Uất Trì Xảo nhìn qua cửa sổ thấy hai người đi đã xa, bèn quay lại cười nói nhỏ với Hạ Thiên Tường :
- Chúng ta trong lúc bất ngờ đã thu hoạch được rất nhiều lợi ích. Lão đệ cũng không cần phải mạo hiểm vào thám thính trong núi Kỳ Liên nữa.
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười :
- Lão tiền bối nói thế không đúng, hiện thời cháu còn có hai điểm nghi vấn, thế nào cũng phải vào Kỳ Liên một chuyến mới được.
Uất Trì Xảo không biết làm thế nào, đành gượng cười nói :
- Hai điểm nghi vấn của lão đệ, ta đã đoán ra rồi, để ta nói cho mà nghe: Một là, hai tay thế ngoại kỳ nhân ẩn náu trong Chúng Diệu đường, định ám trợ cho phái Kỳ Liên là ai? Hai là cái vật ở trong động Giáng Tuyết có thể làm đảo lộn tình thế võ lâm đương thời mà Ngô Vinh nói đó, và có phải chính là cây Thiên Kinh do Tiêu Càn đánh ở động xác chim bằng ngày trước không? chớ gì?
Hạ Thiên Tường vỗ tay cười nói :
- Lão tiền bối đoán không sai một ly nào! Chẳng lẽ có hai nghi vấn quan trọng như vậy, mà ta không chịu mạo hiểm lên Giáng Tuyết thám thính, tìm cho ra đầu mối ư?
Uất Trì Xảo cười nói :
- Đi thì vẫn đành là nên đi, nhưng lão đệ nên biết Giáng Tuyết nham nhiều cao thủ hơn Bộ Hư đạo quán, mà lực lượng của chúng ta hôm nay lại còn đơn hạc hơn bữa ở Điểm Thương nhiều. Như thế có khác cầm đùi heo mà quặt mõm chó, đi thì đừng hòng về nữa?
Hạ Thiên Tường bật cười nói :
- Lão tiền bối đừng có đề cao quân địch như thần như thánh, mà tự coi mình như cái tôm cái tép! Cứ cái tài khéo tay khéo chân và cách ăn trộm tài tình với cây gậy Thất Bảo Lý Công Quải diệu dụng vô cùng của lão tiền bối, rất có thể biến hung hóa cát, gặp nạn thành may được. Vả lại cháu có một trái Càn Thiên Tích Lịch, cũng có thể ngăn chặn được đối phương không dám giở độc thủ, như vậy có việc gì mà lo?
Uất Trì Xảo nghe Hạ Thiên Tường nói một thôi một hồi, bất giác cũng thấy ngứa ngáy chân tay, đôi mắt long lanh gật đầu nói :
- Được, được, đã vậy chúng ta cũng thử liều vào hang hổ cầu may một chuyến xem sao!
Hạ Thiên Tường cả mừng nói :
- Uất Trì lão tiền bối, lần này vào Kỳ Liên thám hiểm, lão tiền bối hãy nhường cho cháu xếp đặt kế hoạch.
Uất Trì Xảo cầm chén rượu đưa lên miệng uống một hơi cạn, rồi gật đầu cười :
- Xin tuân mệnh chủ soái!
Hạ Thiên Tường cao hứng vô cùng, hớn hở nói :
- Chúng ta phải chia ra làm hai đường, lão tiền bối lên Chúng Diệu đường, tìm cách dò xem người mà được phái Kỳ Liên tôn làm quân sư là ai? Cháu thì sang động Giáng Tuyết tìm xem có phải cây Thiên Kinh Kỳ Thụ họ trồng ở đấy không?
Uất Trì Xảo hỏi :
- Ta vào Chúng Diệu đường một cách đàng hoàng, hay là phải lén lút.
Hạ Thiên Tường nói :
- Lão tiền bối cứ đi vào Chúng Diệu đường bằng một cách công khai còn cháu vào động Giáng Tuyết, thì bằng một cách lén lút.
Uất Trì Xảo cười nói :
- Lão đệ ra tay vận trù quyết sách, thì phải chỉ thị cho rõ ràng. Ta dùng cách gì mà vào Chúng Diệu đường một cách công khai được?
Hạ Thiên Tường kiên quyết trả lời :
- Lão tiền bối mượn danh nghĩa một vị cao nhân tuyệt thế nào đó, sai lại truyền ngôn đường đường chính vào thẳng Chúng Diệu đường, chỉ cần ứng đối trôi chảy, là tụi kia không dám giở mặt xử hổn với mình ngay được.
Uất Trì Xảo nghe Hạ Thiên Tường nói, chợt nảy ra một kế, sắc mặt hớn hở nói :
- Phải, phải kế ấy hay đó, ta sẽ giả danh sư phó ngươi là Hoàng Phủ Thúy nhờ lại đưa tin là chính đáng lắm rồi!
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Sư phó cháu xưa nay vốn không thích dây vào việc thiên hạ, chi bằng ta mượn tên lão tiền bối Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh có lẽ thích hợp hơn!
Nói đến đây chợt ngừng lại, cặp mắt mơ màng thở dài một tiếng rồi lại tiếp :
- Nhắc đến lão tiền bối Trọng Tôn Thánh cháu lại nhớ đến Trọng Tôn cô nương, nếu hôm nay có nàng và mấy con linh thú giúp đỡ mình thì công việc dễ dàng biết mấy!
Uất Trì Xảo cười nói :
- Hạ lão đệ không nên buồn, cứ mắt ta coi Trọng Tôn cô nương đối với lão đệ ngoài mặt tuy lãnh đạm, nhưng trong bụng thật ân cần. Lúc này tuy không mong gặp được nàng, nhưng mai mốt thiếu gì phen tái ngộ!
Hạ Thiên Tường gật đầu nói :
- Cháu vẫn biết nàng tốt với cháu lắm, nếu không thì khi nào lại chịu cất công lên tận Đại Tuyết sơn, đường trường ngàn dặm để cầu linh dược cho cháu? Cháu chỉ ân hận một điều là nàng không cho cháu được tạ ơn một câu, lập tức đi ngay, làm cho lúc nào cháu cũng thắc mắc không sao quên được!
