- ----- Chương 1238: Thân phận ngạc nhiên của ba người (4).
James lập tức nói: “Tôi...!tôi nói, tôi nói.
Thật ra, năm đó Mặc Vân Kính này được ông cụ Mặc mang bề nhà chính nhà họ Mặc nuôi dưỡng, nhưng mẹ của ông ta không hề chết.
Mà là sau khi sinh Mặc Vân Kính đã vứt ông ta cho ba ông ta rồi đi.
Bởi vì ba của Mặc Vân Kính đi tòng quân, chết trên chiến trường, đã để lại ông ta cho ông cụ Mặc nuôi.
Ông ta sống bình yên ở nhà họ Mặc đến năm mười chín tuổi thì cuối cùng mẹ của ông ta cũng xuất hiện.
Kết quả, thân phận của mẹ ông ta rất tôn quý.” Nói đến đây, anh ta dừng lại, không có nói tiếp. Mặc Cảnh Thâm cũng lớn lên ở nhà họ Mặc, tiếp xúc rất nhiều với Mặc Vân Kính. Mặc dù trong mắt người ngoài, Mặc Vân Kính là người trầm tính kiệm lợi, thành thật không nói nhiều, nhưng khí chất thân sĩ toát ra từ người ông ta không phải là người bình thường nào cũng có. Nghe những lời James nói, kết hợp với những thông tin chi tiết của Mặc Vân Kính và Thượng Quan Uyển Nhi, mơ hồ có thể đoán ra người đứng sau Mặc Vân Kính có thân phận gì.
Phải biết Thượng Quan Uyển Nhi từ chối lời cầu hôn của những vương tử hoàng thất kia, cuối cùng lựa chọn Mặc Vân Kính cũng không phải không có lý do. Nếu ông ta thật sự là một người nghèo khổ, không có bất kỳ năng lực nào, làm sao một nữ cường nhân như Thượng Quan Uyển Nhi sẽ nhìn trúng ông ta chứ. James chưa nói những lời còn lại, nhưng Mặc Cảnh Thâm đã có thể đoán ra được. Anh cầm điếu thuốc trong tay, bước đến ban công phòng ngủ, đứng đó, nhìn trung tâm thành phố Ẩn tộc giống như cây vàng lá bạc không có buổi tối, Mặc Cảnh Thâm chìm vào suy tư. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Từ khi thành lập Dạ Sát đến nay, vẫn chưa có bất kỳ hành động lớn nào, bây giờ cũng nên hoạt động rồi.” Nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói vậy, ánh mắt James sáng lên, vẻ mặt không kiềm chế được sự thích thú và hào hứng. “Nếu như còn không hiện dưới ánh mắt trời nữa, thì e rằng không có ai biết Dạ Sát tồn tại đâu.
He he he, nếu các anh em biết đến bước tiếp theo của anh, chắc bọn họ sẽ vui chết mất.” James cười ha ha, hào hứng không thôi. “Lập tức phân phó xuống, Diêm Liệt và Hàn Triết quay về bảo vệ Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo; Cẩm Nhất dẫn người hỗ trợ Cố Khinh Nhiễm, phối hợp với mọi hoạt động của Thích Ngôn Thương, bảo vệ tốt cho bọn họ.
Duệ, Khẩn, Cách Minh Duyệt, Tống Mễ Tuyết lập tức khởi hành, đến Ẩn tộc trước William.” “Một lúc mà sử dụng nhiều người như vậy, không sợ bị người khác phát hiện sao?” “Dưỡng binh nghìn ngày dùng binh một thời.” Một tay Mặc Cảnh Thâm đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc, anh mắt thanh lãnh liếc nhìn James, lại nói: “Rối ren ở Ẩn tộc rất lớn, trong mấy ngày gần đây có rất nhiều người trên thế giới đến Ẩn tộc.
Có nhiều thêm mấy bọn họ cũng không ai biết.” “Cũng phải.
Vương tử nước C và William cũng sắp tới rồi, còn có một số nước khác cũng đã thèm muốn tài nguyên khoáng sản phong phú của Ẩn tộc từ lâu rồi, không thể ngồi yên không quan tâm được.
Một miếng thịt mỡ thế này, không thể bỏ qua được.” James cảm khái một tiếng, nâng tay nhìn đồng hồ: “Vậy được, tôi đi trước đây.” “Ừ.” Mặc Cảnh Thâm ừ một tiếng, James quay người rời khỏi phòng, rời đi cùng những người công nhân sửa điện. Mặc Cảnh Thâm đứng trên tầng hai, nhíu mày, trong lòng dường như có một tảng đá lớn đè xuống, vô cùng nặng nề.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com" Cuộc sống an ổn trong mấy năm nay khiến Mặc Cảnh Thâm quên mất cuộc sống tràn đầy mưa bom bão đạn đó. Nếu bây giờ sóng gió lại nổi lên, anh không biết mình có cơ hội thắng khi phải đối mặt với sự đàn áp và mâu thuẫn của các thế lực Ẩn tộc, nước C và các nước khác không. Nhưng anh biết bây giờ không có bất kỳ đường lui nào nữa, cho dù có đụng phải họng súng cũng phải đi về phía trước. Trại Trung Tâm, Bắc Uyển. “Hôm nay là ngày thứ ba rồi, mà Thiển vẫn trốn không gặp mặt.
