"- Mai Lang Vương! Ngươi không thể cho em ấy một danh phận thì đừng hại đời em ấy như vậy! Ngươi bỡn cợt Sao đủ chưa? Không nghĩ gì cho em ấy ư? Nhỡ em ấy có thai thì sao? Ngươi có chịu trách nhiệm không?!"
- o-
Sao chạy vội qua khu lưu trú, tất bật chuẩn bị bữa sáng cho Nùng Tậu. Quan Lang vẫn như thường lệ ngồi đợi sẵn ở sập trước sân. Hôm qua, sau khi đấu đá một trận với Mai Thần, Quan Lang rất bực tức nhưng vẫn cố nuốt xuống. Đến khi thấy Sao vẫn sang hầu, nỗi buồn bực của chàng giảm đi một nửa, tâm tình trở nên thoáng đãng hơn.
Nùng Tậu dùng bữa trên sập và thỉnh thoảng lại dời mắt sang em. Sao quỳ bên cạnh chàng, hôm nay em ăn mặc không được cẩn thận như mọi ngày. Mái tóc vốn luôn được chải tỉ mỉ thì nay lại hơi rối và lộn xộn. Áo dài có chút nhàu, hình như một vài cúc áo ở eo còn bung ra. Trông em xộc xệch quá, bộ dạng như vừa ngủ dậy, mới bước chân xuống giường.
Nùng Tậu khó hiểu trong lòng, bởi vì chàng sống bên cạnh em đủ lâu để hiểu rõ về con người em. Sao là một người cẩn thận và chỉnh chu. Em thường dành kha khá thời gian để chuẩn bị cá nhân vào buổi sáng. Thế rồi Nùng Tậu nhận ra, bộ áo mà em đang mặc chính là bộ áo hôm qua, chuyện hôm qua lại ào ạt trở về, tên Mai Thần đó đem em đến nhà hắn và em thì không trở về khu lưu trú thêm lần nào nữa.
Nùng Tậu trừng mắt giận dữ, chén trà trên tay chàng bị bóp nát. Sao giật sững người, tự dưng Quan Lang lại làm vỡ chén bát là thế nào? Nùng Tậu nhìn em, ánh mắt đau khổ và có chút thương xót. Chàng khàn giọng hỏi - Đêm qua hắn giữ em lại à?
Sao run bắn người, em xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Sao nhớ đến những cử chỉ của Vương khi ôm em ở giường tre mấy ngày trước rồi cả lời nói sẽ theo đuổi em kì quái ấy. Tiếp đó, em nhớ về hành động đáng xấu hổ của mình, ôm lấy áo chàng và vùi mặt vào đấy. Bao nhiêu ngượng ngùng đều đổ hết lên má, khiến mắt em thoáng ươn ướt, em chỉ biết im bặt thôi.
Nùng Tậu trông bộ dạng đó, càng chắc mười mươi những gì mình nghĩ là đúng. Chàng nổi giận đùng đùng, vừa ghen, vừa giận mà cũng vừa thương em. Nùng Tậu rời khỏi sập và băng băng lao qua nhà Mai Lang Vương. Lúc chàng vào đến, Mai Thần đang uống trà ở giường tre cùng Lãm, Nùng Tậu điên tiết bước đến túm cổ áo chàng xốc lên.
- Tên khốn! - Nùng Tậu nghiến răng ken két.
- Gì hửm? Mới sáng sớm mà gây chuyện rồi? - Mai Lang Vương sầm mặt, nhấc tay Nùng Tậu ra khỏi áo mình, bực dọc.
Lực tay của Mai Lang Vương rất mạnh, nhấc một cái là Nùng Tậu phải rời tay đi ngay. Hơn nữa chàng còn cao hơn Quan Lang một chút, dù Quan Lang xốc chàng lên nhưng không thể át hết khí thế của chàng.
Ngoài cổng tròn lại vang lên tiếng guốc, Sao chạy vào, hớt hãi. Khi thấy Quan Lang và Vương gườm nhau, em sợ lắm, chạy ngay đến can ngăn. Quan Lang không nghe em nói mà chỉ một mực chiếu mắt về phía Mai Lang Vương, đôi mắt đỏ rực lửa giận. Mai Lang Vương cũng không khách khí, lạnh lẽo nhìn lại. Trên bầu không của Mai Viện, khí lạnh khí nóng đang va vào nhau kịch liệt.