Nói đến đấy, dường như lại gợi mối sầu tư, nâng chén lên uống một hơi cạn, sắc mặt tỏ ra uất ức vô cùng.
Uất Trì Xảo đã đầy kinh nghiệm, biết rằng có khuyên giải lúc này cũng vô ích, bèn nói lảng sang chuyện khác :
- Hạ lão đệ, chúng ta đã quyết định như vậy thì nên thi hành sớm đi là hơn. Chúng ta đã ăn xong. Phải đi ngay mới kịp!
Hạ Thiên Tường nghe nói, quả nhiên lại thấy tinh thần phấn chấn, cười nói :
- Lão tiến bối nên đi trước cháu một lúc, vì phía trước núi có việc, thì phía sau núi may ra họ trễ nải việc canh phòng, cháu có thể lẻn vào dễ dàng được!
Uất Trì Xảo mỉm cười gật đầu, bèn gọi tửu bảo tính tiền, rồi cùng ra khỏi tửu lầu, đi thẳng lên núi Kỳ Liên, phía nam thành Lương Châu.
Vừa tới chân núi, Uất Trì Xảo trỏ về phía nam bảo Hạ Thiên Tường.
- Theo chỗ tôi biết, do con đường này vào đến tòa núi cao thứ tư quanh năm tích tuyết, tức là Giáng Tuyết nham. Đến đây chúng ta không nên đi cùng nữa, đợi khi xong việc, sẽ đợi nhau ở chỗ này là được.
Nói xong thi triển môn khinh công thượng thừa, thoắt cái đã tung mình bay về phía núi non trùng điệp.
Hạ Thiên Tường bồi hồi giây lát, chú ý nhớ kỹ hình thế xung quanh chân núi, rồi cũng leo trèo tìm lối đi về phía nam. Nhưng vừa leo hết một vòng sườn núi, bất giác vừa sợ vừa mừng, sửng sốt đến cực điểm.
Thì ra trên ngọn núi đá phía trước mặt, con thú Đại Hoàng đang ngồi chồm hỗm, dưới gốc cổ tùng con ngựa long câu đang cúi đầu gặm cỏ còn người mà chàng vẫn mơ màng tưởng nhớ ngày đêm thì đang ôm con Tiểu Bạch, ngồn ngộn như một pho tượng đứng cạnh gốc thông, đôi mày liễu hơi chau, làn thu ba sẽ gợn, sắc mặt nửa giận nửa mừng đang đăm đăm nhìn mình đi lại.
Hạ Thiên Tường trong lúc vắng mặt Phi Quỳnh thì trăm thương, nghìn nhớ, mà lúc gặp mặt nàng lại không biết nên nói câu gì, chỉ thấy hai má nóng bừng, ngập ngừng khẽ gọi :
- Trọng Tôn tỷ tỷ...
Trọng Tôn Phi Quỳnh thấy chàng gọi thế cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ giây lát, nàng lại cau mày hỏi :
- Xưa nay anh vẫn có tính cao ngạo, không chịu thua ai, sao bữa nay lại chịu gọi tôi bằng chị một cách ngọt như vậy?
Hạ Thiên Tường lại càng nóng mặt, không biết trả lời làm sao, chỉ bước tới bên nàng, chắp tay thi lễ, mỉm cười nói :
- Trước hết tôi xin cảm tạ tỷ tỷ đã vì tôi bạt thiệp trường đồ, lên Đại Tuyết sơn cầu xin linh dược.
Phi Quỳnh cười nói :
- Bông Chu Hồng Tuyết Liên dọc đường bị người cướp mất, việc đi xin thuốc của tôi chỉ là vô công, chàng đừng nhắc đến nữa.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Chắc tỷ tỷ đoán tôi lên trên này, nên đến tìm tôi phải không?
Lần này đến lượt Phi Quỳnh đỏ mặt, nửa giận nửa ngượng, trừng mắt nhìn chàng rồi nói :
- Anh tự tin vì cái gì, mà dám cho là tôi lên đây cốt để tìm anh?
Hạ Thiên Tường nghe giọng nói, biết là nàng có ý giận, tự hối là mình nói thẳng quá làm cho đối phương xấu hổ, bèn vội cười tìm cách chữa thẹn.
- Ý tôi muốn nói là tỷ tỷ vẫn biết tính tôi ưa gây ra tai vạ, thường vẫn ngầm phù trợ, nay tình cờ gặp đây, chắc cũng sẵn lòng giúp đỡ...
Phi Quỳnh sắc mặt đã hơi dịu, đưa mắt nhìn con long câu và hai con linh thú, rồi mỉm một nụ cười rất tươi :
- Tôi và tất cả bọn tùy tùng đều ở cả đây, anh muốn chúng giúp bằng cách gì? Lẻn vào động Giáng Tuyết do thám, hay lên Chúng Diệu đường một cách công khai?
- Trọng Tôn tỷ tỷ là thần tiên hay sao? Sao lại biết cả Âm Dương Bát Quái?
Phi Quỳnh cười nói :
- Nếu tôi là thầy bói biết trước mọi việc, thì tôi đã báo cho anh biết người đứng phía sau phía Kỳ Liên là ai? Và các vật giấu trong động Giáng Tuyết có phải là cây Thiên Kinh không? Như thế có phải giản tiện bao nhiêu? Việc gì còn phải để anh chia việc cho vị Uất Trì thần thâu, mượn danh gia gia tôi lên Chúng Diệu đường, nói nhăng nói cuội làm gì cho mệt?
Hạ Thiên Tường hoảng nhiên tỉnh ngộ, liền hỏi :
- À thôi phải rồi, thì ra lúc ấy tỷ tỷ cũng có mặt trong tửu lâu thành Lương Châu chứ gì?
Phi Quỳnh vỗ lên bộ lông trắng muốt của con Tiểu Bạch, rồi mỉm cười nói :
- Cũng may lúc đó anh không chửi vụng tôi, không thì bữa nay tôi cũng mặc kệ anh không can thiệp gì đến những việc anh làm nữa!
