Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 10: Lời Nói Của Trẻ Con Không Cần Để Ý



Vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy Mộ Thiển thân mật thì thầm nói chuyên với thằng bé, Mặc Cảnh Thâm cho rằng Mộ Thiển xíu giục lợi dụng thằng bé.

Lông mày lá liễu của Mộ Thiển hơi nhếch lên, “Đúng vậy, anh Mặc nói rất có đạo lý, vậy thì phiền anh trông coi cẩn thận con trai mình được không?”
Thả tay thằng bé ra, cúi đầu, thu lại biểu cảm lạnh lùng trên mặt, mỉm cười với thằng nhóc, véo véo hai má nó, “Nhóc con, đi đi, đi sang với bố con đi”.

Thằng bé chớp chớp hai mắt, đôi mắt to tròn vô tội đảo một vòng giữa những người lớn, rồi cuối cùng cúi đầu, bĩu môi, “Dì nhỏ, có phải con lại nói sau gì không?”
Kiều Vi thấy vậy thì lập tức tiến lên phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay thằng bé, “Tiểu Bảo, qua đây với dì nào”.

“Không!”
Thằng bé thấy Kiều Vi thì lập tức nép vào phía sau Mộ Thiển, vòng tay ôm lấy chân cô, “Hu hu…con muốn dì nhỏ, con chỉ muốn dì nhỏ”.

Cậu bé chỉ thích gì nhỏ, dù sao thì chỉ ở cùng dì nhỏ mới vui mà.

Thấy sắc mặt Mặc Cảnh Thâm càng ngày càng khó chịu, Tư Cận Ngôn hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ con, thích ai là do tính cách của các bé, không cần phải để ý đâu”.

“Đúng vậy, đúng vậy”.

Kiều Vi lập tức phụ họa theo, cười tươi với Mặc Cảnh Thâm, “Cảnh Thâm, Thiển Thiển là chị em tốt của em…”
Ý bóng gió là nói với Mặc Cảnh Thâm, có thể nể mặt cô một chút, đừng tính toán với Mộ Thiển không?
Lông mày lưỡi mác sắc nét của Mặc Cảnh Thâm hơi nhướng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Vi, bất lực lắc lắc đầu, “Nếu ai cũng đều đơn thuần giống em thì tốt rồi”.

Nói rồi còn nhìn Mộ Thiển với ý tứ sâu xa.


.

Truyện Hot
Mộ Thiển mím môi, bị lời nói của Mặc Cảnh Thâm kích động đến ngực phập phồng, có trời biết, nếu không phải Mặc Cảnh Thâm là vị hôn phu của Kiều Vi, thì cô còn lâu mới thèm ăn cơm với Mặc Cảnh Thâm.

Không biết từ đâu ra!
“Dì nhỏ, con đói rồi, con muốn ăn cơm…”
Thằng bé lắc lắc tay Mộ Thiển, nắm tay kéo cô vào chỗ ngồi.

Mộ Thiển quay đầu nhìn Tư Cận Ngôn, cười cười như muốn nói xin lỗi, “Học trưởng, ngồi đi, ăn xong chúng ta về luôn”.

Không biết tại sao, thấy bộ mặt đức hạnh ấy của Mặc Cảnh Thâm, cô liền cảm thấy có chút đáng ghét, làm như ai cũng nhòm ngó tài sản của nhà anh ta vậy.

Thực sự cho rằng anh ta giàu kếch xù sao?
“Tiểu Bảo, qua đây”.

Mặc Cảnh Thâm vẫy vẫy tay với thằng bé, nói cậu nhóc đến ngồi cạnh anh.

Nhưng thằng bé lại không hề để ý.

Lắc lắc cái đầu nhỏ, nói bằng thứ giọng non nớt: “Ừm, không cần đâu, con muốn ngồi trong lòng dì nhỏ”.

Nói rồi, dụi dụi cái đầu nhỏ vào trong lòng cô.


Mộ Thiển bị thằng nhóc chọc cho buồn cười, cúi đầu nhìn rồi véo véo cái má nhỏ của nó, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, sao lại đáng yêu thế chứ?”
“Hi hi…”
Thằng nhóc để lộ ra hàm răng trắng bóng, cười tươi rói với Mộ Thiển.

Đột nhiên, nó quay đầu nhìn vào Mặc Cảnh Thâm rồi nói: “Bố”.

Loay hoay tụt xuống khỏi lòng Mộ Thiển, đôi chân nhỏ đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm, kéo bàn tay to lớn của anh, nhõng nhẽo nói, “Bố, con rất thích dì nhỏ, có thể để dì nhỏ làm mẹ nuôi của con không?”
“Không được!”
“Không!”
Hai giọng nói đột nhiên vang lên.

Mộ Thiển ngước mắt, nhìn theo hướng tiếng nói, thì thấy Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi hai người lần lượt từ chối.

Kiều Vi dường như cảm nhận được ánh nhìn kì lạ của Mộ Thiển, sắc mặt đang có chút không vui, liền lập tức cười giải thích: “Thiển Thiển, cậu còn chưa kết hôn, làm sao có thể làm mẹ nuôi của thắng bé được? Sau này ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, hơn nữa, thằng bé còn bé, lời nói của trẻ con thì không cần để ý, cậu nhất định đừng tưởng thật!”
“Ừm, tớ biết mà”.

Mộ Thiển gật đầu, mỉm cười.

Chỉ là trong lòng đột nhiên trầm xuống, có chút khó chịu.

