Mai Nở Dưới Sao

Chương 67: Những quyển sách

- o-

Những tháng ngày tiếp theo, Sao tiếp tục học cùng Mai Thần. Khi Lãm đến Mai Viện và nhìn thấy bàn học của em được đặt ở chỗ cũ, chàng ta liền nhẹ nhõm cười.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, suy nghĩ của Sao về việc học tập đã trở nên nghiêm túc hơn. Em không còn dễ dàng chịu thua trước những kiến thức khó nữa. Thay vào đó, luôn nỗ lực hai trăm phần trăm để tiếp thu chúng thật tốt.

Thời gian không ngừng trôi qua và Sao cuối cùng cũng làm chủ được ngôn ngữ. Mai Lang Vương không còn dạy cho em nữa, chàng đưa cho Sao quyển từ điển và dặn dò - Từ nay em phải tự học rồi.

- Tự học ạ? - Sao ngơ ngẩn.

- Ừm, tự học. - Mai Lang Vương xoa đầu em, đôi mắt nâu dịu êm - Ta sẽ không dạy em nữa, mọi kiến thức giờ đây đều sẽ do em tự mình khai phá. Tự học là cách tốt nhất để tiếp thu kiến thức, tốt hơn cả việc tiếp nhận kiến thức từ người khác. Dù ban đầu, tự học có thể sẽ khó khăn hơn học dưới sự hướng dẫn, nhưng lâu dài khi em đã quen, em sẽ thấy tự học mang đến rất nhiều lợi ích.

- Em hiểu rồi ạ. - Sao vui vẻ đáp.

- Từ điển này sẽ lí giải cho em nghĩa của những từ mới và cách sử dụng chúng. - Mai Thần mở từ điển ra, hướng dẫn em cách tra từ. Dù sao em cũng chỉ mới biết chữ, có nhiều từ Sao chưa hiểu rõ ý nghĩa, thế nên em cần từ điển làm kim chỉ nam. - Trong thư phòng của ta có rất nhiều sách, em cứ từ từ đọc hết chúng. Đừng gò ép bản thân quá, ban đầu cứ làm quen với những quyển sách có nội dung đơn giản trước. Khi đọc sách em cũng đừng cố ghi nhớ kiến thức hay bắt mình phải đạt được sự hiểu biết nào đó. Hãy cứ tự do thả hồn theo quyển sách, tưởng tượng những gì được nói đến trong trang giấy và thấu hiểu. Dần dà em sẽ tìm thấy hướng đi thôi.

- Vâng. - Sao ôm quyển từ điển vào lòng, hạnh phúc gật đầu.

Mai Lang Vương cho phép em được tự do ra vào khu của chàng, bao gồm thư phòng và cả phòng riêng. Mai Thần có một thư phòng lớn chứa rất nhiều sách. Các loại sách mà chàng có chia thành hai nhóm chính là sách chữ Hán, chữ Nôm và sách viết bằng chữ quốc ngữ.

Trong phòng riêng của chàng cũng có kệ sách. Sách trong phòng đặc biệt hơn sách ở thư phòng vì đó đều là những quyển sách mà Mai Thần thích nhất. Vì thích nên chàng để chúng trong phòng của mình để tiện đọc. Sao biết thế, cho nên em bắt đầu đọc những quyển sách lấy từ phòng chàng.

Thế nhưng, khó khăn đã đến với Sao.

Những quyển sách mà Mai Thần thích thường có kiến thức và cách diễn giải khá cao siêu, Sao thì không đủ hiểu biết để đọc chúng, có khi em mở một trang sách ra rồi phải ngồi tra từ điển cả ngày mà vẫn chẳng hiểu trang sách ấy đang nói gì.

Dù thế, Sao rất kiên trì.

Em mất đến gần một tháng để đọc hết quyển sách, nhưng vẫn không bỏ cuộc.



Dạo gần đây công việc ở Cổ Loa đổ xuống hơi dồn dập, Mai Lang Vương thường ở lại khu làm việc đến chiều muộn. Lại thêm kể từ lúc cho phép Sao tự do ra vào thư phòng và phòng riêng của mình để học tập, Mai Thần không còn giữ lịch sinh hoạt cũ nữa. Chàng muốn tạo không gian riêng cho Sao, không muốn quấy rầy sự tự học của em nên dứt khoát ở lại khu làm việc vào buổi trưa.