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Khi nào tôi chửi vụng tỷ tỷ! Tôi chỉ mong nhớ ngày đêm không sao nguôi được...
Trọng Tôn cô nương nổi giận nói :
- Anh lại nói láo hả?
Hạ Thiên Tường thấy nàng có vẻ giận lại càng kiều diễm đáng yêu, bất giác như si như dại, mê man đáp :
- Tỷ tỷ, những lời tôi nói toàn là xuất phát tự ruột gan, đâu phải là nói láo! Từ bữa biệt nhau ở Hoàng Sơn, lúc nào tôi cũng nhớ tỷ tỷ.
Phi Quỳnh thấy chàng si si mê mê, càng nói lại càng khó nghe, bất giác đôi má đỏ bừng, luôn luôn dẫm chân xuống đất.
Hạ Thiên Tường thấy thái độ của nàng như vậy, mới biết là mình nói lỡ lời, bất giác mặt cũng nóng bừng, vội lãng sang chuyện khác :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, tôi muốn nhờ tỷ tỷ dạy tôi một việc, được không?
Trọng Tôn Phi Quỳnh vẫn còn chưa nguôi giận, cặp môi anh đào hơi bĩu ra một chút, nhìn Hạ Thiên Tường nói :
- Anh đường đường là đệ tử đắc ý của Bắc Minh Thần Bà lại còn muốn theo tôi học nghệ nữa à?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Không phải muốn học võ công, mà chỉ cần học mấy câu thôi.
Phi Quỳnh cho là Hạ Thiên Tường lại cố ý trêu chọc, bèn sầm mặt lạnh lùng nói :
- Nếu anh còn nói láo, thì từ này đừng trách là tôi không thèm lý đến anh nữa!
Hạ Thiên Tường vội nói :
- Tôi muốn nhờ tỷ tỷ dạy tôi mấy câu mà tỷ tỷ nói với con ngựa hôm ở Thiên Tâm bình thế nào, để nó ngoan ngoãn đi theo tỷ tỷ, mà không hề nhớ đến chủ cũ nữa.
Phi Quỳnh ngạc nhiên hỏi :
- Anh học mấy câu ấy để làm gì?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Tôi và Chưởng môn phái Kỳ Liên đánh cuộc với nhau, tôi có hy vọng chiếm được con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh của lão, chỉ tiếc vì con ngựa ấy tính dữ quá...
- Sao anh biết con ngựa ấy tính dữ lắm? Hoặc giả đã bị nó đá cho mấy cái rồi phải không?
Hạ Thiên Tường hơi đỏ mặt, liền đem câu chuyện thử ngựa ở Hoàng Sơn bị con Thiên Lý Cúc Hoa Thanh hất xuống đất hai lần, nói hết cho Phi Quỳnh nghe, đoạn lại cười kết luận :
- Nếu tỷ tỷ vui lòng dạy tôi mấy câu đó, lần sau gặp con thần long ấy, tôi chỉ cần rỉ tai nói với nó vài câu, là nó có thể bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, lại làm cho Thích Đại Chiêu phải tức hộc máu ra nữa!
Phi Quỳnh gật đầu cười, rồi đọc cho chàng nghe mấy câu tiếng thú, nghe thật kỳ dị :
- Ha ky ly ma, ma hy ly ha, Ha ky ma ma cổ long!
Hạ Thiên Tường học đi học lại vài lượt, lúc đầu còn thấy cứng lưỡi sau đọc luôn ba bốn lần đã thấy trơn trơn dễ thuộc, bèn lại mỉm cười hỏi Phi Quỳnh :
- Mấy câu ấy đọc giống như người ta niệm chú không biết ý nghĩa thế nào?
Phi Quỳnh cười nói :
- Nó cũng giống như câu người ta nói: “Ta thích mi lắm, nếu mi đi với ta, ta sẽ đối đãi với mi rất tử tế!”
Hạ Thiên Tường “à” một tiếng, nhìn nàng, nhắc lại :
- Ta thích mi lắm, nếu mi đi với ta, ta sẽ đối đãi với mi rất tử tế!
Phi Quỳnh chợt nghĩ ra câu ấy có hàm hai ý, nghe rất trái tai, bất giác đỏ bừng mặt, lườm Hạ Thiên Tường một cái rồi nói :
- Anh xấu lắm, từ nay tôi mặc xác anh!
Nói xong toan bế con bạch viên, nhảy lên lưng ngựa toan đi.
Hạ Thiên Tường hoảng hốt vội chạy ra nắm lấy hai chiếc áo khoác đen của nàng, nhăn nhó kêu :
- Sao tỷ tỷ cứ giận tôi mãi thế? Nào tôi có biết mấy câu đó ý tứ thế nào đâu?
Phi Quỳnh cũng nhận thấy trách chàng thật vô lý, bèn lại nhảy xuống ngựa, hừ một tiếng rồi nói :
- A, cứ thế mà nói với nó là đủ rồi, việc gì còn phải hỏi ý nghĩa.
Hạ Thiên Tường chỉ dạ dạ vâng lời, không dám nói gì nữa. Nhưng trong bụng lại nghĩ: “Một vị giai nhân diễm lệ tuyệt trần như Phi Quỳnh, lại dùng những lời ngọt như đường mật rót vào tai thì đá cũng phải gật đầu, cứ gì con ngựa? Còn cái bộ mình nói, không biết nó có nghe không, hay là nó lại nổi hung đá phốc cho một cái bắn xa tới hai ba trượng thì có!”
Phi Quỳnh thấy chàng có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi, liền nói :
- Chàng ta không nên đứng đây nói chuyện phiếm mất thì giờ. Vị Uất Trì lão tiền bối của chàng lúc này chắc đã gặp bọn Kỳ Liên hung ác kia rồi, và không biết chừng đang gặp những sự nguy hiểm cũng nên!
