Mặc Trạc

Chương 80: Chuyển đến Mặc gia

Cái gì? Duy ba cùng Duy mẹ cũng ngây ngẩn cả người, chiếc đũa trên tay cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống.

Nửa năm trước ở hoang vu khu cứu Nhược Hề sao? Trong tai Duy ba cùng Duy mẹ chỉ còn lại những lời này của Mặc Diễm.

“Duy Nhược Hề” Duy mẹ mạnh mẽ đứng lên,“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Duy Nhược Hề rụt lui cổ, xong rồi, mẹ sinh khí, ngay cả tên đầy đủ đều kêu!

Duy ba cũng sắc mặt xanh mét ngồi ở chỗ kia. Chỉ có Mặc Diễm tựa hồ phát hiện dường như anh nói sai chỗ nào đó!! Cũng bắt đầu trầm mặt lạikhông nói chuyện nữa.

“Duy Nhược Hề, nói mau!” Duy mẹ cũng không quản Mặc Diễm ở đây, trực tiếp phát ra tính tình. Một cái vỗ thật mạnh đập ở trên bàn cơm.

Nửa năm trước Tiểu Hề nói cho bọn họ cô là bị một cái lão nhân bắt đi tu luyện đi. Kết quả, hiện tại nghe Mặc Diễm nói nửa năm trước nhưng là cậu ta đem Duy Nhược Hề cứu ra.

“Ba, mẹ, con sai lầm rồi” Duy Nhược Hề cúi đầu giả dạng đáng thương, mẹ mà nóng giận thật là khủng khiếp a!“Thực xin lỗi, ba, mẹ, con chỉ là không muốn để cho hai người lo lắng thôi.”

Duy mẹ vừa thấy Duy Nhược Hề đáng thương thế này, cơn giận cũng bị tan đi phân nửa, nếu là Mặc Diễm cứu Tiểu Hề khẳng định Tiểu Hề gặp phải chuyện gì vô cùng nguy hiểm, một năm kia không biết con bé phải sống sót bằng cách nào. Bây giờ phải bắt con bé nói rõ ràng mọi chuyện ra.

Duy mẹ lại ngồi trở lại vị trí, “Vậy con nói rõ đi, một năm kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Duy Nhược Hề thở dài một hơi, ai, dù sao nói cho ba mẹ cũng có điểm tốt, ít nhất họ càng thêm đề phòng Bạch Linh Nhi. Hơn nữa cô khẳng định không biết rõ địa cầu này bằng ba mẹ.

“Nửa năm trước con bị người ta phục thuốc mê.” Duy Nhược Hề nhăn mặt nhíu mày hồi tưởng chuyện cũ cũng không có kiên dè Mặc Diễm. Đối với Duy Nhược Hề Mặc Diễm chính là ân nhân cứu mạng, hơn nữa Mặc Diễm cũng biết rõ thực lực của cô.

Còn một chuyện quan trọng nữa là cô không có chán ghét Mặc Diễm, thậm chí vượt qua tình cảm bình thường.

“Đến khi con tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một gian phòng tối đen. Sau nghe được tiếng động ở bên ngoài, bởi vì có không gian dị năng cho nên con trốn vào trong không gian.” Duy Nhược Hề nói đến đây liền nhìn Mặc Diễm một cái.

Trừ bỏ người nhà, Mặc Diễm là người ngoài đầu tiên biết cô có không gian dị năng. Cô vốn không định gạt Mặc Diễm, hơn nữa Mặc Diễm đang thiếu cô một cái ân tình.

Nếu đến thời điểm nguy hiểm cô có thể nhờ Mặc gia chiêu cố giúp ba mẹ cô. Bởi vì hôm nay ở Phàm Nghĩa Đường Duy Nhược Hề phát hiện Viêm Bân có chút cố kỵ đối với Mặc gia, mặc dù Mặc gia không phải là đại gia tộc gì.

Duy Nhược Hề thấy Mặc Diễm cũng không có biểu tình gì mới tiếp tục nói chuyện:” Con đi vào không gian liền phát hiện người đem con nhốt vào đó chính là Bạch Linh Nhi.

Bạch Linh Nhi phát hiện con không có ở trong phòng liền sai người đem dung dịch hàn kín phong tỏa hoàn toàn cái phòng đó. Sau đó con ở trong không gian ngây người một năm luôn luôn cố gắng tu luyện tinh thần lực. Sau đó con dùng tinh thần lực liên hệ được với Mặc Diễm nhờ anh ấy cứu con ra.” Duy Nhược Hề nói đơn giản chuyện xảy ra một lần nữa.

Chỉ nói đơn giản thế thôi nhưng cũng làm người nghe há hốc mồm, Duy ba cùng Duy mẹ nghe xong hai người đều trở nên thất thần, dường như mất hết đi sức lực. Họ không biết con gái mình làm sao có thể vượt qua một năm kia. Chỉ có Mặc Diễm lẳng lặng ngồi phía sau dường như còn mang vẻ mặt bình tĩnh.