Hôm ấy, cũng tối mịt rồi, Mai Lang Vương mới trở về.

Ban sáng Lãm mang đến một chồng báo cáo cho chàng, Mai Lang Vương phải xem gấp nên chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi lì trên bàn làm việc đến muộn.

Khi chàng trở về, thật bất ngờ, chàng thấy Sao đang ngủ gục trên giường tre. Bên cạnh em là quyển từ điển mở toang, dưới quyển từ điển chính là cuốn sách lấy từ phòng chàng mà Sao  phải đọc suốt mấy tuần qua.

- Ngủ rồi à? - Mai Thần tiến đến, nhìn Sao chăm chú.

- Chị ấy không biết ngài về muộn thế này. Thường chị luôn đợi ngài trở về rồi tự quay về khu của mình. - Tiểu đồng đứng bên cạnh khẽ nói.

- Phải, vì hôm nay ta về muộn nên Sao ngủ quên nhỉ? - Mai Thần cúi xuống, nhặt quyển từ điển lên, lướt đọc.

Bên trong, những từ khó hiểu đều được Sao gạch chân làm dấu, đôi khi còn vẽ cả thỏ bên cạnh nữa.

- Phì. - Mai Lang Vương cười mỉm.

Cô bé dùng thỏ để làm dấu những từ mà mình khó hiểu nhất. Xem ra Sao đã cố gắng rất nhiều, em ấy thật sự ngoan ngoãn, chăm chỉ.

Mai Lang Vương lại nhìn sang quyển sách mà Sao đang đọc. Đó là sách nói về sự thay đổi hành chính của Việt Nam qua các triều đại. Đây là quyển sách khá khó đọc, bởi nó chủ yếu liệt kê các quận, huyện, châu đã từng được quy định trong lịch sử mà thôi.

Mai Thần suy tư…

Đúng là sách của chàng không phù hợp với độ tuổi của Sao lắm. Nghĩ lại thì… Kể cả những quyển sách trong thư phòng cũng không thích hợp với hiểu biết của em. Gu đọc sách của chàng trưởng thành và hàn lâm, trong khi Sao thì chỉ là cô bé non nớt, mới chập chững bước chân vào thế giới tri thức.

Xem ra… Chàng phải làm gì đó…

Mai Lang Vương nhẹ nhàng gấp những quyển sách lại rồi bế Sao lên.

Cô bé ngủ ngoan trong lòng chàng, dù được chàng bế bổng vẫn không tỉnh giấc. Mai Lang Vương ngắm Sao dịu dàng. Em ấy hẳn rất mệt, phải căng não đọc quyển sách khó nuốt ấy chắc hẳn đầu óc hoa cả rồi.

- Ngốc quá. - Chàng cười trêu.

Mai Thần bế Sao trở về khu của em.

Khi đi qua cửa tròn nối giữa hai khu, hàng mai trồng hai bên cổng không ngừng đổ hoa. Những cánh hoa vàng ươm phủ lên người cả hai, hương thơm thanh khiết lan tỏa.

Mai Lang Vương lấy những cánh hoa bám trên tóc Sao xuống. Khuôn mặt bụ bẫm vô tư say ngủ trong vòng tay chàng, khiến chàng không thể rời mắt.

- Ưm… - Khi đi gần đến cửa nhà, Sao bỗng cựa mình, lẩm bẩm - Nam đạo, Bắc đạo, Đông đạo, Tây đạo… Còn… Cả… Hải Tây đạo…

Mai Lang Vương ngạc nhiên. Những gì mà em vừa đọc chẳng phải là các khu vực hành chính của Việt Nam dưới thời Lê Lợi hay sao?

Chàng ôm Sao chặt hơn.

- Nhớ được từng này là giỏi rồi… Cô bé ngốc ạ.

- o-

Một tuần sau Thần Tình ghé thăm Mai Viện, nàng vừa kết thúc đợt tĩnh tu cách đây mấy ngày thì bỗng nhận được thư của Mai Thần cho nên lập tức đến. Chuyện Mai Thần bình định Kon Chư Răng cũng đã đến tai nàng. Chiến công của chàng lúc nào cũng được bàn luận rôm rả ở Ba Vì.