Hạ Thiên Tường cũng giật mình nói :
- Tỷ tỷ có con ngựa chạy nhanh, nên đem Đại Hoàng lên núi tiếp ứng cho Uất Trì Xảo tiền bối, còn Tiểu Bạch thì cho theo tôi lên động Giáng Tuyết.
Phi Quỳnh lắc đầu :
- Đại Hoàng đã giết chết Tiêu Càn ở ngôi chùa hoang bên bờ sông Nhị Hải rồi, bây giờ không nên để nó gặp mặt bọn quần hung phái Kỳ Liên nữa, cho cả nó và Tiểu Bạch cùng lên động Giáng Tuyết với anh cũng được.
- Tỷ tỷ đi một mình lên Chúng Diệu đường, tôi thật không yên tâm chút nào!
Phi Quỳnh cười nói :
- Tôi đi một mình, anh không yên tâm, sao ban nãy anh lại yên tâm để cho Uất Trì lão tiền bối đi một mình?
Hạ Thiên Tường đỏ mặt đứng im, không biết nói gì nữa.
Phi Quỳnh lại cười nói :
- Uất Trì lão tiền bối của chàng mượn tiếng gia gia tôi lên Kỳ Liên, đã chắc gì họ không nghi ngờ? Bây giờ để tôi lên tiếp ứng thì nhất định họ phải tin.
Hạ Thiên Tường vừa gật đầu, Phi Quỳnh lại tiếp :
- Vả lại tôi đã không đem vũ khí, lại cũng không đem theo Tiểu Bạch, Đại Hoàng mà bọn Kỳ Liên vẫn coi là ác thú, càng tỏ ra là mình không có ý định khiêu khích với họ. Thích Đại Chiêu dù hung ác đến đâu cũng không dám hãm hại sứ giả và ái nữ của Thiên Ngoại Tình Ma.
Hạ Thiên Tường nghe nàng nói có vẻ hợp tình hợp lý bèn mỉm cười nói :
- Tỷ tỷ nói phải lắm, tôi xin đem Đại Hoàng và Tiểu Bạch lên động Giáng Tuyết. Tỷ tỷ có cần phải dặn gì không?
Phi Quỳnh nhìn Đại Hoàng trầm giọng nói :
- Đại Hoàng, hôm ở Nhị Hải mày đã phạm tội giết người, nhưng vì lỗi không phải ở mày, lại được nhiều người xin hộ, nên ta đặc biệt dung thứ cho. Từ nay trở đi ta cấm chỉ, không được nổi hung giết người nữa nghe không?
Hạ Thiên Tường nghe nàng nói, lại chợt nhớ đến việc ở Cửu Nghi sơn dạo trước bèn hỏi :
- Trọng Tôn tỷ tỷ, có bữa nào tỷ tỷ một mình một ngựa giết cả bọn Kỳ Liên tứ quỷ ở trên Cửu Nghi sơn tỉnh Hồ Nam không?
Phi Quỳnh ngạc nhiên nói :
- Tôi từ bé đến giờ, chưa từng giết một người nào bao giờ, khi nào lại lên Cửu Nghi sơn, một mình giết Tứ Quỷ? Chàng hỏi thế để làm gì?
Hạ Thiên Tường lại cau mày hỏi :
- Tỷ tỷ có cho ai mượn con Thanh Phong Ký bao giờ không?
Phi Quỳnh lắc đầu :
- Con ngựa này trừ cựu chủ nhân của nó là Tái Hàn Khang và tôi ngoài ra chắc không còn người thứ ba nào dám cưỡi lên lưng nó.
Nói đến đó nàng lại nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười tiếp :
- Bây giờ anh đã học được mấy câu chú, may ra nó cũng tử tế với anh đôi chút.
Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :
- Vậy thì tốt lắm, để hôm nào có dịp, tôi sẽ xin tỷ tỷ cho thử một chuyến. Bây giờ ta nên chia việc đi ngay, kẻo sợ muộn quá.
Phi Quỳnh buông tay cho Tiểu Bạch nhảy xuống, cùng nó với Đại Hoàng đi theo Hạ Thiên Tường, còn mình thì nhảy lên mình ngựa nhắm hướng Kỳ Liên phóng tới.
Đây nói về Tam Thủ Lỗ Ban, Uất Trì Xảo từ biệt Hạ Thiên Tường thi triển thân pháp khinh công đi thẳng lên Chúng Diệu đường. Nhân vì một giải về phía Tây bắc, xưa nay không ai dám vuốt râu con hổ Kỳ Liên phái, cho nên Thích Đại Chiêu không cần phải đặt người canh gác hay mai phục gì ở mé trái Giáng Tuyết nham, vì thế mà Uất Trì Xảo cứ việc thung dung tiến thẳng tới chân nham, mà không bị ai ngăn cản.
Chúng Diệu đường nguyên là một tòa đại sảnh dùng làm chỗ hội nghị trong sơn trang, sau vị gọi quen miệng, dần dần ba chữ “Chúng Diệu đường” thành ra đại biểu cho cả tòa sơn trang trong đó. Ngoài cửa trang có bốn tên đệ tử phái Kỳ Liên, thay phiên nhau canh gác.
Uất Trì Xảo vừa vào tới nơi, không đợi đối phương tra hỏi lập tức cười ha hả nói :
- Phiền người vào thông báo với quí Chưởng môn nói lão phu là Tam Thủ Lỗ Ban Uất Trì Xảo có chút việc cần xin vào yết kiến.
Tam Thủ Lỗ Ban danh tiếng cũng không nhỏ, nên tên đệ tử Kỳ Liên nghe nói vội lập tức chạy vào thông báo, chờ một lúc không lâu, đã thấy Âm Ty Tiểu Phán Ngô Vinh chống nạng bước ra đón khách.
Uất Trì Xảo chắp tay cười nói :
- Uất Trì Xảo mạo muội tới đây, không biết quí Chưởng môn có vui lòng tiếp kiến không?
Ngô Vinh cười một cách nham hiểm :
- Uất Trì đại hiệp hạ cố tới đây thật vinh hạnh cho chúng ta nhiều lắm. Chưởng môn sư huynh tôi đang chờ ngài ở Chúng Diệu đường, xin mời ngài đi theo tôi.