Không phải vì lý do nào khác, nếu như cô thực sự muốn kéo dãn khoảng cách với thằng bé, thì sợ rằng sẽ khiến Kiều Vi không vui.

Nhưng lúc này, cô rõ ràng cảm nhận được sự phòng bị của Kiều Vi đối với cô, vì thế có chút khó chịu.


Dù sao thì hai người cũng là chị em tốt, hai người nên tin tưởng lẫn nhau mới đúng.

“Không đâu, con muốn, hứ!”
Thằng bé rất tức giận, hai tay vòng trước ngực, bĩu môi giận dữ trợn mắt với Mặc Cảnh Thâm, “Hứ, Mặc Cảnh Thâm, con không cần bố nữa.

Từ ngày hôm nay, bố không còn là bố của con nữa, con sẽ đi cùng dì nhỏ, hứ!”
Trong lúc nói, thằng bé đã quay người đi về phía Mộ Thiển…
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, thì đã bị Mặc Cảnh Thâm kéo về, ôm thằng bé ngồi lên chân mình, “Con qua đây cho bố, ngồi im đây, nếu còn không nghe lời, thì con…”
Tiếng nói của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt không vui liếc về phía Mộ Thiển một cái, rồi cúi đầu nói vào tai thằng bé: “Nếu con còn không nghe lời, thì từ hôm nay về sau, bố sẽ không cho con gặp mặt Mộ Thiển nữa!”
Nếu hôm nay ở bệnh viện, không phải thằng bé khóc lóc đòi gặp Mộ Thiển, thì bất luận thế nào anh cũng sẽ không đưa thằng bé đến đây ăn cơm.

Phải biết là, bình thường thằng bé là đứa trẻ ngoan ngoãn, không khóc lóc ầm ĩ, đâu có ầm ĩ như hai ngày hôm nay?
Chỉ cần lấy Mộ Thiển ra nói, đương nhiên rất có tác dụng.

Nếu là trước đây, thằng bé nhất định sẽ không làm ầm ĩ vô cớ thế này.

Ánh nhìn lạnh giá của Mặc Cảnh Thâm quét về phía Mộ Thiển, ánh mắt thăm dò đánh giá cô, nếu nhìn kĩ, thì gương mặt cô ấy và thằng bé lại có mấy phần…giống nhau?
Giống nhau?!
Nếu nhớ kĩ lại, thì năm đó người con gái mà chú Chung đem đến cũng …họ Mặc?!
Vì thế, cô ấy có thể là…
Đồng tử xanh lam của Mặc Cảnh Thâm lóe lên một tia sáng lấp lánh, trong lòng đã có tính toán.

Thằng bé lập tức ngoan ngoãn không nói gì nữa, chỉ là sắc mặt có chút không vui.

“Chúng ta gọi đồ đi”.

Tư Cận Ngôn thấy không khí căng thẳng lại mang theo vài phần cổ quái, thì chủ động mở lời xua đi sự căng thẳng, nghiêng đầu nhìn Mộ Thiển, cười dịu dàng, “Thiển Thiển, muốn ăn gì nào?”

“Cái gì cũng được!”
Ầm ĩ một hồi, Mộ Thiển làm gì còn tâm trạng ăn cơm chứ?
Chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

“Dì nhỏ, con thích ăn bánh bao canh và quẩy ngọt ở đây lắm, ừm…còn cả sườn kho, mùi vị ngon lắm luôn”.

Mặc dù không thể ngồi cùng với Mộ Thiển, nhưng thằng bé vẫn thích nói chuyện với Mộ Thiển.

“Con cũng thích những thứ này sao?”
Tư Cận Ngôn hơi nhíu mày, như không thể hiểu nổi nhìn vào Mộ Thiển, “Anh nhớ, ngày trước em cũng rất thích những đồ này”.

Đúng rồi, nhớ hồi Mộ Thiển vẫn còn ở Hải Thành, cô đặc biệt thích bánh bao canh và quẩy ngọt, rồi mấy thứ như sườn kho nữa.

Thế nhưng, lời của Tư Cận Ngôn vừa nói ra, thì tất cả mọi người lại nhìn nhau, không khí càng trở nên kì lạ.

“A, thật sao?”
Thằng bé vừa nghe Tư Cận Ngôn nói xong thì đã lập tức ngồi không yên, tụt xuống khỏi đùi Mặc Cảnh Thâm, trực tiếp nhào đến lòng Mộ Thiển, “Thật vậy sao? Dì nhỏ, dì nói xem, dì có khi nào là người mẹ thất lạc lâu năm của con không?”
Đôi mắt to tròn của thằng bé phát sáng lấp ánh, gương mặt đầy hy vọng nhìn vào Mộ Thiển chờ đợi.

“Nhóc con, không được ăn nói hồ đồ, Thiển Thiển còn chưa kết hôn mà”.

Tư Cận Ngôn thấy sắc mặt mấy người đều không tốt cho lắm thì lập tức mở miệng nói.

Lời vừa nói xong thì thằng bé lập tức cúi mặt xuống, đôi mắt lấp lánh cũng trở nên tối lại không còn ánh sáng, mím môi gương mặt có chút tổn thương, “Ồ”.

Không biết tại sao, khoảng khắc này Mộ Thiển lại có chút thương xót thằng bé, trái tim bị ánh mắt thất vọng của cậu bé khiến cho đau nhói, cảm giác như bị dao đâm..