơn gió, bởi vì chạy rất nhanh, không khí thâm trầm quanh người nàng bị đảo loạn toàn bộ, từng làn sương trắng bị quấy rầy nhẹ nhàng lưu động có hình dạng như làn gió.
- Học tỷ!
Dường như chê hình dạng cơn gió còn chưa rõ ràng, nàng quơ quơ hai cánh tay, hai tay và túi đồ trong tay càng quấy đảo không khí nhiều hơn:
- Học tỷ chờ em chút! Chị quên cái này nè!
Học tỷ là kiểu xưng hô khách sáo, người xưng hô học tỷ với Diệp Nghi Thiển cũng không nhiều, thật ra Lâm Y là người duy nhất.
- Sao lại theo ra đây?
Điệu bộ vừa chạy vừa quơ tay đang xách theo túi đồ, trên thực tế động tác trông không hề phối hợp, cho nên lúc đối phương chạy tới gần, Diệp Nghi Thiển vẫn là đưa tay đỡ lấy, đồng thời nhắc nhở:
- Còn nữa, dù trong trấn coi như an toàn, nhưng em cũng đừng gọi lớn tiếng như vậy.
- Có... có hai việc.
Có lẽ bởi vì hơi thở gấp, vừa được đỡ lấy, Lâm Y không hề khách khí mà dựa cả người vào, sau đó mới ngẩng đầu cười nói với Diệp Nghi Thiển:
- Thứ nhất, em đã nói đồ mua được chia thành hai phần mà? Học tỷ chị đã quên cầm phần này đi rồi, tất nhiên em phải đuổi theo đưa cho chị.
Chạy nhanh làm cho Lâm Y mặt vốn tái nhợt lại hồng hào rất nhiều, lúc này nụ cười kia càng thêm rực rỡ, gần như sáng rỡ ấm áp.
Chẳng bao lâu sau, dựa vào trực giác, thỉnh thoảng Diệp Nghi Thiển sẽ cảm thấy nụ cười của Lâm Y như xa cách gì đó, không quá chân thật, nhưng mà lần này ngoại trừ độ ấm và thoải mái, cũng không có gì khác cả.
Không có lý do, Diệp Nghi Thiển cũng không muốn chịu ảnh hưởng nụ cười này, cho nên cô không nói thêm gì liền trực tiếp nhận túi ni-lông:
- Cảm ơn. - Sau đó cô mới nói:
- Chị nhận đồ rồi, em mau quay về đi, đường phố tuy an toàn nhưng đừng lơ là.
- Đừng quên em đã nói là hai việc, đây chỉ là việc thứ nhất.
Thấy Diệp Nghi Thiển không từ chối, nụ cười của Lâm Y càng khoan khoái:
- Việc thứ hai này nha, chính là em muốn đi với chị, nhìn xem, em mang theo hành lý rồi.
Lúc này Diệp Nghi Thiển mới phát hiện Lâm Y còn đeo theo ba lô du lịch ngoài trời của nàng. Thật ra trước đó không phải cô không phát hiện, nhưng vì quen nhìn hình ảnh Lâm Y đeo ba lô, thế cho nên cho dù ba lô đập vào mắt, cũng bị não trực tiếp bỏ qua... Đương nhiên, lúc này vẫn không kịp phân tích mấy thứ đó:
- Xảy ra chuyện gì? - Diệp Nghi Thiển khó hiểu nhíu mày:
- Là anh Kiện lỡ lời? Cho dù lỡ miệng, nhà dì Vương cũng sẽ không đuổi em ra cửa, họ không phải người như vậy.
- Là dì Vương đồng ý, nhưng không phải kiểu chị nghĩ.
Nói đến đây, trong mắt Lâm Y lóe lên vẻ giảo hoạt, nàng giải thích:
- Lúc chị đi mọi người mới nói tới chuyện trước đó, khi nhắc tới đoạn học tỷ mạo nhận gọi chị em mới gạt được cảnh sát vũ trang mà dẫn em vào, lão thúc đột nhiên lo lắng, chú ấy nghĩ tới đám vũ cảnh (cảnh sát vũ trang) kia thường ra vào Cục, em ở nhà sư huynh lỡ đâu phát hiện thì chẳng phải bị lật tẩy? Nào có đạo lý chị em không ở chung? Cho nên để an toàn, cũng là không để cho người bảo đảm thêm phiền toái, em cũng chỉ đành tiếp tục thêm phiền toái cho học tỷ chị thôi.
Lâm Y nói rất đơn giản, thật giống như mọi thứ chính là đã xảy ra đơn giản tự nhiên như vậy.
Mà Diệp Nghi Thiển im lặng nghe xong, sau đó, khẽ thở dài.
Không thể nào đơn giản như vậy. Trong nội tâm, Diệp Nghi Thiển rất rõ ràng, bất kể là dì Vương hay là chú Hồ, cũng không thể đẩy người ra ngoài đơn giản như vậy, càng không thể nào tùy tiện đề nghị người khác vào nhà mình ở, bởi vì họ hiểu rõ tình trạng nhà mình hơn ai hết... Vì vậy không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là cô gái này kiên trì và đã thuyết phục mọi người.