Uất Trì Xảo thấy đối phương đối với mình vẫn ngọt ngào lễ độ, liền nghĩ bụng: “Có lẽ Bào Tam Cô và Cận Lưu Hương vẫn chưa về Kỳ Liên, nên đối phương chưa biết việc Tiêu Càn bị thảm tử, nếu không khi nào họ đối xử với mình như vậy?”
Vừa nghĩ đến đấy, chân đã bước tới Chúng Diệu đường, chỉ thấy trong tòa đại sảnh rộng lớn, trừ một bức màn lụa màu vàng buông từ trên trần rủ xuống đất, ngăn đôi gian nhà ra, thì ở phía ngoài chỉ bày vài chiếc bàn ghế sơ sài. Chưởng môn phái Kỳ Liên tươi cười đứng ngoài cửa sảnh đường chờ khách.
Uất Trì Xảo nhân đã nghe lỏm được câu chuyện bí mật do Ngô Vinh thuật lại với Huyền Tu đạo trưởng trên tòa tửu lâu, nên biết Thích Đại Chiêu hồi này đang đốc thúc người luyện Cửu U Lân Hỏa ở Chúng Diệu đường, chắc là khi nghe tin mình đến mới vội vàng dọn dẹp giấu đi, bèn giả vờ như không lưu ý, chỉ vòng tay thi lễ, mỉm cười nói với Thích Đại Chiêu :
- Xin Thích chưởng môn thứ cho Uất Trì Xảo cái tội đường đột đến bái yết, làm nhiễu sự thanh tu của chủ nhân.
Thích Đại Chiêu vừa đáp lễ, vừa cung kính mới khách ngồi, rồi cười ha hả nói :
- Uất Trì đại hiệp sao lại nói vậy? Kỳ Liên phái vì ở hẻo lánh trong vùng Tây bắc này, nên ít khi được các vị cao minh võ lâm chiếu cố, nhất là những nhân vật như Uất Trì đại hiệp, dẫu muốn mời cũng khó nữa là...
Uất Trì Xảo thấy Thích Đạo Chiêu tỏ vẻ nhún nhường hòa nhã, biết là mình đoán không sai, bọn Bào Tam Cô chưa về núi thật. Mà hai người kia chưa về, thì tất họ cũng không thù hằn gì lắm, mình nói năng nên phải giữ gìn cẩn thận một chút không nên làm cho họ giận mà chuốt lấy tai vạ.
Lúc này tên đệ tử hầu cận đã pha trà thơm bưng lên, Uất Trì Xảo nâng chén mời Thích Đại Chiêu và Ngô Vinh, rồi mỉm cười nói :
- Chắc hai vị chưa đoán được Uất Trì Xảo này tới đây có việc gì?
Thích Đại Chiêu lắc đầu cười nói :
- Bọn Thích Đại Chiêu thẹn vì không có tài xem bói, nhưng nghe lời Uất Trì đại hiệp nói, thì hình như ngài định lên đây có việc, chớ không phải là vì ngẫu nhiên đi qua.
Uất Trì Xảo gật đầu :
- Tôi vì chịu ủy thác nên mới lặn lội đường trường lên đây, nhân dịp được chiêm ngưỡng phong quang Giáng Tuyết nham - Chúng Diệu đường cũng là...
Thích Đại Chiêu tỏ vẻ ngạc nhiên, ngắt lời hỏi :
- Uất Trì đại hiệp chịu lệnh sai khiến của ai?
Uất Trì Xảo gật đầu cười :
- Tôi nhân trong lúc du hiệp giang hồ, dọc đường gặp một vị tuyệt thế kỳ nhân, nhờ tôi lên Kỳ Liên nói với một vị tuyệt thế kỳ nhân khác ẩn cư ở Giáng Tuyết nham mấy câu.
Thích Đại Chiêu nghe xong chợt biến sắc mặt, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười hỏi :
- Vị tuyệt thế kỳ nhân mà đại hiệp gặp ở dọc đường là ai? Và vị tuyệt thế kỳ nhân khác ẩn cư ở đây lại là ai nữa?
Uất Trì Xảo trông thần sắc đối phương, biết là hắn cố ý che đậy, bất giác cười thầm, đứng lên hướng vào Thích Đại Chiêu và Ngô Vinh chắp tay vái dài, rồi cười nói.
- Uất Trì Xảo này chỉ thay người truyền tin, nếu có điều gì không phải, xin Chưởng môn và Ngô huynh thứ lỗi cho.
Thích Đại Chiêu và Ngô Vinh cũng chắp ta đáp lễ. Thích Đại Chiêu lại nói :
- Uất Trì đại hiệp bất tất phải quá khiêm, có việc gì xin cứ cho biết?
Uất Trì Xảo cố làm ra vẻ thần bí, hạ thấp giọng, nói :
- Vị tuyệt thế kỳ nhân tôi gặp còn nói hiện nay trên Giáng Tuyết nham không phải chỉ có một vị tuyệt thế cao nhân, mà là có những hai vị!
Thích Đại Chiêu nghe nói thốt nhiên giật mình, làm cho chén nước chè cầm trong tay bị sóng ra ngoài ướt cả vạt áo, bèn vội đứng lên rủ áo tạ cớ quay lưng đi, đưa mắt hỏi ngầm ý Ngô Vinh xem nên xử trí thế nào? Nên nhận hay chối phắt?
Ngô Vinh cau mày hỏi Uất Trì Xảo :
- Vị tuyệt thế kỳ nhân mà Uất Trì đại hiệp gặp, nói có hai vị tuyệt thế kỳ nhân ẩn cư ở đây tên họ là gì, lai lịch thế nào không?
Uất Trì Xảo lắc đầu cười :
- Vị tuyệt thế kỳ nhân ấy chỉ nhờ tôi chuyển đạt vài câu!