Thần Tình mang theo một tay nải lớn, hăm hở đi vào khu của Mai Thần. Bấy giờ bình minh vừa lên chưa lâu, trên giường tre trước hiên nhà, Mai Thần và Lãm đang dùng bữa sáng còn Sao thì cặm cụi đọc sách bên bàn học.

Thần Tình phẩy quạt thật mạnh, gây sự chú ý.

Lãm đưa mắt sang nàng, tiên khí chờn vờn quanh người Thần Tình khiến chàng ta hiểu ý, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Mai Lang Vương gật đầu chào nàng. Thần Tình trông vẻ mặt lạnh nhạt của Mai Thần, đôi mắt to tròn cụt hứng thấy rõ.

Tiểu đồng chuẩn bị ghế cho Lãm, còn vị trí trên giường tre thì nhường cho nàng. Sao thấy nàng, đôi má phúng phính đượm hồng, cô bé reo lên - Lâu rồi em mới gặp chị!

- Ôi bé con đáng yêu chưa kìa. - Thần Tình mãn nguyện xoa đầu Sao. Tiếng chị ngân lên từ đôi môi nhỏ bé ấy mới thật là dễ thương. Nàng có cảm giác bản thân trẻ lại hơn nghìn tuổi, tâm trạng lập tức khởi sắc.

- Cho em nè. - Thần Tình lấy từ tay nải ra một hộp gỗ.

Sao đón lấy chiếc hộp, tò mò mở ra, bên trong là những chiếc bánh pía nhân đậu xanh, nhân khoai môn, nhân sầu riêng thơm lừng.

- Oa… - Sao hạnh phúc reo cười.

Thần Tình thấy em thích thú như vậy, lòng nở hoa xuân, nàng không kìm được, đưa tay véo véo đôi má mũm mĩm.



Sao mang hộp bánh đi ra nhà sau, vừa bày chúng ra đĩa vừa chuẩn bị bữa sáng cho Thần Tình. Ưu Liên, Bạch Sứ và Xích Phượng biết nàng đến, ba người cũng không lấy làm ngạc nhiên. Thần Tình qua lại Mai Viện nhiều lần như vậy, mọi người đều đã quen với sự hiện diện của nàng.

Một vài tiểu đồng cùng Sao mang điểm tâm và thức ăn lên.

Trong lúc đó, Mai Lang Vương, Lãm cùng Thần Tình đã có một cuộc trò chuyện thú vị.

- Ngài chính là Thần Tình của Tản Viên Sơn ư? - Lãm lịch thiệp chào hỏi.

- Ừm. - Thần Tình xòe quạt, mỉm cười nhu hòa. Bộ dạng trông rất ra dáng Thần gốc, không giống cái vẻ dở dở ương ương mà nàng thể hiện trước mặt Mai Lang Vương.

- Ngài đúng là một trang tuyệt sắc giai nhân. Những lời đồn đại về ngài có vẻ chỉ là thêu dệt. - Lãm xiêu lòng.

- Hazzz… Ta có làm gì đâu… - Thần Tình u hoài nói, đôi mắt thu ba buồn miên man - Miệng đời thật ác độc, ta đã làm gì như họ nói. Một nữ nhân liễu yếu đào tơ như ta đây một thân một mình ngao du thần giới, làm sao đủ khả năng để trêu chọc các vị Thần lớn? Ta không hiểu tại sao họ có thể tung tin đồn ác ý như vậy.

- Thật tội nghiệp. - Lãm xót xa gõ gõ quạt, chàng ta hoàn toàn bị vẻ cừu non của Thần Tình phỉnh phờ.

Mai Lang Vương xem hết toàn bộ vở kịch đó, khuôn mặt nghiêm nghị không bộc lộ cảm xúc gì.

- Chị, chị đói rồi chứ? - Sao chen ngang cuộc trò chuyện, trao bữa sáng cho Thần Tình.

- Ừm, chị đói lắm, lúc đi chưa kịp ăn gì cả. - Thần Tình không hề khách khí, nhận lấy khay gỗ.

Sao lại đặt những đĩa bánh được bài trí đẹp đẽ xuống cho Lãm và Mai Thần, còn bản thân thì ôm một đĩa bánh khác, ngồi xuống bàn học tiếp tục đọc sách.

- Ôi chà, chăm chỉ thật đấy. - Thần Tình kinh ngạc nhìn Sao.