Mà chờ mình đi rồi mới làm như thế, chắc là phải đợi lực cản lớn nhất biến mất đi, nếu mình còn ở đó, e rằng em ấy sẽ không dễ dàng như vậy.
... Thật kỳ lạ, lần này, cho dù không ngờ tới, nhưng cũng không hoảng hốt, thậm chí, cũng không cảnh giác và bài xích giống như lúc ban đầu.
Có lẽ, cũng là đã quen rồi đi... Diệp Nghi Thiển loáng thoáng có loại cảm giác này.
- Tình hình nhà chị không giống lắm.
Cho nên cuối cùng, cô chỉ là mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt dặn dò:
- Nếu em ở không được thì nói, chị vẫn có thể đưa em về lại chỗ dì Vương ở, nói chung trước khi sự việc chuyển biến, ở trong thôn trấn này, chị... và anh Kiện sẽ bảo đảm an toàn cho em.
Nghe lời dặn dò nhàn nhạt ấy, Lâm Y cũng không tươi cười rạng rỡ, nàng nghiêng đầu nhìn Diệp Nghi Thiển, tựa như đang phân biệt gì đó, sau đó liền rút lại ý cười, trả lời một tiếng nhẹ nhàng giống vậy:
- Ừm.
Sau đó, nàng đưa tay ra, nắm bàn tay còn lại mà Diệp Nghi Thiển không có xách túi ni-lon.
Diệp Nghi Thiển không có bất kỳ trả lời gì, chỉ dắt tay nàng, dẫn đường đi về phía trước.
Tương Lâm phân thành phố mới và phố cũ, đầu đuôi hai phố liên kết nhau, nhưng lại phân biệt rõ ràng. Phố mới gần đường cao tốc hơn, là năm ấy sau khi mở đường cao tốc, mọi người di cư qua đó ở, bởi vì có phương tiện vận chuyển nên phát triển vô cùng mạnh mẽ phồn thịnh, cuối cùng ngay cả cơ cấu làm việc chủ yếu đều sôi nổi dời qua đó mà xây thành cao ốc mới, ngược lại trở thành chủ chốt của trấn Tương Lâm ngày nay.
Về phố cũ thì gần sông Thanh Phường hơn, ven sông đất đai phì nhiêu cũng đủ cho tưới tiêu trồng trợt mấy đời. Con đường này phần lớn là nhà nhỏ bằng gỗ và căn nhà gạch ngói cổ kính tạo thành, thỉnh thoảng xen lẫn vài ngôi nhà nhỏ có niên đại rất xa xưa, đường phố cũng nhỏ hẹp quanh co, vừa thấy chính là tự nhiên tạo thành chưa qua quy hoạch, thậm chí có một số chỗ rẽ có thể trông được từng thửa từng thửa ruộng xanh biếc ở phía xa xa sau phố, so sánh với phố mới, rõ ràng chính là thành trấn và hương thôn khác biệt.
Diệp Nghi Thiển vừa giải thích đơn giản vừa dẫn Lâm Y đi tiếp. Giờ đây phố mới cũng là không khí trầm lặng rồi, có thể tưởng tượng được phố cũ sẽ là cảnh tượng ra sao... Nhìn kiến trúc cổ xưa lạnh lẽo âm u xung quanh nổi bật dưới sắc trời âm trầm, lại nhìn đến ngõ phố xám đen nhỏ hẹp uốn lượn giống như có thể vọt ra thứ gì bất cứ lúc nào, Lâm Y cảm thấy ngón út không tự chủ mà giật giật, vội nắm chặt nắm tay khống chế thần kinh.
- Đừng lo.
Diệp Nghi Thiển vẫn chưa nhìn thấy động tác kia, nhưng dường như dắt tay nhau nên đã nhận ra gì đó, cũng không quay đầu lại mà nói:
- Nhà của chị không phải ở đây, còn phải đi về trước một đoạn nữa.
Quả nhiên đúng như lời Diệp Nghi Thiển nói, hai người gần như là đi xuyên con đường phố cũ từ đầu tới cuối, nhưng vẫn còn tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi qua hết chủ chốt khu phố, chính là nhà cửa và cánh đồng linh tinh, đi tiếp như vậy thêm năm sáu phút, cuối cùng, trước một căn nhà nhỏ hai tầng, Diệp Nghi Thiển dừng bước, cũng buông bàn tay nắm tay Lâm Y ra.
- Đến rồi, ba chị vì để tiện trông coi ruộng nên đã dứt khoát xây nhà bên cạnh đất làm nông, em đừng chê.
Có lẽ là trở lại hình thức đối nhân xử thế ngày thường, lúc cúi đầu lấy chìa khóa, Diệp Nghi Thiển khách khí một câu như vậy.