Thích Đại Chiêu và Ngô Vinh đưa mắt nhìn nhau, vừa toan trả lời đột nhiên từ phía sau bức màn có một giọng nói kỳ lại, nhỏ như tiếng tơ đưa ra, từng tiếng :
- Thích chưởng môn không việc gì phải giấu giếm, ta muốn nói chuyện với vị Tam Thủ Lỗ Ban này vài câu.
Tiếng nói vừa dứt, bức màn che từ từ rẽ ra hai bên, chỉ thấy bên trong có một bồ đoàn lớn, trên bồ đoàn có một lão nhân mặc áo vàng ngồi xếp chân bằng tròn, mớ tóc bạc buông xõa xuống hai bên, khiến người khó nhận được diện mạo, trước mặt lão nhân có bày chín cái đỉnh bằng đồng.
Uất Trì Xảo đưa mắt ngắm nhìn vị lão nhân một lát nhưng không sao nhận ra được một nét quen thuộc nào ở diện mạo, hình dáng cũng như giọng nói, cử chỉ của lão.
Hoàng y lão nhân vẫn giữ nguyên dáng ngồi xếp bằng và cái đầu hơi cúi xuống thủng thẳng hỏi :
- Uất Trì bằng hữu chắc muốn biết tên họ, lai lịch của lão phu phải không?
Uất Trì Xảo thấy lão vẫn dùng cái giọng nhỏ như tiếng tơ, không ai phân biệt được là mừng hay giận nên cũng phải đề cao cảnh giác, mỉm cười trả lời :
- Uất Trì Xảo sinh bình không thích tò mò, muốn biết việc riêng hay của người khác, lão nhân cho biết tên tuổi lai lịch thì cho, bằng không thì...
Hoàng y lão nhân nghe Uất Trì Xảo nói đến đấy, chỉ hừ một tiếng rồi ngắt lời :
- Ngươi không muốn biết tên họ lai lịch của ta càng hay, bằng không thì ngươi không thể sống mà ra khỏi đây được năm bước.
Uất Trì Xảo nghe nói, ngạo khí bốc lên, lông mày dựng ngược, nhưng lại chợt nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nên đành cố nhịn.
Hoàng y lão nhân lại hỏi :
- Ngươi gặp người nhờ nhắn tin cho ta ở đâu?
Uất Trì Xảo đã xếp đặt từ ở trước, nên nghe lão hỏi, lập tức trả lời ngay.
- Ở phía trái Chung Nam tử cốc!
Hoàng y lão nhân lẩm bẩm lại bốn chữ “Chung Nam tử cốc” rồi lại tiếp tục hỏi :
- Tên hắn là gì?
Uất Trì Xảo cố làm ra vẻ bí mật trả lời :
- Người ấy không ở phái nào trong tám đại môn phái võ lâm hiện nay cả nhưng lại phải là một trong ba người được đời gọi là ba đại nhân vật khó chơi Câu ấy làm cho Thích Đại Chiêu, Ngô Vinh và cả vị lão nhân áo vàng đều giật mình.
Uất Trì Xảo biết rằng, Thích Đại Chiêu và Ngô Vinh chỉ vì nghe thấy danh ba nhân vật khó chơi mà kinh sợ, còn lão nhân áo vàng sở dĩ giật mình có lẽ là vì bị xúc động mạnh.
Lão nhân chợt hỏi Thích Đại Chiêu.
- Thích chưởng môn, ta đối với các việc trong giang hồ, bỡ ngỡ đã lâu, ba “đại nhân vật khó chơi” ở đời này, mà Uất Trì bằng hữu nói vừa rồi, là những ai vậy?
Uất Trì Xảo thấy Hoàng y lão nhân đã biết thừa đi rồi, mà vẫn hỏi vờ, bèn chỉ bấm bụng cười thầm, lẳng lặng ngồi nghe Thích Đại Chiêu trả lời :
- Ba đại nhân vật khó chơi đó là Bắc Minh Thần Bà Hoàng Phủ Thúy, Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh và Phong Trần Cuồng Khách Lệ Thanh Cuồng!
Hoàng y lão nhân nghe xong tên ba vị đó bất giác giật mình hơi run, nếu người không đặc biệt chú ý thì không thể nhận thấy được. Kế đó lão nhìn Uất Trì Xảo hỏi :
- Vậy thì người mà ngươi gặp ở Chung Nam tử cốc là ai trong ba người đó?
Uất Trì Xảo đã được đời xưng hô là Tam Thủ Lỗ Ban, tất nhiên phải khôn ngoan khéo léo, đã nhận ra lão già này có tất có ân oán thâm sâu với một vị nào trong ba vị đại nhân vật kể trên, bèn quyết định thử dò xét xem sao, nên chỉ thủng thẳng đáp :
- Người tôi gặp đó nói là chỗ quen biết cũ của lão nhân.
Hoàng Y lão nhân khẽ “hừ” một tiếng nói!
- Bọn ba người ấy năm xưa đối với ta cũng đều là chỗ quen biết chẳng ít thì nhiều, ta hỏi ngươi gặp ai, sao ngươi không chịu nói rõ ra?
Lần này Uất Trì Xảo trả lời thật nhanh :
- Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh!
Vừa nói vừa chú ý nhìn kỹ sắc mặt lão nhân xem phản ứng của lão như thế nào.
Hoàng y lão nhân chỉ “ờ” một tiếng, rồi vẫn dùng cái giọng nhỏ như tiếng tơ nói :
- Trọng Tôn Thánh bỗng không lại đi tìm ta làm gì? Và tại sao hắn biết ta ở đây?
Nghe mấy câu đó, Uất Trì Xảo bèn thu hẹp phạm vi phán đoán lại, cho rằng người mà Hoàng y lão nhân muốn gặp nếu không là Bắc Minh Thần Bà, thì tất chỉ là Phong Trần Cuồng Khách bèn thuận miệng trả lời :
- Vị kỳ nhân Thiên Ngoại Tình Ma này, thần thông quảng đại, hành động ly kỳ, không biết đâu mà lường được. Ông ta nhắn tôi nói với lão trượng rằng: “Ông ta không có cách gì tìm được người mà lão trượng muốn gặp được, trước cuối năm nay sẽ đến Chúng Diệu đường núi Kỳ Liên họp mặt với lão trượng”.