“Thật đáng giận, Bạch Linh Nhi này thật đáng giận mà. Ả ta thật ác độc, không có một chút nhân tính nào…………..” Duy mẹ bắt đầu chửi loạn lên, bà chưa từng gặp qua một ai ác độc như thế.

Còn Duy ba trong lúc không kiểm soát được đã bẻ gãy mất đôi đũa.

Chỉ có Mặc Diễm còn mang vẻ mặt bình tĩnh nhưng không ai biết nội tâm của anh cũng kinh hoảng không thôi. Anh đang từ từ tiêu hóa lời nói vừa rồi của Duy Nhược Hề, không nghĩ đến nguyên nhân là như vậy. Khó trách hôm nay lúc ở Phàm Nghĩa Đường khi nói đến Bạch Linh Nhi thì Duy Nhược Hề khẩn trương đến vậy.

Còn một chuyện nữa, Duy Nhược Hề nói đến không gian dị năng, Mặc Diễm chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, dù sao chuyện nghe được hôm nay thật là kinh người.

“Ba, mẹ thật xin lỗi, lẽ ra con không nên gạt hai người, là do con suy nghĩ đơn giản.” Duy Nhược Hề hướng đến DUy ba cùng Duy mẹ mà nói lời xin lỗi. Là do lúc đầu cô suy nghĩ quá đơn giản chỉ muốn ba mẹ không lo lắng mà không nghĩ đến nếu có chuyện gì sơ sẩy làm cho Bạch Linh Nhi thừa cơ hội xúc phạm đến ba mẹ cô, Duy Nhược Hề không dám tưởng tượng nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra cô thật sự không thể tha thứ cho chính mình.

Hiện tại ba mẹ đã biết thì sẽ càng thêm đề phòng Bạch Linh Nhi.

“Tiểu Hề, không thể trách con, chỉ tại Bạch Linh Nhi………..” Duy mẹ tiếp tục không hết giận lại mắng một trận nữa.

“Tiểu Hề, Bạch Linh Nhi vì sao lại đối xử với con như vậy? Duy ba bình tĩnh hơn một chút phân tích nguyên nhân. “Không lẽ là vì Viêm Bân sao?”

“Dạ phải, mấy ngày trước khi bị bắt Viêm Bân có đến tìm con, chắc là Bạch Linh Nhi biết được nghĩ con và Viêm Bân có chuyện gì nên mới ra tay như vậy.” Lần trước cô đã nói cho ba mẹ nghe chuyện bị đánh ở Viêm gia cho nên ba mẹ mới khẳng định chuyện này có liên quan đến Viêm Bân.

“Vậy Nhược Hề có tính toán gì không ?” trầm mặc nửa ngày cuối cùng Mặc Diễm cũng mở miệng, một câu hỏi vô vấn đề chính, sau này cô cần phải xử lý như thế nào cho tốt.

Duy Nhược Hề cuối đầu suy nghĩ một chút rồi nói:” Hiện tại chỉ có ba mẹ cùng anh biêt tôi về nhà cho nên trước khi tôi có đầy đủ thực lực tuyệt đối không thể cho người khác biết tôi trở lại.”

“Cho dù em có đủ thực lực thì thế nào? Em có thể mỗi ngày đi theo bác trai cùng bác gái để bảo hộ bọn họ được không?” Mặc Diễm lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng hàng ngày. Một câu nói liền vạch ra vấn đề khó khăn.

Duy Nhược Hề lại suy nghĩ, đúng vậy, cho dù thực lực của cô có lớn thế nào thì cũng không có khả năng mỗi ngày phải đi theo Duy ba cùng Duy mẹ. Trừ phi cô có thế lực cùng thực lực, nhưng mà chuyện này thì nói dễ hơn làm.

“Nếu tôi muốn có thế lực của chính mình……"

Duy Nhược Hề còn chưa nói xong liền bị Mặc Diễm cắt ngang, “Có chính thế lực của em sao? Em có biết thế lực là cái gì không? Em có biết để có thế lực như hiện giờ thì bát đại gia tộc phải trải qua mấy trăm năm không? Trừ phi một trong bát đại gia tộc kia cùng liên kết với em chống lại Bạch gia, hoặc em cũng có thế lực giống như vậy, tương đương với họ. Muốn có được thế lực cường đại như vậy thì không thể một hai năm là có được, cái đó phải từ từ tích lũy nên.”

Duy Nhược Hề nghe xong thì uể oải không thôi, đúng vậy, muốn có được thế lực để chống lại Bạch gia thì nói dễ hơn làm, vậy mà cô còn cho là rất đơn giản.