Sao ngại ngùng, dùng sách che ngang mặt, ấp úng - Dạ không có đâu…

- Gì chứ? Còn nhỏ mà chịu khó đọc sách vậy là tốt lắm đấy.

- Mai Lang nói rằng em phải tự học. - Sao đáp lời - Em không biết bắt đầu từ đâu cả, chỉ biết cố gắng đọc được chút nào hay chút đó.

- Này. - Thần Tình quay ngắt sang Mai Thần - Ngươi để cô bé tự học như vậy hả?

Mai Lang Vương đang uống trà, nghe nàng hỏi thì chỉ dịu dàng cười, nhìn Sao chăm chú.

Thần Tình sầm mặt trước thái độ của chàng…

Hê, tên Mai Thần này… Cách mà hắn nhìn cô bé dường như đã thay đổi…

- Thật là, ta nghĩ mình đã nắm được tình hình qua thư. - Thần Tình lầm bầm nói - Cho đến khi ta tới đây, ta mới thấy tình hình còn phức tạp hơn ta nghĩ.

Lời nói của nàng khiến những người xung quanh khó hiểu. Ngày cả Lãm và Mai Thần cũng chẳng biết nàng đang nói đến vấn đề gì.

Thần Tình mở tay nải của mình ra cho họ xem. Bên trong là rất nhiều sách.

- Đây, ta mang đến cho em thứ này.

- Dạ? - Sao không thể tin được.

Thần Tình nâng một quyển sách lên, đó là loại sách viết về thiên nhiên, con người với lượng chữ ít kèm theo tranh ảnh minh họa, mỉm cười - Thứ này chắc chắn sẽ khiến em thích.

Sao đón lấy quyển sách từ tay nàng. Cô bé lật giở vài trang, những hình ảnh sống động, đẹp đẽ bên trong ngay lập tức thu hút em. Sao chăm chú đọc quyển sách đó, quên cả không gian, thời gian. Đôi mắt thơ ngây tràn ngập háo hức.

Mai Lang Vương chú ý đến trang sách mà Sao đang đọc. Đó là trang có hình hai chú thỏ xám đáng yêu đang tựa vào nhau, đôi mắt nâu mở to, hai cái tai lớn cụp xuống, bộ lông xù mềm mại hệt như cục bông, đã vậy chúng còn béo tròn nữa.

Sao như bị thôi miên vào bức tranh ấy. Cho đến khi em đọc những chú thích bên cạnh bức tranh và biết loài vật ấy là thỏ, em càng chăm chú hơn.

Mai Thần âm thầm mỉm cười.

Chàng muốn ngắm Sao như vậy, mãi mãi.

- Còn đây là văn học thiếu nhi. - Thần Tình lần lượt giơ những quyển sách lên, giới thiệu - Có truyện cổ tích, truyện phiêu lưu trinh thám, thơ, cả sách tranh được tạo tác kì công cũng có. - Nàng giở một quyển sách ra, hình ảnh một ngôi nhà lớn liền xuất hiện. Người ta tạo và xếp trang sách sao cho giống hình ảnh một ngôi nhà, đó là loại sách mà cư dân hiện đại dưới trần thường gọi là "Sách 3D".

- Đẹp quá! - Sao bị thu hút triệt để.

Cô bé chạm tay vào ngôi nhà hiện hữu trên trang sách, ngơ ngẩn hồi lâu. Đẹp quá, em chưa từng thấy thứ gì kì diệu như vậy.

- Còn nữa, đây là truyện tranh. Ta nghe một số tiên nữ nói rằng thứ này thịnh hành dưới trần lắm. Ngay cả bọn họ cũng thỉnh thoảng xuống dưới ấy tìm đọc. Nghe đâu khởi nguồn của nó là từ những vị thần của Phù Tang. Chà, nghệ thuật của họ đúng là kì lạ nhỉ?

- Vẽ từng trang như vậy mất thời gian thật đấy. - Lãm giở một quyển truyện lên, lướt đọc.

- Ừ, họ đúng là kiên trì và tỉ mỉ. - Thần Tình nhận xét.

- Còn đây là gì? - Lãm chỉ vào quyển sách cuối cùng nằm dưới đáy của tay nải.

- À. - Thần Tình cười bí hiểm, nâng nó lên, hào hứng giới thiệu với Sao - Đây là cổ tích công chúa.