Hoàng y lão nhân ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong bụng rất xúc động, lại hỏi Uất Trì Xảo :
- Ta muốn gặp ai?
Uất Trì Xảo lắc đầu cười :
- Trọng Tôn Thánh không nói rõ tên, nhưng có hai câu kim ngọc hương ngôn, đặc biệt sai Uất Trì Xảo chuyển đạt tới lão trượng.
Hoàng y lão nhân lạnh lùng hỏi :
- Kim ngọc hương ngôn gì?
Uất Trì Xảo nghiêm sắc mặt, cất cai giọng đọc :
- “Năng phóng thủ thời thế phóng thủ, đắc nhiêu nhân xứ tiện nhiêu nhân” [1]
Hoàng y lão nhân nghe xong, chợt cười nhạt nói :
- Ngày xưa hắn có thể nới tay được, nhưng bây giờ ta không thể khoan thứ được! Trọng Tôn Thánh luỡi dẫu nở hoa sen, cũng không thể nào cho ta tiêu hận cũ!
Uất Trì Xảo nghe xong bất giác cau mày. Hoàng y lão nhân giơ tay ấn vào cái nút bên trái bồ đoàn, tức thì bức rèm lụa vàng lại từ từ khép lại, che kín thân hình của lão như cũ.
Thích Đại Chiêu quắc đôi mắt hung dữ, liếc nhìn Uất Trì Xảo rồi lại nhìn về phía bức màn hỏi vị lão nhân :
- Đối với việc Uất Trì bằng hữu đến đây truyền thoại, lão nhân định xử trí thế nào?
Cái giọng nhỏ như tiếng tơ của lão nhân lại từ trong màn vọng ra :
- Thích chưởng môn đòi Uất Trì bằng hữu cho xem bằng chứng, nếu hắn có cái gì chứng minh là do Thiên Ngoại Tình Ma sai đến thật thì để cho hắn đi. Bằng không thì cứ làm theo biện pháp trừng trị những nhân vật giang hồ tự ý vào Kỳ Liên, để ta cách không búng chỉ lực cho hắn ngã, rồi đưa sang động Giáng Tuyết cho cóng lại thành Hàn Băng Tố Tượng để bày chơi!
Uất Trì Xảo nghe xong, vụt buông tiếng cười ha hả, trừng trừng nhìn Thích Đại Chiêu lạnh lùng hỏi :
- Thích chưởng môn, lão hóa tử này, vượt hàng ngàn dặm tới đây, thay người đưa tin, chẳng lẽ Kỳ Liên phái các ngươi tiếp đãi khách một cách dã man như vậy à?
Thích Đại Chiêu nghe Uất Trì Xảo hỏi liền cau mày, nghĩ ngợi một lúc, rồi ngoảnh lại cười một cách quái gỡ, nói với Ngô Vinh :
- Lễ phép giang hồ vẫn đành phải giữ, nhưng quy chế của phái Kỳ Liên cũng không thể bỏ được! Ngô tứ đệ nên sai người làm một tiệc thịnh soạn, vị Uất Trì đại hiệp tẩy trần, trước hết hãy giữ đủ lễ nghi giang hồ, rồi sẽ xin Uất Trì đại hiệp cho xem bằng cớ, cho đúng luật lệ của phái Kỳ Liên!
Uất Trì Xảo xua tay ngăn không cho Ngô Vinh đứng lên, đôi mày xếch ngược lạnh lùng nói :
- Không cần, không cần! Bữa tiệc thịnh soạn đó, lão hóa tử này nuốt không trôi, nghi lễ giang hồ xin miễn, quy củ phái Kỳ Liên các ngươi cứ việc chấp hành! Ta dẫu có chứng cứ giắt theo đây, nhưng cũng quyệt không khi nào đưa cho các ngươi xem.
Hoàng y lão nhân ngồi sau bức rèm, cười nhạt.
- Ngươi muốn chết thật à?
Uất Trì Xảo cười sằng sặc cất tiếng ngâm :
- Trăm năm ai chẳng phải già? Non xanh đâu chẳng phải là mồ chôn?
Tiếng ngâm vừa dứt, chợt thấy tên đệ tử trực nhật ngoài cổng trang bước vào cửa Chúng Diệu đường, khom mình nói với Thích Đại Chiêu :
- Khải bẩm Chưởng môn, ngoài cửa có một vị cô nương cưỡi con thanh mã, tự xưng là con gái Thiên Ngoại Tình Ma Trọng Tôn Thánh tên gọi Trọng Tôn Phi Quỳnh đến tìm Uất Trì đại hiệp.
Mấy câu nói ấy không những làm cho bọn Thích Đại Chiêu kinh ngạc, ngay cả Uất Trì Xảo cũng sửng sốt, không hiểu ra sao cả. Tự nghĩ trên đời này có sự xảo hợp kỳ dị như vậy? Phi Quỳnh đến đây lúc này, làm cho câu chuyện nói dối của mình hiển nhiên như thật, còn gì thích hợp hơn nữa!
Quả nhiên Thích Đại Chiêu sắc mặt đang từ chỗ kinh ngạc biến thành ngượng ngịu, bảo tên đệ tử.
- Ngươi ra nói với Trọng Tôn cô nương xin hãy chờ cho một lát, ta sẽ tiễn Uất Trì đại hiệp ra ngay bây giờ!
Nói xong lại chắp ta cười nói với Uất Trì Xảo!
- Thích Đại Chiêu đã biết Uất trì đại hiệp là người quanh minh lỗi lạc, quyết không nói dối, có điều gì thất lễ, xin bỏ qua cho.
Uất Trì Xảo cũng biết rõ bọn gian hùng này vui giận thất thường, lật mặt như bàn tay, không biết đâu mà tin được, nên nhân dịp mượn sóng đẩy thuyền rút lui cho chóng là hơn, bèn mỉm cười nói :
- Thích chưởng môn cho biết như thế thì may lắm, nay nhiệm vụ đã xong Uất Trì Xảo cũng không dám quấy nhiễu lâu, xin cho phép cáo từ!