- Mai Lang Vương! Ngươi không thể cho em ấy một danh phận thì đừng hại đời em ấy như vậy! Ngươi bỡn cợt Sao đủ chưa? Không nghĩ gì cho em ấy ư? Nhỡ em ấy có thai thì sao? Ngươi có chịu trách nhiệm không?!
Lãm đang ngơ ngác hóng chuyện thì sặc trà khụ khụ. Chàng ta không ngừng vỗ ngực, cái quái gì thế? Chàng ta đang nghe thấy loại chuyện "người lớn" gì thế này???
Sao cũng sững ra, em chẳng buồn cản ngăn gì nữa, vai thỏng xuống, đứng nghệt mặt giữa Quan Lang và Mai Lang Vương.
Mai Lang Vương thì đã hiểu đại để mọi chuyện, chàng nhìn em một cái, môi nhếch lên ý vị. Sau đó, chàng đẩy Quan Lang ra, ngồi xuống giường tre, vừa rót trà vừa nói - Nếu được như ngài nói thì ta đã mừng.
- Gì… - Nùng Tậu nhíu mày, bàng hoàng lùi lại.
Sao nghe Mai Lang Vương đối đáp, tâm trí lập tức bùng nổ. Em chiếu mắt sang chàng, Mai Lang Vương cũng đang nhìn em, ánh mắt trêu đùa.
Lãm nâng chén trà, hết nhìn người này đến nhìn người kia, tai dỏng lên hết cỡ.
- Quan Lang, về đi, em giải thích rõ cho ngài nghe. - Sao lay tay chàng, bình tĩnh nói.
Nùng Tậu lúc này mới hạ nhiệt một chút, biểu hiện của em và tên Mai Thần đó khiến chàng hiểu ra một vài điều. Quan Lang quay lưng rời đi, Sao cũng lập tức chạy theo chàng.
Quan Lang vào đến khu lưu trú thì liền thả người lên sập đợi chờ. Sao đi đến, quỳ xuống và kể tường tận chuyện đêm qua cho chàng nghe, nhấn mạnh rằng vì hai người đi chơi không thông báo nên Mai Lang Vương phải gác hết công việc lại và đứng chờ ở cổng, chính vì thế, chàng phải thức thâu đêm làm việc.
Sao cũng nói luôn rằng em bị chàng bắt sang đó hầu hạ, phải tất bật phụ giúp chàng đến mức ngủ gật luôn trong thư phòng. Sau đó, có vẻ Mai Lang Vương đã mang em đến sập hộ, em ngủ ở đó đến quá giờ dậy, cho nên mới không kịp chuẩn bị cá nhân mà ăn mặc luộm thuộm đến hầu chàng.
Nùng Tậu nghe xong, cũng có chút ngượng nhưng lại thở phào. Chàng thấy nhẹ cả người. Ngập ngừng một lúc, chàng quyết định hỏi thẳng em - Sao, em và hắn từng là tình cũ, ta đã thấy em và hắn quấn quýt bên nhau rất nhiều lần. Liệu… Hắn đã làm gì với em chưa? Nếu hắn hại đời em rồi rũ bỏ trách nhiệm và ở bên hôn thê của hắn thì ta sẽ bẩm báo với cha để người cắt mất chức Vương của hắn đi.
Sao phì cười. Nùng Tậu thấy em cười, chàng chỉ biết ngậm chặt chén trà, đôi mắt tinh anh bối rối. Sao chợt thấy tâm tình vui vẻ hẳn, em đang nhớ về những năm tháng khờ dại ấy. Vương năm ấy còn ngốc nghếch lắm, ngài ấy thậm chí chẳng dám cho em cài khuy áo. Ngài ấy vô cùng lúng túng khi em đến gần, mỗi khi em đến gần ngài, ở trên giường ngài, ngài lại vội vàng tránh đi.
Vương năm ấy thật ngây thơ và khờ khạo biết bao.
Sao ngây người, bỗng nghe tim nhói lên. Em kể cho Nùng Tậu nghe mà lòng vui buồn trộn lẫn - Em ở bên Vương từ khi mười ba đến mười bảy, dù em đã thành thiếu nữ thì vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, cho nên các chị trông chừng em và ngài ấy chặt lắm. Đừng nói đến chuyện vượt rào, em và ngài ấy thậm chí còn chưa chạm môi. Vương bảo vệ và gìn giữ cho em rất cẩn thận. Ngài ấy cứ không ngừng dạy em điều này điều kia, bảo em không được làm trò nguy hiểm với đàn ông, kể cả là ngài ấy đi chăng nữa.