Diệp Nghi Thiển nói chuyện kiểu này, Lâm Y chỉ gặp qua lúc chào hỏi ở lần đầu gặp mặt, mà từ sau khi nguy cơ xuất hiện trên đường núi thì đã không còn thấy nữa rồi, mặc dù chỉ cách nhau mười mấy tiếng ngắn ngủi, thế nhưng bất thình lình vẫn rất không thích ứng, vì vậy nhịn không được nói:
- Học tỷ đừng khách khí với em, em không quen... Hơn nữa chị cũng biết em sẽ không chê nha, so với những kiến trúc gỗ của phố cũ, căn nhà nhỏ này thoạt nhìn vững chắc hơn, cũng an toàn hơn nhiều.
Lâm Y đây cũng không phải nói lời khách sáo, ngôi nhà hai tầng này xây được kiên cố rất có cảm giác an toàn. Chỉ nhìn từ bên ngoài, bức tường của sân nhỏ kia cao hơn so với sân của nhà nông bình thường, trên đầu tường cao cao còn quấn một vòng lưới sắt có gai. Sau khi đẩy cửa vào, Lâm Y nhạy bén phát hiện toàn bộ cửa sổ đều được xử lý phòng trộm cắp, nền sân cũng không phải bằng đất hay xi-măng kiểu nhà nông bình thường, mà là đào đường rãnh dọc theo chân tường sau đó lót rất nhiều hòn đá nhỏ, những thứ này trông giống như dùng để thoát nước, nhưng thử tưởng tượng một chút, giả như có ai đó nhảy xuống từ đầu tường và giẫm lên những cục đá này, chắc hẳn sẽ phát ra tiếng động không nhỏ...
Trong lúc những thiết trí không quá giống với nhà nông bình thường này hấp dẫn lực chú ý của Lâm Y, cửa chính mở ra "két", một ông lão thân hình nhỏ gầy lưng còng cầm cây gậy đi ra.
Cùng lúc với Lâm Y nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Diệp Nghi Thiển đã mở miệng gọi một tiếng:
- Ba, con về rồi.
Kỳ quái là -- Lâm Y phát hiện -- khi gọi như vậy, giọng của Diệp Nghi Thiển không hề hiện vẻ thân thiết bình thường của con gái đối với cha, đây vẫn có thể giải thích, dù sao Diệp Nghi Thiển cũng không phải người bình thường. Nhưng câu trả lời của ông lão kia, hiển nhiên cũng không quá giống thái độ của cha đối với con gái.
- Không phải nên về đến nhà tối hôm qua à? - Ông già kia đứng ở cửa cứng rắn nói:
- Xảy ra chuyện gì, làm cô khó ở? Còn có, sao cô không dẫn Gia Gia về cho tôi hả?
- Gia Gia muốn giữ cơ hội thực tập nên không về, dọc đường đã xảy ra chút chuyện, thật sự rất phiền phức, kể ra rất dài dòng, bọn con vào rồi sẽ từ từ nói cho ngài nghe.
Có vẻ Diệp Nghi Thiển cũng sớm quen thái độ cứng rắn của ông lão này, cô lơ đễnh trả lời, sau đó bước chân định đi, nhưng lúc này ba của cô lại nâng cây gậy lên, chỉ Lâm Y nói:
- Gì mà nói rất dài dòng? Một câu nói rất dài dòng cô liền lược bớt toàn bộ à? Một câu nói rất dài dòng cô liền dẫn một người sống sờ sờ bên cạnh bước qua à, hả?
Làm như vậy gần như quá đáng, cũng không phải đạo tiếp khách. Thế nhưng bị một cây gậy chỉ vào, nghe chất vấn nghiêm khắc như vậy, ngược lại Lâm Y không cảm thấy xấu hổ hay khó chịu, nàng đã quen biết rất nhiều người cổ quái hoặc vô lý, từ lâu đã học được nên để cái gì trong lòng cái gì không nên. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn khó tránh khỏi rơi vào suy đoán và nghĩ ngợi, bởi vì phương thức chung sống của cha con này hiển nhiên gượng gạo hơn nhiều so với dự đoán.
Mà lần này, dường như không thể lý giải chính xác phần trầm mặc này, Diệp Nghi Thiển quay đầu nhìn Lâm Y cúi đầu im lặng, trong con ngươi của cô xẹt qua một tia hoang mang.
Sau khi tia hoang mang xẹt qua, cô quay đầu giải thích với ba mình:
- Đây là bạn học của con...
Vừa mới mở miệng nói câu này, mặt lão già lộ vẻ khinh thường hòa lẫn với không kiên nhẫn, cho nên một giây tiếp theo, Diệp Nghi Thiển lần nữa vươn tay, nắm tay Lâm Y như lúc dẫn đường trước đó, nghiêm mặt nói tiếp:
- Cũng là bạn, của con.
Một lời rơi xuống, mặc dù ôn hòa nhưng cũng nói năng có khí phách.
Lần này, trong mắt lão đầu (ông già, lão già) lóe lên vẻ sửng sốt rõ rệt.