- Cổ tích công chúa? - Lãm và Sao cùng lặp lại.

- Phải phải. - Thần Tình hào hứng, đây đúng là nghề nghiệp của nàng - Những câu chuyện trong đây đều là những chuyện tình tuyệt đẹp. Về nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, về nàng công chúa tóc mây xinh đẹp bị nhốt trên tháp canh. Về nàng công chúa say ngủ trong rừng sâu… A, còn gì nữa nhỉ? Đúng rồi, nàng tiên cá - Công chúa thủy tề xinh đẹp vướng phải mối tình đau khổ với hoàng tử loài người.

- … - Chân mày Lãm giật giật.

Sao cũng ngớ ra.

Mai Lang Vương đỡ trán.

Chỉ có Thần Tình là thích thú đến phát điên với quyển truyện trên tay.

- Tôi đã từng nghe nói đến những câu chuyện này. - Lãm chóng cằm - Nó là thứ đến từ bên ngoài đúng không?

- Đúng vậy, những vị thần đến từ phương Tây đã tặng quyển sách cho ta. - Thần Tình phe phẩy quạt, tít mắt đáp.

- Ngài quen biết cả họ? - Lãm giật mình.

- Phải đó, "English" của ta tốt lắm, thời đại nào rồi? Ở đâu cũng có sự giao lưu hội nhập vậy thôi. - Thần Tình tự hào.

- Tại sao ngài không mang đến cho Sao những quyển sách đượm hồn dân tộc chứ? - Lãm cau mày - Ví dụ như Truyện Kiều hay Lục Vân Tiên chẳng hạn. Chí ít thì cũng phải có tuyển tập ca dao tục ngữ… Mấy quyển truyện đến từ bên ngoài ấy có thích hợp với cô bé hay không?

- Thích hợp chứ. Ta lại thấy Truyện Kiều hay mấy cái điển tích điển cố mới không thích hợp đó. - Thần Tình cong môi phản bác.

- Sao còn nhỏ như vậy, em ấy hiểu gì về tình yêu chứ?

- Còn Truyện Kiều? Đó sau cùng cũng là tình yêu mà thôi!

Lãm với Thần Tình từ đó đã xảy ra một cuộc tranh luận. Thần Tình là người không dễ dàng chịu thua còn Lãm thì là nhà nho khá bảo thủ. Vở kịch yếu mềm trước đó Thần Tình diễn cuối cùng sụp đổ. Lãm cũng chẳng còn giữ thái độ nho nhã nữa, hai người biết tổng nhau.

Mai Lang Vương day trán khó chịu. Bình thường chàng chịu đựng một tên Lãm lắm lời đã đủ rồi, nay còn gặp thêm một Thần Tình. Hai người này hợp lại với nhau liền trở thành cái chợ. Ồn ào khiến chàng đinh tai nhức óc.

Chàng lại đưa mắt nhìn Sao. Cô bé lúc này đang chăm chú xem qua số sách mà Thần Tình mang đến. Sau khi nghiêm túc đọc hết một lượt, Sao chỉ ôm lấy những quyển sách tranh, những quyển truyện phiêu lưu trinh thám và thơ mà không đả động gì đến quyển cổ tích công chúa. Điều này khiến chàng rất ngạc nhiên.

- Em không thích à? - Mai Thần đặt tay lên quyển cổ tích, từ tốn hỏi.

Câu hỏi của chàng khiến Lãm và Thần Tình đang cãi vã lập tức im lặng, quay sang nghe ngóng.

- Vâng. - Sao cười ngây thơ, ôm lấy quyển sách tranh có hình thỏ - Em không thích công chúa đâu.

Mai Thần sững người, cô bé lại tiếp tục nói - Em thích những chuyến phiêu lưu hơn, giống như những gì em và ngài đã trải qua ở Kon Chư Răng vậy. Ước gì sắp tới chúng ta sẽ được tham gia một chuyến hành trình giống như vậy nữa.

- Oh… - Lãm thích thú cười.

- Kon Chư Răng? - Thần Tình không tin nổi - Ngươi mang cô bé đến Kon Chư Răng ư?

Mai Lang Vương không trả lời nàng, đôi mắt nâu chỉ hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Sao.

Cô bé này thật kì lạ…