Mặc Diễm đã một phen bừng tỉnh Duy Nhược Hề,” vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?” cô cũng chỉ là một cô gái mới 20 tuổi mà thôi.

“Hay là mọi người đến nhà con ở đi.” Mặc Diễm đề nghị.

Duy Nhược Hề:“......”

Duy mẹ: “Được.”

Duy ba: “Không được.”

Mặc Diễm cười cười nói:” Bác trai, bác gái, Nhược Hề vừa lo lắng cho hai người vừa lo lắng sợ người khác biết cô trở về mà cô ấy còn phải tu luyện nữa. Cho nên mọi người đến Mặc gia ở đi, như vậy cũng giảm một phần lo lắng của Tiểu Hề. Mặc gia tuy không phải là đại gia tộc gì nhưng mà Bát đại gia tộc đối với Mặc gia cũng có chút kiên dè.

Cho dù lúc đó bị Bạch Linh Nhi biết thì cô ta cũng không dám vọt vào Mặc gia. Chờ đến khi Duy Nhược Hề có đủ thực lực chân chính, hoặc có thể tiêu diệt được Bạch gia thì mọi người mới được an toàn. Cho nên tạm thời mọi người đến Mặc gia đi.”

Mặc Diễm mời mọi người đến Bạch gia là thật tâm. Dù sao Duy Nhược Hề cũng là ân nhân cứu mạng ba anh, hơn nữa anh đối với Duy Nhược Hề thật sự rất hứng thú. Anh tò mò không biết người con gái này sẽ làm cho người ta còn ngạc nhiên thế nào nữa.

Duy mẹ thì rất vui vẻ đồng ý đến Mặc gia, dù sao bà cũng thật thích cậu Mặc Diễm này. Chỉ có Duy ba dường như không đồng ý lắm nhưng khi nghe Mặc Diễm nói xong cũng đáp ứng đến Mặc gia.

Nếu Duy ba cùng Duy mẹ đều đã đáp ứng rồi thì Duy Nhược Hề chỉ có thể đi theo mọi người.

Bốn người lại tiếp tục ăn cơm và nói chuyện phiếm, kết quả làm cho Duy mẹ càng thêm thích Mặc Diễm, cũng càng hy vọng anh có thể trở thành con rể của bà. Đối với trưởng bối thì thật cung kính còn đối với Tiểu Hề cũng thật trân trọng.

Ăn xong cơm chiều Duy mẹ muốn Mặc Diễm ở lại qua đêm, Mặc Diễm cũng vui vẻ đồng ý ở lại.

Duy Nhược Hề thì lại không nói gì, cô cảm thấy lạnh như băng hôm nay thật khác thường. không chỉ cả ngày đều nở nụ cười mà còn dám đáp ứng ở nhà cô ngủ lại. Thật sự là không biết phải làm sao mà.

“Nhược Hề, buổi tối hôm nay anh ở lại đây, ngày mai chúng ta cùng nhau đến Mặc gia nhé.” Gương mặt tuấn mỹ của Mặc Diễm tràn đầy ý cười.

Cái kẻ phúc hắc này, rõ ràng không có quan hệ gì với cô mà còn gọi thân thiết như vậy. Còn khi không có ai thì banh cái mặt ra cho cô xem.

Bởi vì Duy Hạo đã đi tòng quân cho nên buổi tối Mặc Diễm ngủ ở phòng Duy Hạo.

Buổi tối bốn người cũng nói chuyện rất lâu rồi mới đi ngủ, Duy ba cũng bắt đầu chấp nhận Mặc Diễm. Ông đã nhận thức đây là con rể của ông,bởi vì Duy ba phát hiện người thanh niên này không kiêu không nóng nảy, có chuyện gì cũng bình tĩnh phân tích vấn đề hơn nữa đối với con gái ông cũng không tệ lắm.

Duy Nhược Hề nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được. Trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh Mặc Diễm tươi cười mà hiện tại người con trai này đang ngủ trong nhà cô làm cho cô không cách nào ngủ được.

Hưu, Duy Nhược Hề trực tiếp tiến vào Mặc Trạc, ở bên trong không gian cô sẽ bình phục lại cảm xúc của chính mình, không cần trằn trọc nữa.

Vào không gian, một đám tiểu đệ chạy đến chỗ của Duy Nhược Hề, hiện tại chúng nó đối với cô một chút phòng bị cũng không có thậm chí còn phi thường thích cô nữa, bởi vì chúng nó thấy Duy Nhược Hề cùng nhân loại lúc trước mà cô thấy hoàn toàn không giống nhau. Duy Nhược Hề không chỉ cho chúng nó ăn, chỗ ở. Hơn nữa còn đáp ứng chúng nó nếu gặp các bộ tộc của U Điềm Tinh Cầu sẽ cho bọn họ cũng vào ở trong này, một nơi giống như thiên đường này.

Qủa nhiên là một đám đơn thuần.