Nói xong đứng lên, nhìn về phía bức rèm vàng nói to :
- Lão nhân có cần nhắn lại Thiên Ngoại Tình Ma câu gì không?
Hoàng y lão nhân lạnh lùng đáp :
- Ngươi nói với hắn hộ ta rằng nếu người ta đợi trước ngày hai mươi tháng một mà không đến đây tìm ta, thì đến ngày mười sáu tháng chạp, trên Thiên Đô tuyệt đỉnh núi Hoàng Sơn sẽ là ngày hạn kiếp của võ lâm không thể vãn hồi được nữa!
Uất Trì Xảo mỉm cười quay đi, Thích Đại Chiêu nhân vì mình đã thất lễ trái lẽ nên không dám đãi mạn, đành phải cùng Ngô Vinh tiễn khách ra cổng trang.
Vừa ra tới cổng, đã thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh tay dắt con long mã đứng chờ. Nàng trông thấy Uất Trì Xảo vội gọi to :
- Uất Trì lão tiền bối, Phi Quỳnh đem ngựa đến đây đón, lão tiền bối đã làm xong việc của gia phụ ủy thác chưa?
Uất Trì mỉm cười gật đầu, thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh đưa dây cương cho mình, bèn cũng không nhún nhường gì cả lập tức tung mình nhảy lên ngựa. Phi Quỳnh cũng nhảy lên ngồi ở phía sau, một già một trẻ phóng ngựa như bay xuống chân núi.
Lúc này Thích Đại Chiêu còn mãi ngây người ngắm con ngựa của Phi Quỳnh, chợt nghe Ngô Vinh đứng bên, cười một cách độc ác nói :
- Chưởng môn sư huynh có nhận thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh đến đây vừa đúng dịp không?
Thích Đại Chiêu tâm tư cực kỳ tinh tế, nghe Ngô Vinh nhắc chợt nghĩ ngay ra, vội nói :
- Ngô tứ đệ đoán không sai, Trọng Tôn Phi Quỳnh chỉ là gặp dịp, bên trong tất còn có điều bí ẩn, chỉ tiếc là con ngựa chạy nhanh quá, làm sao đuổi kịp bây giờ?
Ngô Vinh cười nói :
- Bọn họ có thần câu, sư huynh cũng có tuấn mã, sao không theo dõi xem họ đi đâu? Tiểu đệ cũng phải sang Giáng Tuyết nham báo tin cho vị kia biết mà phòng bị.
Thích Đại Chiêu giật mình gật đầu.
- Ngô tứ đệ nói phải đó, mau bảo dắt ngựa ra đây cho ta.
Chỉ trong nháy mắt Thích Đại Chiêu đã cầm cây Cửu Bằng Triển Dực Cương Quải nhảy lên lưng ngựa hướng về phía bọn Uất Trì Xảo đi vừa rồi, phóng đi như bay.
Uất Trì Xảo và Trọng Tôn Phi Quỳnh ra khỏi Giáng Tuyết nham, đi thẳng đến chỗ hẹn với Hạ Thiên Tường, vừa đi vừa hỏi Phi Quỳnh :
- Sao cô nương tới đây đúng dịp thế? Đã gặp Hạ Thiên Tường chưa? Đại Hoàng và Tiểu Bạch đâu?
Phi Quỳnh cười nói :
- Tôi tình cờ gặp lão tiền bối và Hạ Thiên Tường trong quán rượu ở Lương Châu, hai bên chỉ ngồi cách một bức vách mỏng, nên mới biết chuyện. Tiểu Bạch và Đại Hoàng cũng đi theo Hạ Thiên Tường lên thám thính trên Giáng Tuyết động.
Uất Trì Xảo đã được nghe câu nói của hoàng y lão nhân, biết rằng trong động Giáng Tuyết nhiều nguy hiểm, trong bụng cũng lo thay cho Hạ Thiên Tường, nay thấy nói chàng còn đem theo Tiểu Bạch, Đại Hoàng thì cũng hơi yên tâm.
Đến chỗ hẹn với Hạ Thiên Tường, hai người vừa toan nhảy xuống ngựa, chợt nghe từ phía Giáng Tuyết nham có tiếng vó ngựa dồn dập đưa tới. Uất Trì Xảo cười nhạt nói :
- Tôi đã biết mình nói dối chỉ tạm thời che mắt chúng được một lúc thôi. Bây giờ chắc Thích Đại Chiêu đã sinh nghi phóng ngựa đuổi theo, chúng ta nên tạm nấp vào một chỗ, nhường cho hắn đi qua càng đỡ được một cường địch.
Phi Quỳnh gật đầu mỉm cười, hai người dắt ngựa vào một chỗ kín nấp, một lát sau quả thấy Thích Đại Chiêu phóng ngựa đi tới, tay cầm ngang chiếc gậy sắt, trông oai nghiêm như một thiên thần.
Thích Đại Chiêu vừa đi khuất, Uất Trì Xảo cười nói với Phi Quỳnh.
- Lúc này Thích Đại Chiêu đã đuổi theo chúng ta. Bọn Kỳ Liên chắc không ngỡ ta lộn trở lại, chính là một dịp rất tốt để chúng ta quay về tiếp ứng cho Hạ lão đệ.
Phi Quỳnh mỉm cười nói :
- Chúng ta phải đi lén không nên để họ biết, hay là ta đi bộ thì tiện hơn? Được cái con ngựa này rất thính tai, nếu có việc gì, ta chỉ hú lên một tiếng là nó đến ngay.
Uất Trì Xảo cười nói :
- Cô nương nghĩ rất phải, chúng ta nên quay lại thôi.
Hai người thi triển khinh công, vượt qua mấy trũng núi, lúc này Uất Trì Xảo mới biết Trọng Tôn Phi Quỳnh không những thể ôn như ngọc, phẩm khiết như băng, mà về phương diện võ công tạo nghệ còn vượt trên cả Hạ Thiên Tường xa.