Chuyện này phải làm thế nào mới tốt chứ?” Trong phòng khách, Thượng Quan Phượng Mẫn lo lắng đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng nặng nề. “Mẹ đừng quá lo lắng, nếu nó đã đồng ý với chúng ta thì nhất định sẽ làm.
Mặc dù mấy ngày nay nó vẫn trốn không gặp chúng ta, nhưng chắc là vì chuyện máy nghe lén khiến trong lòng nó không thoải mái.” Thượng Quan Uyển Nhi đã tiếp xúc khá nhiều với Mộ Thiển, đương nhiêu có chút hiểu biết. “Mẹ, sao mẹ luôn nói hộ nó vậy?” Thượng Quan Tuyết ngồi trên tấm chiếu tatami, nhấp một ngụm trà trên bàn, cong miệng, có chút bất mãn nói: “Mẹ vẫn luôn nói với con rằng nó rất tốt, nhưng con hoàn toàn không nhìn ra nó tốt ở chỗ nào cả, ngược lại lại giống như một người không được dạy dỗ vậy.” Thượng Quan Tuyết ở Ẩn tộc là một viên ngọc quý trong gia tộc Thượng Quan, được nuôi dưỡng yêu chiều, mỗi ngày đều có rất nhiều người hầu hạ, dạy quy tắc. Bên ngoài tỏ ra là một người con gái dịu dàng rộng lượng, nhưng bên trong lại là một người có tính cách độc ác ích kỷ. Nhưng cho dù như vậy, cô ta vẫn xem thường Mộ Thiển, luôn cảm thấy cô là một cô gái nhà quê bước ra từ vùng thôn dã, sự tàn bạp trong tận xương cốt không thể thay đổi được. “Câm miệng.” Thượng Quan Uyển Nhi hét lên một tiếng: “Nó là em gái con.
Tất cả mọi người đều có thể nói có như thế, nhưng riêng con là không được.” Bà ta đột nhiên quát lên, dọa tay Thượng Quan Tuyết run rẩy. Phải biết cô ta và Thượng Quan Uyển Nhi mặc dù không phải luôn ở cùng nhau, nhưng vẫn thường gặp mặt, ở cùng nhau. Cô ta dường như chưa từng thấy Thượng Quan Uyển Nhi tức giận. “Mẹ...!mẹ vì nó mà mắng con sao?” Thượng Quan Tuyết ngẩn ra hai giây, sau đó sức lực giảm xuống, nhất thời có chút khó chịu. Cô ta đặt mạnh cái cốc trong tay xuống bàn, bởi vì dùng lực quá mạnh nên nước trong cốc văng ra tràn khắp bàn.
“Có phải trong lòng mẹ luôn cảm thấy Mộ Thiển tốt hơn con về mọi thứ không? Con chính là một con bệnh, cản trở mẹ, đúng không?” Cô ta giơ tay ôm ngực, nghẹn họng, biểu cảm vô cùng đau khổ, dường như vết thương đã lành bị tróc vẩy, lại chảy máu. “Uyển Nhi, sao con lại quát con bé? Nó cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi.
So với Mộ Thiển, con bé không có thoải mái hơn nó đâu.” Bởi vì Thượng Quan Tuyết được Thượng Quan Phượng Mẫn nuôi lớn, cho nên bà ta rất cưng chiều và yêu thích cô ta. Thấy mẹ con Thượng Quan Uyển Nhi cãi nhau, bà ta đương nhiên đau lòng cho cháu ngoại. “Đáng thương cái gì? Bây giờ nó đã lớn rồi, không phải là trẻ con, mẹ đừng có nuông chiều nó nữa có được không.” Thượng Quan Uyển Nhi rất là bất lực. Bà ta biết Thượng Quan Tuyết sống cũng không dễ dàng gì, chịu rất nhiều đau khổ, một mình cô ta cũng đã chịu đựng rất nhiều. Nhưng con người trên thế giới này, có ai có thể sống thoải mái đâu chứ. Cô ta nên học được kiên cường, học được bao dung. “Mẹ nuông chiều nó chỗ nào? Con có biết bao nhiêu năm này con có bị bệnh tật dày vò đau khổ thế nào không? Mộ Thiển có lúc nào bị bệnh tật dày bò đến sống đi chết lại như con bé không?” “Mẹ, con không phải đang so với mẹ xem ai khổ hơn, con chỉ đang nói cho nó về cách sống và phẩm chất bên ngoài thôi.” “Con có ý gì, cảm thấy mẹ dạy con bé không được tốt sao?” Chính vì thế, Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Phượng Mẫn cãi nhau. Âm thanh tranh luận không ngừng vang lên, giống như một cuộc thi tranh luận, không ai chịu thua. Ngược lại đương sự Thượng Quan Tuyết lại mặt lạnh liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng khách. Cô ta tuyệt đối không tin Mộ Thiển còn sống khổ hơn cô ta. Rõ ràng cô ta mới là người phải chịu đựng nhiều nhất, nhưng tại sao nhiều người như vậy cứ nói đỡ cho cô chứ?.